Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Nguồn: EbookTruyen.VN
Editor: Uniirr

Mạnh Húc buông di động, mờ mịt mà nhìn màn hình, lại nhìn về phía Khương Hân.

Khương Hân không biết tình huống như thế nào, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

Mạnh Húc mới phản ứng “Chú muốn đến dẫn tôi đi ăn cơm chiều.”

Khương Hân không cảm thấy chuyện này có gì không bình thường, không biết Mạnh Húc ngây ngốc cái gì. Cô cũng không hỏi nhiều, cũng không có không vui, trực tiếp nói với Mạnh Húc: “Vậy cậu đi đi, tôi tự đi ra ngoài tùy tiện ăn một chút là được.”

Mạnh Húc lắc đầu “Tôi sẽ cùng cậu đi.”

Ý của Mạnh Húc là hắn không cùng chú đi ăn cơm, mà lựa chọn cùng Khương Hân đi ăn.

Hai người từ khu cao nhị đến cổng trường phía nam, Mạnh Húc gọi cho Trình Nghệ Đông, đối phương cũng không nghe máy. Sợ Trình Nghệ Đông tới ngoài cổng trường tìm không thấy người, hắn và Khương Hân cũng không trực tiếp đi ăn cơm, đứng ngoài cổng trường chờ một hồi.

Đến khi xe của Trình Nghệ Đông chạy đến trước mặt, Mạnh Húc đi đến bên cửa xe nói “Chú, Hân Hân cũng không về nhà ăn cơm, cháu cùng Hân Hân tùy tiện ăn cái gì là được, không cần chú dẫn đi. Ăn xong còn phải về phòng học tiếp tục ôn tập, ngày mai phải thi rồi.”

Trình Nghệ Đông liếc hắn một cái, ánh mắt nâng lên, nhìn cô đứng bên cạnh Mạnh Húc, cửa xe tự động mở ra, hắn hạ mắt nhìn, nói với Mạnh Húc: “Đi lên đi, chú mời hai đứa đi ăn, không phiền toái.”

Quan hệ của Mạnh Húc và Trình Nghệ Đông rất tốt, khi còn nhỏ Trình Nghệ Đông thường xuyên dẫn hắn chơi. Trình Nghệ Đông dẫn hắn đi ăn cơm, mua đồ chơi cho hắn cũng đều là chuyện bình thường, hơn nữa tần suất không ít. Vốn dĩ hắn cho rằng Trình Nghệ Đông chỉ dẫn hắn đi ăn cơm, hiện tại xem ra muốn cả hắn và Khương Hân cùng đi, trực tiếp quay đầu nhìn Khương Hân nói: “Hân Hân, chú mời chúng ta ăn, đi a.”

Khương Hân ngượng ngùng, hơn nữa cô cũng cảm thấy mình không có biện pháp đối diện với Trình Nghệ Đông.

Cô chỉ cần nhìn thấy hắn, sẽ không tự giác mà nhớ lại kiếp trước mình có bao nhiêu bất kham và ghê tởm.

Tự ti và tuyệt vọng trong lòng, vẫn luôn kéo cô xuống vực sâu.

Trở lại một đời, loại tự ti và tuyệt vọng này, đã ăn sâu vào trong xương cốt.

Cô không nhìn Trình Nghệ Đông, trực tiếp nhìn Mạnh Húc lắc đầu “Không cần, hai người đi ăn đi, mình tôi đi ăn cũng được.”

Mà ở trong mắt Mạnh Húc, Khương Hân là cô gái đơn thuần da mặt mỏng, thẹn thùng lại ngượng ngùng. Hiện tại hắn xem Khương Hân là người một nhà, trực tiếp nắm tay áo của cô đi vào trong xe.

“Không có việc gì, chú của tôi không phải người ngoài, không cần xem hắn là trưởng bối.”

Trình Nghệ Đông ngồi ở trong xe, không cảm thấy Mạnh Húc nói lời này là không tôn trọng mình, ngược lại cảm thấy hắn nói rất đúng.

Hắn cũng cảm thấy mình còn trẻ, ngàn vạn không cần xem hắn trở thành trưởng bối. Luận về bối phận, không già đều bị nói là già.

Nhìn hai người lôi kéo vào trong xe, Trình Nghệ Đông đóng cửa xe. Hắn cũng cảm thấy Khương Hân hẳn là ngượng ngùng, khi nhìn thấy cô ở bệnh viện, cô chính là như vậy, vì thế nói: “Bạn học Khương Hân giúp đỡ Mạnh Húc nhà chúng ta rất nhiều, mời đi ăn cơm cũng phải, không cần ngượng ngùng.”

Khương Hân cả người không được tự nhiên, cứng đờ, nỗ lực đem những hình ảnh hỗn loạn trong đầu áp xuống. Cô muốn thuyết phục mình, nếu đã quyết định làm bạn thân của Mạnh Húc, thì phải dũng cảm trực diện đối diện với vấn đề này.

Cô nỗ lực cưỡng bách mình xem Trình Nghệ Đông trở thành người không quen biết mà đối đãi, chỉ xem hắn là chú của Mạnh Húc, mà không phải là người giám hộ vì Lệ Trầm thu thập cục diện rối rắm, càng không phải người nam nhân nuôi thân thể tàn phế của cô.

Điều chỉnh một lát, hiệu quả cực nhỏ. Mặc dù dáng ngồi không cứng đờ, Khương Hân vẫn không có biện pháp cùng Trình Nghệ Đông nói chuyện bình thường.

