Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Thu về, Kỳ Hải vừa xuống máy bay đã được gió lạnh của tổ quốc chào đón nồng nhiệt, thổi cho anh lạnh run người.

Anh đứng ở lối ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh; chỉ trong chốc lát, anh đã tìm được người thương đang nở nụ cười dịu dàng.

Kỳ Hải kéo hành lý, chạy nhanh qua ôm chầm lấy Triệu Thanh Vũ, hơn nữa còn nhấc bổng cậu lên và xoay một vòng.

"Xì tốp xì tốp, em xỉu mất." Triệu Thanh Vũ xoa đầu mình.

Kỳ Hải không chịu buông, hơn nữa còn vùi đầu vào hõm vai Triệu Thanh Vũ, hít hà mùi hương trên người cậu.

Triệu Thanh Vũ đành phải vỗ lưng anh: "Được rồi, người ta đang nhìn mình kìa."

Bấy giờ Kỳ Hải mới chịu buông tay: "Nhớ em."

Anh nhìn Triệu Thanh Vũ đăm đăm, không nỡ dời ánh mắt.

Triệu Thanh Vũ sực nhớ, không biết là ai đã nói câu này.

Yêu một người quá mức đậm sâu, tình yêu ấy có thể tràn ra cả ánh mắt.

Trái tim bỗng trở nên yếu mềm, cậu đưa tay xoa đầu Kỳ Hải, nắm tay anh đi về phía trước: "Muốn ôm thì về nhà ôm anh nhé."

"Ừm." Kỳ Hải gật đầu, ngoan ngoãn để cậu nắm tay, khuôn mặt anh chỉ có vui sướng thỏa mãn mà thôi.

---

Hai người về tới nhà, Đậu Đậu ngồi xổm ngoài cửa hóng như mọi ngày, nó nhìn thấy Kỳ Hải đi phía sau Triệu Thanh Vũ.

Thế là nó chạy lấy đà, hai chân nhún một phát, nhảy xổ vào lòng Kỳ Hải, cái đuôi quẩy tía lia vui sướng.

Kỳ Hải bị bé chó nhảy xổ vào nên lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất, may mà anh còn tiếp được Đậu Đậu.

Triệu Thanh Vũ cũng hết hồn, sau khi phản ứng kịp, cậu cười nói: "Anh giống y như Đậu Đậu vậy đó, nhảy bổ vào người em."

Kỳ Hải đang nắm móng vuốt của Đậu Đậu, đùa giỡn với nó. Nghe cậu nói vậy, anh trả lời ngay: "Anh không thích nghe em nói vậy đâu, ai lại đi bảo chồng mình là chó, đúng không?"

Kế tiếp anh cúi đầu hỏi Đậu Đậu, huơ huơ móng vuốt của nó. Đậu Đậu vui vẻ cười toe toét cực kỳ đáng yêu, hơn nữa còn sủa mấy tiếng.

Kỳ Hải lập tức nhìn Triệu Thanh Vũ: "Em coi, nó cũng đồng ý nè."

Triệu Thanh Vũ hết cách với anh: "Thả nó xuống đi anh, béo cỡ đó mà anh còn định ôm tiếp, không sợ té à."

Dứt lời, cậu đi vào nhà bếp, lấy tạp dề đang treo và nói: "Em nấu cơm đây, anh chơi với nó đi."

Nhưng Kỳ Hải lại thả bé chó xuống, đi theo cậu xuống bếp.

Triệu Thanh Vũ vừa mới buộc tạp dề xong, ngẩng đầu lên thì phát hiện Kỳ Hải đã theo mình vào tận đây.

"Sao vậy anh?"

Kỳ Hải ôm lấy cậu.

"Anh coi, anh lại thế nữa rồi..."

Triệu Thanh Vũ hết cách, đành ôm lấy anh; trong lúc nói chuyện, Kỳ Hải lại nhẹ nhàng hôn môi, chặn miệng cậu lại. Anh không quấn quýt môi lưỡi, chỉ nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mà thôi.

Kỳ Hải buông cậu ra: "Lúc ở sân bay anh đã muốn hôn em rồi, một người tốt như em, sao lại thành vợ chưa cưới của anh thế này?"

Triệu Thanh Vũ đột nhiên bị hỏi như vậy nên ngây ra, cậu hỏi ngược lại: "Em tốt như vậy ư?"

Kỳ Hải gật đầu.

Triệu Thanh Vũ nhón chân hôn anh, lần này mới thật sự là quấn quýt môi lưỡi; đương lúc hai người nồng nhiệt, Triệu Thanh Vũ lại rời khỏi cái ôm của Kỳ Hải.

Cậu liếm chỗ môi bị Kỳ Hải vô tình cắn trúng: "Ngọt thật, như đang liếm mật vậy."

---

Kỳ Hải bỗng chốc nảy sinh những ý nghĩ không nên có, nhưng lý trí đã tạm thời kiểm soát đầu óc anh.

Anh nói với Triệu Thanh Vũ: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, anh đặt bàn trước rồi."

---

Trên đường đi, Kỳ Hải đang lái xe thì đột ngột dừng lại ở một tiệm bán hoa, anh xuống xe mua bó hoa hồng.

Triệu Thanh Vũ nhận hoa mà ngạc nhiên: "Sao tự dưng mua hoa vậy anh, lại còn ra ngoài ăn cơm nữa."

Kỳ Hải mở cửa xe, ngồi trở lại ghế lại, không quay đầu nhìn cậu: "Lấy lòng lãnh đạo nhà chúng ta."

Triệu Thanh Vũ bị anh chọc cười, cậu hít hà hương hoa: "Được, em tuyên bố, anh đã lấy lòng thành công rồi đó."

