Hoa hồng nở rộ giữa bầu trời rét lạnh của mùa đông
"Ngài lừa em, Riddle."
Draco khẽ lẩm bẩm, câu từ tan ra thành từng mảnh nhỏ cuốn theo chiều gió, ngón tay mảnh khảnh bẻ gãy đóa hoa, hoa hồng trắng bị vứt bỏ không thương tiếc trên lớp bụi đất.
Draco nhìn gió tuyết ở phía xa, cậu nhớ tới lời mà người kia nói với mình bên Hồ Đen, mang theo sự kiên quyết và lạnh lùng, rõ ràng là người yêu của nhau nhưng lại cảm giác thứ tình yêu đó không là gì cả.
Draco, ta yêu em, nhưng ta yêu bản thân nhiều hơn.
Cuộc sống vĩnh hằng.
Nó mê hoặc quá nhiều người, dụ dỗ quá nhiều người, nó đẩy vô số người tiến vào đêm tối và khiến vô số linh hồn mãi mãi chìm sâu trong vũng bùn.
Draco kéo áo choàng lên, bông tuyết rơi trên đầu vai và trên mái tóc ngắn màu vàng tạo thành những điểm nhấn màu trắng, Draco nhìn Tử Thần Thực Tử ở ngoài kia, khóe miệng nở một nụ cười khổ không biết phải làm như thế nào.
Cậu đi về phòng, sự ấm áp bao trùm lấy cậu trong tích tắc, Draco cởi áo choàng xuống, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh và lười biếng lật cuốn sách trên bàn.
Đột nhiên, một cái khăn mềm phủ lên đầu, một bàn tay trắng bệch, có khớp xương rõ ràng vén phần tóc hơi ướt dính bên khóe mắt, một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng.
"Đã trở về?"
"Ừm."
Draco trả lời, cậu dừng việc đọc cuốn sách trong tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt màu xám nhìn thẳng vào đôi mắt màu đỏ tươi của Riddle, giọng điệu rất bình thản, không dễ dàng phát hiện ra sự tức giận.
"Ngài lại định chế tạo Trường Sinh Linh Giá?"
Nghe câu chất vấn của Draco, Riddle đưa tay khép lại cuốn sách Draco đang xem, hắn nhẹ nhàng lau mái tóc ướt át của Draco, cất lên giọng điệu nhẹ nhàng.
"Dự định."
Draco nghe ra Riddle không muốn nói tới chuyện này, hắn luôn luôn không thích người khác quản chuyện của hắn, kể cả là người yêu đi nữa.
Lần này Draco thật sự có chút không nhịn nỗi nữa, cậu đẩy tay của Riddle ra và đứng dậy, cuốn sách rơi xuống mặt đất để lộ nội dung ở bên trong, là một đoạn về Trường Sinh Linh Giá có chú thích chằng chịt như rừng rậm.
Gió lạnh thổi vào từ cửa sổ mang cảm giác rét tới thấu xương, giọng nói của Draco mang theo sự tức giận.
"Ngài có biết hậu quả hay không hả? Em thực sự nghi ngờ ngài đã điên rồi!"
Riddle im lặng đứng đó, hắn khẽ cúi đầu, đôi mắt đỏ tươi lóe lên cảm xúc mơ hồ, bầu không khí nhất thời bị đông cứng, một lát sau, Riddle mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào Draco, khóe miệng nâng lên một nụ cười châm chọc.
"Ta vốn dĩ là một kẻ điên, không phải sao?"
......
Lại thêm một Trường Sinh Linh Giá.
Trong nhật ký của Draco viết như vậy, nét chữ hơi lộn xộn biểu hiện tâm trạng phức tạp và cảm giác khó nói của Draco, bút lông chim phát ra tiếng sàn sạt khi viết chữ lên cuốn nhật ký.
Ngài biến con thú cưng của mình thành Trường Sinh Linh Giá, chính là cái con rắn kêu Nagini kia, ngài đúng là một kẻ điên không chịu nói lý.
Cậu nhìn đóa hoa hồng đang nở rộ bên bệ cửa sổ, cậu biết chỉ vài ngày nữa, nó sẽ lụi tàn, héo rũ và cuối cùng là phân rã trong bùn đất, cậu đặt bút viết câu cuối cùng.
Bất tử thật sự quan trọng tới vậy sao?
Bên ngoài là một mảnh trắng hoa, che lấp hết mọi thứ, cứ như thể tất cả đều bất động, gió lạnh cướp đi nhiệt độ duy nhất trên người, Draco thẫn thờ ngồi đó, đón lấy cơn gió lạnh băng đến tận xương tủy.
