Chương 6
Chương 6
Shitbaydaytroi
Thiết Trụ ngẩn ra, vừa muốn mở miệng, liền nghe Triển Linh tiếp tục nói: " ta biết ngươi là chán ghét các nàng lưu lạc nơi phong trần, không biết tự trọng, nhưng sao không nghĩ lại, phàm là có thể sống một cuộc sống bình thường, thì có người nào không muốn làm một nữ tử đàng hoàng mà lại cam tâm đầy đọa bản thân tới nơi này? Đa phần đều là bị bọn buôn người đưa tới, lại có biết bao người bị chính người thân của mình nhẫn tâm bán đi, chính trong lòng các ngươi còn không rõ ràng sao?"
Thế đạo này, những nữ tử bình thường làm sao có khả năng đấu tranh cho số mệnh của bản thâm?
Lại nói lui một vạn bước, các nàng chính là kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình, ngươi tình ta nguyện, có gì là không thể? là đi trộm hay là đi cướp? Nếu nói đến đồi phong bại tục, theo ta, tội lỗi lớn nhất vẫn là của nam nhân, nếu bọn họ giữ mình trong sạch, chẳng lẽ mấy nữ nhân chân yếu tay mềm kia có thể cưỡng ép họ làm những việc kia? Hay là còn có thể nói là trói họ từ nhà đem tới đây cười đùa?"
" nếu cùng là sai, thì dựa vào cái gì chỉ hất mỗi nước bẩn vào một hướng? Dù sao cũng là chọn quả hồng mềm mà nắn, bắt nạt những cô nương không thể biện bạch cho chính bản thân của mình, càng không có biện pháp rửa sạch cho chính mình!"
"Lại nói một câu không dễ nghe, các ngươi cái gì gọi là cùng đường mới vào nhà trộm cướp, lại so với với những cô nương không nơi nương tựa chân yếu tay mềm các ngươi thấy bản thân cao quý hơn?"wuxian
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử nghe mấy lời này nghẹn họng trân trối nhìn, tư tưởng đã bén rễ ăn sâu trong đầu họ theo bản năng phản bác lại, nhưng cố tình lại không thể nói ra được vì đối phương nói rất có đạo lý, không thể mở miệng ra được.
Triển Linh cũng không để ý tới trong lòng bọn họ đang có sóng to gió lớn, tầm mắt của nàng trong lúc vô ý chạm mắt với kỹ nữ bên khung cửa, nàng ấy có chút hoảng loạn muốn rời ánh mắt đi, Triển Linh nở một nụ cười sáng lạn hướng về phía nàng.
Kỹ nữ kia đã sớm lưu lạc phong trần, đã sớm nhìn thấu ấm lạnh của thế gian, đã nhận hết những ngôn ngữ nhục mạ khinh thường, nào có gặp qua ánh mắt bình thản không có nửa điểm khinh thường cùng coi khinh? Nhất thời liền sửng sốt.
Triển Linh cũng không chờ nàng đáp lại, cười xong lại tiếp tục bước đi. Triển Linh chỉ cảm thấy nàng ấy thật đẹp, là một vẻ đẹp dịu dàng nhu hòa nhưng vẫn mạnh mẽ, là vẻ đẹp thân ở tại vũng bùn tanh hôi, nhưng vẫn nỗ lực giãy giụa cố gắng sinh tồn, mềm mại nhưng vẫn mạnh mẽ.
Chính là nàng không biết, sau khi kỹ nữ kia phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên hướng về phía bóng dáng của nàng nở một nụ cười chân thành.
Đã từ lâu chưa từng cười đơn thuần như vậy, cảm thấy thật xa lạ, nhưng tâm tình lại sung sướng, đáy mắt rưng rưng nhưng lại không cảm thấy khổ sở.
Nhìn xem, trên đời này cũng không phải tất cả đều là người nhẫn tâm lạnh lẽo, nhẫn nhịn, chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng qua đi, thì tốt rồi.
Có thể vào tửu lầu Phan Gia ăn cơm thì đều là người giàu có, có mấy thực khách đã từ cửa sổ nhìn thấy lợn rừng lớn ở bên ngoài, nhất thời liên tục kêu lên, chạy tới lại đây xem náo nhiệt.
" này hán tử kia, lợn rừng này của ngươi có bán không?"
Tuy rằng có Triển Linh cùng Tiểu Hạc đi cùng, nhưng ai có thể nghĩ được con lợn rừng lớn này là do cô nương nũng nịu cùng với tiểu tử có quan hệ được?
Thiết Trụ vội vàng nói: " chúng ta chính là tới đây bán!"
