Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Trước sự dụ dỗ của tôi, Seungwan cuối cùng đã từ bỏ phòng trọ ổ chuột kia để chuyển đến sống cùng tôi. Chủ nhà của tôi là một người phụ nữ thấu tình đạt lý nên đã sảng khoái đồng ý cho em ấy dọn đến ở.

Có Seungwan rồi, mỗi sáng tôi không phải dùng đồng hồ báo thức nữa, việc cần làm là đợi em đánh thức tôi dậy. Tuy nhiên cách em đánh thức tôi lại quá dịu dàng, chỉ cần tôi bực bội hay làm nũng không chịu rời giường thì em hoàn toàn bất lực, đành phải bảo em đánh thức tôi sớm hơn bình thường một chút để kịp giờ. Cả hai chúng tôi đều không thể dậy sớm, nhà đã xa công ty lại thêm ngày nào cũng phải đuổi theo tàu điện nên bữa sáng luôn giải quyết ở ngoài. Seungwan từng cố gắng dậy sớm làm bữa sáng, kết quả làm được ba ngày thì bỏ cuộc luôn rồi. Để tránh bị nghi ngờ, dù tôi và em đến công ty cùng lúc nhưng em sẽ vào văn phòng trước để một lúc sau tôi mới vào, nhờ vậy đồng nghiệp không ai phát hiện ra điều gì bất thường. Vốn dĩ chúng tôi không cùng bộ phận nên cũng không cần cố gắng quá sức để giả vờ không thân thiết, bất quá nếu chạm mặt lúc bình thường, em sẽ quay mặt về phía tôi làm mặt quỷ, còn tôi tiện thể sẽ véo vào mông hoặc eo em. Sau khi tan sở, tôi và em rời đi một trước một sau, đến nhà ga lại về chung.

Về đến nhà, vì đã ở chung rồi nên cái cảm giác bức bách "mai đi làm nhưng không có quần áo để thay lúc ở nhà người kia" cũng tan biến. Nhưng chúng tôi thường đau đầu không biết bữa tối nên ăn gì. Tôi có thể nấu ăn nhưng khi ở một mình cơ bản không nấu, vì lười đó. Seungwan cũng biết nấu, trình độ đại loại là em ấy nấu trong một giờ thì tôi phải dọn dẹp nhà bếp trong ba giờ, sau khi dọn xong chúng tôi dắt nhau đi ăn khuya luôn cũng được. Không còn cách nào, tôi phải nhận trách nhiệm nấu nướng cũng như suy nghĩ thực đơn, rửa bát và những việc nhà khác giao cho Seungwan. Cơm nước, tắm táp xong chúng tôi sẽ xem TV hoặc thuê video xem cùng nhau.

Tôi rất thích dựa vào Seungwan một cách lười biếng. Cho đến bây giờ em rất ngoan ngoãn, tắm xong cả người thơm ngào ngạt liền nghe lời tôi leo lên giường nằm, sau đó tôi thuận thế ngã lên cơ thể mềm mại và ấm áp của em, để mùi sữa tắm thoang thoảng quanh mũi. Bờ vai, ngực, bụng và cả chân của em, tôi đều thích hết — dựa đầu vào bả vai sẽ nghe được tiếng thở của em, lúc tôi nghịch tóc em sẽ cuốn tóc của chúng tôi lại với nhau; cúi xuống ngực tôi có thể lắng nghe nhịp tim của em, ngẫu nhiên làm mấy động tác dê xồm liền bị em cốc nhẹ vào đầu; xuống chút nữa nằm lên bụng sẽ nghe được trong bụng em kêu ục ục; cuối cùng nằm trên đùi của em, còn có thể lớn mật vuốt ve đùi trên mịn màng  và để em cúi xuống hôn lên mắt và gương mặt tôi. Nếu có thể nằm mãi như thế này, có vẻ không tồi nhỉ. Tôi thường xuyên nghĩ như vậy.

