Chương 64: Lần nữa tranh tài
Mọi người đều không biết cái tên này đại biểu cho cái gì nhưng thấy ba lão giả đều hít một ngụm khí, bọn họ cũng sớm đoán được nam nhân hắc bào này không phải người thường, thì ra là đệ tử đắc ý của người nọ.
“Thế nào? Cái tên này khiến các ngươi kinh ngạc sao? Hay là muốn trục xuất ta?” Lăng Dạ cười âm lãnh, trong đôi mắt sau hắc bào mang ý cười trào phúng, “Đáng tiếc, ta không phạm quy, các ngươi không thể hủy bỏ tư cách thi đấu của ta, quán quân trận tỷ thí này nhất định thuộc về ta rồi.”
Hắn cũng không thích nghề đan dược này cho nên không luyện tập gì nhiều, nhưng dù là như thế, việc đánh bại nhóm thiên chi kiêu tử này cũng không phải việc gì khó, chẳng qua cứ thắng dễ dàng như thế chẳng phải quá không thú vị? Nếu là tới quấy rối, vậy cứ làm trận đấu hoàn toàn rối loạn đi, để cho những người này biết đệ tử của họ cũng chẳng ra gì.
Hỏa lão cùng Hà lão cười khổ, nếu như quán quân lần này thật sự thuộc về đệ tử người nọ, chỉ sợ thể diện của mấy lão già này cũng mất hết.
Dù sao lúc trước là bọn họ trục xuất người nọ ra khỏi đan hội.
Trong lúc bọn họ còn đang tuyệt vọng lại thấy Mộ Như Nguyệt đi đến trước đan đỉnh, híp mắt nhìn đống dược liệu, sau đó chậm rãi đặt tay lên phía trên...
“Chẳng lẽ nàng cũng muốn học nam nhân kia lấy khí dưỡng dược?”
“Mọi người đều biết loại phương pháp trong truyền thuyết này sao?”
“Có lẽ nàng muốn thử xem...”
Mọi người đều cười nhạo nhìn động tác của Mộ Như Nguyệt.
Lăng Dạ nhăn mày, khóe môi sau hắc bào cười âm lãnh, ánh mắt đánh giá kĩ thiếu nữ kia, đáy mắt xẹt qua một tia trào phúng.
Nhưng ánh mắt đám người hỏa lão lại sáng lên, có lẽ, không chừng nha đầu này có thể tạo ra kì tích...
Thật sự có kì tích.
Sau khi Mộ Như Nguyệt đặt tay lên phía trên dược liệu, trong nháy mắt dược liệu khô héo tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, không những trở nên bừng bừng sinh cơ mà còn lớn hơn không chỉ một tấc so với lúc trước.
Những người vừa nãy còn cười nhạo đều ngây ngẩn cả người, trừng lớn mắt, bộ dáng như nhìn thấy quỷ.
“Kì tích, đây là kì tích, ha ha ha!” Hỏa lão sảng khoái cười ha hả, trong lòng hắn thật kích động, ngửa đầu cười to vài tiếng, “Lăng Dạ, thế nào? Ở đây không phải chỉ có mình ngươi có thể lấy khí dưỡng dược, hơn nữa dược liệu của nàng còn lớn hơn lên rất nhiều... Ách, lớn lên?
Hỏa lão kinh ngạc há hốc mồm, bây giờ hắn mới phát hiện, dược liệu kia đã lớn hơn rất nhiều.
Vốn chỉ là dược liệu năm mươi năm thôi, nháy mắt đã biến thành trăm năm? Này... đây là quái vật sao? Lấy khí dưỡng dược cũng có công hiệu này?
“Quái vật này rốt cuộc là đệ tử của ai? Nếu là một đan dược sư không bằng ta, có lẽ ta còn có thể thương lượng với bọn họ một chút, nhường đệ tử này cho ta.”Ánh mắt hỏa lão đảo đảo, một mầm non tốt như vậy, nếu không áp dụng hành động gì hắn sẽ cảm thấy như có một cây đao cắm trong lòng hắn.
“Hừ” Sắc mặt Lăng Dạ xanh mét, hơi nheo mắt, đáy mắt xẹt qua tia lãnh ý.
Phương pháp lấy khí dưỡng dược này là hắn nhìn thấy trong một cuốn sách cổ của sư phó, không ngờ ở đây cũng có người biết được phương pháp này, xem ra hắn đã quá coi thường đan hội lần này.
Nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng nhất quyết đoạt được ngôi quán quân.
“Nếu chỉ có hai người có thể tham gia tỷ thí, vậy quán quân lần này để hai người các ngươi định đoạt đi.”