Cũng may có Mạnh Húc ở đây, một lúc thì nói chuyện với cô, một hồi lại nói chuyện với Trình Nghệ Đông, không làm sự bất an của cô phóng đại, thoạt nhìn cô chỉ là thẹn thùng, khiếp đảm, sợ thấy người lạ.

Mãi cho đến khi xuống xe, Khương Hân cũng không tìm được loại cảm giác tự nhiên. Cô tiếp tẩy não mình, nói với chính mình, hiện tại cô chỉ là bạn ngồi cùng bàn của Mạnh Húc, mà Trình Nghệ Đông là chú của Mạnh Húc. Quan hệ của cô và Trình Nghệ Đông cái gì cùng không có. Những quá khứ bất kham, đều là chuyện đời trước, cùng đời này đã không có quan hệ.

Liên tục tẩy não cũng không thành công, có đồ vật dưới đáy lòng đã tạo thành bóng ma.

Đi theo Mạnh Húc và Trình Nghệ Đông vào nhà ăn, trạng thái của cô đã tốt hơn trên xe không ít, nhưng vẫn ít nói chuyện.

Khi chọn đồ ăn, vẫn luôn cùng Mạnh Húc nói: “Tùy tiện ăn một chút là được.”

Đến khi ăn được một lát, miệng và dạ dày đều thoải mái. Nhưng cô vẫn không nói chuyện với Trình Nghệ Đông, chỉ nói chuyện với Mạnh Húc.

May mắn cô và Trình Nghệ Đông kém nhau về bối phận, lại không thân, vốn dĩ cô là người liếc mắt là có thể nhìn ra tính cách có chút hướng nội. Cô không nói chuyện với Trình Nghệ Đông, thoạt nhìn rất bình thường.

Trình Nghệ Đông nói chuyện cũng không nhiều, hơn nữa chuyện hắn nói đều liên quan tới Mạnh Húc, Khương Hân ăn rất ngon miệng, chậm rãi thả lỏng.

Trong ba người bọn họ Mạnh Húc là người có trạng thái nhẹ nhàng nhất, một người là chú của hắn, một người là bạn thân, hắn sẽ không xấu hổ. Nhưng hắn vẫn chiếu cố Khương Hân nhiều hơn, cùng cô nói chuyện tương đối nhiều.

Trình Nghệ Đông không nói gì, bãi thân phận trưởng bối của mình ra, kiên nhẫn mà nghe hai người bọn họ nói cái này nói cái kia, ngẫu nhiên cũng có thể nhớ tới thời mình còn đi học.

Nhớ tới cũng không có gì đặc biệt, giống như chính mình trước nay không có thanh xuân.

Mạnh Húc hỏi Khương Hân có khẩn trương về chuyện thi không, sau lại nói về đề tài khác, hỏi cô: “Còn hơn hai tháng là kết thúc cao nhị, cao tam phải phân ban. Đúng rồi, Hân Hân, cậu sẽ thi vào đại học nào?”

Cái này Khương Hân vẫn luôn có mục tiêu, cô nhìn một cái Mạnh Húc “Tôi muốn thi đại học Sương Mù.”

Mạnh Húc vừa nghe tên Sương Mù, không tự giác hút ngụm khí, lấy thành tích của hắn cũng không dám nghĩ tới, hắn tiếp tục đề tài “Đại học còn ở lại Thành Sương Mù sao? Không tính toán đi ra ngoài nhìn xem thế giới?”

Khương Hân giải thích “Chị của tôi ở đại học Sương Mù, từ nhỏ mục tiêu chính của tôi là chị ấy, cho nên tôi cũng muốn thi vào đại học Sương Mù. Từ nhỏ chị ấy kêu tôi là Khương Nhị ngốc, tôi muốn chứng minh cho chị ấy xem, tôi không ngốc.”

Nghe được biệt danh “Khương Nhị ngốc” này, Trình Nghệ Đông không tự giác cười nhẹ ra tiếng, cảm thấy có chút đáng yêu.

Mà Khương Hân nghe tiếng cười nhìn về phía hắn, vừa lúc hai ánh mắt chạm nhau. Thực mau, cô vội vàng rũ mắt, trong lòng theo bản năng mà nghĩ, hắn đang chê cười cô đi.

Lại không tự giác nghĩ đến kiếp trước của chính mình.

Tự ti cùng buồn bực, ngoéo tinh thần của cô một cái.

Mạnh Húc không chú ý tới ánh mắt của hai người họ, mà Trình Nghệ Đông lại mẫn cảm nhận thấy được, cô gái này trốn hắn, cố tình lảng tránh hắn.

Không biết vì nguyên nhân gì, thoạt nhìn cũng không phải vì thẹn thùng.

Mấy cô gái ở trước mặt hắn, hoặc là đối với hắn sùng bái hay ái mộ mà thẹn thùng, hắn đều biết rõ.

Kế tiếp Mạnh Húc lại lải nhải gì đó, Trình Nghệ Đông cũng không dụng tâm nghe, đại khái là cuộc sống sau khi thi đại học. Hắn yên lặng ăn cơm, chịu đựng không nhìn bộ dáng khi Khương Hân với Mạnh Húc cùng nói chuyện.

Cảm giác cô gái cố tình xa cách mình, nhưng cô cùng Mạnh Húc nói chuyện lại ôn ôn nhuyễn nhuyễn.

Hừ, có chút phiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com