Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Bị thương

  Ánh Nhân nhíu mày, không phải vì đau rát, mà là vì tên này hình như rất thích gây ra phiền phức cho cô, cả ngày vụng về cái gì không biết. Nên thông minh một chút, biết mình đã gây ra họa lớn mà tự rút lui, nếu không cô khó lòng mà im lặng mãi như vậy được. Cô mặc nó lau cho mình, tay theo phản xạ mà giật ngược ra xa, tránh cái động chạm của nó.

Tinh Y chỉ là muốn xem thử vết thương của cô ra sao, phản ứng của cô lại nghiêm trọng như vậy. Ánh Nhân nhíu mày nhìn nó, cô tháo tạp dề bỏ vào trong túi, về nhà sẽ giặt, mai đem trả lại cho tiệm là được rồi. Hơn nữa cũng đã đến giờ cô tan ca, không nên đứng đây dây dưa với người này nữa. Thấy cô rời đi, nó cũng vội vã chạy theo.

- Này, để mình xem vết thương của cậu chút đã! - Tinh Y kéo tay cô lại, nhưng lại bị cô hất mạnh ra. Cô không muốn bất kì người nào động vào mình, kể cả là Ngân Phi ở nhà chứ đừng nói đến nó.

Thấy cô nhíu mày nhìn mình, nó bất ngờ thấy, có chút run. Cuối cùng cô cũng có cái phản ứng đầu tiên với nó trên mặt. Nhíu mày, chắc hẳn là đang cảm thấy nó rất phiền, cũng có thể là tức giận. Đây là dấu hiệu tốt đấy chứ, có thể thấy cố gắng của nó là có tiến bộ. Nhưng mà thời gian không cho phép, nếu đây chỉ là dấu hiệu, vậy nó đành dành thời gian làm bạn với cô sau này rồi, chỉ sợ đến khi cô đồng ý ôn tập cùng nó sẽ không kịp nữa.

- Yên tâm, mình chỉ xem thôi, xem xong, mình sẽ không bám lấy cậu nữa!

Suy nghĩ một chút, đề nghị này cũng không tệ. Cô chỉ cho nó xem, nó sẽ rời xa cô, như vậy rất tốt. Nếu nó cứ tiếp tục quấy rầy, cô sợ có một ngày mình không chỉ bị phỏng nhẹ. Ở đây hơi tối, hắn dẫn cô đến chỗ trước tiệm thuốc gần đó cho sáng. Ở đây có biết bao nhiêu bảng hiệu, tại sao lại phải ở trước tiệm thuốc?

Cô nghi ngờ nhìn nó, quả thực nó chỉ đứng xem cổ tay nhỏ nhắn của cô. Nhìn nó đứng nghiêng đầu qua lại, khó khăn kiểm tra vết bỏng, thật rất buồn cười. Bất quá cô cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Tinh Y chạy vào tiệm thuốc mua thuốc bỏng và băng gạc ra

- Cậu không thấy đau sao?

- Không
- cô buộc miệng trả lời, lại phát hiện bản thân vô tình nói chuyện với nó thì che miệng lại.

- Hừm..... - Tinh Y liếc mắt thấy biểu hiện che nửa mặt của cô thì buồn cười, miệng lại thổi vết bỏng, tiếp tục bôi thuốc cho cô - lần trước bị bầm ở chân cũng không đau?

Rút kinh nghiệm, cô sẽ không tùy tiện mở miệng lần nữa. Nó biết cô bị thương? Chính cô còn không biết, đến lúc về nhà, Ngân Phi mới hoảng hốt lăn trứng gà bóc cho cô. Vậy mà nó lại biết, nó để ý?

- Ừm, không đau - không hiểu sao cô lại một lần nữa đáp lại câu hỏi của nó.

Nó vốn tưởng cô sẽ không trả lời nữa, không ngờ cô còn nói lại. Lúc đó, Tinh Y cũng đã băng bó xong vết thương. Nó cảm thấy rất vui, lần đầu nghe được giọng nói trong trẻo lại trầm thấp của cô, rất đáng để ghi nhớ. Nó từ lúc kết bạn đến giờ cũng chưa từng có cảm giác thành tựu như vậy. Muốn làm bạn với cô, quả thực còn là một quãng đường rất dài.

- Hừ, mình về đây, sau này sẽ không làm phiền cậu nữa - Ánh Nhân nhìn hắn mỉm cười, vẫy tay rời đi, rồi lại nhìn xuống cổ tay được băng bó tỉ mỉ của mình.

