Chương 192. Tình hình thực tế
Sau khi Trình Hiểu và Lam rời đi không bao lâu, truyền thông bên phía Diệu Tinh lập tức kéo đến hiện trường. Bọn họ có thể đến chậm một chút, nhưng cũng chẳng sớm hơn được, bởi nơi đây vừa mới xảy ra cuộc đối đầu giữa hai cao thủ—ít nhất, trước đó ai nấy đều tin là như vậy. @Laomieungungoc
Không ai ngờ được, Bích đại nhân—người có thân thủ xuất chúng, chiến công hiển hách—lại bị một Lam mới từ bên ngoài trở về chẳng bao lâu đánh ngất tại chỗ. Sự thật này khiến mọi người không khỏi sinh nghi: một nhân vật như vậy thật sự từng nhiều lần dẫn dắt quân đội Diệu Tinh đánh lui quân địch xâm lược nơi tiền tuyến sao? Dù gần vài chục năm nay không còn chiến sự, nhưng hồ sơ về các trận chiến trước đó thì ai cũng rõ như lòng bàn tay.
Bích đại nhân từng được miêu tả là dũng mãnh vô địch, một thân nhảy vào doanh trại địch chẳng khác nào vào chốn không người... Hiện tại cũng là "vào chốn không người", chỉ là ngắn ngủn, nằm bất động, quân phục rách rưới phấp phới—không, hình như chẳng phất lên nổi, cứ thế rũ xuống theo gió.
"Xin nhường đường, xin nhường đường!" Đám phóng viên truyền thông vội vã đẩy lùi đám đông, lập tức nhắm vào các nhân chứng tại chỗ, tranh thủ khai thác lời khai đầu tiên.
Điều bất ngờ là, cảnh sát tại hiện trường lại cực kỳ hợp tác—không những không ngăn cản phỏng vấn, mà còn chẳng giữ chân nhân chứng. Họ cứ lặng lẽ làm việc của mình, không hề cản trở truyền thông.
Quả là người có tầm nhìn xa, biết rõ vai trò của truyền thông trong việc giữ gìn danh tiếng và lòng tin của Diệu Tinh.
Bọn họ cung kính chào hỏi cảnh sát một phen, tâng bốc vài câu rồi nhanh chóng quay sang tiếp cận bất kỳ ai từng chứng kiến vụ việc.
"Bích đại nhân... gã bắt cóc chúng tôi, muốn biến chúng tôi thành lá chắn thịt!" Một người đàn ông chìa cánh tay đầy vết bầm tím ra, giọng đầy căm phẫn. "Đây, là cấp dưới của gã động tay với tôi khi bắt giữ. Nếu không có Lam đại nhân ra tay kịp lúc, chúng tôi chắc chắn đã bị gãy tay gãy chân!"
Đám phóng viên lập tức ghi lại. Một bên là cuộc đối đầu giữa hai cao thủ, một bên lại cưỡng ép dân thường làm lá chắn—chuyện này quả thật khiến người người phẫn nộ. Lý tưởng anh hùng nhân dân của Bích rốt cuộc là do chó ăn rồi sao?
"Nghe nói Bích đại nhân muốn cướp bạn lữ và ấu tể, bị Lam đại nhân và một nhân loại ngăn cản. Gã còn nói mọi người là của gã, nhưng lại cự tuyệt xét nghiệm ADN, chủ động khiêu chiến. Ban đầu Lam đại nhân vốn không muốn ra tay." Một người khác chen vào, bổ sung tình tiết.
Trước đây anh ta là fan trung thành của Bích, nhưng sau khi bị dùng làm "mồi", giờ chẳng còn ai cảm nổi.
Ai cũng hiểu, Lam đại nhân vì muốn bảo vệ bọn họ, mới mạo hiểm thi triển kỹ năng gây hao tổn nguyên khí lớn đến vậy.
Cảnh đứng ở một bên, thỉnh thoảng dỏng tai lên nghe vài câu, đề phòng có kẻ dựng chuyện gây rối.
Sắp xếp ổn thỏa cho thanh niên và ấu tể vào khu y tế an toàn và thoải mái bên trong tộc Diệu Tinh, đồng thời dặn người gác không cho kẻ khác tùy tiện ra vào, Trình Hiểu và Lam mới rời đi cùng hai ấu tể khác. Nguyên cũng cần thời gian nghỉ ngơi—việc cậu ta bị Bích bắt cóc và nguyên do đều đã được xác minh đầy đủ.
Chuyện là Bích phát hiện trong bụng cậu ta có ấu tể, liền suy đoán ra phụ thân đứa bé, rồi muốn cậu ta hợp tác, lừa đối phương—một tướng lĩnh địch—vào bẫy. Trình Hiểu vừa đi vừa nghĩ: gã vừa dụ dỗ vừa uy hiếp không thành, cuối cùng có vẻ đã nổi sát tâm. Có lẽ vì nghĩ phụ thân ấu tể đã thật sự chết rồi. @Laomieungungoc
Lẫm và Khí sau khi trở về nhà cũng không hỏi han gì, thấy Trình Hiểu đang trầm tư thì liền lặng lẽ quay về phòng nghỉ ngơi. Dù chuyện của Bích có thể khiến nhóc bị loại khỏi các thí nghiệm tiềm năng tiếp theo, bọn họ cũng không thể trì hoãn việc rèn luyện. Sau khi nghe kể lại quá trình Lam đại nhân thực chiến, cả hai đều âm thầm hạ quyết tâm: một ngày nào đó, họ cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn, ít nhất là đủ sức bảo vệ người bên cạnh.
