Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68 + 69 + 70

Chương 68: Gần nhất đổi mới (5)

Tác giả: Huyết Huyết

Edit: Bilun

Bé con trên giường lăn lộn chốc lát, liền cảm thấy không có ý nghĩa, nhìn Lôi Nặc ngẩn người đứng ở cửa sổ có chút tò mò.

"Lôi Nặc anh làm sao vậy, mau đi ngủ thôi, không phải anh nói ngày mai phải đi tới tòa thành kia sao?" Ánh mắt bé con sáng ngời, vươn tay ngoắc ngoắc Lôi Nặc đang ở bên cạnh cửa sổ.

Lôi Nặc bị hành động này của bé con chọc cho vui vẻ.

Đúng là kẻ dở hơi.

"Không có gì, chỉ nhìn chút thôi, được rồi, chúng ta đi ngủ."

Ôm bé con, Lôi Nặc đem bé vòng vào trong ngực, hôn hôn cái trán của bé con, bé híp mắt, hừ hừ, tựa vào bờ ngực ấm áp của Lôi Nặc, hô hấp cũng chậm rãi vững vàng, ngủ rất nhanh.

Mà Lôi Nặc thì lại không ngủ được nhanh như vậy, trong lòng hắn có chút loạn, còn phải lúc nào cũng duy trì cảnh giác, một khi có điều gì không thích hợp, hắn liền mang theo tiểu vu mã dời đi khỏi đây.

Mà bên cạnh là phòng của nhị hóa cùng Hắc Vũ.

Hai người tắm rửa xong, nhị hóa vẫn rất có tinh thần, nơi nơi sờ sờ, chỗ này nắn nắn, chỗ kia bóp bóp, cảm thấy rất thú vị, đợi ầm ĩ xong, lại bắt đầu ăn, Hắc Vũ bị ép buộc không có cách nào, để cho y tự mình chơi, hắn còn phải tĩnh dưỡng để ngày mai có tinh thần hoàn thành việc.

Nhị hóa ăn hoa quả khô, bởi vì đều là thứ trước kia chưa từng ăn qua, Hắc Vũ không cẩn thận như Lôi Nặc, mua cho nhị hóa những thứ như này để ăn, lần này có thể nói là ăn đủ, đêm nay càng ăn nhiều hơn, tự nhiên liền khát nước, nhìn Hắc Vũ đang ngủ, nhị hóa cũng ngại quấy rầy hắn, tự mình cầm một khối tinh thạch, loại tinh thạch này được lấy ra từ trong óc dã thú ở thế giới này, trải qua xử lý đặc thù, có thể nóng hoặc sáng lên, mà nhị hóa cầm nó trong tay làm một cái đèn pin.

Chậm rãi đi xuống, phòng khách ở dưới, nhị hóa có chút không dám đi xuống, nơi này dù sao cũng là nhà của người khác, hơn nữa.....nhị hóa cảm thấy hình như thú nhân kia không thích y, ánh mắt nhìn y là lạ, nhộn nhạo......

Nhưng thực sự khát quá....

Nhịn trong chốc lát, nhị hóa cảm thấy càng khát hơn, nghĩ nghĩ vẫn đi xuống thử xem, dù sao y cũng chỉ rót một chén nước, không quấy rầy đến thú nhân kia, nhị hóa chậm rãi đi xuống, cái mũi ngửi ngửi, một tia mùi như có như không bay tới, mũi nhị hóa rất thính, hướng tới nơi mùi kia đi tới, tiếng cười sang sang đột nhiên vang lên, nhị hóa nhất thời muốn dựng tóc gáy, vẻ mặt cẩn thận nhìn chằm chằm thú nhân ngồi ở trên ghế bành rộng thùng thình cách đó không xa, trong tay hắn cầm một tập gì đó thật dày, đang lật lật xem, trước mặt hắn là một cái nồi đen, bên trên bày một số đồ ăn như trong lẩu, hương khí chính là từ nơi này tỏa ra.

Bên trong tựa hồ đang nấu thứ gì đó ngon ngon, hơn nữa người kia chỉ dùng tinh thạch để nấu, bóng nước cô lỗ cô lỗ, khiến cho nắp nồi bập bênh.

"Đến, lại đây ngồi." Khuôn mặt thú nhân từ dưới quyển sách thật dày kia ngẩng lên, vẫy vẫy tay với nhị hóa còn đang sững sờ.

Giờ phút này quần áo nhị hóa nhăn nhúm, tóc có chút hỗn độn, thoạt nhìn có chút gầy yếu đơn bạc, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, hồ nghi nhìn về phía thú nhà, đây là đang nói với mình sao, làm sao lại tốt như vậy, không phải hắn rất ghét mình sao?

"......."

"Ha ha, ta nấu một vài thứ, nhưng có chút nhiều, nếu ngươi không ngại, đến ăn một chút đi."

Ngửi mùi ngửi mùi thật là thơm, nhìn chằm chằm vào hơi nóng bốc lên, mùi càng ngày càng đậm: "Này còn đợi bao lâu nữa?"

"Rất nhanh, ngươi muốn uống nước sao?" Nhị hóa cảm thấy thú nhân này có điểm không giống với ban ngày, cười thực ôn hòa, không hề giống với dáng vẻ của ban ngày một chút nào.....

Nói thế nào nhỉ, y cũng cũng không biết hình dung ra sao, cảm giác như thay đổi một người khác.

Trong lòng nhị hóa có chút không yên.

