Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Tim Vì Ai Đập Nhanh Hơn?

Editor: Minh Trinh
Beta: Bạch Nguyệt

Nhạc Tuyết Vi nói hai câu liền khóc lên, nói đến cùng, cô vẫn luyến tiếc ba.

"Không, không có.... Tuyết Vi đừng khóc, ba không phải không cần con. Ba chỉ là rất lo lắng cho con, con trong khoảng thời gian này không quay trở về trường học, điện thoại cũng không liên lạc được khiến cho buổi tối ba ngủ cũng không yên!" Kiều Vạn Đông không có nói sai, quầng thâm dày đặc dưới mi mắt ông chính là minh chứng tốt nhất.

"Con đừng khóc, được, con muốn 800 vạn, ba cho con!"

Kiều Vạn Đông nói xong liền lấy ví ra chuẩn bị đưa cho cô lại bị Nhạc Tuyết Vi cầm vứt đi.

"Tuyết Vi?"

Nhạc Tuyết Vi trong mắt chưa đầy nước mắt lạnh lùng nhìn cha, ngập ngừng khóc lên, "Hiện tại cho tôi? Đã muộn! Ông có biết hay không, có biết....." Bán mình cho Hàn Thừa Nghị, cô thật không nói lên lời, ra sức dậm chân, xoay người chạy đi.

"Tuyết Vi!"

Nguyễn Đan Ninh chạy đuổi theo cô, "Kiều hiệu trưởng, cái kia... tôi đi xem cô ấy."

Nhạc Tuyết Vi chạy dọc theo một hàng bóng cây, càng chạy càng chậm, bóng cây tỏa xuống trên con đường sỏi đá, cô không cẩn thận té lăn trên đất, ngồi ở chỗ đó không đứng dậy. Nguyễn Đan Ninh khó khăn đuổi theo cô, cũng đi theo ngã ngồi ở bên người cô.

Là bạn thân của Nhạc Tuyết Vi, Nguyễn Đan Ninh biết rõ lúc này không thể lại kích thích cô, chỉ có thể an tĩnh chờ cô phát tiết xong.

"Thực xin lỗi a!" Chờ Nhạc Tuyết Vi tiếng khóc nhỏ dần, Nguyễn Đan Ninh lập tức xin lỗi. Cô nếu biết Kiều Vạn Đông là ba của Nhạc Tuyết Vi, loại chuyện này cô khẳng định làm không được a! Tại trường đại học ai chẳng biết nói Kiều hiệu trưởng chỉ có một người con gái, ở nước ngoài du học chứ.

Ngẫm lại cũng thấy, Nhạc Tuyết Vi cái này nữ nhi là chuyện như thế nào! Khẳng định là cùng cha khác mẹ, cẩu huyết quá mà!

"Cậu... là con riêng?" Nguyễn Đan Ninh đương nhiên cho rằng thế, ai bảo Nhạc Tuyết Vi không họ 'Kiều' đâu?

Nhạc Tuyết Vi đôi mắt đỏ lên, lần thứ hai bùng nổ: "Mình không phải con riêng, mẹ mình mới là vợ của Kiều Vũ Đông! Khang Tuệ Trân là tiểu tam(*)! Khang Tuệ Trân cùng Kiều Vũ Vi đoạt ba, đoạt nhà của mình!"

(*) Tiểu tam: người thứ ba

"..." Nguyễn Đan Ninh im bặt, thế mà lại có phiên bản thực của tiểu tam thành công thượng vị, tu hú chiếm tổ a! Đúng là quá dốc sức!

Nguyễn Đan Ninh yên lặng đem Nhạc Tuyết Vi ôm vào trong lòng ngực, vỗ nhẹ lưng cô. Đứa trẻ đáng thương a!

"Được rồi, không khóc a! Đi, chị sẽ mang em đi ăn ngon, trả thù thế giới!" Nguyễn Đan Ninh vừa lôi vừa túm lấy Nhạc Tuyết Vi từ trên mặt đất lên, lôi kéo hướng hội trường đi.

Bên hội trường bị chia làm hai khu vực, một bên là khu vực hội nghị, buổi tối có thể ở chỗ này xem diễn xuất. Một bên là khu vực ẩm thực, hội học sinh cung cấp các loại thức ăn cùng rượu. Nhạc Tuyết Vi khóc nên miệng khô, thẳng đến khu ẩm thực, tùy tiện lấy ly nước trái cây uống một ngụm lớn.

