Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Ngôi sao

Edit: ✨✨ KyKy✨✨

Lục gia người hầu không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy bạn bè Lục Tập mời đến lục đục rời đi bước chân mỗi người đều rất vội vàng, bộ dạng vô cùng không tự nhiên.

"Đây là sao vậy? Lục Tập thiếu gia không phải bảo chúng ta chuẩn bị cơm trưa sao?"

Không bao lâu, bọn họ lại nhìn thấy bác sĩ Kỳ cùng Khương Dư Miên từ sân trở lại phòng khách, một người lên lầu về phòng, một người phất tay tạm biệt.

Cuối cùng là Nhị thiếu gia cúi đầu theo sau Đại thiếu gia vào thư phòng lầu.

Lục Tập cúi đầu đi theo Lục Yến Thần cả khuôn mặt nóng rát cảm thấy vô cùng mất mặt.

Ai cũng không nghĩ tới Khương Dư Miên sẽ đột nhiên phản kích, anh ta lại không hề phòng bị mới có thể bị đẩy ngã còn ngã trước mặt nhiều người như vậy, anh ta lúc ấy liền ngốc.

Lục Yến Thần ngồi trên ghế cánh tay tùy ý để ở tay vịn, ngón tay uốn lượn khớp xương thon dài thực trắng.

Anh ngồi ở đó không giận mà uy.

Lục Tập lặng lẽ đem bụi đất trên tay phủi bỏ, nhìn anh trai một cái vô cùng muốn chứng minh: "Anh, em làm như vậy là có nguyên nhân. Mọi người đều bị Khương Dư Miên lừa, cô ta căn bản không phải đơn thuần như vậy."

Người đàn ông trên ghế nhấc lên mí mắt giọng nói trầm ổn: "Bất kể là thật hay giả, em liền cùng một đám người khi dễ một tiểu cô nương là đúng sao?"

"......" Lục Tập há mồm muốn phản bác lại phát hiện chính mình không có lý do chính đáng.

Anh ta là muốn cho Khương Dư Miên xấu mặt, cố ý bức cô ta mở miệng, làm nguyên hình cô bại lộ.

Nhưng cuối cùng ỷ đông hiếp ít chính là mình, mất mặt cũng là mình.

"Vậy anh tận mắt nhìn thấy đến cô ta đẩy em cũng nên tin cô ta không phải như vậy nhu nhược đi?" Anh ta không phủ nhận cách làm của mình có vấn đề nhưng ít ra chứng minh Khương Dư Miên cũng không như vậy sạch sẽ.

Lục Yến Thần cười khẽ: "Con thỏ giận quá cũng sẽ cắn người."

Nghe được anh trai vì người ngoài biện giải, Lục Tập càng choáng váng: "Mọi người rốt cuộc vì cái gì mà thiên vị cô ta đến vậy? Anh cũng thế, ông nội cũng vậy, ngay cả dì Đàm cũng đều bị mê hoặc."

"Em tò mò thân phận của em ấy như vậy anh có thể nói cho em."

"Ông nội cùng ba mẹ Khương Dư Miên mất sớm, bên người không có người thân đáng tin cậy. Hơn nữa, em ấy trước khi thi đại học xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn bị thương nằm viện, tạm thời không thể nói."

"Ông nội em ấy cùng ông nội từng là sinh tử chi giao, ông thương tiếc huyết mạch duy nhất của bạn cũ, mới đem em ấy đến Lục gia."

Lục Yến Thần không nhanh không chậm mà tóm tắt, cuối cùng ánh mắt tựa hồ đang hỏi [Giải thích như thế này vừa lòng chưa?]

Lục Tập nắm chặt tay sắc mặt có chút khó coi: "Chỉ có vậy vì cái gì không nói sớm?"

"Em cảm thấy bao lâu là sớm?" Lục Yến Thần trầm giọng hỏi lại: "Em ấy đến Lục gia bất quá một ngày, Lục Tập em liền gấp không chờ nổi đưa ra kết luận?"