Hỏa lão mỉm cười, sau đó nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nói: "Tiểu nha đầu, dốc hết toàn bộ thực lực của ngươi đi, ta tin tưởng ngươi có tinh thần lực cường hãn như thế nhất định trình độ đan dược sư cũng rất mạnh, lần tỷ thí này không chỉ là chuyện của một mình ngươi mà là của cả đan hội, cho nên coi như lão nhân ta cảm ơn ngươi."
Hỏa lão đường đường là trưởng lão của đan hội mà hạ thấp tư thái đi cảm ơn một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, thật sự làm người ta kinh ngạc rớt cằm.
Tần Phi Vân nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không phát hiện, nàng đè nén lửa giận trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt.
Một người trung cấp nhân đan mà thôi, dù biết lấy khí dưỡng dược thì thế nào? Dựa vào thực lực của nàng sao có thể đánh bại nam nhân kia? Hỏa lão cũng ngày càng hồ đồ, vì một người không có khả năng thắng mà hạ thấp tư thái thỉnh cầu.
"Hỏa trưởng lão, ta có một đề nghị", Tần Phi Vân nhướng mày, chậm rãi bước lên phía trước, nói, "Nàng chỉ là một trung cấp nhân đan thôi, nếu như đưa dược liệu của nàng cho ta, nói không chừng sẽ giành được thắng lợi trận đấu này."
Tần Phi Vân cho rằng nàng đây là suy nghĩ cho đan hội, hỏa lão không thể không đồng ý đề nghị này.
Hỏa lão khẽ cau mày, còn chưa kịp mở miệng, thanh âm của Tần lão đã nhàn nhạt truyền đến: "Đề nghị của Phi Vân rất có lý, để một trung cấp nhân đan đi thi đấu, rõ ràng là đem ngôi quán quân đưa cho người khác, hơn nữa dược liệu của chúng ta cơ bản đều đem đến đây rồi, nếu trở về lấy sẽ không đủ thời gian, đến lúc đó trận đấu đã kết thúc cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
"Nàng không được? Tần Phi Vân được sao?" Hỏa lão cười lạnh một tiếng, thanh ngọc công tử là trung cấp địa đan còn chưa nói gì, nàng là một sơ cấp địa đan thì làm được gì?
Sắc mặt Tần Phi Vân hơi thay đổi, cúi đầu xuống không nói gì.
"Thật ra, để nàng tham gia cũng không phải là không thể." Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, có điều nụ cười chưa đạt tới đáy mắt, ánh mắt nàng lạnh băng, nói: "Chỉ cần Tần tiểu thư có thể nhìn ra được dược liệu này có thể luyện chế đan dược gì, ta sẽ nhường cho Tần tiểu thư tham gia thi đấu."
"Được, hiện tại ta tới xem dược liệu của ngươi." Tần Phi Vân cười, không cho là đúng, loại phương thuốc thấp hèn của trung cấp nhân đan sao nàng có thể không biết?
Nhưng sau khi nàng nhìn thấy dược liệu, sắc mặt lại lần nữa thay đổi.
Nàng chỉ vào đống dược liệu trước mặt Mộ Như Nguyệt, phẫn nộ nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Dược liệu của ngươi căn bản không thể luyện chế đan dược, chỉ bằng những dược liệu này sao có thể thắng được? Hơn nữa trong số những dược liệu ngươi chọn còn có tham quả ngàn năm và cuồng bạo thảo, chẳng lẽ ngươi không biết hai dược liệu này không thể dung hợp sao? Ngay cả chút chuyện đó cũng không biết, ngươi làm sao luyện được đan dược tốt? Đây rõ ràng là trao ngôi quán quân cho người khác!"
Tần Phi Vân tức giận mặt đỏ rần, bất luận thế nào, Tần gia vẫn có chút quan hệ với đan hội, nếu đan hội bị mất mặt cũng sẽ liên lụy đến Tần gia, cho nên Tần Phi Vân sao có thể không hận?
Tất cả đều tại nữ nhân này!
Lúc này Tần Phi Vân đã quên mất nếu không có Mộ Như Nguyệt, chỉ sợ đan hội cũng sẽ không giành được thắng lợi.
"Các vị trưởng lão", Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía ba vị trọng tài, cười nhạt, nói: "Không phải ta không nhường cơ hội cho nàng mà là nàng không biết sử dụng dược liệu này để luyện chế đan dược."
Hỏa lão cùng Hà lão liếc mắt nhìn nhau, nếu bọn họ đoán không sai, nữ nhân này muốn luyện chế đan dược trung cấp địa đan...