"Hàn tổng, mời đi bên này, đã liên lạc trước với Kiều hiệu trưởng, ông ấy lập tức đến ngay."

Hàn Thừa Nghị bị mọi người đi qua qua mỹ thực khu, hắn liếc mắt một cái liền thấy Nhạc Tuyết Vi đứng ở bên cạnh bàn ăn ngấu nghiến, khóe miệng không khỏi hơi hơi giơ lên. Tiểu nha đầu ở nhà ăn bày ra tướng ăn của thục nữ, tới trường học liền biến thành như vậy? Xem ra, ở trước mặt hắn còn chưa đủ thả lỏng.

"Nhìn cậu xem, ăn chậm một chút." Nguyễn Đan Ninh xem Nhạc Tuyết Vi khóe miệng đều là nước trái cây, liền dùng tay trực tiếp lau cho cô.

Hàn Thừa Nghị đột nhiên nhíu mày rậm, khí tức quanh thân trở nên không tốt... Đối với bạn thân của Nhạc Tuyết Vi, anh càng xem càng không vừa mắt, như thế nào còn dùng tay lau miệng cho cô?

"Tam thiếu." Nghê Tuấn nhạy bén phát hiện Hàn Thừa Nghị cảm xúc dao động, chạy nhanh đến trước mặt hắn.

Hàn Thừa Nghị nói nhỏ hai câu bên tai Nghê Tuấn, Nghê Tuấn gật gật đầu đáp ứng. Rất nhanh, di động của Nhạc Tuyết Vi vang lên. Là tin ngắn Nghê Tuấn gửi tới, "Nhạc tiểu thư, ngài ở đâu vậy? Tam thiếu lập tức tới đó, ngài tốt nhất chuẩn bị nhanh lên, tam thiếu trông rất mất hứng".

Tại văn phòng hiệu trưởng.

Một tin nhắn ngắn, Hàn Thừa Nghị liền gọi Nhạc Tuyết Vi đến bên người.

Giờ phút này, Nhạc Tuyết Vi mặt không đổi sắc ngồi bên cạnh Hàn Thừa Nghị, không nói lời nào. Một bên Hàn Thừa Nghị cùng Kiều Vạn Đông đang ở tiến hành thảo luận hạng học thuật nghiên cứu chính thảo luận một cách nghiêm túc, Nhạc Tuyết Vi không có hứng thú, cô chỉ nghĩ muốn rời đi cái địa phương làm người khác hít thở không thông này.

Cô thỉnh thoảng quạt gương mặt, sắc mặt tái nhợt, khẽ nhếch miệng phun khí, thoạt nhìn thực có bộ dáng không thoải mái.

Hàn Thừa Nghị chú ý tới, nghĩ thầm tiểu nha đầu đây là xảy ra chuyện gì? Vừa rồi còn tốt, chẳng lẽ là ở ẩm thực khu ăn phải đồ không tốt? Những đồ ăn giá rẻ đó, thoạt nhìn điều kiện vệ sinh không quá tốt hại cô không thoải mái. Đương nhiên, ngoài anh ra, còn có người cũng rất để ý Nhạc Tuyết Vi.

"Tuyết Vi, xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao?"

Hỏi chuyện chính là Kiều Vạn Đông, ông chưa bao giờ kiêng dè sự thật Nhạc Tuyết Vi là con gái ông, cho nên cũng không có cố kỵ hiện tại còn có những người khác.

Nhạc Tuyết Vi xem cũng chưa cho Kiều Vạn Đông một cái liếc mắt, giống như không nghe thấy hắn nói chuyện.

Kiều Vạn Đông đã quen việc cô như vậy, không để ý liền đứng dậy đi đến đưa chén nước đưa tới trên tay Nhạc Tuyết Vi nói, "Tới, uống nước, có phải hay không thời tiết quá nóng? Điều hòa chưa đủ sao? Nếu không, đem độ ấm hạ thấp một chút?"

"Không cần!" Nhạc Tuyết Vi nhíu mày, cực không kiên nhẫn hất tay, ly giấy trong tay Kiều Vạn Đông bị đánh nghiêng trên mặt đất, vệt nước trên sàn liền lan ra.