Đêm xuống chúng tôi ôm nhau ngủ. Tất nhiên không có ngủ nhanh như vậy, chúng tôi sẽ trò chuyện vu vơ như những cô gái trong ký túc xá, chúng tôi sẽ nói về chứng hói đầu của ông chủ hôm nay hình như nghiêm trọng hơn, sẽ nói về việc Kimura Takuya hay Takenouchi đẹp trai hơn, một hồi sẽ nói về chuyện rốt cuộc có kiếp trước kiếp sau không. Nói chuyện một lúc Seungwan bắt đầu ngủ gà ngủ gật, tôi liền cố ý phá không cho em ngủ. "Đừng lộn xộn nữa, ngoan, đi ngủ đi." Em dỗ dành tôi như một đứa trẻ, giống như em mới là chị gái lớn hơn ba tuổi. "Kể cho chị nghe chuyện gì đó đi." Bình thường tôi không trẻ con như vậy đâu, ohm đúng là vậy. "Chuyện gì đó?" Em mơ màng dụi mắt, "Để em nghĩ xem... Có một cô gái nhỏ đến Tokyo bằng máy bay..." "Sau đó thì sao?" "Sau đó cô ấy bị lừa bán đến Kabukicho (1)" "Yah?" "Chị biết trước câu chuyện sau đó như thế nào luôn à, vậy mau đi ngủ đi!" Em cười khúc khích và ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận được hơi ấm cơ thể em, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nói thật, từ đầu thái độ của tôi với mối quan hệ giữa mình và Seungwan là hoàn toàn bi quan: chúng tôi đều là phụ nữ, sớm muộn cũng phải kết hôn, nếu một trong hai chúng tôi sẵn sàng kết hôn thì sẽ thuận theo tự nhiên chia tay, có lẽ tiếp tục là bạn bè. Nhưng mà hẹn hò thời gian càng lâu tôi càng hiểu rõ điều này căn bản là không thể. Đối mặt với Seungwan, tôi như muốn đem tình yêu có trong người — thứ từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nỗ lực sử dụng, tất cả giao hết cho em. Em ấy hoàn toàn không cố ý, nhưng ngang nhiên cướp đoạt tất cả tình yêu của tôi. Tôi không bận tâm chút nào: Tôi tin rằng em ấy cũng dành tất cả tình yêu cho tôi.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa tôi và em không thể quang minh chính đại công khai với người khác, trong công ty đồng nghiệp đều ngầm thừa nhận chúng tôi độc thân (tôi đã nói với họ mình đã chia tay Izumi). Tôi là một người từng trãi, bình thường không nói nhiều nên trông có vẻ khá uy nghiêm, vì vậy nhiều đồng nghiệp nam không dám làm gì tôi. Nhưng Seungwan thì không giống — em tuy vốn sống còn ít nhưng tính tình hoạt bát hơn tôi, hòa nhã với mọi người, nghiêm túc với công việc nên ai cũng quý mến em. Trong số đó tất nhiên có nhiều đồng nghiệp nam. Mọi người trong cùng một công ty, hẹn hò chốn công sở đã không tiện nếu để đồng nghiệp biết được càng khó xử hơn, vì vậy sẽ không ai theo đuổi một cách rõ ràng. Việc trêu chọc bằng lời nói chắc chắn không thể thiếu, còn có các kiểu giúp đỡ lúc cần thiết hay không cần thiết vẫn giúp, và cả tiếp xúc cơ thể nữa. Thậm chí còn quá đáng hơn là có một số đồng nghiệp đã đưa ra yêu cầu kia, phải, chính là loại yêu cầu đó. Người Nhật nổi tiếng bảo thủ nhưng họ rất cởi mở trong vấn đề này, không phải là người mới đến thì sẽ tránh được những yêu cầu như vậy.

Khi Seungwan nói với tôi về điều đó, tôi đã rất tức giận, tôi đã từng gặp phải tình huống này khi mới gia nhập công ty, mà còn không chỉ một lần. "Đừng tức giận, em chắc chắn không đáp ứng bọn họ". Seungwan cam kết cho tôi an tâm. Tất nhiên tôi biết em không có khả năng làm điều đó. Sự tức giận của tôi không hướng vào bọn người kia, mà là vào bản thân tôi. Chúng tôi đang sống trong xã hội ở tình trạng này, không thể công khai mối quan hệ của nhau, không có lý do gì để đánh những kẻ có ý đồ xấu, thậm chí trên đường cũng không thể đường đường chính chính nắm tay nhau. Chúng tôi như cá phổi châu Phi (2), dưới ánh nắng mặt trời gay gắt như tận thế, chúng tôi chỉ có thể trốn trong góc tối khô cằn, lặng lẽ dùng tình yêu như nước bọt thấm ướt lẫn nhau mà sống. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy tức giận và bất lực về giới tính của mình, mặt trời trên cao kia, xưa nay chưa bao giờ giảm đi sự ác độc của mình.