Những việc Khương Dư Miên trải qua cũng không vui vẻ gì nên Lục lão gia tử cũng không muốn cho người khác biết, chủ yếu là sợ Khương Dư Miên không được tự nhiên. Lục Tập ngày thường đối với quan hệ của mọi người không để bụng, nào biết anh ta gần nhất liền đem Khương Dư Miên xem như kẻ thù.

"Gặp chuyện liền trở nên nóng nảy, Lục Tập, em nên bị phạt." Lục Yến Thần đẩy ra ghế dựa, đột nhiên đứng dậy.

Từng câu từng chữ chọc đến ngực, Lục Tập hô hấp cứng lại.

Đến Lục Yến Thần từ bên cạnh anh ta đi qua Lục Tập đột nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu lại gọi: "Anh, cô ta......"

Nói được một nửa liền im bặt, Lục Yến Thần dừng lại bước chân đợi nửa câu sau.

Lục Tập cắn chặt răng sửa lời nói: "Được rồi, về sau em nhường cô ta một chút là được."

Đến nỗi việc thấy Khương Dư Miên trộm bật lửa, anh ta cuối cùng vẫn là chưa nói gì.

***

Cách vách phòng ngủ, Khương Dư Miên đứng ngồi không yên ở trước bồn rửa tay đem đôi tay rửa sạch một lần lại một lần.

Cô không muốn đẩy người nhưng Lục Tập vì cái gì cứ muốn bức cô, uy hiếp cô.

Khương Dư Miên nhìn gương, bên trong xuất hiện thật nhiều gương mặt mơ hồ, bọn họ ríu rít mà bắt cô mở miệng.

"Cô sao không nói lời nào."

"Cô là người câm sao?"

"Nói chuyện a!"

"Phanh ——"

Cô thật sự không chịu nổi giơ tay che lại mặt kính, dòng nước mát lạnh theo đó lăn xuống.

Cô gái trong gương thần sắc như bị bệnh, vành mắt phiếm hồng.

Là cô thẹn quá hóa giận, sợ hãi câu nói cuối cùng của Lục Tập.

Cô có bệnh không khắc chế được ý niệm nội tâm về việc cầm bật lửa, chưa được cho phép đã cầm đồ người khác chính là trộm, cô không biết nên đối mặt với Lục Yến Thần như thế nào.

Càng không xong chính là, cô vừa đẩy Lục Tập đã bị Lục Yến Thần vừa vặn trông thấy.

Người nọ nhất định cảm thấy cô không tốt đi.

"Thùng thùng ——"

Nghe được tiếng đập cửa, tim Khương Dư Miên càng nhanh mơ hồ suy đoán được người gõ cửa là ai.

Khương Dư Miên nhanh chóng mở vòi nước rửa mặt, tận lực làm mình thoạt nhìn bình thường hơn. Cô đi đến cạnh cửa cũng không ngẩng đầu lên mà kéo ra cửa phòng nắm tay lại, ngón tay càng thêm dùng sức.

"Khóc?"

Dừng ở bên tai cô âm thanh không phải chỉ trích cũng không phải dạy dỗ mà là chú ý tới cảm xúc của cô.

Khương Dư Miên nín thở cũng không biết nên nói cái gì đầu vai ẩn ẩn phát run.

Ánh mắt kia liếc mắt một cái là có thể đem cô nhìn thấu: " Em sợ hãi cái gì?"

Khương Dư Miên bỗng dưng ngẩng đầu cánh môi khẽ nhếch mở.

Há mồm không phát ra được tiếng động cô xoay người lại đi đến bàn học viết chữ đưa cho anh xem: 【 Là em đẩy Lục Tập. 】

Ngòi bút dừng lại, rồi run rẩy viết: 【 Rất xin lỗi. 】

Lục Tập là em trai anh nên có lẽ hiện tại anh nhất định chán ghét cô đi.

"Em không có sai." Không khí yên lặng Lục Yến Thần thấy rõ chữ trên giấy, lại không đồng tình nói.

Khương Dư Miên kinh ngạc ngẩng đầu.

Lục Yến Thần lấy đi giấy bút trong tay cô, trịnh trọng mà xóa đi hai câu cô vừa viết ra.