Giấy ly rơi xuống đất làm văn phòng đột nhiên an tĩnh lại, ở đây gồm các lãnh đạo khác, đương nhiên cũng bao gồm Hàn Thừa Nghị, tất cả đều ngây ngẩn cả người. Đây là chuyện như thế nào? Hiệu trưởng lấy lòng học sinh, học sinh chẳng những không nhận, còn đối hiệu trưởng bất kính?

Không khí quá xấu hổ, Nhạc Tuyết Vi đứng lên, sắc mặt thật không tốt, trắng bệch như bị cảm nắng, "Tôi... tôi có điểm không khỏe, Hàn tổng, tôi đi ra ngoài trước!"

Hàn Thừa Nghị híp mắt xem kỹ cô, không tỏ ý kiến, Kiều Vạn Đông lại ngăn trở cô.

"Tuyết Vi, con đợi ở cửa một chút được không? Hiện tại, ta cùng mọi người đang nói tới việc cho con xuất ngoại du học... Con có thành tích rất tốt, các chủ nhiệm khác cũng cảm thấy cái vị trí này hẳn là cho con a."

Nếu có thể, Kiều Vạn Đông đương nhiên không nghĩ dưới tình huống như vậy cùng con gái thương lượng tương lai của cô, nhưng ông hiện tại thấy con gái một mặt đều khó khăn, nếu hiện tại không nói, ông không biết còn có cơ hội nào có thể nói nữa.

Nhạc Tuyết Vi cứng đờ giật nhẹ khóe miệng, cười: "Cử đi du học? Nghe thật không tồi, bất quá đáng tiếc a! Tôi mới vừa cùng tập đoàn D•S ký hợp đồng một năm thực tập, ngài lúc này muốn đưa tôi ra nước ngoài, chỉ sợ Hàn tổng chúng tôi không đồng ý."

Tiêu điểm liền chuyển hướng về phía Hàn Thừa Nghị.

Hàn Thừa Nghị mấp máy môi, trong đáy mắt ẩn chứa khôn khéo cùng cơ trí. Anh là người nào? Sao có thể không nhìn ra quan hệ giữa Nhạc Tuyết Vi và Kiều Vạn Đông không bình thường! Hiệu trưởng ăn nói khép nép cầu một nữ sinh! Tại sao a?

Nhớ rõ lần trước, Nhạc Tuyết Vi cùng hắn bàn công tác nhìn đến tư liệu của Kiều Vạn Đông, biểu tình liền thập phần mất tự nhiên, lúc ấy bị cô xem cho có lệ, hiện tại xem ra, cũng không phải giống cô nói, học sinh thấy tư liệu của hiệu trưởng chỉ tò mò hỏi một câu đơn giản như thế!

Không phải tâm tư của Hàn Thừa Nghị hẹp hòi, mà là loại tình huống này, anh chỉ có thể nghĩ đến chuyện nam nhân đối với nữ nhân có suy nghĩ không tốt! Việc này khiến cho dự định muốn lấy lòng bố vợ ban đầu của anh suy giảm lớn.

"A... Kiều hiệu trưởng, Tuyết Vi xác thật rất có khả năng, cô ấy trước mắt đảm nhiệm thư ký riêng của tôi, tôi thật đúng là luôn luôn đều không rời đi cô ấy." Hàn Thừa Nghị thủ đoạn mềm dẻo cự tuyệt Kiều Vạn Đông.

Kiều Vạn Đông kinh ngạc, cãi lại: "Nhưng con bé vẫn còn là học sinh, vẫn là lấy việc học làm trọng, huống hồ con bé học thiết kế, làm thư ký sẽ khiến con bé bỏ phí việc học......"

"Kiều hiệu trưởng!" Hàn Thừa Nghị trầm giọng đánh gãy lời Kiều Vạn Đông, ngữ khí tuy rằng vững vàng như cũ, nhưng vừa rồi cường thế vẫn luôn bị anh cố tình che giấu lại lộ ra.

"Tuyết Vi nếu là nhân viên của tôi, như vậy, tương lai cô ấy tự nhiên cũng là do tôi tính toán, điểm này không nhọc ngài lo lắng."

Toàn bộ phá hỏng ý nghĩ của Kiều Vạn Đông, bá đạo tuyên bố Nhạc Tuyết Vi sẽ do hắn lo liệu.

Cuộc nói chuyện có thể nói là kết thúc trong không vui.

