Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Kim Đao Liễu gia

Chương 28: Kim Đao Liễu gia.

Chiến dịch này, Ngộ Tụng Lăng không tổn thất một người nào, liền khiến địch quân cả ngàn tinh binh đều bị diệt. Theo trong miệng tù binh liền biết được, bọn chúng đều là thân binh của Lung Linh công chúa, có thể truy đến tận đây, là bởi vì Ngộ Tụng Lăng cùng Thừa Ảnh trà trộn vào Miêu doanh trên người liền dính lại một ít hương vị thiêu hủy dược thảo, bọn chúng liền dựa theo mùi liền tìm đến nơi đây, nơi mà bọn họ cư trú. Miêu Cương Yêu Nguyệt Giáo quả thật cùng Tam Hoàng Tử có cấu kết liên minh, nhưng Yêu Nguyệt Giáo cần lợi ích gì, mấy tên tù binh bị hành hạ tra tấn đến chết cũng không hỏi ra được.

Chạng vạng, Hoa Vũ đem đến cho Cảnh Trực một phong thư, mở ra nhìn, đúng là mê tâm tán giải dược phương thức, Cảnh Trực đang định đem tin tức này cho Thừa Ảnh nhưng hắn lại không có trong phòng.

"Ách... Ha..." Trong phòng Ngộ Tụng Lăng, y phục hỗn độn trên đất, trên giường là hai người với từng đợt tiếng thở dốc lúc trầm lúc bổng, Thừa Ảnh không chịu nổi trêu chọc, ngực phập phồng kịch liệt, phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc.

"A ~ thật đúng là ngây ngô a." Ngộ Tụng Lăng híp mắt, nhìn thấy ánh mắt Thừa Ảnh ý loạn tình mê, khẽ cười.

"Ách... Ư hừ..." Thừa Ảnh mím chặt môi, trong hàm răng thoát ra tiếng ngâm nga than nhẹ khó ức chế, nhìn thấy ánh mắt nóng cháy của Ngộ Tụng Lăng, mang theo ôn nhu tiếu ý nhìn mình, luống cuống run rẩy một trận, vội vàng đem mặt quay sang một bên.

Hạ thân được nội bích ấm áp bao vây liền tiếp tục hướng lên thăm dò, thân ảnh người trước mắt cùng trong mộng dần dần trùng hợp cùng một chỗ, ký ức bị mất đi dần lưu lại trong đầu.

"Rất đau sao?" Ngộ Tụng Lăng thấy hắn nhăn mày, nhẹ giọng hỏi.

"Có, có một chút." Thừa Ảnh thở dốc mà dồn dập, giọng đứt quãng, trong thanh âm hàm chứa sắc xuân ngay cả bản thân còn cảm thấy giật mình.

"Thật đúng là thảo nhân thích." Ngộ Tụng Lăng đem tay Thừa Ảnh kéo đến ngừoi mình. "Ôm ta, giống như vậy."

Dưới tay là thân thể tinh tế tựa như bạch ngọc được phủ kín một tầng mồ hôi mỏng càng thêm trơn nhẵn, làn da nóng bỏng truyền đến lòng bàn tay lạnh lẽo của Thừa Ảnh.

"Ừ ... A ... A ..." Được chỉ dẫn, thân thể Thừa Ảnh cũng dần dần trẫm tĩnh lại, hai chân mạnh mẽ kẹp chặt hắn eo, cao thấp nhấp nhô theo quy luật.

"Như vậy ... được rồi ... Ha ..." Ngộ Tụng Lăng cười cười hài lòng, môi mỏng khẽ mở, liên tiếp để lại dấu ấn trên người hắn.

Thừa Ảnh không biết mình thiếp đi lúc nào, tỉnh lại đã là sáng hôm sau, Ngộ Tụng Lăng đã dậy, đứng tại bên giường thắt vạt áo, thấy hắn tỉnh lại, đưa tay xoa nhẹ tóc hắn, mang trên mặt là ôn nhu cùng hài lòng mỉm cười, thực giống ngày ấy ở trong ao.

"Tỉnh sớm như vậy? Tái ngủ một lát nữa đi."

"Không được." Thừa Ảnh nhẹ nhàng lắc đầu, hắn không có thói quen ngủ nướng, ngồi dậy, cảm thấy đầu choáng váng nặng trĩu, trên lưng vừa đau vừa mỏi, không biết là phản ứng bình thường hay tại vì nhiệt thành đêm qua gây ra.

"Hắn ... giống như là lớn lên một chút." Ngộ Tụng Lăng nhìn chăm chú bụng hắn hồi lâu, bỗng nhiên nói.

"Có sao?" Thừa Ảnh tò mò nhìn một chút, lại sờ sơ, lập tức nằm xuống, lại sờ nữa, "Hình như không có biến hóa gì hết, vẫn là lớn như vậy a."

Ngộ Tụng Lăng nghĩ một chút, cầm một sợi dây tơ vây quanh một vòng trên bụng Thừa Ảnh, sau đó ỏ phía cuối buộc lại một cái nút, cười nói, "Bây giờ lớn như vậy, về sau, chúng ta có thể theo dõi quá trình hắn sinh trưởng."