---

Xe dừng dưới lầu một nhà hàng mà trước giờ Triệu Thanh Vũ chưa từng ghé qua.

Kỳ Hải nói thang máy hỏng rồi, chỉ có thể đi thang bộ. Anh đi tìm chỗ đỗ xe trước, bảo Triệu Thanh Vũ lên lầu đợi anh.

Thế là Triệu Thanh Vũ xuống xe, đi thang bộ lên lầu, cậu thấy tay vịn cầu thang được kết hoa hồng trang trí.

Triệu Thanh Vũ nhìn những đóa hồng này mà bật cười, thầm nghĩ chắc hẳn đây là nhà hàng dành cho tình nhân.

Cậu men theo tay vịn hoa hồng lên lầu, lúc tới lầu hai thì thấy Tư Nam đã ở sẵn đó đợi mình.

"Ủa sao cậu cũng ở đây?"

Tư Nam hơi không được tự nhiên: "Tớ, tớ cũng tới đây ăn cơm, hoa này, hoa này tặng cho cậu."

Dứt lời, cậu ta giơ cành hồng đỏ sau lưng ra rồi nhét vào lòng Triệu Thanh Vũ, sau đó xoay người chạy trốn.

Triệu Thanh Vũ không hiểu mô tê, sao tự dưng lại tặng hoa cho cậu.

Thình lình anh họ ở trên lầu ba gọi tên cậu, cậu bèn đi lên đó.

"Cầm hoa rồi tiến lên phía trước." Triệu Mặc Trì tưng tửng từng tưng nhét cho cậu một cành hồng trắng, sau đó chỉ tay về phía trước.

Triệu Thanh Vũ thấy vậy càng mơ hồ, cậu tiếp tục đi lên trên, lần này thì cả lầu bốn và cầu thang dẫn lên sân thượng lầu năm đều có mặt bạn bè cậu.

Cậu do dự một chốc, không dám bước tới nữa.

"Các cậu làm gì thế? Bắt tay với Kỳ Hải trêu chọc tớ sao?"

"Qua đây qua đây em." Một người bạn vẫy tay gọi cậu í ới, chẳng khác nào tú bà ở lầu xanh.

Triệu Thanh Vũ bị dọa thật rồi, nhưng cậu vẫn tiếp tục lên lầu trong tâm thái do dự.

Trên cầu thang là hai hàng người đứng xếp hàng đều đặn ở hai bên, chỉ chừa một lối đi ở giữa.

Cậu đi giữa hai hàng người ấy, người bên trái đưa cho cậu một bó hồng đỏ, người bên phải lại đưa một bó hồng trắng.

Triệu Thanh Vũ mơ hồ đoán được.

Xuyên qua đám người đông đúc, cậu đi tới cánh cửa dẫn ra sân thượng, sau đó đẩy cửa ra.

Sắc trời dần tối, giữa khung trời màu tím sậm, thi thoảng lại có vài đám mây nhạt màu lướt ngang qua.

Triệu Thanh Vũ ngạc nhiên trước dải đèn treo màu vàng lấp lánh trên đầu mình, hơn nữa sân thượng còn thắp đầy nến. Dưới sắc vàng lộng lẫy ấy, bóng dáng Kỳ Hải có vẻ đặc biệt hơn ngày thường.

Kỳ Hải thay bộ vest màu lam mà anh từng mặc ở lần đầu tiên hai người hẹn hò, quấn chiếc khăn màu trắng từng dùng ở lần gặp đầu tiên ấy, trong tay anh là bó hoa hồng xen lẫn hai màu đỏ trắng, màu sắc phối với nhau cực hợp.

Nhưng Triệu Thanh Vũ lại cười không nổi, cậu chớp mắt vì cảm động.

Kỳ Hải từ từ đi tới trước mặt cậu.

"Sao anh có thể để Triệu tiên sinh nhà mình cầu hôn được, vốn định chờ khi nào đến sinh nhật em mới cầu hôn, nào ngờ Triệu tiên sinh nhanh chân cầu trước, thế nên anh cũng phải tranh thủ thôi."

"Anh là Kỳ Hải, nam 30 tuổi, kỹ sư khai thác dầu mỏ, không có tật xấu, có nhà có xe, chỉ thiếu một người quản lý gia đình."

"Anh luôn suy nghĩ vì sao đợi mãi mà không thấy người của tương lai, người đến với anh trong tương lai."

"Sau này thì anh hiểu rồi, ấy là vì em chậm chạp không chịu xuất hiện nhỉ."

"Xin hỏi, liệu bây giờ anh có thể vinh hạnh được em đồng ý không?"

Kỳ Hải quỳ một gối xuống đất, mở hộp nhẫn nhỏ ra, chờ đợi Triệu Thanh Vũ đồng ý.

Triệu Thanh Vũ xòe tay, tháo nhẫn của mình ra, híp mắt nhìn anh: "Đeo lên cho em đi, Kỳ tiên sinh."

Khi Kỳ Hải nắm tay mình, Triệu Thanh Vũ mới cảm nhận được bàn tay anh thấm đầy mồ hôi vì quá sốt ruột.

Cậu đỡ Kỳ Hải dậy, tất cả bạn bè xung quanh đều hô lên.

"Hôn đi."

"Hôn đi."

"Hôn đi."

Người ta ồn ào như vậy, Triệu Thanh Vũ cũng không ngại, ôm lấy khuôn mặt của vị đồng chí đã biểu hiện rất tốt trong ngày hôm nay, sau đó hôn môi.

Dưới ánh sao, gió đêm thổi lồng lộng, những người bạn nhiệt liệt hoan hô và vỗ tay vang trời.

Triệu Thanh Vũ và Kỳ Hải không hẹn mà cùng ước nguyện.

Ước nguyện bên nhau dài lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com