Có điều tham quả ngàn năm và cuồng bạo thảo quả thật không thể dung hợp.
Bất quá, nếu là lúc trước có lẽ bọn họ sẽ có ý nghĩ như Tần Phi Vân, nhưng sau khi xem bài thi của nàng, bọn họ lại vô điều kiện tin tưởng nàng.
Dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với luyện đan chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này, có lẽ nàng thật sự có biện pháp dung hợp hai loại dược liệu này.
“Tốt, ta sẽ nhìn xem ngươi làm thế nào luyện ra được đan dược.” Tần Phi Vân trừng mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, xoay người lui ra, nàng căn bản không thể tưởng tượng được hai loại dược liệu đó có thể dung hợp được với nhau, chút kiến thức ấy cũng không hiểu, lúc trước nàng làm thế nào được quán quân?
Mặc kệ trong lòng Tần Phi Vân mắng chửi Mộ Như Nguyệt thế nào, trận tỷ thí này cuối cùng vẫn được tiến hành.
Lăng Dạ âm lãnh nhìn nàng một cái, không nói hai lời "pằng" một tiếng, ngọn lửa trong tay bay về phía đan lô, bùng cháy lên.
Giờ khắc này, mọi người trong hội trường đều khẩn trương, tuy bọn họ không tin Mộ Như Nguyệt sẽ thắng nhưng vẫn hi vọng nàng đánh bại Lăng Dạ.
Ngọn lửa trong tay Mộ Như Nguyệt bốc cháy phản chiếu lên dung nhan tuyệt sắc sáng ngời, lúc này vẻ mặt nàng phá lệ nghiêm túc, một đôi mắt phản chiếu hai ngọn lửa đỏ.
Tục ngữ nói nữ nhân nghiêm túc là mỹ lệ nhất, giờ phút này, Mộ Như Nguyệt toàn tâm toàn ý luyện chế đan dược, không thể nghi ngờ là hấp dẫn một đám nam nhân.
Khuôn mặt nàng rất tinh xảo, lông mi dài hơi rũ xuống che đi hai ngọn lửa trong đôi mắt, bờ môi mỏng gợi lên đường cong duyên dáng, một thân bạch y càng khiến nàng thêm lung linh tuyệt mỹ.
Trong lúc này, dù là bốn chữ phong hoa tuyệt đại cũng không đủ để hình dung.
"Phừng" một tiếng, ngọn lửa bùng lên, bàn tay Mộ Như Nguyệt vừa lật, tăng độ nóng của ngọn lửa lên, sau đó thả dược liệu vào đan đỉnh.
Một mùi hương thanh nhạt từ trong đan đỉnh truyền ra khiến mọi người ngẩn ra, không hiểu sao có cảm giác thể xác và tinh thần sung sướng.
“Thành đan rồi sao?”
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào đan đỉnh, trong mắt thoáng hiện sự mong đợi.
“Còn một gốc dược liệu cuối cùng, cuồng bạo thảo, loại dược liệu này cùng tham quả ngàn năm đều là dược liệu đại bổ không nên luyện chế cùng nhau, nếu không dược tính của cuồng bạo thảo chắc chắn khuếch tán ra, kết quả là, nổ lò!”
Nhìn động tác của Mộ Như Nguyệt, Tần Phi Vân cười lạnh.
Cuối cùng, dưới sự mong đợi của mọi người, Mộ Như Nguyệt cầm cuồng bạo thảo chậm rãi bỏ vào đan đỉnh...
“Mọi người mau phòng ngự!” Tần Phi Vân vội vàng phòng ngự, nếu nổ lò sẽ có nguy cơ liên lụy đám người vô tội này.
Nhưng mà ngoại trừ người Tần gia, không ai phòng ngự giống nàng, ngược lại còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng...
“Ách?” Tần Phi Vân ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt đang cầm một viên đan dược xanh biếc trong tay, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Không nổ? Sao có thể? Rốt cuộc là có sai lầm chỗ nào?
Càng làm cho nàng bực bội hơn chính là Mộ Như Nguyệt thật sự dùng số dược liệu đó luyện chế đan dược!
Mộ Như Nguyệt cũng không thèm liếc nàng một cái, đưa tay thu hồi đan dược, cùng lúc đó, Lăng Dạ cũng luyện chế xong, cười lạnh dập tắt ngọn lửa dưới đan lô...
Hà lão cười nhạt, đầu tiên là nhận lấy đan dược Lăng Dạ luyện chế, hơi nheo mắt, không mặn không nhạt nói: "Địa đan trung cấp đan dược, độ dung hợp 90%, độ hóa nguyên là 85%."
