Chương 33: Tái sinh sự cố
Chương 33: Tái sinh sự cố.
Nghe được khó sanh mà chết, thân thể Thừa Ảnh bất giác run một chút, tuy rằng theo lời Ngộ Tụng Lăng kể hắn đã mơ hồ đoán ra được lý do thực sự vị Bách Lý công tử kia chết, nhưng lúc này đây hắn vẫn là không tử chủ được đặt lên bụng vuốt ve.
"Thừa Ảnh, ta muốn làm Hoàng Đế, ta muốn đảm nhận trọng trách từ phụ hoàng, từ gia gia, so với Nguyên quốc Hoàng Đế các triều đại trước còn vĩ đại hơn! Ta muốn chính là vạn lý giang sơn dưới sự cai trị của ta quốc phú dân cường (dân giàu nước mạnh) phát triển không ngừng, ta muốn Nguyên quốc có sở dưỡng lão cho lão ấu, để con dân có thể an cư lạc nghiệp!" Ngộ Tụng Lăng có chút kích động nói xong, nhưng rất nhanh ngọn lửa trong mắt bị che đi bởi vẻ buồn rầu. "Nhưng nếu làm Hoàng Đế, phải hy sinh nhiều lắm, có đôi khi, có thể nắm trong tay sinh tử hàng vạn người nhưng lại quản không được cuộc đời của bản thân, ta sợ lại có Bách Lý công tử thứ hai xuất hiện."
Ngộ Tụng Lăng nhìn qua Thừa Ảnh, ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm nói: "Thế gian nào có an đắc lưỡng toàn, bất phụ như lai bất phụ khanh. Thừa Ảnh, ta sợ ta không thể bảo đảm tương lai cho ngươi."
"A ~ Gia thật sự là mệt mỏi đến hồ đồ rồi, Thừa Ảnh là ảnh vệ, vốn không có tương lai." Thừa Ảnh tựa như mặt hồ, bình tĩnh không gợn sóng, "Ta hiện tại chỉ làm những việc ta thấy thỏa đáng, ngày mai thế nào, hãy để ngày mai tính, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ hối hận, nhưng tổng so với hiện tại nếu ngừng lại không bước tiếp có khi lại có nhiều tiếc nuối hơn."
Ngộ Tụng Lăng không nói gì nữa, đưa tay vuốt ve hai má Thừa Ảnh, đầu ngón tay xẹt qua đôi môi hơi lạnh của hắn, khẽ hôn lấy hắn, thật sâu mà ngọt lịm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo cũng bị nhuộm ấm vài phần.
Lại bước đến ngự thang trì, lần đó hoan du giống như mới ngay tại hôm qua, trong nước tựa hồ còn ánh lên bóng dáng nhiệt thành, nhường Thừa Ảnh mặt không khỏi đỏ lên.
Ngộ Tụng Lăng đối ngày đó ấn tượng thủy chung có chút mơ hồ, nhẹ nhàng khiêu lên ấm áp nước ao, ánh mắt lưu chuyển, bỗng nhiên khóe miệng nổi lên một tia cười tà, hỏi: "Ta ngày đó ~~ thế nào?"
"Dạ? Cái gì thế nào?" Thừa Ảnh khó hiểu hỏi.
"Chính là ~~~ đối với ngươi ~~~" Ngộ Tụng Lăng sáp lại gần Thừa Ảnh mặt, thấy hắn có chút hốc hác, da mặt lộ ra nét đỏ ửng, ý cười càng đậm.
"À ..." Thừa Ảnh sau minh bạch ý tứ của hắn liền mặt càng đỏ thêm nữa, ấp úng nói, "Khá, khá tốt."
"Cái gì tốt kia? Ngươi nghĩ ta và ngươi đang nói cái gì?" Ngộ Tụng Lăng mù mịt hỏi.
"Nguy rồi! Chẳng lẽ sai ý sao?!" Thừa Ảnh trong lòng kêu thầm không tốt, vội vàng cẩn thận dò xét: "Thuộc hạ ngu dốt, gia là chỉ? .."
"Ta chỉ chính là ..." Ngộ Tụng Lăng đem môi dán tại Thừa Ảnh bên tai thấp giọng nói, "Ta đối ngươi, có ôn nhu không?" Nói xong vẫn không quên cắn lên vành tai đã nóng lên của hắn một cái, liền cười rộ lên bờ lấy điểm tâm, lưu Thừa Ảnh một người tại ôn tuyền đờ người ra.
"Có muốn ăn chút điểm tâm không?" Ngộ Tụng Lăng cầm một khối bánh đậu xanh ném tới, bánh vốn xốp nhưng bay đến tận tay Thừa Ảnh liên hình dạng cũng không thay đổi.
Thừa Ảnh mặt đỏ như gấc không nói lời nào, chính là cúi đầu rầu rĩ ăn, nói cũng kỳ quái, máy tháng trước hắn thấy cái gì cũng buồn nôn, từ lúc đứa nhỏ lớn lên, Thừa Ảnh càng lúc càng thấy bụng mình giống cái thùng không đáy, ăn cỡ nào cũng không thể lấp đầy.