Nói dối! Vậy mà nó nói chỉ là xem thôi. Còn chủ động xử lí vết thương giúp cô. Cô biết, nó nói chuyện với cô, chỉ là muốn phân tán sự chú ý, không muốn cô đau, nhưng mà không hề. Đúng thật, những lần bị thương, cô đều cảm thấy không đau chút nào. Về nhà, Ngân Phi nhảy dựng lên khi thấy cổ tay cô băng trắng, cô không quan tâm mấy. Trái lại, da tay còn có chút tê tê của đụng chạm, tay nó, rất ấm.....

Tên Lục Nhiên từ sau chuyện đó lúc nào cũng nhìn cô với ánh mắt ghen ghét. Hắnvẫn đang ở nhà cặm cụi chép bài cho cô. Mẹ nó! Vở người ta ghi ngắn gọn, cô ta cái gì cũng ghi rõ ra, ghi chú dường như có thể nhét đầy cả một quyển sách, làm hắn chép cũng muốn rả rời tay chân. Nhã Lâm thấy mình còn bạn cùng hội cùng thuyền lại càng lấy làm niềm vui.

Ánh Nhân ôm tài liệu lên phòng giáo viên, thầy giáo chủ nhiệm nhờ cô chút việc, mà đang giờ ăn trưa cô cũng khá rãnh. Không ngờ lúc đi qua nhà ăn, lại vô tình lại vấp té, giấy trắng bay lung tung khắp nơi, Ánh Nhân nhìn cũng nhìn muốn hoa mắt, cảm thấy muốn nhặt hết lại cũng thật khó.

- Ô, xin lỗi, xin lỗi, mình không cố ý - Nhã Lâm rối rít xin lỗi, tay lại cúi xuống nhặt giúp cô. Ánh Nhân không quan tâm là mấy, nhanh chóng thu dọn giấy tờ, nếu không người qua lại dẫm lên rất bẩn.

Làm trò một lúc, Nhã Lâm thấy cô chẳng quan tâm mình lại dửng dưng đứng dậy, dẫm lên đống giấy tờ mà đi qua. Ánh Nhân nhíu mày ngước đầu nhìn cô ta. Chắc chắn là cố ý bước qua. Lại còn đám bạn của của Lục Nhiên cũng hùa theo, kéo đàn kéo đám đi qua. Giấy trắng dưới đất lại lấm tấm dấu giày. Ánh Nhân thở dài thườn thượt.

- Nhã Lâm - trong lòng vừa hả hê vì chơi được cô một vố, cánh tay liền bị người khác lôi lại - cậu không có gì để nói sao? - Tinh Y không thích thái độ của cô vừa rồi. Rõ ràng chính mắt nó chứng kiến Nhã Lâm cố tình gạt chân cô, đã không giúp người ta nhặt lên, lại còn giẫm lên.

- S....sao? - giọng cô ta run hẳn, nghe giọng nói đanh thép của nó, Hiếu Chí lại cười giả lã.

- Thôi mà Tinh Y, Nhã Lâm cũng đâu cố ý - ả ta vốn tưởng Tinh Y sẽ niệm tình bạn bè mà bỏ qua, không ngờ còn chọc nó tức hơn.

- Cậu rõ ràng là cố tình gạt chân người ta mà, nên xin lỗi một câu đi chứ - nó dù rằng đã bị cô từ chối việc dạy học nhưng mà cũng không hèn hạ đến mức trả thù vặt như vậy, huống hồ Ánh Nhân cũng chẳng hề làm gì sai, nó cũng không muốn đứng không nhìn cô bị bắt nạt.

- Tinh Y, cậu là bạn mình, chẳng lẽ lại nghi ngờ mình, chắc chắn là cậu nhìn lầm, hơn nữa mình thấy cũng không còn nhiều, chắc là Ánh Nhân có thể tự lo được - Nhã Lâm õng ẹo ứa nước mắt, một phần vì tức giận.

Ánh Nhân đợi bọn họ giằng co một lúc cũng nhặt hết giấy tờ dưới đất lên. Thật là phiền phức! Một đám phiền phức lằng nhằng, làm một ngày vốn bình thường của cô lại bị vấy bẩn. Bởi vậy cô mới chính là không thích dính líu đến bọn họ. Vậy mà tên Tinh Y kia lại cứ thích làm lớn chuyện. Ánh Nhân ôm đống giấy tờ loạng choạng đứng dậy.

Không hề liếc mắt bọn họ lấy một cái, cô lạnh nhạt đi về phòng giáo viên. Còn có, Nhã Lâm đang mắt khô mắt ướt biện hộ với Tinh Y, vai liền hung hăng bị thúc một cái. Cả bọn tròn mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp rời đi. Tinh Y biết, là cô đang tức giận, rất tức giận!