Hôm đó khi tôi đi ngang qua văn phòng của Seungwan chợt thấy một đồng nghiệp nam đang đứng cạnh em, thái độ và hành động hoàn toàn không giống đang nói về công việc. Nóng giận chạy lên đỉnh đầu, tôi lập tức đẩy cửa bước vào. Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn tôi.

"Seungwan-san, tôi cần thông báo một số việc." Tôi giả vờ bình tĩnh nói, mọi người lại cúi đầu làm việc của mình còn đồng nghiệp nam kia biết điều liền đi khỏi. Đi đến nơi vắng người, Seungwan hỏi, "Joohyun, sao vậy?" "Anh ta đã nói gì với em?" Tôi cau mày. "Chỉ trò chuyện..." "Trò chuyện?" "Uhm." "...... Được."

Seungwan biết tôi không hài lòng, nhẹ nhàng nói: "Không có chuyện gì đâu, Joohyun." "......" Tôi im lặng không nói.

Bị ảnh hưởng bởi sự chuyện này, Seungwan và tôi không nói một lời nào trên đường về nhà. Chúng tôi chẳng hề làm gì, nhưng lại mệt mỏi đến không chịu được. Lúc tắm xong nằm ở trên giường, Seungwan đặt một tay lên đùi tôi vuốt ve, tôi nhẹ đẩy em ra: "Hôm nay không muốn."

"......" Seungwan hậm hực thu tay lại. Tôi cầm quyển "Weekly Shonen Jump" mới mua ở đầu giường lật vài trang, phát hiện đến manga cũng không có hứng xem đành chán nản đặt nó lại đầu giường. Chương trình TV cũng trở nên tẻ nhạt vô vị, tôi tắt TV, đắp kín chăn và chuẩn bị ngủ. Seungwan quay lưng về phía tôi, vẫn im lặng như trước.

"Chị không tin em sao?".

Seungwan bất ngờ lên tiếng. Tôi nhìn em: "Cái gì?" "Đồng nghiệp nam kia."

"Đương nhiên là chị tin em." Tôi vươn tay tắt đèn để căn phòng chìm vào bóng tối "Không phải vì lý do đó." "Vậy là cái gì?"

"...... Em đã bao giờ nghĩ đến việc ngày nào đó sẽ kết hôn chưa?".

"Kết hôn?" Có chút nghi ngờ trong giọng nói của em. "Ừ." "...... Không có." "Nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ kết hôn." Tôi gối đầu lên cánh tay của mình. "Em không hiểu ý của chị."

"Tìm một người bạn trai, sau đó kết hôn và sinh con." "Tại sao tìm một người bạn trai? Chúng ta cứ như thế này không được sao?"

"...... Chúng ta có thể như thế này bao lâu?" Ta nhìn trần nhà, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống bàn làm việc, một nửa chồng sách nhờ đó có thể nhìn thấy rõ ràng. "Em không muốn kết hôn!" Seungwan nói. "Chị cũng không muốn." "Nếu em thật sự muốn kết hôn, em có thể kết hôn với chị không?".

"Vậy thì kết hôn thôi!" Tôi cười khan một tiếng. Giống như có một đôi tay từ từ siết chặt lấy trái tim tôi, khiến tôi không thể phát ra âm thanh nào.



Vào buổi sáng cuối tuần, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa. Tôi tưởng là Seungwan đi ra ngoài mà không mang chìa khóa, nhưng khi tôi vừa mở mắt đã phát hiện em đang nằm ỳ trên giường giống như tôi. "Ai vậy?" Tôi buồn ngủ mở cửa. "Là chị!" Người đứng ngoài cửa lớn tiếng. Ngay khi tôi vừa mở cửa, một cái gì đó nhào vào trong ngực tôi: "Hu hu hu Seungwanie-ah, Seulgi lại bắt nạt chị—"

"Khụ khụ!" Tôi lúng túng ho khan hai tiếng. "Hả? Không phải Seungwanie sao?" Lee Sunmi ngẩng đầu lên đối mặt với khuôn mặt khó chịu vì buồn ngủ của tôi, "Trời ạ, thật đáng sợ." "Em có chuyện gì?"