Xôn xao.
Đám người nháy mắt sôi trào lên.
Đan dược mà hắn luyện chế không những là địa đan trung cấp mà độ hóa nguyên là 85%, độ dung hợp 90%, dù là thanh ngọc công tử cũng không có thực lực như vậy đi?
"Nguyệt nha đầu, mang đan dược của ngươi lại đây." Hà lão coi như không thấy biểu tình của mọi người, mỉm cười nói.
Hắn còn muốn xem đan dược thiếu nữ kia luyện chế? Còn cần phải xem sao? Nam nhân tên Lăng Dạ này lợi hại như thế, dù thiếu nữ kia có che giấu thực lực cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Tuổi tác chính là một trở ngại lớn.
Thiếu nữ kia thoạt nhìn khoảng 15 tuổi đi? 15 tuổi có thể đạt được thành tựu gì lớn? Nàng chắc không thể thiên tài hơn thanh ngọc công tử đi?
Mộ Như Nguyệt tựa như không nghe thấy thanh âm nghị luận phía dưới, chậm rãi bước đến trước mặt Hà lão, đưa đan dược cho hắn, sau đó lui lại vài bước.
Hà lão kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, nhẹ nhàng nhận lấy đan dược, bỗng nhiên sắc mặt hắn hơi đổi, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
"Hà lão, xảy ra chuyện gì?" Hỏa lão nhăn mày, khó hiểu nhìn Hà lão.
"Địa đan trung cấp đan dược, độ dung hợp 95%, độ hóa nguyên là... 100%."
Im lặng...
Sau khi nghe thấy lời Hà lão nói, cả hội trường im phăng phắc.
Độ hóa nguyên đại biểu cho cái gì? Nó có nghĩa là võ giả sau khi dùng đan dược thì sẽ mất bao nhiêu thời gian để dược lực hóa thành nguyên khí trong cơ thể, mà nếu dùng đan dược có độ hóa nguyên 100% nghĩa là sau khi ăn vào, nguyên khí trong cơ thể lập tức khôi phục đến trạng thái cao nhất.
Khôi phục chỉ trong nháy mắt a.
"Hà lão, này... có phải có nhầm lẫn gì không?" Tần Phi Vân cắn môi, sắc mặt khẽ biến.
Không phải nàng là đan dược sư trung cấp nhân đan sao? Làm sao có thể lợi hại như vậy?
Hà lão không hề nói thêm gì, đưa đan dược cho Tần lão đang đứng một bên.
Tần lão tiếp nhận đan dược, gật đầu với Tần Phi Vân, nói: "Hà lão đánh giá không sai, đây xác thực là địa đan trung cấp, hơn nữa, độ hóa nguyên 100%."
Sắc mặt Tần Phi Vân lập tức trắng bệch, bước chân lảo đảo nhưng cũng không ngã xuống.
Thua, lúc này chẳng những Lăng Dạ thua, ngay cả nàng cũng thua, lại còn thua đến mức không còn mặt mũi. Đột nhiên, Tần Phi Vân nhớ đến lời nói lúc nãy, thật có xúc động muốn hung hăng tự tát mình hai cái.
Hôm nay, nàng quả thật quá mất mặt rồi.
Lăng Dạ ngẩng đầu, ánh mắt quét qua Mộ Như Nguyệt, sau đó đi thẳng ra khỏi hội trường, lúc đi ngang qua cạnh nàng thì hơi dừng chân, ném ra một câu: "Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tái kiến, lúc đó sẽ luận thắng thua, còn hiện tại, Lăng Dạ ta thua tâm phục khẩu phục."
Dứt lời, hắn không hề nói thêm gì nữa, rời khỏi hội trường.
Hắn rời đi cũng không có mấy người chú ý, bởi vì giờ phút này mọi người đều bị những lời Hà lão và Tần lão nói làm cho đầu váng mắt hoa, nhất thời không phân rõ đông tây nam bắc.
15 tuổi đã là đan dược sư trung cấp địa đan? Độ hóa nguyên 100%? Có được tri thức mà Hỏa lão cùng Hà lão khâm phục? Trực tiếp dùng tinh thần lực đập nát một tòa tinh cương thạch?
Nữ nhân này, thật là người sao? Cho dù là nam nhân cũng không lợi hại bằng nàng...
Mà nàng, nhất định trở thành nhân vật chính của đan hội lần này, vạn nhân chú mục, hào quang tỏa ra bốn phía, nhiều năm sau người đời vẫn say sưa bàn luận chuyện này...
Hết chương 64
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com