Người nọ đi tới cười hì hì hô: " chớ có bán cho tửu lầu, ngày mai nhà ta mở tiệc, ngươi đem bán con lợn này cho ta, ta mở một bữa tiệc thịt lợn rừng! Nếu ngươi đáp ứng, ta đang có 5 lượng bạc trắng đưa ngươi cầm luôn! Như thế nào?"
Nói rồi thật sự lấy bạc từ trong ngực ra giơ lên, dưới ánh nắng phát ra ánh sáng làm say lòng người, làm người ta phải hoa mắt.
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử nào có bao giờ nhìn qua được ngân lượng, nhất thời đôi mắt mở lớn, hô hấp cũng trở lên dồn dập. 5 lượng bạc, là 5 lượng bạc!
Một cái bánh nướng lớn nhân thịt lừa của Quách gia giá 6 văn tiền, ngoài giòn trong mềm lại thơm nức mũi, 5 lượng bạc thì có thể mua được bao nhiêu cái bánh nướng nhân thịt lừa?
Còn có bánh bao Vương bà 4 văn tiền một cái, nhân bên trong đầy thịt, 5 lượng có thể mua được bao nhiêu cái?
Bọn họ cả một ngày làm việc mệt muốn chết, lên núi đốn củi bán đi cũng chỉ được 100 văn tiền! 5 lượng bạc bán bao nhiêu củi mới có được?
Không được, không được, quá nhiều, tính không nổi!
wuxian
Lúc này lại có một người khác châm biếm cười ra tiếng: " Quách lão nhị, tật xấu thích chiếm tiện nghi của người khác của ngươi bao giờ mới có thể sửa lại đây? Thời tiết này, chớ nói là một đầu lợn rừng lớn như thế này, tính riêng thịt thôi cũng là bốn năm mươi cân đi? lông lại còn có thể bán đi làm bàn chải, xương cốt cũng dùng được, một con cá lớn còn có giá 3 lượng bạc, kẻ keo kiệt như ngươi còn ra giá 5 lượng, làm sao ngươi có thể mở miệng ra nói được vậy?"
Mọi người sôi nổi cười vang, Quách lão nhị mặt mũi hiện lên chút xấu hổ, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu,
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử cảm thấy có chút hổ thẹn, tim đập thình thịch mà nghĩ.
Như vậy, 5 lượng bạc cũng không đủ sao? chẳng lẽ, chẳng lẽ là 10 lượng?!
Động tĩnh lớn như vậy rất nhanh liền kinh động tới chưởng quầy, chưởng quầy vừa đi ra tới liền thấy, cũng bị dọa cho nhảy dựng, lại ngẩng đầu nhìn người rồi cười: " Thiết Trụ, sao lại là ngươi? Mới được một lát đã đánh được một con lợn rừng lớn rồi?"
Chưởng quầy hơn 40 tuổi, mặc một thân trường bào tơ lụa màu tương, lại đội mũ tứ phương, rủ xuống trước mắt, nhìn bộ dáng cực kỳ ôn hòa.
Thiết Trụ đỏ mặt, vội vàng xua tay, lại chỉ vào Triển Linh: " đây là Triển cô nương nhà chúng ta."
Chưởng quầy liền giống như bị dọa sợ, vội vàng vái chào: " lão hủ là chưởng quầy của tửu lâu này, ta họ Phan, không biết lợn rừng này chính là do Triển cô nương đánh được sao?"
Triển Linh khom lưng đem Tiểu Hạc bế lên: " nơi này không phải nơi nói chuyện."
Phan chưởng quầy như vừa tỉnh mộng, liên tục gật đầu: " đúng vậy,đúng vậy, là lão hủ sơ sót, mau vào bên trong, mời."
Chỉ với một mặt này, Triển Linh liền có ấn tượng không tồi đối với Phan chưởng quầy. Chưa nói đến nói chuyện khác, chỉ nhìn một cách đơn giản Phan chưởng quầy đối với Thiết Trụ cùng với Nhị Cẩu Tử ăn mặc rách nát thái độ rất hòa khí, liền biết được người này không phải là người nông cạn chỉ trông mặt mà bắt hình dong.
Còn nữa, chưởng quầy cũng không vì thân phận là nữ tử của nàng mà thay đổi thái độ, lại càng thêm đáng quý.
Phan chưởng quầy trực tiếp dẫn họ tới hậu viện, lại gọi người dâng trà lên, sau đó lại chú ý tới Tiểu Hạc là đứa nhỏ, còn cố ý gọi người cầm tới một đĩa bánh sữa, thay cho đĩa ô mai chua ngọt trên bàn, lúc này mới tiếp tục vấn đề vừa rồi: " xin hỏi lợn rừng kia, chính là do Triển cô nương săn được?"