"Trình Hiểu, tôi đã điều tra như ngươi yêu cầu. Nếu việc này đúng là xảy ra vào thời gian trước, thì người kia... hẳn là chưa chết." Cảnh xử lý xong hiện trường, gõ cửa bước vào, thấy Trình Hiểu đang dùng đôi mắt đen nhánh như mực nhìn mình, liền gãi đầu mở lời.
"Còn sống à?" Trình Hiểu đang uống một ly dược trà, nghe vậy thì dừng động tác, đặt chén sang một bên, mời Cảnh ngồi xuống rồi đi lấy vài món ăn nhẹ đã chuẩn bị sẵn trong bếp.
Lam vẫn đang tắm, Trình Hiểu cũng vừa mới tắm xong nên không làm đồ ăn quá phức tạp. Lẫm và Khí vẫn đang ngủ, cả hai đều kiệt sức vì trong một ngày phải tham gia quá nhiều lần thí nghiệm tiềm năng, thậm chí còn thử cả các hạng mục cao cấp, thể lực gần như cạn kiệt.
Cậu đã chuẩn bị sẵn phần ăn đầy đủ dinh dưỡng cho hai đứa trong máy giữ ấm, đợi lát nữa khi bọn chúng dậy, mở ra vẫn sẽ nóng hổi, tươi mới như vừa làm.
"Không cần... tôi đã—" Cảnh định từ chối, dù bụng vẫn đói nhưng cảm thấy vừa vào cửa đã ngồi ăn thì không được hay lắm. Song khi mũi khẽ ngửi thấy mùi hương lan tỏa trong không khí, hắn vô thức nuốt nước bọt, ba chữ "ăn rồi" lập tức bị nuốt ngược vào bụng.
"Không sao, tôi làm dư chút." Trình Hiểu dọn thêm một phần bát đũa. Tuy người Diệu Tinh không quen dùng đũa, nhưng cậu cũng không định ép buộc phải dùng cho đúng kiểu. Dao nĩa cũng được, miễn là ăn được—chẳng ai nói chỉ dùng đũa mới ăn cơm ngon cả.
Nhưng vì bản thân đã quen tay, cậu cũng tiện tay chuẩn bị luôn phần cho người khác, dùng đũa thì dùng thử xem.
Một bát canh cá, một đĩa cánh gà kho, thêm ít rau xào, khai vị thì là củ cải ngâm chua ngọt. Trình Hiểu múc ba bát cơm, đưa cho Cảnh một bát, sau đó ôm lấy phần của mình ngồi xuống ăn.
Ý bảo đối phương cứ tự nhiên, Lam mới vừa vào phòng tắm chưa bao lâu, chắc chưa ra nhanh vậy đâu, cứ ăn trước, không cần đợi anh.
"Dựa theo chiến báo từ tiền tuyến truyền về, không tìm được thi thể. Theo suy luận thông thường, người đó rất có thể vẫn còn sống. Nghe nói đối phương là một tên tướng lãnh rất khó đối phó, chuyện chết không thấy xác thế này, trừ phi có vụ nổ lớn xảy ra, nếu không thì phụ kiện cơ giới hay dấu vết bị dã thú ăn cũng phải có, đâu thể chỉ trong thời gian ngắn đã bị đất cát hay thực vật tiêu hóa hết được." Cảnh nói rất nghiêm túc, nhưng khi thấy Trình Hiểu cúi đầu trầm tư, hắn lại liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, bỗng dưng thấy mình như đang lén ăn vụng bạn lữ người ta, có chút chột dạ.
Có điều... bát cơm trắng này thật sự thơm quá mức, hắn híp mắt nhìn bát canh cá bốc khói nghi ngút trên bàn, nhịn không được múc nửa bát, tỉ mỉ thưởng thức rồi uống hết. Xương cá cũng nhai luôn nuốt xuống, không phí của trời.
Ánh mắt lướt đến Trình Hiểu đang gắp rau ăn, Cảnh liếc nhìn một cái rồi cầm lấy đôi đũa — ngón tay linh hoạt thử một chút, rất nhanh đã sử dụng được. Cũng chẳng có gì quá khó khăn.
Hắn gắp miếng cánh gà thử nếm. Không rõ là làm kiểu gì, nhưng nhìn qua thì lớp da hơi cháy cạnh, bên trong lại mềm mại thấm vị. Nước sốt đậm đà thấm vào miếng cơm trắng, hương thơm hòa quyện, càng ăn càng thấy ngon. @Laomieungungoc
Trình Hiểu ngẩng đầu lên, phát hiện thức ăn trên bàn đã vơi đi hơn nửa, bèn cười khẽ, gắp mấy miếng rau xanh còn lại ăn xong, rồi hỏi: "Bích sao rồi?"