Cậu cảm giác giữa mình và Riddle có một hàng rào, việc không hiểu và suy nghĩ cố chấp về cuộc sống vĩnh hằng đã tạo ra một thành lũy không tài nào phá vỡ trong tình yêu, khiến tình yêu cứ chững lại, không cách nào đi lên đến tận đỉnh.
Draco biết rõ, cậu mãi mãi không có cách nào trở thành thứ mà người kia muốn, hắn muốn chính bản thân hắn hơn.
Cậu từ bỏ rồi, cậu không đi ngăn cản, cậu không đi thay đổi gì cả, cậu biết rồi ngày đó cũng sẽ tới thôi, cậu biết cả rồi.
......
"Cậu-Bé-Vẫn-Sống, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi."
Riddle cười, mái tóc đen ngăn hơi loạn trong gió, hắn cầm cây đũa phép Cơm Nguội trong tay, đối với việc Harry té ngã trên mặt đất, Tử Thần Thực Tử ở sau lưng hoan hô, ăn mừng thắng lợi vẫn còn chưa chạm tới.
Draco đứng ở một bên và quan sát Harry bằng đôi mắt màu xám, tên Chúa Cứu Thế té ngã trên mặt đất đang kiên cường chống đỡ thân thể, giọng điệu kiên quyết và ngoan cường.
"Ông không bao giờ biết được ông và ta khác nhau ở đâu, bọn ta có người nhà, có bạn bè, ta hiểu được cảm xúc chân thành nhất, tình yêu luôn là vũ khí lợi hại nhất."
"Thật lố bịch."
Giọng điệu của Riddle sắc bén, hắn đi từng bước tới chỗ Harry, trong mắt mang theo sự vui sướng và điên cuồng, hắn nhẹ nhàng nói.
"Kết thúc thôi, cậu bé."
Draco đứng ở một bên, cái lạnh vẫn như trước, cậu khẽ run lên nhưng không biết là vì sợ hãi hay là vì gió lạnh.
Cậu nhìn Riddle, trong mắt là suy nghĩ yêu thương và thống khổ đan xen, cậu nhớ tới cái ngày ở Đài Thiên Văn, lão già kia đã nói với cậu.
"Con không phải là kẻ giết người, Draco."
Cậu cần đưa ra lựa chọn, Draco do dự, giãy giụa và vào khoảnh khắc cuối cùng, Thành thật xin lỗi, người yêu của em.
"Potter!"
Draco vận dụng hết toàn bộ sức lực, cậu ném đũa phép trong tay mình cho Chúa Cứu Thế, cậu thấy rõ được sự kinh ngạc cũng như không thể tin được trong mắt của Riddle và Harry.
Giọng nói sắc bén của Riddle xen lẫn sự phẫn nộ, cặp mắt đỏ nhìn thẳng vào Draco, đến cuối cùng hắn cũng không ngờ rằng người này lại phản bội hắn.
"Em phản bội ta! Draco!"
"Expelliarmus!"
Giọng nói vang lên, Riddle xoay người lại, đưa tay lên đối đầu với câu thần chú kia.
"Avada Kedavra!"
Tức giận và gào thét làm lý trí của Riddle tan vỡ tới mức không ngờ, Draco ở một bên run rẩy, cậu biết rõ mình đã đưa ra lựa chọn gì, cậu thản nhiên đón nhận ánh mắt chứa ngọn lửa bừng cháy của Tử Thần Thực Tử.
Riddle bại trận, bị câu thần chú của bản thân dội ngược lại và hoàn toàn chết đi.
Trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh sáng màu xanh lá, cậu thấy ánh mắt của Riddle nhìn về phía cậu, tức giận, ngạc nhiên và cả.... tình yêu.
Cậu phớt lờ Harry bên cạnh mình, lảo đảo đi về phía của Riddle, nhẹ nhàng nhưng run rẩy đỡ Riddle dậy, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu nào, cậu bật khóc.
"Thành thật xin lỗi. . . . Thành thật xin lỗi."
Cậu nhận lấy cây đũa phép do Harry mang theo ánh mắt phức tạp đưa tới, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, liền nhắm mắt xuôi tay cùng với người yêu.
"Avada Kedavra."
Cậu dùng chính cây đũa phép phản bội để kết thúc mạng sống của mình và rời đi cùng với Riddle, cậu ngã xuống lớp tuyết trắng xoá, tựa như đóa hồng đã rơi trên lớp bụi đất kia.
Hoa hồng nở rộ giữa bầu trời rét lạnh của mùa đông được vẽ nên bởi mạng sống, được tạo nên bởi ca từ của bài hát mang tiếng khóc không thành lời, nó tượng trưng cho sự phản bội cũng như tình yêu trong sáng nhưng sâu đậm và cùng nhau chôn vùi trong nền tuyết trắng tinh.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com