Từ phòng hành chính đi ra, Hàn Thừa Nghị không khỏi đem tay kéo Nhạc Tuyết Vi đi về hướng toilet.

"Anh làm cái gì vậy!" Nhạc Tuyết Vi không rõ vì sao anh ta lại nổi điên, cô lại làm sai cái gì ư?

Hàn Thừa Nghị mặt âm trầm đem Nhạc Tuyết Vi đẩy vào một phòng, khóa cửa lại, thấy cô giãy giụa, đôi tay ấn trên vai cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

"Em cùng với Kiều Vạn Đông có quan hệ gì? Đừng có nói dối tôi, thành thật nói cho tôi biết!"

Ánh mắt chuyên chú mà nhiệt liệt, đường cong tỉ lệ gần như hoàn mỹ, rõ ràng ôn hòa lại như tức giận.

"Hừ, quan hệ gì? Tôi nói tôi là con gái ông ta, anh tin sao?" Nhạc Tuyết Vi cười lạnh, chính mình còn cảm thấy đây là việc thật buồn cuời!

"Con gái?" Hàn Thừa Nghị nhíu mày, quyết đoán lắc đầu, "Không tin, Kiều Vạn Đông chỉ có một con gái, du học còn chưa có trở về."

Nhạc Tuyết Vi không nhịn được mà bật cười, xem đi, cô nói chính là lời nói thật, nhưng là hắn lại không tin.

"Ha ha...... Kỳ thật, tôi cũng không tin, nhưng Kiều Vạn Đông luôn lôi kéo tôi, nói tôi là con gái ông ta, ông ta tự xưng là cha tôi, anh nói, tôi cùng ông ta đến tột cùng là cái quan hệ gì?"

Ông trời làm chứng, cô nói toàn bộ đều là lời nói thật.

Chính là, lời này nghe vào tai Hàn Thừa Nghị lại chứng thực cho phán đoán của hắn! Một cái lão nam nhân, lôi kéo học sinh nhận làm con gái, còn ân cần an bài việc ra nước ngoài du học......

"Nhìn không ra, cô thật đúng là già trẻ không tha! Ngay cả hiệu trưởng cô cũng có thể thông đồng? Ông ta thậm chí không tiếc sử dụng đặc quyền muốn cử cô đi du học? Cô có mị lực thật lớn a!" Hàn Thừa Nghị nắm cằm Nhạc Tuyết Vi, ngôn ngữ tràn đầy ghen tuông!

Nhạc Tuyết Vi chớp mắt nhìn hắn, bờ môi đầy đặn bởi vì giật mình mà hơi mở ra, tâm tình của cô khó có thể khiếp sợ mà hình dung. Nam nhân này nghĩ đi tận đâu vậy? Cư nhiên lại có thể đem sự tình tưởng tượng thành như vậy?

"Ông ta có thực hiện được hay không?"

Thấy Nhạc Tuyết Vi không có phủ nhận, Hàn Thừa Nghị nhận định suy đoán của bản thân, ngẫm lại cô gái của hắn cùng Kiều Vạn Đông... Trong lòng một mảnh chua xót.

"Ha ha..." Nhạc Tuyết Vi bị hắn làm cho cười ha hả, tự giễu nhún nhún vai, "Tưởng tượng cái gì vậy?"

Hàn Thừa Nghị biết Nhạc Tuyết Vi trừ bỏ hắn thì không còn nam nhân nào khác, nhưng nghĩ đến việc người của mình bị nam nhân khác mơ ước, cảm giác rất không tốt! Dưới cơn giận, anh cúi đầu cắn lên môi Nhạc Tuyết Vi, phát tiết như muốn tàn phá môi cô.

"Tê! Đau!"

"Nhớ kỹ, chỉ có tôi có thể làm em đau! Em là của tôi!" Hàn Thừa Nghị bá đạo tuyên bố, ánh mắt sáng quắc làm Nhạc Tuyết Vi không dời mắt được. Bộ dáng nghiêm túc của hắn thật sự quá mê người, làm tình cảm của cô không tự chủ được mà lún sâu a!

Nhạc Tuyết Vi rõ ràng cảm giác được gương mặt nóng lên, tim đập cũng không khống chế được mà đập mạnh, chuyện này là như thế nào? Rõ ràng là bị hắn cường ngạnh ép buộc mới lưu tại bên người, nhưng tại sao tim lại đập nhanh hơn a?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com