Triển Linh nói cảm ơn, lại cầm bánh sữa lên đút cho Tiểu Hạc ăn, lại không có quay đầu lại mà nói luôn: " Phan chưởng quầy, thế nhân đều biết trứng gà ngon, nhưng lại có mấy người đi tìm xem con gà nào đẻ ra quả trứng đâu?"
Phan chưởng quầy nào có nghe qua được những lời như vậy? Lập tức ngẩn ra, sau đó liền cười ha ha lên: " hay, thật sự hay! Triển cô nương nói thật có lý, là lão hủ cổ hủ! Thịt Lợn rừng mỹ vị, nhưng làm sao biết được có được nó phải khổ như thế nào? thật sự hay!"
Triển Linh cũng không có da mặt dày, đem lời nói của người khác ôm lên người mình, chờ chưởng quầy cười xong rồi nói: " lời này là do một người rất nổi tiếng nói, ta chỉ là bắt chước người ta mà thôi."
Phan chưởng quầy lại vuốt râu ngẫm nghĩ một phen, cảm khái nói: " thật sự là một vị diệu nhân, nếu có duyên gặp được thì tốt rồi."
Triển Linh nhướng mày, chỉ sợ là không có cơ hội, các người cách chính là cả một thời không! Cái này có thể nói là vượt qua sinh tử còn khó hơn nhiều.
" nhìn ta xem, già rồi,khó tránh khỏi nói nhiều chút." Thấy Triển Linh không có ý định tiếp tục vui đùa, Phan chưởng quầy lúc này mới nhớ ra phải trở lại chuyện chính.
" lão hủ nhìn thấy Triển cô nương cố ý mang đồ ăn thôn quê lên tửu lâu, cô nương mời ra giá."
Thật ra Triển Linh cũng không am hiểu giá cả như thế nào, cho nên cũng nói thật: " thành thật mà nói, hiện tại thịt lợn rừng không có nhiều lắm, lên núi sâu cũng không thường thấy được,cũng không có nơi để đối chiếu giá cả, ta cũng không biết phải ra giá bao nhiêu. Nhưng là có thể bắt được một lần, chưa chắc sẽ không có lần thứ hai, ta nghe nói Phan chưởng quầy là một người thành thật tốt bụng, vậy ngài ra giá đi, nếu thích hợp, một chuyến đi không cần tìm hai chủ, sau này ta sẽ thường xuyên lui tới đây."
Phan chưởng quầy hơi hạ mí mắt, lại nhìn sang bên cạnh Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử cả người không được tự nhiên đứng đó, lại nhìn đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trong ngực Triển Linh ăn bánh, liền có chút nghi hoặc.
Mấy người này, phong phạm thậm chí cách nói chuyện làm việc đều hoàn toàn khác biệt, đến tột cùng là như thế nào lại gom lại thành một nhóm thế này?
Vị cô nương nhìn có vẻ trẻ tuổi này nói chuyện rất dứt khoát, nhưng những lời nói vừa rồi thực sự rất có ý tứ.
" lợn rừng không thường thấy", đương nhiên là vật lấy hiếm làm quý, đầu cơ kiếm lợi, nàng tất nhiên không chịu bán rẻ.wuxian
" chưa chắc đã không có lần thứ hai.". chính là về sau chắc chắn vẫn còn, người nói được lời này hoặc là người không biết trời cao đất dày hoặc là thật sự có bản lĩnh."
" người thành thật" " nếu là thích hợp, về sau thường xuyên lui tới." Trước cho mình một quả táo ngọt, lại nói rõ muốn giá cả tốt, bằng không về sau liền không tới nữa.
ừ, vị tiểu cô nương này, thật sự là có chút ý tứ!
Phan chưởng quầy, ngón tay đeo ngọc ban chỉ hướng trên tay vịn của ghế dựa nhẹ nhàng gõ mấy cái, trong lòng liền hiểu rõ.
" được, Triển cô nương thật sảng khoái, lão hủ cũng liền đi thẳng vào vấn đề chính, 20 lượng bạc, như thế nào? nếu là cô nương cảm thấy không thích hợp, chúng ta mua bán không thành vẫn còn nhân nghĩa, về sau cũng đừng rơi xuống mức không lui tới nữa. nhưng mà Triển cô nương, không ngại lão hủ nói nhiều một câu, chỉ sợ cô nương đi khắp Hoàng Tuyền Châu này cũng không tìm được giá cao hơn đâu."
Thịt lợn thường ngoài chợ cũng không hiếm, một cân thịt cũng chỉ trên dưới 20 văn tiền, thịt béo chút thì cùng lắm là 30 văn, rồi món ăn thôn quê, một đầu lợn rừng nhỏ cũng có thể bán được tầm 10 lượng bạc.