Vừa hỏi vừa đưa tay cầm khăn vải lau miệng. Dù sao gã cũng là "*quân ngắn nhỏ", không quan tâm thì không được.
*chim nhỏ á :)))))
"Bích bị Lam đánh một đấm vào bụng và hàm dưới, gây gãy xương nghiêm trọng, cơ bắp cũng bị tổn thương nặng hơn phân nửa. Trước mắt vẫn đang được cấp cứu trong phòng y tế." Cảnh nuốt nốt miếng cơm thịt cuối cùng, cố gắng nói rõ ràng.
"Trung ương đã cập nhật phụ đề chưa?" Trình Hiểu bỗng hỏi một câu chẳng ăn nhập gì.
Cảnh sững người vài giây mới hiểu ra, lập tức cười gian: "Cập nhật rồi. Tuyệt đối không sai một chữ."
Hai người liếc nhau, cùng nở nụ cười như hồ ly, Cảnh âm thầm gật đầu — nhân loại này không tệ, rất hợp đứng cạnh Lam. Mấy thể loại "thỏ trắng nhỏ" yếu ớt ấy, hoặc là giả vờ, hoặc là đã sớm thành xác chết lạnh ngắt rồi.
Ngây thơ thì không thể ăn no. Trừ phi sống trong nhà cao cửa rộng, có người bảo vệ từng bước, chứ trong môi trường cạnh tranh khốc liệt này, ai còn tin vào mấy thứ ngây thơ chứ? Lam đại nhân dĩ nhiên cũng sẽ không chọn loại người như vậy làm bạn lữ, tư tưởng không cùng tầng lớp, thì nói chuyện được gì?
Lam lau khô nước trên người, khoác thêm áo rồi từ phòng tắm đi ra. Nhìn thấy Cảnh ngồi cạnh bàn ăn, anh hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Cảnh vội vàng đứng dậy, có chút ngại ngùng lau miệng. Trên mặt chắc không còn dầu mỡ đâu ha... "Tôi tới nói chút về tình hình bên ngoài."
Hắn ợ khẽ một cái, xoa xoa bụng nói.
Lam không để ý đến chuyện ăn uống. Anh đi đến cạnh Trình Hiểu thì phát hiện cậu đang chăm chú nhìn vào thiết bị mini đeo tay, hoàn toàn không chớp mắt, nhìn cái gì đó đến mức xuất thần.
Cảnh nhìn mặt bàn, trong lòng vẫn còn thèm, thật ra có thể ăn thêm nữa.
Trình Hiểu mở đoạn livestream lại, màn hình hiện lên video phát lại đã bị dán nhãn "đã cập nhật". Trong đó có một đoạn đặc tả rõ ràng nào đó của Bích, còn có khung nhỏ phóng to ở góc. Có vẻ mọi người đều nhận ra thân phận của gã, cho nên phần lớn không dám bàn luận quá sâu. Dẫu vậy, bình luận vẫn bị spam tới mức thuần một màu.
"Quân ngắn nhỏ ... Vậy là Bích đại nhân thua thật à?"
"Quân ngắn nhỏ ... Không ngờ Bích đại nhân thật sự bị đưa lên đồng hồ quả lắc, một giây trước tôi còn tưởng là tin vịt!"
"Quân ngắn nhỏ ... Lam đại nhân ngầu quá trời luôn!"
"Quân ngắn nhỏ ... Xem nội dung này thì có vẻ lỗi không phải của Bích đại nhân nhỉ..."
...
Ba chữ "quân ngắn nhỏ" phối hợp với đủ kiểu bình luận tạo nên vô số lưu lượng cho Cùng Chung Ngôi Cao. Mọi người dường như đặc biệt yêu thích kiểu copy-paste này, đến tận một thời gian sau vẫn không ngừng cập nhật lượt tương tác. @Laomieungungoc
Trình Hiểu lặng lẽ phóng to cái vị trí kia của Bích trong video, cẩn thận quan sát mấy giây.
Lam nhìn thấy nhân loại nhà mình chăm chăm nhìn vào một điểm nhất định trên người Bích... liền không khỏi hơi nhướng mày.
Cảnh nhẹ nhàng đứng lên chuẩn bị cáo từ, tiện thể thầm thương xót cho mông của Trình Hiểu. Mấy thứ có thể phóng to thế kia, thật sự có thể để người khác nhìn sao... Tuy hắn cũng lén xem rồi, nhưng vẫn thấy nếu là quân đội mà xem kiểu đó thì cảm giác rất giống đang ám chỉ cái gì đó...
Trình Hiểu quay đầu lại, thấy bạn lữ mình đang nhìn mình, cậu chẳng biểu hiện gì, chỉ yên lặng tắt video, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
"..." Lam thấy cậu như ngại ngùng nên không tiếp tục nhìn nữa. Anh trầm ngâm vài giây, có vẻ đã hiểu được điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com