"A ta muốn uống một ít nước, khát muốn chết, thịt này vừa cay vừa mặn, nhưng mà thực sự ăn rất ngon, cám ơn đồ ăn của ngươi." Hiếm khi nhị hóa cảm thấy ngượng ngùng đỏ mặt.

Linh Mộc cười cười, đã mang đến một bát nước lớn cho nhị hóa, nhị hóa liền há to mồm ừng ực uống vào, không hề có dáng vẻ ngượng ngùng của người Miya nhỏ bé chút nào, trái lại cực kỳ thản nhiên.

"Cám ơn."

Cuối cùng cũng hết khát rồi.

Nhị hóa uống xong, đồ ăn Linh Mộc nấu cũng chín, không biết bên trong là thịt gì, cực kỳ ngon miệng, vị đào không phải đậm đà bình thường, so với những thứ y ăn trước kia còn ngon hơn, phỏng chừng là thứ rất quý, nhị hóa cảm thấy bản thân được lợi lớn, trong lòng vui vẻ, tuy y còn có chút kỳ quái đối phương hỏi nhiều vấn đề như vậy, có điều cũng không vội, y ăn của đối phương nhiều thứ như vậy, đem tên nói cho đối phương chắc là không có việc gì.

"Được rồi, ta muốn đi ngủ, ta phải đi lên rồi."

Nhị hóa có chút ngại ngùng, thịt đều ăn xong rồi, chỉ còn lại một chút ít nước canh.

"Đi thôi, ta cũng phải đi ngủ, đáng tiếc ngươi ngày mai phải rời khỏi, nơi này của ta có rất nhiều thứ ăn ngon......đáng tiếc, có điều nếu như có cơ hội, hoan nghênh ngươi đến nơi này nhé....."

Nhị hóa không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.

"Được."

Kích động chạy lên lầu hai, mở cửa rón ra rón rén đi vào, nhị hóa thấy Hắc Vũ vẫn nằm không nhúc nhích, trong lòng có chút chột dạ, kỳ quái y không có làm gì sai, làm sao lại có điểm bất an chứ? Có lẽ là do y nghĩ nhiều, xốc lên góc chăn, nhị hóa ngọt ngào đi ngủ, mà nhị hóa vừa ngủ, Hắc Vũ bên cạnh y liền mở to mắt, một đôi lục sắc con ngươi thực tỉnh táo, không có một tia buồn ngủ.

Ngày thứ hai, bữa sáng là ở nhà Linh Mộc giải quyết, bởi vì cần, Lôi Nặc không thể một mình đi đường, Hắc Vũ kính nhờ Linh Mộc, Linh Mộc trái lại sảng khoái, tìm vài thú nhân, cùng Lôi Nặc và Hắc Vũ thương nghị một chút, tìm được vài thú nhân lợi hại mở đường, dương đông kích tây, lại lấy thêm một ít phi hành hỏa dực điểu, còn có sấm thú, vì để phòng ngừa vạn nhất, giả như cửa thành không mở, thừa dịp bạo loạn bay ra khỏi cửa thành, sau đó bọn họ liền an toàn.

Đi trước đến long thành.

Như ngày hôm qua nói chuyện, Lôi Nặc đoán rằng đứa nhỏ kia nhà công tước có thể đã xảy ra vấn đề, cho nên mới trừng phạt bọn họ, điều này bọn họ khó thoát khỏi liên quan, chỉ có thể tạm thời rời khỏi đây, không thể cứ trốn tránh.

Linh Mộc rất nhanh tìm đến vài thú nhân, dựa theo phân phó, những người này vừa tới liền cùng những người canh gác cửa thành gây xung đột, sau đó bắt mở cửa thành ra, Hắc Vũ ôm nhị hóa, Lôi Nặc ôm bé con, nhảy lên lưng sấm thú, sấm thú nhanh như thiểm điện, liền lúc cửa thành mở ra trong chốc lát, giống như một đạo tàn ảnh chạy nhanh ra ngoài.

"Không tốt! Bọn chúng chính là người ngày hôm qua công tước đại nhân muốn bắt, chúng ta mau bắt lấy bọn chúng!"

Tốc độ của sấm thú rất nhanh, những thú nhân này cho dù có biến thân cũng không thể đuổi kịp, khoảng một giờ lộ trình, đã hoàn toàn thoát khỏi thế lực phạm vi của Mân Côi công tước, Hắc Vũ thế này mới yên tâm, mà giờ phút này chỗ bọn họ đang đi là thuộc sở hữu của một vị công tước khác, kỳ thật cũng là lãnh thổ của một thân vương.

Nơi này thuộc phạm vi long thành, cũng là lãnh địa của thân vương.

Hắc Vũ cùng Lôi Nặc lựa chọn đi bộ.

Thổ địa bên này thực an nhàn, nơi nơi đều hòa bình, cũng thực náo nhiệt.

"Bây giờ chúng ta phải đi đến cung điện của thân vương thôi."

Lôi Nặc không phản đối, kỳ thật trong lòng hắn còn đang phỏng đoán, rốt cục Hắc Vũ có thân phận gì? Công tước? Nhưng có vẻ không giống, vậy rốt cục là gì?

 Bọn họ đi tới, ở ngã tư đường lớn có một đoàn thú nhân mang theo bội đao, bọn họ đều mặc trang phục màu ngân bạch, đội một cái mũ gắn lông chim thật dài, hết sức khí phách uy phong.

Mấy người cũng không biết là việc gì, đều chăm chú nhìn, Hắc Vũ thì vẻ mặt bí hiểm, tươi cười cực kỳ quỷ dị.

Nhị hóa thấy hắn bộ dạng như vậy, có chút khó chịu, mỗi lần như vậy, cứ cảm thấy có chuyện không tốt sẽ xảy ra.