Lợn rừng tuy thiếu, nhưng lại không phải không có nổi, nếu thật sự muốn có, dùng mấy lượng bạc kêu mấy thợ săn vào núi mất chút thời gian, cũng chưa chắc sẽ tay không mà về.
Chẳng qua là lợn rừng trời sinh tính tình hung mãnh, lại đi theo đàn, không dễ dàng làm gì được chúng, mặc dù miễn cưỡng bắt về thì cũng là cả người đầy vết thương, da lông căn bản là không thể nhìn được nữa, cho nên bán cũng không được giá cao.
Nhưng hôm nay, đưa tới đây một con lợn rừng không chỉ to lớn, mà trên thân của nó ngoài 2 vết thương trên cổ thì hoàn toàn không còn vết thương nào khác, da lông sạch sẽ, lợn cũng hoàn chỉnh nhìn rất tốt,bởi vậy giá cũng được cao.
Triển Linh liền cười đứng dậy ôm tay ôm quyền: " đa tạ ý tốt của Phan chưởng quầy, cứ như vậy đi. Còn lại hai con thỏ cùng gà rừng cũng không đáng bao nhiêu tiền, để lại cho Phan chưởng quầy. Sau này thường xuyên lui tới cũng mong Phan chưởng quầy chiếu cố nhiều hơn."
Thỏ cùng gà gì đó, cũng là đã chết cả cũng chỉ thêm được mấy trăm văn, cùng với lợn rừng thì không đáng so tới. So với Tính toán chi li, không bằng thuận nước đẩy thuyền tạo một cái nhân tình, mở ra một nhân mạch, về sau cũng dễ dàng nói chuyện hơn.
Phan chưởng quầy cười ha hả, cũng không nhiều lời, chỉ nói Triển Linh sảng khoái, quay ra gọi tiểu nhị ở quầy đi lấy bạc.
Thẳng đến khi trên tay cầm hai thỏi bạc trắng, nặng trĩu trên tay, Triển Linh lúc này mới cảm thấy kiên định hơn.
Nhưng là cầm nhiều bạc như vậy cũng không tốt, Triển Linh suy nghĩ một lúc, chủ động yêu cầu đổi thành ngân phiếu 10 lượng bạc, có thể đổi tiền được ở các tiền trang trên cả nước, dễ cất giấu trên người. Lại muốn nén bạc 5 lượng, 5 lượng bạc vụn, bỏ vào một hầu bao có thể tùy lúc chi tiêu.
Lúc đi, Phan chưởng quầy tự mình đi ra cửa, còn cố ý gọi tiểu nhị tới gói một bao bánh sữa, một bao bánh mứt táo, cùng một bao ô mai chua, mặt mũi ôn hòa nói với Triển Linh: " vừa mới nhìn thấy tiểu công tử rất thích ăn bánh, cũng chỉ là chút đồ nhỏ, cầm đi ăn vặt. Nếu cảm thấy ngon, quay lại đây chiếu cố tiểu điếm là được."
Đến lúc này, tửu lầu Phan gia tiếng tăm lừng lẫy trong miệng của Phan chưởng quầy đã khiêm tốn trở thành tiểu điếm.
Triển Linh cực kỳ thích cùng với những người ngay thẳng như vậy giao tiếp, cũng không cự tuyệt, lại xoa đầu Tiểu Hạc nói thằng bé nói cảm tạ. Tiểu gia hỏa cũng không mở miệng, chỉ vụng về lại nghiêm túc cúi đầu với Phan chưởng quầy.
Phan chưởng quầy liền có chút hiểu ra, hơi đè thấp giọng nói với Triển Linh: " lão hủ biết một vị đại phu y thuật rất xuất sắc, lại cực kỳ tâm đắc với chữa trị cho trẻ nhỏ, cô nương không bằng thử mang lệnh đệ đi tới đó nhìn một cái."wuxian
Triển Linh cảm tạ, lại lắc đầu: " ta đã kiểm tra qua, đệ đệ chỉ là không muốn mở miệng."
Ngày đầu tiên nhặt được tiểu tử này, Triển Linh đã kiểm tra qua, dây thanh quản cùng với yết hầu không có vấn đề, nếu đoán không sai hiện tại chỉ là vấn đề của tâm lí, uống thuốc cũng vô dụng.
Phan chưởng quầy biểu tình phức tạp thở dài một hơi, bộ dáng rất tiếc hận.
Nhìn đứa trẻ thông minh lanh lợi như vậy, lại hiểu chuyện ngoan ngoãn, chắc chắn có thể đi đọc sách, nhưng lại không chịu mở miệng ra nói, giống như cự tuyệt con đường khoa cử vậy.
Bánh sữa
Ô mai
Bánh mứt táo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com