Phần I: Khúc nhạc dạo - 1| Khóc thầm
"Tí tách ——"
Tựa như có giọt nước trên mặt đất.
Có lẽ là máu nhỉ, cậu nghĩ. Đầu bị Quinque thọc vào hốc mắt choáng ngợp muốn phát ra cảnh cáo, nhưng cậu không có sức kêu lên.
【 Mệt quá......】Độc Nhãn Ghoul tóc trắng cố gắng mở mí mắt ra.
Mình sẽ chết ư? Có lẽ vậy. Cuối cùng thì, bản thân lại bị Bạch Tử Thần CCG trục xuất.
Rốt cuộc cũng kết thúc , cuộc sống vô lý này của mình......
Chỉ là......
Kaneki Ken cuối cùng chịu đựng không nổi, chậm rãi khép con mắt tương đối hoàn hảo thuộc về con người.
Chỉ là muốn......
Muốn gặp lại cậu một lần ——
"Hide."
............
Yokohama - Nhật Bản.
Một thành phố cảng nổi tiếng về đêm.
Lúc này là buổi tối ở thành phố đêm đẫm màu này, khi chạng vạng bao giờ cũng xảy ra bạo loạn. Khói, tiếng bom nổ và tiếng súng đạn là đặc điểm riêng của thành phố. Ở nơi đây, mọi người đều tập mãi thành thói quen.
Thậm chí còn có người sau bữa tối cảm thán —— từ khi tổ chức thống trị đêm tối nào đó thay đổi thủ lĩnh, cuộc sống ở nơi này rõ ràng an nhàn hơn rất nhiều.
Tóm lại, người có thể bình an lớn lên ở thành thị này, từ phương diện nào đó, cũng là thành tựu ghê gớm.
"Ố ồ, cậu tỉnh rồi à?"
Mí mắt chuyển động, Kaneki Ken khó khăn mở mắt ra, liền nghe câu hỏi thân thiết bên tai.
Đây là......đâu.
Nghĩ ngợi vu vơ, Kaneki Ken theo nhìn theo hướng giọng nói ở bên trái. Cậu hơi nghiêng đầu, mới phát hiện tầm mắt gặp phải trở ngại.
Trên mắt..... Là cái gì.
Theo phản xạ mà chạm lên mắt trái, chạm phải một tầng vải dệt mềm mại quấn quanh mắt.
Băng vải?
"Hể? Muốn tìm bịt mắt của cậu sao?"
Hành động chạm vào mắt khiến thiếu niên tóc đen cũng quấn băng vải ngồi ở đầu giường hiểm lầm. Nói xong, y cười tủm tỉm mà cầm lấy chiếc bịt mắt màu trắng trên đầu giường rồi đưa qua, đôi mắt màu diều sắc ánh lên tia sáng không rõ.
"Tìm được trong túi cậu nha, nhưng mà ướt mất tiu, nên dùng băng vải của tôi cho cậu tạo hình có một không hai!! Xem xem —— tuyệt vời lắm phải không?" Thiếu niên tóc đen giơ lên một tấm gương nhỏ, nói với người đang ngồi trên giường với giọng ngọt ngào như chứa mật.
"Cảm...... Cảm ơn?" Kaneki Ken có chút hoảng hốt tiếp nhận bịt mắt được tạo từ băng gạc, giật mình nhìn tạo hình bản thân giống với thiếu niên kia, hơi ngập ngừng cảm ơn.
Là ảo giác sao? Mình giống như...... Thoạt nhìn trẻ hơn?
Nhưng điều này không quan trọng, cậu ngừng lại một chút rồi mở miệng,
"Vậy......, xin hỏi...... Nơi này là đâu?"
"Là trong nhà bạn tôi nha. Chúng tôi mới vớt cậu từ dưới sông lên." Thiếu niên vẫn duy trì bộ dáng cười tủm tỉm, "Nếu là hỏi khu vực thì ở Yokohama."
Yokohama? Dưới sông? Kaneki Ken trừng lớn hai mắt, không thể không nhảy ra khỏi chăn. Cậu không phải mới vừa rời khỏi Anteiku, như thế nào sẽ ở Yokohama?
"Sao tôi ở Yokohama?"
Phục hồi lại tinh thần, cậu thốt ra tiếng.
"Nhìn qua cậu cũng không nhớ gì."
"Vậy thì," Thiếu niên tóc đen mang băng vải —— cũng chính là Dazai Osamu đứng dậy kéo chăn lúc trước trượt xuống cho Kaneki Ken, cúi người xuống nhìn chăm chú vào cậu. Khóe miệng rõ ràng cong lên, trong mắt lại hiện lên thần sắc nguy hiểm khiến người khác sợ hãi.
"—— cậu đến từ đâu."
............
Hai giờ trước ——
Sắc trời vừa phải, sông Yokohama trong thấy đáy, dưới ánh mặt trời tạo nên những gợn sóng vàng kim, hết vòng này đến vòng khác.
Cảnh đẹp như thế, lại không được yên tĩnh ——
Bờ sông truyền đến tiếng cãi nhau.