"Uống chút trà, đừng để nghẹn." Ngộ Tụng Lăng lại châm một ly dương hà xuân lục, ngón tay ngọc ngà gảy nhẹ, cái chén trà kia lườn vững vàng bay qua, Thừa Ảnh cũng không nhìn, chỉ dựa vào tiếng gió khoát tay, chén trà kia cứ vậy mà đáp tại trong tay hắn.
"Ở đây còn có bánh nướng hạt dẻ, như ý cuốn." Ngộ Tụng Lăng bưng chén dĩa bước qua, "Xoay người lại, ta chà lưng cho ngươi."
Thừa Ảnh vẫn chăm chú ngồi ăn, Ngộ Tụng Lăng ở phía sau xát thân thể tràn đầy vết thương của hắn, sống chung thế này tựa hồ so với trong tưởng tượng dễ dàng hơn rất nhiều.
"Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử! Xảy, xảy ra chuyện!" Hoa Vũ thở hổn hển chjay vào, phá vỡ không khí ấm áp, "Đại hoàng tử té ngựa bị thương!"
"Cái gì? !" Ngộ Tụng Lăng thân mình lập tức cương lên, trầm giọng hạ lệnh. "Chuẩn bị xe!"
"Đều lại tại cái tên Tứ Hoàng Tử kia hại ngươi thành như vậy!" Thừa Ảnh bên trong gian phòng, Thập Cửu kinh ngạc nhìn chằm chăm cái bụng nổi lên cái cao của hắn, sau khi biết được sự tình liền căm giận chửi bới.
"Đây cũng không phải lỗi của Tứ Hoàng Tử." Thừa Ảnh thản nhiên nói.
"Ngươi còn bao che cho hắn? Ngươi mang thai đứa nhỏ của hắn, vì cái gì đến tận giờ ngay cả cái danh phận cũng không cho ngươi? Thật không biết hắn cho ngươi cái gì bùa chú, làm ngươi cứ khăng khăng một mực như vậy với hắn." Thập Cửu cảm thấy mất mát cúi thấp đầu.
"Hắn là hoàng tử, này danh phận không phải thứ hắn có thể định đoạt." Thừa Ảnh mỉm cười vuốt ve đầu Thập Cửu, "Huống hồ ta không phải nữ nhân, muốn cái gì danh phận đây."
"Ngươi ..." Thập Cửu đau lòng nhìn Thừa Ảnh, giật giật khóe miệng, cuối cùng đành phải thở dài một tiếng.
"Hắn chung quy là người thống nhất thiên hạ." Thừa Ảnh trong lòng âm thầm nói, "Ta muốn trở thành phụ tá đắc lực của hắn, mà không phải chướng ngại vật."
Cửa bị đẩy ra, Ngộ Tụng Lăng gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ lo lắng, thấy Thập Cửu ở trong phòng Thừa Ảnh, cũng không nói gì thêm.
"Tứ Hoàng Tử." Thập Cửu tuy đối với Ngộ Tụng Lăng có chút bất mãn, nhưng hắn bây giờ dù sao cũng là chủ tử của mình, trở ngại cấp bậc lễ nghĩa, hắn vẫn thực cung kính hành lễ.
"Ừ." Ngộ Tụng Lăng thanh âm rõ ràng không yên lòng lên tiếng.
Thập Cửu đứng dậy cáo lui, Thừa Ảnh rót chén trà cho Ngộ Tụng Lăng, hỏi: "Đại hoàng tử thế nào?"
"Chỉ là thương da thịt, không ảnh hưởng gân cốt, xem như vạn hạnh." Ngộ Tụng Lăng tựa vào bên giường, có chút mệt mỏi xoa nhẹ thái dương, "Đại ca tuy rằng thường ngày có chút ngây dại, những cưỡi ngựa cũng là hạng nhất, huống hồ tọa kỵ của hắn là ngàn chọn vản tuyển bảo mã lương câu, tuyệt sẽ không dễ mất khống chế khiến hắn té ngựa."
"Gia hoài nghi có người âm thầm đứng đằng sau?"
"Hừ, không làm gì được ta, liền xuống tay với người bên cạnh ta sao?" Ngộ Tụng Lăng cười lạnh mọt tiếng, "Thừa Ảnh ..." Ngộ Tụng Lăng nằm cạnh ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng vài câu.
"Được, ta đây liền đi!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời tác giả:
Cuối năm vội bận rộn ... có thể sẽ chậm trễ cập nhật ... Mọi người thứ lỗi a ...
~~~~~~~~~~~~~~~
Có người đã biết chăm vợ mang bầu rồi a ( ღ¯ ﹃¯ ღ)
Cháu Thập Cửu có vẻ muốn cướp người đi cmnl rồi ─=≡Σ((( つ•̀ ω•́) つ
I��4$S
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com