"Này, này! Hắc Vũ, ngươi làm sao vậy, cười kỳ quái như vậy, đừng cười nữa, thật là....." y quả thật nhìn không nổi: "Ngươi nói xem đây rốt cục là việc gì, có điều thật là nào nhiệt."

Đội ngũ thật dài hướng tới, có người chuyên chú nâng nhạc khí, nhạc khí nhìn thật kỳ lạ, lại dùng các loại vỏ sò thổi thành ca khúc, Hắc Vũ cùng Lôi Nặc đều tự bảo hộ ở bên cạnh vu mã nhà mình, đợi cho đội ngũ đi qua.

Có khoảng gần hai trăm người, một nhóm nâng cái gì đó xem ra có vẻ rất nặng, cũng không biết là vật gì.

Đứng bên cạnh nhị hóa là một thú nhân, đen đen, nhìn hắn thực hàm hậu, thấy bên cạnh là một người Miya, nói chuyện rất vui vẻ đến thao thao bất tuyệt

"Đây là con trai của thân vương sắp cưới anh trai của quốc vương bệ hạ, đều theo đuổi thật nhiều ngày, rốt cục thành công, quang cảnh lần ngày nghe nói hết sức long trọng, hơn nữa thân vương nói, thú nhân ở từng địa phương đều có thể đến uống chén rượu nhạt, thân vương thật sự là người tốt." Thú nhân trẻ tuổi cảm thán nói.

Sau đó vẻ mặt hâm mộ nói: "Ngươi nói xem, con trai của thân vương này thật tốt số, cưới được anh trai của quốc vương bệ hạ, đó là chuyện vinh quang cỡ nào, hơn nữa lập tức được phong thành công tước, có đất phong thưởng, chậc chậc, đây là hảo phúc khí đấy, ngươi nhìn xem trong những cái rương này, đều là đồ ban thưởng của quốc vương bệ hạ, ta đoán bên trong chắc  toàn là tử tệ, nếu không thì là tinh thạch, nhiều như vậy, nặng như vậy, này có thể dùng đến bao giờ đây."

Nhị hóa hừ hừ, không cho là đúng: "Ngươi biết thật nhiều nhỉ."

Những lời này vốn là châm chọc, nhưng thú nhân kia lại rât là hàm hậu, hoàn toàn nghe không hiểu, còn tưởng là đang khen ngợi hắn, hắc hắc cười vò tóc nói: "Này, này ai mà chả biết, ai cũng ngóng trông ngày này mà, chúng ta có thể kiếm được chút ít, hôm nay hình như là ngày đính hôn, các ngươi cũng đi giúp vui, cố gắng đúng dịp gặp vận may thân vương nói cho mỗi thú nhân đến chúc phúc một viên tinh thạch đấy, còn là tam phẩm, chậc chậc....."

"Chuyện tốt như vậy thật cảm ơn ngươi, chúng ta lập tức đi qua." Nhị hóa làm bộ thật cao hứng, kéo kéo góc áo Hắc Vũ, Hắc Vũ tỏ vẻ không vui.

"Ngươi làm sao vậy, từ nãy đến giờ đều rầu rĩ không vui, chẳng lẽ ta lại chọc ngươi mất hứng."

Hắc Vũ lắc đầu.

"Không có, ta chỉ là đột nhiên....khụ khụ, không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ một số việc, được rồi, chúng ta đi vương đô, hôm nay hình như là một ngày lành, ta nghĩ vương đô nhất định rất náo nhiệt."

Nhị hóa không nghĩ nhiều lắm, vừa  nghe nói có náo nhiệt, lập tức liền lôi kéo tay Hắc Vũ muốn hắn đi nhanh.

"Vậy, vậy nhanh lên, chúng ta mau đi thôi."

Mấy người theo dòng người đi tới, vương đô cũng chính là lãnh thổ của thân vương, cũng là hoàng cung của thân vương, là một tòa thành trì rất lớn, khí thế uy nghi, thật phù hợp với địa vị, trong trong ngoài ngoài đều là người đi lại, ngay tại cửa đã có một đám đông thú nhân đang nói lời chúc mừng, bọn họ còn chưa đi vào, theo đại môn mở rộng nhìn qua thấy một mảnh nhộn nhịp, nơi nơi đều là sắc đỏ tiên diễm, trang trí các loại đồ đạc rực rỡ muôn màu, trong viện ngồi đầy thú nhân cùng người Miya, thanh âm rất là ồn ào.

Những người trông coi cười ha ha, còn chuẩn bị nói chuyện, Hắc Vũ không nói lời nào liền xuất ra một sợi dây trên cổ, bên trên xuyên qua một mảnh xương cốt nho nhỏ, đưa cho người trông cửa, lạnh lùng nói: "Đem thứ này đưa lên cho thân vương nhìn, nói Hắc Vũ đã trở lại."

"Ách...." người hầu kia còn đang ngạc nhiên không rõ, nhìn Hắc Vũ từ trên xuống dưới, tựa hồ muốn nhìn ra manh mối gì.

"Nhanh lên! Chậm trễ chuyện của ta, ta liền lấy cái mạng nhỏ của ngươi!"