"Sunmi?" Seungwan cũng đã thức dậy, "Tại sao chị lại ở đây?" "Seungwanie-ah!" Lee Sunmi lại bay lên người em ấy, "Seulgi, Seulgi—"

Nhân lúc Seungwan tìm hiểu tình hình, tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt. "Cãi nhau nữa à?" Seungwan hỏi cô ấy. "Ừ!" "Lý do là gì?" "Chị đã rất chăm chỉ để làm bữa tối cho em ấy, em ấy nói rằng trứng luộc phải được chấm nước tương. Làm sao có thể? Không phải nên chấm chúng với sốt mayonnaise sao? Vậy là cãi nhau lớn với em ấy, nên chị chạy đến đây."

Lần đầu tiên gặp một lý do vi diệu như vậy cho một cuộc cãi vã. "Seulgi có biết chị đến đây không?" "Biết cái đầu ấy! Lúc chị tỉnh dậy tên ấy còn đang ngáy khò khò bên cạnh kìa, nửa đêm đang ngủ còn không lý do đánh chị một cái!" "Vậy thì gọi cho Seulgi đã, nếu không em ấy không biết em đang ở đây." Tôi nhịn không được nói. "Đừng gọi! Lần này em nhất định phải cho tên ấy một bài học!" Lee Sunmi tức giận chống hông với vẻ mặt "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ đâu."

Dù sao cũng rất nhàn rỗi, tôi và Seungwan đưa Lee Sunmi đi tham quan Tokyo. "Thực sự không cần thiết gọi sao?" Trong lòng tôi vẫn lo lắng. "Mỗi khi họ cãi nhau, Sunmi đều chạy đến chỗ em, Seulgi biết điều đó mà." Seungwan giải thích. "Đều chạy đến chỗ em?" Tôi trừng mắt nhìn em. "Chỉ là, chỉ là bạn bè mà, haha, hahahaha......"

Khi cả ba chúng tôi đi ngang qua vỉa hè cạnh Tòa nhà bia Asahi (3), chúng tôi đột nhiên nghe thấy ai đó hét lên "Sunmi". Tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng thấy Kang Seulgi đang đứng trên cầu ở tít đằng xa và ra hiệu cho chúng tôi. "Hừ! Cô đến đây làm gì!" Lee Sunmi biết rõ còn cố ý hét lên bằng giọng Kansai. Kang Seulgi chạy xuống cầu, đợi một lúc sau mới chạy đến được trước mặt chúng tôi. "Một mình chị sao lại chạy xa như vậy!" Kang Seulgi bất mãn nói. "Thế nào, tôi không đến đây được sao?" "Đến Tokyo thì em vẫn có thể tìm được chị, sau này chị đi những nơi khác, như mấy chỗ xa lạ, làm sao em tìm được chị?" "Em không làm chị tức giận, chị sẽ không chạy loạn! "

Hai người vừa đi vừa tranh cãi trên đường, cảm giác nghe tiếng Nhật chuẩn và phương ngữ Kansai thật sự rất đặc biệt. Nhưng thật lòng mà nói, Tokyo rộng lớn như vậy khiến tôi cực kỳ khâm phục sự kiên trì, nhẫn nại của Kang Seulgi, cũng không biết cô ấy mất bao lâu mới tìm được bọn tôi. "Họ có thường như thế này không?" Tôi hỏi Seungwan. "Hồi còn đi học là như thế đó. Hai người cãi nhau, Sunmi tìm chỗ trốn, Seulgi tìm khắp nơi, tìm thấy thì làm lành."

Hèn chi Seungwan hoàn toàn không có biểu hiện kinh ngạc. Quả nhiên, một giây trước hai người vẫn còn đang tranh cãi, lúc này đã thắm thắm thiết thiết như mới yêu, không khỏi khiến tôi cảm thấy hơi buồn cười. Bất quá mỗi cặp đôi đều có cách ở chung của riêng mình, không có gì phải ngạc nhiên, chỉ là đôi này phương thức đặc biệt trẻ con thôi.