Vừa bước ra khỏi phòng giáo viên, Ánh Nhân liền bị lôi đến phòng y tế. Người trước mặt này là ai, người đó quay lưng, cô không biết, nhưng nhìn nghiêng hình như có chút quen thuộc. À, là Văn Tinh Y, nhưng nó mạnh tay như vậy làm gì? Không biết cô là ghét người khác động vào mình. Ánh Nhân cố giật tay mình ra cũng không được, đành mặc nó muốn làm gì thì làm.

Để cô ngồi yên giường trắng, nó lục đục đi tìm thuốc. Ánh Nhân không hiểu nó đưa mình đến đây làm gì? Để ý mới thấy hình như đầu gối có bị trầy, chắc là lúc nãy ngã bị thương, mà làm sao nó biết nhỉ? Chẳng lẽ nó thích để ý vết thương người khác đến thế. Nỗi tức giận lúc nãy bị quấy nhiễu cũng giảm bớt phần nào.

Nó ngồi xổm bôi thuốc đỏ cho cô. Nó lại ngạc nhiên, không giống như nó tưởng, cô không hề có biểu hiện chút nào, chỉ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bình thường vết thương bôi thuốc đỏ sẽ rất rát, vậy mà một chút rên rỉ cô cũng không có, thật là khó hiểu. Nó chỉ biết khi cô rời đi, lại còn thấy máu trên đất, nó đã rất tức giận đám bạn của mình, vì vậy mà mắng một trận, chạy đi tìm cô.

Chỉ muốn thay đám bạn xin lỗi cô một tiếng, đồng thời xem thử vết thương thế nào. Có thể nào từ khi liên quan đến nó, cô đã bị thương những hai lần, nó đương nhiên thấy tội lỗi đầy mình. Hoặc có thể cô nghĩ nó là loại người xấu xa, cố tình chơi xỏ cô không đồng ý dạy nó học. Len lén nhìn biểu hiện khi băng bó xong của cô.

Sau đó, Ánh Nhân rời đi. Mà nó định xin lỗi cũng không có cơ hội. Tại sao đứng trước gương mặt lãnh đạm của cô, nó lại nói không ra lời chứ? Thật quá mất mặt đi. Tinh Y  tiu nghỉu trở về lớp, không còn tâm trạng nào học hành nữa. Nó cảm giác bản thân càng ngày càng lười ra thấy rõ. Xem ra học kì này nó phải về ăn đòn với ba mẹ rồi

- Ánh Nhân! - lại tiếng gọi đó. Không lẽ nào, cô đã bị ám ảnh rồi hay sao? Tinh Y kia đã hứa sẽ không làm phiền cô nữa rồi kia mà. Tại sao cô lại còn nghe loáng thoáng giọng nói của nó nữa chứ? Vừa nghĩ đến, nó liền xuất hiện trước mặt cô, chống tay thở hồng hộc - chờ.....chờ chút....

Cô kiên nhẫn đứng đợi nó nói, dù sao loại người này nếu không đáp ứng yêu cầu của nó, nhất định sẽ bám lấy cô không rời. Lấy lại nhịp thở, nó chìa tay mượn điện thoại cô. Ánh Nhân nhướn mày, lại còn mượn điện thoại? Bạn bè nó đâu? Sao không mượn?

Thấy tay chân cô còn chưa động đậy, hẳn là không tìm ra lí do cho nó mượn rồi. Tinh Y gãi đầu viện cớ là đang rất gấp, mạnh hơn nữa liền uy hiếp, nếu cô không cho mượn sẽ theo cô đến chỗ làm thêm. Quả nhiên hiệu quả, Ánh Nhân đưa cho nó điện thoại. Nó cười chua chát, cô hình như rất không thích nó làm phiền cũng không cần tỏ ra hào hứng vậy chứ.

- Đây, số điện thoại của mình, nếu cần cứ gọi, coi như thay mặt đám bạn, xin lỗi cậu chuyện hồi sáng - nói xong Tinh Y lại vẫy tay rời đi.

Ánh Nhân nhìn chiếc điện thoại đời cũ của mình, màn hình còn nhấp nháy số điện thoại của ai đó, Tinh Y. Hừm, nó là ai mà dám tự tiện lưu số điện thoại của mình vào điện thoại cô chứ. Danh bạ cô trừ số điện thoại Ngân Phi và chỗ làm ra, chẳng còn gì khác, nay lại nhét thêm một số nữa vào. Cô mới là mong nó đừng xuất hiện nữa, không lí nào bây giờ lại điện thoại cho nó. Đúng là dư thừa! [Bé Cún khó gần ghê :>]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com