"Vâng, vâng." Lời đe dọa này khiến tên trông cửa chân run run, vội vàng chạy tới đại sảnh phía trước, bên trong tiền thính, thân vương, vẫn là một nam tử khá rẻ tuổi, sắc mặt lãnh khốc, lúc này đang ngồi nói chuyện cùng một vị nam tử khác, cho dù không có nhiều người lắm, chỉ có một vài nhân vật quan trọng, nhỏ giọng nói chuyện, uống trà, người hầu đi lên đầu tiên là thông báo một tiếng sau đó mang theo miếng xương nhỏ đến trước mặt thân vương, nam nhân lúc trước còn đang hết sức bình tĩnh vừa nhìn thấy liền lập tức đứng lên, vẻ mặt lo âu.

"Đây, thứ này từ đâu đưa tới?"

Người hầu nói: "Thưa, là của một thú nhân mặc y phục màu đen, thân vương đại nhân, hắn bảo ta đem vật này giao cho ngài, nói là Hắc Vũ đã trở lại."

Thân vương kích động không thôi, nắm chặt mảnh xương, lập tức trấn định lại, hỏi người hầu: "Vậy Hắc Vũ kia hiện tại ở nơi nào, ngươi mang bổn vương hiện tại liền qua xem..."

Sau đó là nói qua lời thứ lỗi với mấy vị thú nhân ở đây, người nọ xua tay tỏ vẻ không sao, thân vương thế này mới vội vàng rời đi, thân vương vừa thấy Hắc Vũ, hai mắt liền ươn ướt.

"Hắc Vũ ngươi đã trở lại....." Nói xong liền mở ra hai cánh tay, muốn ôm Hắc Vũ, Hắc Vũ lập tức né tránh, rất là ghét bỏ: "Hừ! Đừng chạm vào người ta, bẩn muốn chết."

".....Ha ha, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi....." Thân vương tựa hồ không nghe thấy, cười ha ha nhìn Hắc Vũ, từ trên xuống dưới, vừa vui mừng vừa hài lòng,

Hết chương 68

..........

Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)

"Vào đi thôi, phòng ở của ngươi ta trả lại cho ngươi dùng....."

Thân vương hơi có chút lấy lòng nói, Lôi Nặc làm bộ như không nhìn thấy, bất động thanh sắc đi theo Hắc Vũ, mấy người tới hậu viện, Hắc Vũ liền dừng lại

".....Ngươi còn bận thì cứ đi đi, ta mang theo bằng hữu của ta đi trước"

".....Vậy, ta để cho Đa Lan mang các ngươi đi." Vẫy vẫy tay, một thú nhân ở phía sau cung kính nói: "Thiếu gia, ngài theo ta đi bên này."

Hắc Vũ tựa hồ không muốn nhiều lời, thân vương thì thở dài một tiếng, có chút thất vọng cùng cô đơn, nhìn theo thân ảnh Hắc Vũ đến tận lúc không còn mới rời đi, đến tiền thính tiếp đón khách nhân.

"Ngươi nói gì, hắn đã trở lại?" Nam tử mặc quần áo màu bạc tinh xảo chỉnh tề đột nhiên dừng lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía tên thị vệ vừa báo cáo.

"Đúng vậy, đại nhân, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, thân vương đại nhân còn tự mình nghênh đón, Hắc Vũ thiếu gia tuy từ nhỏ đã rời nhà bỏ đi, nhưng tiểu nhân còn nhận ra, đúng là Hắc Vũ đại nhân không có sai."

Hắc Mộc khuôn mặt âm trầm, nắm chặt bàn tay.

Tên chết tiệt kia!

Không phải nói vĩnh viễn sẽ không trở về sao, tại sao lại trở lại, đáng giận, giả mù sa mưa, còn nói không cần địa vị không cần quyền thế của phụ thân đại nhân, quả nhiên là giả!

"Vậy, nhị ca biết chưa!"

"Nhị thiếu gia có lẽ cũng đã biết, lúc Hắc Vũ thiếu gia trở về là vào bằng cửa chính, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ....."

"Hừ hừ, trở về thì sao, bên ngoài không giết được hắn, về nhà càng dễ làm, ngươi phái mấy người đi giám sát hắn chặt chẽ cho ta, có hành động gì lập tức báo tin cho ta biết chưa?"

Thị vệ gật đầu: "Vâng thưa đại nhân."

Hắc Vũ à Hắc Vũ, ngươi đã không kiên nhẫn sống, bản công tước sẽ thành toàn cho ngươi.

"Oa, phòng này thật lớn, Hắc Vũ đây là nơi trước kia anh sống sao?"

Không hề giống nơi ở của bọn họ một chút nào, trắng đen đơn điệu, căn phòng rất ấm áp lịch sự tao nhã, phía trước là một cái tiểu viện, thực thanh u, thật không nhìn ra Hắc Vũ trước kia lại ở một nơi như thế này.

Đa Lan không khỏi nhìn về phía người Miya táo bạo này, nhìn y tựa hồ cùng Hắc Vũ thiếu gia có quan hệ thân thiết, tựa hồ là một đôi, chẳng lẽ Hắc Vũ thiếu gia ở bên ngoài mấy năm liền đã kết hôn? Đa Lan không khỏi đánh giá người Miya này, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt hoa đào to to, trong vắt nghịch ngợm, lộ ra một cỗ linh khi nói không nên lời. Hắc Vũ thiếu gia là một người lạnh lùng, rất ít nói chuyện, người Miya này nói nhiều, xem ra thật xứng, hai người có thể bù trừ cho nhau, Hắc Vũ thiếu gia cũng không cần phải tịch mịch nữa.

Nhìn thấy Đa Lan nhìn chằm chằm vào vu mã nhà mình, Hắc Vũ có phần khó chịu, nói chuyện mang theo lãnh ý, ôm chặt vu mã, Hắc Vũ chặn lại tầm mắt của Đa Lan.