"Khương Dư Miên, người khác khi dễ em, em phản kháng lại là không sai." Anh ngước mắt cùng cặp mắt mê mang kia đối diện vô cùng nghiêm túc mà nói với cô, "Bảo vệ chính mình càng không sai."

Giọng nói người đàn ông ôn hòa mà cường thế chạm vào lòng cô gái yếu ớt, thân thể như là bị rót vào một nguồn sức mạnh mới Khương Dư Miên trong mắt nhiều thêm tia kiên định.

Lần đầu tiên có người nói cho cô, phản kháng không sai bảo hộ chính mình càng không sai.

"Sự việc hôm nay là Lục Tập sai, không cần tự trách." Thấy cô trước sau rõ ràng biến hóa, Lục Yến Thần liền biết cô đã nghe hiểu lời anh nói.

Tâm tư tiểu cô nương mẫn cảm, anh liền không dấu vết mà nói sang chuyện khác: "Gặp bác sĩ Kỳ sao?"

Khương Dư Miên vội vàng gật đầu.

Lục Yến Thần thuận nước đẩy thuyền: "Nên làm trị liệu lần ba, ngày mai được không?"

Anh đem lựa chọn quyền giao cho Khương Dư Miên mà Khương Dư Miên căn bản sẽ không cự tuyệt anh.

Nhìn Khương Dư Miên lộ ra ánh mắt rối rắm cuối cùng lại gật đầu, Lục Yến Thần nghĩ: [Tiểu cô nương quả nhiên rất ngoan.]

Lục Yến Thần thay cô hẹn lịch khám.

Khi nhận được điện thoại bác sĩ Kỳ vừa về đến nhà: "Cô quả nhiên rất nghe lời cậu."

Lục Yến Thần không gánh nặng: "Tôi nói rồi cô ấy rất ngoan."

Bác sĩ Kỳ: "......"

Anh ta thật sự không thể quên được cảnh tượng nhìn thấy khi vừa đẩy cửa sân hôm trước.

Thật ra không phải là Khương Dư Miên không tốt mà là anh ta cảm thấy nhận thức của Lục Yến Thần đối với từ "Ngoan" hơi lệch lạc.

Về đến nhà, bác sĩ Kỳ lười nhác mà nằm trên sô pha: "Tôi xem cô bé ấy thực sự ỷ lại cậu, đó gọi là gì nhỉ? Chim non tình kết?"

Chim non tình kết?

Lục Yến Thần không cho là đúng.

Anh cùng Khương Dư Miên lại không phải mới nhận thức hai tháng trước, từ này hiển nhiên không thích hợp.

Đang nói chuyện, có điện thoại khác gọi đến, Lục Yến Thần kết thúc cuộc gọi của bác sĩ Kỳ tiếp điện thoại.

"Lục tổng, đã xảy ra chuyện." Trong điện thoại giọng nam khàn khàn có vẻ có chút nghiêm trọng "Ngày hôm qua có người ở trong ngục giam đánh nhau, người nọ bị đánh vào đầu, nghe nói lúc ấy chảy rất nhiều máu. Người đã đưa đến bệnh viện, hiện tại còn chưa tỉnh lại."

Thật là xui xẻo sớm không đánh muộn không đánh cố tình vào lúc bọn họ mới vừa tìm được người lại xảy ra chuyện.

Tên côn đồ nằm ở bệnh viện sống chết chưa rõ, không hỏi được gì manh mối lại bị chặt đứt.

Lục Yến Thần: "Điều tra qua sổ thăm tù của cậu ta?"

"Tra qua, không có ai tới thăm." Bản thân là lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, người biết anh ta chỉ sợ cũng đều không sạch sẽ, đến Cục Cảnh Sát còn không phải là chui đầu vào rọ?

Việc này sớm đoán được, như vậy phải từ một đầu khác điều tra: "Người đưa cậu ta vào tù là ai?"

Người bên kia trả lời: "Giống như có người cố tình hủy diệt dấu vết cụ thể còn không có tra được, chúng tôi yêu cầu thời gian."