Có lẽ cũng không phải cãi nhau.
"Oa —— Odasaku." Dazai Osamu lại tiến hành hoạt động nhảy sông hằng ngày bị bạn bè vớt lên.
Đương nhiên, chuyện bị cứu đối với y mà nói, cũng là một phần bình thường trong cuộc sống.
Khoác trên mình chiếc áo khoác màu đen ướt sũng, y ngồi xổm trên bờ sông rùng mình một cái, phun ra nước trong bụng, cả người dựa vào cái cột bên bờ sông, mặt không có chút máu, giống như mới vừa trai qua tra tấn khó có thể chịu được.
Y nhăn gương mặt tuấn tú, có chút khó chịu oán giận: "Đây đúng là trải nghiệm tồi tệ."
"Quá đáng giận Odasaku! Tôi chỉ thiếu một chút nữa! Thiếu chút nữa liền thấy Yomotsu Hirasaka (lối vào địa phủ)! Nhưng anh lại vớt tôi lên khụ khụ......"
Nếu là người khác, khả năng sẽ chửi y ầm lên vì chỉ trích người tốt.
Nhưng người đàn ông tóc đỏ bên cạnh không bất mãn khi bị y vô tâm chỉ trích.
Hắn chỉ mờ mịt nâng nâng đôi mắt, biểu cảm cực kì nghiêm túc nói: "Vậy...... Tôi vô cùng xin lỗi."
"...... Thật là thật là quá đáng! Nếu không phải Odasaku anh —— Hể?!!! Cái này là cái gì vậy!!" Thiếu niên đang muốn hưng sư vấn tội (1) dừng tức giận, giơ tay chọc chọc "thi thể" bên bờ.
"Thi thể" này có mái tóc màu đen giống hắn, ướt đẫm dán trên má, bộ dáng đại khái chỉ 15 - 16 tuổi. Sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, hai mắt nhắm nghiền, máu từ mắt trái rỉ ra, toàn thân đều ướt đẫm. Có thể nói là bộ dáng cực kì chật vật, nhưng không có cách nào che được ngũ quan tinh xảo.
Hiển nhiên, cũng là một người rơi xuống nước.
"Là người được vớt lên cùng cậu." Người đàn ông tóc đỏ —— Oda Sakunosuke buồn rầu mà nâng lên chàng trai trên mặt đất, nói, "Cậu ta trông không được tốt lắm."
"Ô mai gót —— thật đáng sợ, cảm ơn anh Odasaku, chút nữa thôi là tôi đã tự tử đôi với đàn ông rồi." Dazai Osamu dùng giọng nói làm màu vỗ vỗ ngực: "Việc này rất rất không phù hợp với phong cách tự tử đôi mỹ học của tôi."
Nhưng mà ——
"Nếu như vậy, cứ kệ cậu ta đi, dù sao cậu ta cũng muốn chết mà." Dazai Osamu rũ mắt xuống, che khuất ánh sáng trong đôi mắt diều sắc.
Y nói với vẻ mặt lạnh nhạt, đột nhiên lộ ra biểu tình cực kỳ không cam lòng:
"Không ngờ cậu ta được cảm nhận cái chết trước tôi."
Điều này đâu phải không có gì là không cam lòng nhỉ.
Nhưng người duy nhất ở hiện trường có thể châm chọc không chú ý đến điều này ——
"Không được đâu, Dazai."
Oda Sakunosuke vẫn giữ biểu cảm nghiêm túc, giống như đang đối mặt với một]đứa trẻ không biết gì hết, mà hắn cũng cực kỳ giàu kiên nhẫn mà giải đáp cho y,
"Đây chỉ là một đứa trẻ, chưa hỏi cậu ấy có thật sự muốn chết hay không, vẫn nên đưa cậu ấy trở về."
Odasaku rất mềm lòng và tốt bụng.
"Tùy ý anh. Không phải cậu ta sắp tỉnh rồi à?"
Dazai Osamu rũ mắt, nhìn người trên mặt đất —— lúc này, thiếu niên tóc đen đúng là tỉnh rồi, mở nửa con mắt không bị thương nhìn hắn.
Mặc dù ánh mắt chỉ chạm nhau trong giây lát, thiếu niên lại ngất đi lần nữa, Dazai Osamu ngay khi nhìn thấy thì lộ ra vẻ mặt lạnh lẽ trong chớp mắt.
Ồ.
Miêu tả ánh mắt đó thế nào nhỉ?
Đó là ——
Khát vọng "tự do" mãnh liệt, nhưng dường như đang khóc thầm ——
Ánh mắt một lòng hướng về cái chết.
......
......
Không có người nào hiểu rõ hơn Dazai Osamu.
Tác giả có lời muốn nói: "Càng khát vọng tự do, thế cho nên càng muốn khóc thầm."
—— Dazai Osamu 《 Thất lạc cõi người 》
.
.
.
(1) Hưng sư vấn tội: 兴师问罪 - nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.
Số từ (không tính chú thích và lời của editor): 1325
Ngày đăng: 05/07/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com