"Gì vậy? Còn có việc?"

Đa Lan không khỏi cười cười.

Hắc Vũ thiếu gia là đang ghen tị, xem ra Hắc Vũ thiếu gia thật thích người Miya này, Đa Lan không khỏi cảm thấy cao hứng thay Hắc Vũ, Hắc Vũ thiếu gia ăn không ít khổ, như này thực tốt.

"Không, không có gì, ta muốn hỏi bằng hữu của thiếu gia còn cần gì không, nếu cần thì xin hãy nói, Đa Lan đi làm ngay."

Lôi Nặc mở miệng: "Cho chúng ta một ít thức ăn, còn có.....một ít quần áo, một gian phòng là được."

"Không thành vấn đề, ngươi chờ chút."

Đa Lan đi ra ngoài.

Nhị hóa vẫn tiếp tục truy hỏi vấn đề lúc trước không tha: "Hắc Vũ, đây là nơi ngươi ở trước kia sao?" Không giống phong cách của Hắc Vũ một chút nào, Hắc Vũ sao lại thích cái loại phong cách làm cho người ta cảm thấy bức bối, thật sự là khó chịu.

Hắc Vũ gật gật đầu, mấy người ngồi xuống, Hắc Vũ ôm nhị hóa, cằm đặt trên đỉnh đầu y, đôi mắt lục sắc hiện lên một tia ưu thương cùng bi thống khôn kể, rất nhanh liền biến mất không thấy.

"Ừ nơi này là nơi ta cùng a ba ở, rất nhiều năm rồi không có người ở, thật không ngờ vẫn được quét tước sạch sẽ, nếu em thích, chúng ta có thể ở một thời gian."

"Được, được." Địa phương này nhị hóa cảm thấy rất là vừa lòng.

Lôi Nặc ôm bé con đánh giá xung quanh, thấy Hắc Vũ cùng nhị hóa to nhỏ ở một bên nói thầm, nhìn thấy bé con có chút không biết làm sao, vẻ mặt mờ mịt, Lôi Nặc cảm thấy trái tim tựa hồ bị nhéo một chút.

Tiểu vu mã hình như không thích nơi này.

"Sao thế, em không thích nơi này sao?" Nếu không thích bọn họ liền ra ngoài ở, Lôi Nặc không muốn nợ Hắc Vũ bất cứ một cái nhân tình nào, bọn họ hiện tại đã thoát khỏi địa bàn của Mân Côi công tước, nơi này tạm thời còn không có nguy hiểm, nếu tiểu vu mã không thích, Lôi Nặc tự nhiên sẽ không để tiểu vu mã chịu ủy khuất nửa phần, hắn sẽ cho tiểu vu mã những điều tốt nhất trên thế giới này.

Mặc kệ là cái gì.

Bé con ngẩng đầu nhỏ, nhìn chằm chằm Lôi Nặc, tự hỏi trong chốc lát, thật sự nghiêm túc, lông mi nho nhỏ bắt đầu rối rắm, cuối cùng lắc đầu: "Không phải không thích, Lôi Nặc ở trong này là được rồi.....có điều em muốn ở cùng một phòng với Lôi Nặc."

"Ừ, chúng ta lập tức ở cùng một phòng." Khóe miệng Lôi Nặc cong cong, xem ra bé con còn có một chút giác ngộ.

"Được." Bé con gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời.

Có thể cùng Lôi Nặc ở cùng một chỗ là không còn gì tốt hơn, bé không thích nhiều người ở cùng một mái hiên, cảm thấy có chút không được tự nhiên, Lôi Nặc vừa thấy biểu tình của bé con liền biết trong đầu bé nghĩ gì, đứa nhỏ ngốc này, lại còn bắt đầu biết suy nghĩ.

Đa Lan trước đưa cho mọi người một ít thức ăn, những món ăn này mùi vị cũng không tệ lắm, mấy người ăn rất vừa lòng, phân tốt phòng ở, Lôi Nặc nói lời chào với Hắc Vũ rồi dẫn bé con đi, quần áo cũng là mới, thoạt nhìn, Đa Lan này làm việc hiệu suất rất nhanh.

Giúp bé con tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm bé con đi ngủ, Lôi Nặc nhẹ tay nhẹ chân xuống giường mở cửa ra ngoài rồi khóa kỹ lại, như vậy mới yên tâm rời đi, hẳn là đi tìm Hắc Vũ.

Hắc Vũ ngồi trên ghế đá ở tiểu viện, mái hiên tiểu viện dựa vào một cây chuối tây rất lớn, phía dưới có một lương đình, trong bóng đêm, Hắc Vũ một mình uống trà, nhìn thấy Lôi Nặc đến đây liền gật gật đầu.

"Ngươi tính làm sao bây giờ?" Hắc Vũ mở miệng trước tiên.

Lôi Nặc không nói, nhấp một ngụm nước trà, ánh mắt đăm đăm sâu thẳm, lời của Hắc Vũ Lôi Nặc hiểu, nơi này là tạm thời, theo tính cách muốn trả thù của Mân Côi công tước, loại chuyện này không truy cứu mới là kỳ quái, chỉ cần nhìn đến tòa thành bị phong tỏa, lục soát từng hộ gia đình, Lôi Nặc liền biết Mân Côi công tước kia sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.

Nếu chỉ đơn thuần muốn trả thù việc vu sư bị đoạt đi, hẳn là còn không đến mức nổi giận như vậy, trừ khi còn có những chuyện khác.