"Tiếp tục tìm."

"Dạ, Lục tổng."

Khương Dư Miên liên lụy sự tình so anh nghĩ còn phức tạp.

Nhưng cố tình cô hiện tại chịu không nổi kích thích, không thể trực tiếp đi hỏi.

Lục Yến Thần buông di động, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy bật lửa trên bàn, duỗi tay cầm lấy đút vào túi.

Hôm sau, anh tự mình đưa cô đi phòng tư vấn tâm lý.

Nơi này bài trí đều là tỉ mỉ thiết kế khiến trạng thái người ta trở nên bình thản, ai biết Khương Dư Miên lần đầu tiên đi vào nơi này thiếu chút nữa đập hư tất cả đồ vật.

Bác sĩ Kỳ dẫn đề tài, vài lần thử cùng cô nói chuyện đều thất bại, Khương Dư Miên tuy rằng ngoan ngoãn ngồi đối diện anh ta nhưng vẫn thất thần.

Tình huống của Khương Dư Miên cùng người bị bệnh tự kỷ không giống nhau, cô là trải qua thương tổn mới sinh ra phản ứng kích thích, qua một tháng trị liệu cùng hướng dẫn tình huống đã tốt lên rất nhiều. Chỉ là cô kháng cự nghĩ về quá khứ vẫn luôn không quá muốn phối hợp.

Bác sĩ Kỳ nắm tay lại: "Miên Miên, cháu nghe được tôi vừa rồi nói cái gì sao?"

Khương Dư Miên gật gật đầu giống như có lệ.

Ngày thường cùng bệnh nhân khác nói chuyện còn muốn hao hết tâm tư quan sát rồi ghi chép lại, Khương Dư Miên nhưng thật ra cho anh ta bớt việc. Bác sĩ Kỳ tiếp tục công việc của mình ngữ khí bình thản: "Vậy chúng ta hôm nay nói cái khác."

Khương Dư Miên vẫn không phản ứng anh ta thẳng đến anh nhắc tới: "Không bằng liền nói về Lục Yến Thần?"

Uể oải ỉu xìu thiếu nữ rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh ta.

Bác sĩ Kỳ nhanh chóng nắm lấy cơ hội từ đề tài này hỏi: "Tôi thấy cháu vô cùng tín nhiệm cậu ta là bởi vì cậu ta lúc ấy cứu cháu sao?"

Cô đầu tiên là gật đầu, qua hai giây lại lắc đầu.

Có phải thế không.

Đoạn ký ức kia dễ dàng làm Khương Dư Miên sinh ra phản ứng kích thích, bác sĩ Kỳ dùng phương thức uyển chuyển, từng chút một làm cô dỡ xuống phòng bị: "Vậy lúc cháu gặp được cậu ta ấn tượng sâu nhất là gì?"

Khương Dư Miên cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà đôi mắt không chớp mắt, tựa hồ là đang nhớ lại.

Chỉ chốc lát sau, cô rốt cuộc cầm lấy giấy bút bác sĩ Kỳ chuẩn bị vẽ một ngôi sao.

Bác sĩ Kỳ khó hiểu: "Ngôi sao? Đây là có ý tứ gì?"

Anh nhớ rõ lúc Khương Dư Miên xảy ra chuyện là ban ngày.

Khương Dư Miên không có trả lời, mà là tiếp tục vẽ.

Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao...... Đến khi ngôi sao phủ kín toàn bộ tờ giấy, như là một bầu trời đầy sao.

Thấy cô bé không phản ứng mình, bác sĩ Kỳ làm cái tệ, trộm cấp Lục Yến Thần phát tin nhắn: 【 Ngôi sao cùng cậu có quan hệ gì sao? 】

L: 【? 】

Bác sĩ Kỳ đổi cách hỏi: 【 Cậu, Khương Dư Miên, bầu trời đầy sao có ấn tượng sao? 】

Một lát sau, bác sĩ Kỳ nhận được câu trả lời.

L: 【 Có 】

----------------------------------------------------------------------------

23.08.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com