29| Quay cuồng
Ồn quá.
Thực sự rất ồn.
Tai ù đi vì tiếng thét.
Thời gian như đột nhiên im lặng, rõ ràng xung quanh là ngọn lửa bốc cao đến tận trời, nhưng Kaneki Ken cảm thấy như đang ở giữa mùa đông lạnh giá.
Không biết ai đang gào rống bên tai, ai thét thảm thiết trong ngọn lửa. Cậu muốn tiến lên, bàn chân như bị rót đầy chì, không thể nhúc nhích.
Không, có lẽ đang di chuyển, dường như cậu đang đến gần ánh lửa.
Tâm trí Kaneki Ken rối bời, một ít giọng nói chói tai đâm thẳng vào thái dương, hắn không nghe rõ chúng nói gì, chỉ nhận ra giọng ngượng ngùng của cô bé, em ——
"Em muốn vẽ Ken-niisan."
Còn có Yu, Kousuke, Shinji, Katsumi......
Dáng vẻ vui đùa của mấy bé trai, khung cảnh gia đình ngồi trên sô pha xem TV, cơm cà ri nóng hổi trên bàn, những khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu lấp ló sau cánh cửa ——
[Mất rồi]
Có vẻ lúc nào cậu cũng luôn trải qua sự [mất mát] như thế.
Dường như có ai đang thở dốc cạnh tai cậu, cho đến khi quần áo hoàn toàn bị xé nát, nước mắt chảy xuôi theo gương mặt, cậu mới đột nhiên nhận ra —— đó là chính cậu.
"Tại sao......"
"Tại sao lại thế này......"
Kaneki Ken cúi người, Kagune cắm sâu vào lòng đất để giữ thăng bằng, cậu không quan tâm ngọn lửa đang lan ra xung quanh hay cơn đau truyền đến từ đầu Kagune, chỉ điên cuồng lẩm bẩm:
"Rõ ràng ——"
"Rõ ràng mọi thứ đang trở nên tốt hơn ——"
"Vù ——"
Ngọn lửa mang theo tội ác như ác ma há to miệng máu chực chờ nuốt chửng cậu. Ngay lúc cậu cảm thấy hơi nóng thiêu đốt chạm vào đầu ngón tay, trong ngọn lửa có người nào đó túm lấy eo cậu, dùng sức không thể phán kháng, mạnh mẽ kéo cậu ngã xuống đất.
Cậu mở to mắt hoảng loạn, chạm phải một đôi mắt nâu đỏ.
"Dazai......"
Cậu nắm chặt tay, không muốn nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
Suy cho cùng, tất cả là do cậu.
"Ken." Thiếu niên tóc đen bò dậy từ trên mặt đất, ngọn lửa lách tách gặm cắn băng vải ở cổ tay y, y nhanh chóng cởi chúng xuống, tùy tiện ném một bên.
"Ken." Lúc này, người đàn ông tóc đỏ sậm đi đến, người cha đang đau khổ giống cậu, không biết đứng đây bao lâu, dõi mắt nhìn. Có lẽ cũng đã trải qua cảm giác thống khổ và gào rống, vẻ mặt của hắn lúc này âm trầm đến đáng sợ.
Kaneki Ken nhắm hai mắt lại, giọng cậu cực kì khàn, cậu nói với người cha trẻ tuổi này: "Xin lỗi, Odasaku."
"Tất cả là do tôi."
"Ken."
Người đàn ông tóc đỏ cắt ngang lời cậu, Kaneki Ken đang khổ sở, bất ngờ được ôm, "Cậu không sao là tốt rồi."
Những lời này nhẹ đến mức như thì thầm, giọng nói trầm ấm của người đàn ông và vòng tay nồng mùi thuốc súng ôm chặt lấy cậu. Bàn tay thô ráp, chai sạn đặt sau gáy, hơi ấm từ lòng bàn tay như thiêu đốt cậu. Kaneki Ken trừng lớn mắt, nước mắt cuối cùng cũng trào ra trước những lời nói nhẹ nhàng ấy, lưng cậu chợt thả lỏng, thiếu niên trong ánh lửa gần như tuyệt vọng, vừa khóc vừa nói: "Tôi xin lỗi......vô cùng xin lỗi, xin lỗi........ Odasaku...... Sakura...... Yu...... Katsumi......"
"Tôi xin lỗi...... Tôi xin lỗi........"
"Ken."
"Bình tĩnh một chút, Ken."
"Chẳng qua chỉ cháy nhà thôi, tôi vẫn có thể kiếm tiền......"
"...... Ken?"
Nhìn vẻ mặt sững sờ hiếm thấy của thiếu niên, Oda Sakunosuke thoáng nhíu mày, tốt bụng an ủi: "Cháy thì cháy, có lẽ tháng sau hơi khó khăn mà thôi......."
".......Nhà bị cháy?"
Kaneki Ken ngơ ngác mà lặp lại: ".......Chỉ là nhà bị cháy?"
Thiếu niên vừa khóc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý đến biểu cảm của Odasaku, tuy không vui, hiện lên sự bất lực, nhưng đúng thật không phải là vẻ mặt mà người cha mất con nên có.
Chẳng lẽ......
Kaneki Ken ngơ ngẩn một lát. Ngọn lửa bùng cháy trước mặt, lọt vào tầm mắt là màu đỏ sậm khiến người khác không thể mở mắt, sóng nhiệt ập đến cùng với gió, mang theo hương vị chia ly tê tâm liệt phế, nhưng không có mùi thịt người cháy khét khiến Ghoul thèm thuồng.
......Bên trong không có người.
......Bên trong không có người!
Kaneki Ken lảo đảo hai bước, được đôi tay ấm áp đỡ lấy, cậu ngẩng đầu nhìn thiếu niên tóc đen chưa nói lời nào bên cạnh, mong đợi sự đồng tình của y. Thiếu niên tóc đen nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng gật đầu.
".......Còn sống?" Giọng Kaneki Ken hơi khô khốc.
"Còn sống." Dazai Osamu giãn mày ra, nhưng dưới đáy mắt hiện lên vẻ u ám không thể xóa được, "Nhưng mà......."
Y lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm, lờ mờ nhìn thấy dòng chữ đỏ như máu: "Giết".
"Phiền phức."
......
Tác giả có lời muốn nói: Bẻ lái ngoạn mục!
Tình trạng gần đây không tốt, viết đến mức thái dương muốn phát nổ, nhưng vẫn kịp phút chót. Chúc mừng sinh nhật Dazai Osamu!
.
.
.
Đốm: Lần đầu tiên đọc, đến chương này tim tui cũng vọt ra khỏi họng nhảy bum ba là bum .·'¯'(>▂<)'¯'·.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com