"Đứa nhỏ nhà công tước tình huống hiện tại như thế nào?" Lôi Nặc hỏi, Hắc Vũ ở nơi đây nhưng cơ sở ngầm phân bố khá rộng, chút việc nhỏ ấy hẳn là không làm khó được hắn.

Hắc Vũ ha ha cười, miệng có chút phát khổ.

Kỳ thực việc này chính là Lôi Nặc phải một mình gánh vác, nhưng hiện tại khen ngược, tính cả hắn cũng bị kéo xuống nước, có điều Hắc Vũ cũng không oán giận, hắn trái lại không có vấn đề gì, chính là Lôi Nặc, Lôi Nặc vô quyền vô thế, nói thật, loại chuyện này phát sinh trên người thú nhân bình thường, chỉ có ngoan ngoãn chịu phạt, cũng chờ đợi lửa giận của Mân Côi công tước.

Mới đầu, Hắc Vũ còn thật muốn lợi dụng điểm này, thử Lôi Nặc một chút, cũng muốn nhìn xem Lôi Nặc chịu thua, nếu như vậy sẽ hướng hắn xin giúp đỡ, này đối với Hắc Vũ không nghi ngờ là một cái ân huệ thật lớn, đáng tiếc Lôi Nặc không để mình bị đẩy vòng vòng, bức đến tuyệt lộ cũng không chịu cúi đầu xin giúp đỡ, Hắc Vũ bất đắc dĩ, đành phải trở lại bổn gia.

Đồng thời, trải qua chuyện này, Hắc Vũ hiểu được có chuyện tình ngươi muốn đạt tới hiệu quả mong đợi, căn bản là không có khả năng, có người chính là quật cường như vậy, nhưng mà, Lôi Nặc như vậy làm cho Hắc Vũ càng thêm thưởng thức, một khi đã như vậy, muốn hợp tác lâu dài, nhất định phải đưa ra chút thành ý, Hắc Vũ thế này mới muốn tiếp tục giúp đỡ Lôi Nặc, đối với cách làm người của Lôi Nặc, Hắc Vũ vẫn rất tin tưởng.

"Tình huống thật không tốt, ngay buổi chiều hôm đó, đứa nhỏ kia liền mất, rất nhiều người gặp tai ương, lửa giận công tâm, gã tự nhiên là muốn tìm người để chút giận, hai người chúng ta vừa lúc chọc đúng hắn, muốn tránh cũng không thể được, nhìn bộ dạng đối phương là muốn chúng ta không chết không bỏ qua.

Trong không khí có chút nặng nề.

Quả thật.

Không chết không bỏ qua.

Ngay cả một nhân vật nhỏ như Lôi Nặc, người ta muốn bóp chết hắn thực dễ dàng, mặc kệ trốn đi đâu, vẫn sẽ bị người tìm ra, Lôi Nặc nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút phiền lòng.

"Nếu cùng Mân Côi công tước đối nghịch, cần phải có quyền lợi cao hơn cả gã, không có cái khác.....Ta nghe nói, còn có một loại được quốc vương bệ hạ khâm điểm, chính là tước gia, hoặc là kỵ sĩ, cũng có quyền lợi rất lớn." Lôi Nặc nói ra suy nghĩ của mình.

Trong thế giới này, bá tước cũng thông qua sắc phong, là quốc vương bệ hạ khâm điểm, bới vì bá tước không thể thông qua kế thừa, một là người có cống hiến xuất sắc, hoặc làm ra một việc gì đạt được vinh quang lớn, có điều, tại đế đô, còn có một cái chính là dùng tử tệ mua, dù sao hàng năm hướng bệ hạ dâng lên một lượng lớn tử tệ cũng là một chuyện không sai, coi như là một cống hiến kiệt suất.

Hết chương 69

............

Chương 70: Gần nhất đổi mới (7)

Sắc mặt Hắc Vũ hơi hơi ngưng đọng, thì ra Lôi Nặc đánh chủ ý như vậy, trái lại không tồi.

"......Ngươi nghĩ những thứ này, có điều cũng không phải là không thể được, ngươi lựa chọn như vậy, nếu chính là tử tệ, hàng năm cần phải có nhất tuyệt tài sản".

Lôi Nặc gật gật đầu.

Có điều hắn không có hướng phương diện này làm. Dù sao cũng không phải lâu dài, hơn nữa loại danh hiệu bá tước như vậy tuy rằng cũng có lãnh thổ riêng nhưng chung quy không có bao nhiêu thực quyền.

Cần phải có tác dụng mới là căn bản.

Hơn nữa tốc độ phải nhanh chóng.

"Ta muốn đi rừng rậm ma thú, kiếm một ít công huân, hẳn là không có vấn đề gì." Lôi Nặc thản nhiên nói.

Mà Hắc Vũ lại bị lời của Lôi Nặc khiến cho cả kinh đến cằm muốn rớt xuống.

"Bộ dạng ngươi như bây giờ cũng muốn đi rừng rậm ma thú,  không phải là muốn đi chịu chết chứ, hơn nữa ma thú trong rừng rậm cũng không phải là giống như dã thú trong rừng rậm trước kia chỗ chúng ta, ngươi đi không chừng cũng không bắt được ma thú phẩm giai cao." 

Tại thôn trại phụ cận, dã thú nhiều nhất là loại thân thể khổng lồ, tính công kích phi thường lớn, mà ma thú là loại đã có trí tuệ, cực kỳ giảo hoạt, mà trong đầu chúng nó cũng có một quả tinh hạch, tinh hạch sau khi gia công trở thành vũ khí năng lượng thạch của bọn họ, ví dụ như những ngọn đèn đủ loại màu sắc này chính là làm từ tinh hạch.