"A ~ Đúng vậy a." Thừa Ảnh cũng cười rộ lên, trong tiếng cười mang theo một tia ngọt ngào vui sướng.

"Chút nữa ta sẽ bảo Hoa Vũ chuẩn bị xe, tiễn ngươi hồi phủ." Ngộ Tụng Lăng nói, nhưng lại nghĩ, trong phủ nhất định cũng không thể an toàn bằng nơi này, lại nói, "Thôi quên đi, ngươi vẫn nên ở tại chỗ này."

"Thật không? Ta có thể lưu lại sao?" Thừa Ảnh trong lời nói không kiềm chế được mừng rỡ.

"Như thế nào? Ngươi muốn ở đây sao?" Ngộ Tụng Lăng cười hỏi.

"Dạ." Thừa Ảnh trả lời thẳng thắn thành khẩn, "Chỉ là sợ đứa nhỏ càng lúc càng lớn, ảnh hưởng công lực, không thể đảm nhiệm ảnh vệ."

"Ngươi ..." Ngộ Tụng Lăng khóe miệng co rút, cuối cùng chính là nhẹ nhàng phun ra một câu, "Ngươi vân nên tại bên cạnh ta đi." Liền đi ra ngoài, đẩy cửa ra, ánh mặt trời chiếu thẳng đến trong phòng, là một ngày thời tiết tốt, cảnh sắc tươi đẹp đi.

"Gia, tù binh kia tỉnh rồi." Hoa Vũ lại đây bẩm báo, Ngộ Tụng Lăng biết hắn là chỉ Thập Cửu.

"Đi xem."

Hoa Vũ dẫn đường, Ngộ Tụng Lăng vào phòng Thập Cửu, Cảnh Trực vừa mới hoán dược cho hắn.

"Tỉnh." Ngộ Tụng Lăng lạnh nhạt nói.

Thập Cửu nhìn thấy nam nhân dung nhan bất phàm này, lại nhớ đến người mang Thập Ngũ rời Ám Ảnh Các năm đó, cũng đẹp như vậy, đẹp đến lóa mắt kẻ khác. Trong mắt hiện lên tia địch ý, nhưng vẫn rất nhanh xoay người xuống giường, quỳ rạp dứoi đất: "Cấp Tứ Hoàng Tử vấn an, tạ Tứ Hoàng Tử ân cứu mạng."

Nhìn thấy hắn nắm chặt quyền đến độ mấy đốt ngón tay cũng phát trắng, Ngộ Tụng Lăng trong lòng lặng lẽ cười: "Thật là một chút ngụy trang chính mình cũng không có a, địch ý đều viết hết lên mặt rồi."

"Đứng lên đi." Ngộ Tụng Lăng vẫn là nhàn nhạt nói.

"Tạ Tứ Hoàng Tử."

"Ngươi sau này có nguyện ý theo ta?"

"Thuộc hạ nguyện ý."

"A? Vì cái gì?" Ngộ Tụng Lăng cười khẽ.

"Bởi vì, Tứ Hoàng Tử cứu tính mạng của ta, ta tất nhiên sẽ vì ngài bán mạng, báo đáp Tứ Hoàng Tử ân tình."

"A~~" Ngộ Tụng Lăng tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn thấy Thập Cửu đang len lén ngó nghiêng bốn phía, rõ ràng là đang tìm thân ảnh Thừa Ảnh, chỉ dặn dò Cảnh Trực hảo hảo chiếu cố hắn liền xoay ngừoi rời đi.

"Gia, chúng ta thu được vài tin tức, ngày hôm qua, Liễu Chấp mang theo một nhóm người theo lối nhỏ ly khai Liễu Gia Trang. " Có mật thám đến bẩm báo, "Xem hướng thì hẳn là đến chỗ gò đất."

"Gò đất? Đó là Liễu Gia Trang tổ phần." Hoa Vũ ngạc nhiên nói, "Bọn hắn vào trong đó làm cái quái gì? Chẳng lẽ là vì chuyển dời tàng bảo đồ tàn phiến?"

"Ha ha." Ngộ Tụng Lăng cười đến giảo hoạt, "Binh phân hai đường, phái một đội nhân mã cùng đi, những ngừoi khác, theo ta."

"Gia muốn đi chỗ gò đất hảo mai phục sao?" Hoa Vũ hỏi.

"Không, đi Kim Châu."

"Kim Châu? Đây không phải là sào huyệt Liễu Gia Trang sao? Liễu Chấp đều mang tàng bảo đồ đi rồi, còn vào trong đó làm gì?" Hoa Vũ càng lúc càng mơ hồ.

"Đi Kim Châu, khởi hành trong ngày." Ngộ Tụng Lăng không có giải thích nhiều, nhưng trong mắt lại cười thêm tà dị.

~~~~~~~~~~~

Để một trinh nữ edit cảnh H có vẻ không hợp lý lắm, ngộ cảm thấy vô cùng bối zối ( ಠ__ ಠ)

Chương này là màn đố kỵ ra mặt các thím ời =)))) May là anh nhà đã thức tỉnh chứ không thì ... =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com