Sau khi đi chơi cả ngày và ăn tối xong, cả hai lại cãi nhau. Lee Sunmi muốn đi ăn vặt và uống rượu nhưng Kang Seulgi làm sao cũng không đồng ý. "Lại uống rượu, lại uống rượu, chị đã hứa với em rồi mà!" "Vất vả mới đến Tokyo, uống một chút có sao đâu." "Vẫn không được!" "Yah! Em cũng quá vô lý rồi đó?" "Em vô lý? Vậy chị đừng gọi em lúc đau dạ dày hay đau đầu!"

"Được rồi, được rồi." Cả tôi và Seungwan đều khuyên. Ở nơi công cộng, cả hai vì mặt mũi không tiếp tục tranh cãi nữa, nhưng đều quay mặt đi chỗ khác không để ý đối phương. Lee Sunmi đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài. "Này! Chị đi đâu vậy?" Kang Seulgi lập tức trở nên căng thẳng. "Đi vệ sinh!" Lee Sunmi trừng mắt nhìn cô ấy rồi bước ra khỏi phòng ăn. "Đi vệ sinh sao chị không mang theo giấy?" "Trong túi tôi có!"

Tôi và Seungwan vờ cúi đầu ăn để không làm Kang Seulgi xấu hổ thêm nữa. "Thật là..." Kang Seulgi làu bàu than thở. Tôi chú ý tất cả rau trên đĩa của cô ấy đều còn y nguyên. Khi Lee Sunmi quay lại cả hai có thể sẽ lại cãi nhau vì điều này. Lee Sunmi đã từng phàn nàn với chúng tôi chuyện Kang Seulgi không chịu ngoan ngoãn ăn rau, lo lắng sẽ có hại cho sức khỏe em ấy. Tuy nhiên, khi Lee Sunmi quay lại chính Kang Seulgi đã cố ý để Sunmi tận mắt thấy em ấy cho phần rau vào miệng (nhưng tôi không thấy em ấy nuốt nó), xem như ngăn chặn được một thảm họa. Có vẻ cả hai trong quá trình hẹn hò đã tìm ra một loạt các cách ranh ma để ứng phó với nhau.

Sau đó bốn người chúng tôi cân nhắc một chút, chốt lại là đi chơi Pachinko (4). Trò mà Seungwan và Kang Seulgi thường chơi với nhau khi còn đi học, hai người tràn đầy phấn khích ngồi cạnh nhau, nói muốn giành được giải đặc biệt gì đó. Lee Sunmi và tôi ngồi quay lưng lại với họ, bọn tôi thì không có ý định chơi lớn. Nhưng dần dần, những viên bi nhỏ trong giỏ của chúng tôi từng chút một trở thành ngọn núi nhỏ, ngược lại sau lưng không ngừng phát ra âm thanh kêu gào thảm thiết của hai người kia.

"Joohyunie-ah." Lee Sunmi dừng trò chơi, nghịch viên bi nhỏ trong tay, "Chị có thường xuyên cãi nhau với Seungwanie không?"







---------

(1). Kabukicho: một khu đèn đỏ ở Tokyo

(2). Cá phổi châu Phi (Lungfish): là một loại cá nước ngọt nổi tiếng nhờ khả năng sống trên cạn, xuất hiện nhiều ở châu Phi. Mùa khô đến, những nơi này cạn nước chúng sẽ chui sâu xuống bùn. Khi đạt đến độ sâu vừa đủ, cá phổi ngừng đào hang và tiết chất nhầy qua miệng để làm cứng bùn, tạo thành một cái kén bao quanh nó.

(3). Tòa nhà bia Asahi: tòa nhà do công ty bia Asahi xây dựng, thiết kế độc đáo quá nên còn được gọi là "bia c*t* =)))) 

(4). Pachinko: người chơi sẽ phải mua bi với giá 4 yên/viên. Sau đó chỉ cần cho bi vào máy, các viên bi sẽ được thả xuống bàn chơi và người chơi phải điều khiển hai thanh gạt để đẩy viên bi vào những chỗ có điểm thưởng, nếu rơi vào "Start Chucker" là được giải đặc biệt. Nếu thắng nhiều bi, người chơi có thể xả bi, để ra rổ bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com