Mà mấy thứ này giá cả sang quý, hơn nữa gia công rất không dễ dàng, tại địa phương nhỏ căn bản không có, nhưng tại đế đô những nơi phồn hoa nhất cũng dị thường phát triển, muốn tới tay lại có chút khó khăn. 

Bởi vì, càng vào bên trong, ma thú cấp bậc lại càng cao, cho dù là thú nhân cường tráng, cũng là cửu tử nhất sinh, mà quốc vương cổ vũ càng nhiều người sử dụng tinh hạch, vì thế không ngừng có thú nhân tiến vào rừng rậm ma thú, đổi lấy một ít công huân, thông qua tổng số lượng cấp bậc tinh hạch tiến hành cân nhắc năng lực cống hiến.

Khi Lôi Nặc nghe được tin tức, còn có ba thú nhân bình dân bởi vì tiến vào rừng rậm ma thú đã được bệ hạ sắc phong công tước cùng hầu tước, bởi vì bọn họ là dũng sĩ, coi như là một cấp bậc của kỵ sĩ, quyền lực của công tước loại này có giá trị vượt xa so với công tước bình thường, càng dễ làm cho người ta tin phục.

Lôi Nặc tự nhiên sẽ lựa chọn điều này.

"Cho nên ta mới nói những điều này cùng ngươi, ngươi đã là con trai thân vương, với địa vị hiện tại của ngươi, ta nghĩ ngươi phái người kiếm một ít hồi hồn toái dịch hẳn là không khó." Nhẹ nhàng bình thản nói một câu, Hắc Vũ bên cạnh tai muốn ngứa.

Hồi hồn toái dịch tứ này có ít người biết đến, có thể nói là một loại đồ vật cấm kỵ, thậm chí là nói đa số mọi người không biết, nụ cười tà mị của Hắc Vũ lập tức cứng lại, lạnh lùng nhìn về phía Lôi Nặc, Hắc Vũ hắn cũng tính sai một điều, nghĩ đến hắn vốn là muốn mượn một chút lực lượng của Lôi Nặc, nhưng trái lại hay rồi, lại bị trả ngược, thình lình bị Lôi Nặc vạch trần.

Nghe ngữ khí Lôi Nặc khẳng định như vậy, có lẽ đã tự suy nghĩ thật lâu, đã làm ra quyết định kiên quyết như vậy, Hắc Vũ tức giận cũng phải nuốt xuống, cũng không thể từ chối.

Lấy địa vị của hắn hôm nay, cũng giống như Lôi Nặc nói, lấy được hồi hồn toái dịch là không có việc gì khó, nhưng hắn có cảm giác mình bị Lôi Nặc lợi dụng, nhưng lại á khẩu không nói được điều gì.

Hồi hồn toái dịch là một thứ mặc kệ là quý tộc hay hoàng cùng đều không có, duy độc chỉ có một địa phương, từ đường, chuyên môn dùng để tiêu trừ trói buộc trong cơ thể của thú nhân sau khi bị trừng phạt, nói cách khác, dùng thứ này, Lôi Nặc liền không cần chờ đến hai năm, hắn liền lập tức có thể biến thành thú thân, hoàn toàn không thèm để ý tới trừng phạt của tế ti, có điều thứ này không phải là người bình thường có thể lấy được, dù sao từ đường nơi đó là người bình thường sẽ không đi, đi cũng không có thu hoạch gì, ngược lại không may có thể bị vướng vào, nhưng là thân vương thì khác.

Cho nên Lôi Nặc mới dám không sợ hãi nói ra như vậy, hắn cũng không sợ Hắc Vũ trở mặt, cho dù không được, hắn còn có cách khác.

Hắc Vũ mím môi mỏng, trong lòng có tức giận cũng không có chỗ phát, hồi lâu mới hoàn hồn, làm bộ như không có việc gì, thản nhiên nói: "Hồi hồn toái dịch ta có thể lấy giúp ngươi, có điều nếu ta giúp ngươi vậy thành ý của ngươi đâu."

Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí.

Lôi Nặc rất rõ điều này.

Lôi Nặc cũng không kích động, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Hắc Vũ, đột nhiên cười nói, Hắc Vũ vừa thấy Lôi Nặc cười như vậy, trong lòng liền bất an, Lôi Nặc này nhìn thì thành thật nhưng kỳ thực trong lòng phúc hắc vô cùng, tâm cơ kín đáo, lần này hắn gặp phải tai nạn, cảm thấy bản thân hình như xem nhẹ điều gì.

".....Thân thể ngươi hẳn là.....rất nhanh sẽ đến cực hạn nhỉ, đã nhiều năm như vậy, không biết còn có thể duy trì bao lâu, ngươi cảm thấy thành ý này như nào?" Lúc này Lôi Nặc giảo hoạt giống như một con hồ ly, mà Hắc Vũ là còn mồi hắn nhằm vào đã lâu.

Cắn răng, sắc mặt một trận xanh một trận trắng, lời của Lôi Nặc đúng là trọc đến chỗ đau của Hắc Vũ.

Âm tình bất định nhìn Lôi Nặc đang phong khinh vân đạm, Hắc Vũ biết mình lại một lần nữa xem nhẹ hắn, gương mặt tà mị đột nhiên có chút vặn vẹo, thân thể bắt đầu run rẩy, cả người hắn bị một loại thống khổ vây lấy, đang nỗ lực kìm nén, nhưng mà thống khổ rên rỉ nhè nhẹ đã muốn bán đứng tình huống của hắn giờ phút này có bao nhiêu bất ổn.

Mà Lôi Nặc lại giống như cái gì cũng không thấy, tiếp tục uống trà, mặt không chút thay đổi.

"......Những ngày này, rốt cục nhịn không được?"

Răng nanh Hắc Vũ run run siết vào nhau, lộ ra hai cái răng nanh thật dài, chảy ra không ít chất lỏng trong suốt, từng giọt tí tách rơi trên bàn đá, mặt bàn trơn bóng trắng nõn phát ra âm thanh xèo xèo, bốc lên khói đen, xuất hiện một đám lỗ thủng rõ ràng thô to như đầu ngón tay.

Y bào màu đen đang không ngừng bành trướng, tựa hồ bên trong chứa cái gì đó đáng sợ, bất an muốn thoát khỏi chật chội, Hắc Vũ cuộn mình, ôm lấy đầu, theo tầm mắt Lôi Nặc nhìn lại, liền nhìn thấy phần gáy hắn xuất hiện một đám vảy rắn màu xanh.

Lôi Nặc bỗng nhiên cử động, bắt lấy cánh tay mềm nhũn vô lực của Hắc Vũ, kéo một cái, sau đó tiếng kêu răng rắc vang lên như thứ gì đó bị đứt, hai cánh tay Hắc Vũ đều bị Lôi Nặc làm trật khớp, Hắc Vũ hét lớn một tiếng, tựa như dã thú tê minh, bộ mặt dữ tợn, Lôi Nặc không khỏi thở dài.

Hắn biết ngay sẽ là cái dạng này.

Kỳ thật Hắc Vũ mang theo nhị hóa tới nơi này không hề an toàn một chút nào, thân thể hắn chính là một cái uy hiếp tiềm ẩn, thường thương lộ ra tàn lệ, hung ác, cũng không biết sao nhị hóa còn chưa bị Hắc Vũ giết chết, xem ra mệnh nhị hóa vẫn là lớn.

Nơi này của thân vương cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài thoáng qua, điều này Lôi Nặc sau khi ở đây mấy ngày đã biết, bên trên Hắc Vũ còn hai người anh trai là thú nhân, một anh trai người Miya, đáng tiếc là đến lâu như vậy rồi, đến ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, về phần vị thân vương kia thì có thấy vài lần. Tình hình như vậy, Hắc Vũ còn đem nhị hóa đến nơi này, không biết Hắc Vũ mang loại tâm tư gì.

"Hắc Vũ, ngươi bình tĩnh một chút, nơi này là vương đô, hơn nữa.....ngươi không để ý tới Tiểu Vũ sao, ngươi như vậy, y có lẽ sẽ gặp nguy hiểm."

Thân thể Hắc Vũ run rẩy một trận, mạnh mẽ giật mình, lệ khí trong mắt yếu dần, tựa hồ lui đi không ít.

"Ngươi biết từ khi nào?"

Hắc Vũ truy vấn, không có nhiều người biết chuyện này của hắn, Hắc Vũ đối với điều này cực kỳ cẩn thận, dù sao đây là nhược điểm của hắn, hơn nữa lại là nhược điểm trí mạng, không thể qua loa được.

".....Rất lâu rồi, khi ngươi vừa mới đến thôn trại ta đã biết, có điều đây là chuyện riêng của ngươi, ta tự nhiên không quản nhiều, có điều cái bộ dạng này của ngươi cũng không phải lâu dài, hơn nữa ta phát hiện hình dáng thân thể của ngươi càng lúc càng lớn, lần trước nhìn thấy ngươi biến thân."

So với lúc trước không chỉ lớn hơn một chút. Thú nhân bọn họ biến thân so với thú nhân đồng dạng cũng không sai biệt về hình dáng kích thước, ví dụ như Lôi Nặc, khi hắn biến thành sư tử, cùng thú nhân khác là giống nhau, chỉ có sức chạy, sức bật, cùng lực sát thương là khác nhau, những thứ khác đều không khác mấy, nhưng nếu hình thái sư tử khác biệt nhiều với sư tử bình thường thì lại không thích hợp.

Đặc điểm này có chút tương tự như người chu nho, nhưng lại có chút không giống.

Hắc Vũ thở dài một hơi thật sâu, những mảnh vảy trên cổ dần dần lui bớt, hắn ra hiệu cho Lôi Nặc, Lôi Nặc bất động thanh sắc chỉnh hai khớp tay hắn trở về vị trí, Hắc Vũ rầu rĩ hừ một tiếng, nói lời cảm ơn.

"......Ta không thể ngăn cản, ta đã không thể khống chế những lực lượng này, ta cũng không biết có thể duy trì được bao lâu, ha ha không giấu ngươi, ta vốn đang muốn tìm ngươi hỗ trợ, có điều ngẫm lại ngươi bộ dạng như lúc này còn chưa tính, ta ở trong này nhìn như vô hạn phong cảnh, kỳ thật, xùy, không nói đề tài xui xẻo này nữa, nơi này một người ta cũng không thể tin tưởng được, mà nay cũng là từng bước từng bước vừa đi vừa tính."

Lôi Nặc nhíu mày.

Lời này trái lại thoải mái, mở ra câu chuyện, nói điều này, hắn cũng không tin, Hắc Vũ nếu nói không cần nơi này thì Lôi Nặc vẫn tin tưởng, nhưng nhị hóa bên kia cần phải có một chút câu thông.

"Như vậy, vu mã của ngươi thì sao, ngươi thì không có việc gì, nhưng vu mã của ngươi rất nhỏ bé, ngươi nỡ để y một người sống khổ sao?"

Hết chương 70

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com