Chương 78: Chim liền cánh
Editor: Kẹo Chupachups
--------------
Dịch Tư Linh nghi ngờ đánh giá anh vài lần, không hiểu anh lấy ba chiếc túi giấy này từ đâu ra.
Tạ Tầm Chi lịch sự đặt những chiếc túi giấy xuống chân cô, "Xem có thích không."
Túi giấy đen tuyền, không có bất kỳ logo hay dấu hiệu nào, trên túi giấy thắt nơ con bướm, nhìn không ra bên trong là gì, nhưng phồng lên.
Dịch Tư Linh có một dự cảm mãnh liệt, không lành.
"Đây là cái gì?"
"Quà tặng cho em."
"Tặng cho em sao giờ mới đưa? Mua khi nào thế?"
Cô thật khó lừa gạt, thông minh lại nhạy bén, cồn rút đi, cô lại trở về làm con mèo kiêu ngạo.
Tạ Tầm Chi hồi tưởng một lát về cô tối qua, mềm mại hồ đồ, bảo há miệng liền há miệng, cắn đầu lưỡi cô, cô chỉ ấm ức bĩu môi, ôm cô vừa làm vừa đi, làm đến cô thở dốc, cô chỉ ôm chặt cổ anh, sợ anh thật sự ném cô xuống.
Tối qua cô còn nũng nịu gọi anh "Daddy chồng yêu", hôm nay đã trở lại "Tạ Tầm Chi" như cũ.
Tối qua cô rất đáng yêu, nhưng hiện tại cô cũng rất đáng yêu, thế nào cũng đáng yêu. Khiến anh chỉ muốn ăn tươi nuốt sống.
Dịch Tư Linh căn bản không biết Tạ Tầm Chi đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy vẻ mặt không nói một lời của anh rất nghiêm túc, mặt không biểu cảm, cũng không biết có ý gì.
Cô bĩu môi, "Anh bắt nạt em, còn không dỗ em, tùy tiện lấy mấy món quà không biết mua khi nào liền muốn lừa gạt cho qua sao."
"Không có mà, bà xã." Tạ Tầm Chi ngồi xổm xuống, nắm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ, "Mua từ lâu rồi, muốn tìm thời điểm thích hợp tặng em, tối qua không phải làm hỏng váy của em sao, vừa lúc đền cho em."
"Lần sau sẽ không tùy tiện xé váy của em nữa, được em cho phép mới xé, được không?"
Anh nghiêm trang nói lời trêu chọc! Mặt Dịch Tư Linh đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn anh, "Cái váy nào em cũng không cho anh xé, anh chết cái tâm đó đi, Tạ Tầm Chi."
Tạ Tầm Chi biết nghe lời phải, lịch sự gật đầu, "Vậy sau này anh chỉ xé tất chân, không xé váy nữa."
"...... Anh không được nói chuyện!"
Dịch Tư Linh đỏ mặt đẩy anh ra, tầm mắt bị ba chiếc túi quà thu hút. Cô kìm nén sự háo hức trong lòng, tràn đầy mong đợi. Có quà nhận, thế nào cũng vui vẻ. Cô vô cùng thích thú với niềm vui khi mở quà, khoảnh khắc mở ra đó, dopamine có thể đạt đến đỉnh điểm.
Tạ Tầm Chi yên lặng nhìn cô mở quà, ngắm nhìn ánh sáng rạng rỡ như đá quý trong mắt cô.
"Đây là cái gì vậy..."
Ngón trỏ Dịch Tư Linh nhấc lên một mảnh lụa trắng mỏng tang khoét hai lỗ nhỏ, nhíu mày, nghiên cứu hồi lâu.
Thật sự là không hiểu nổi, hai cái lỗ kia dùng để làm gì, cô có chút bực bội, trên đời này vậy mà có thiết kế cô không hiểu. Cô chính là khách quý trên hàng ghế đầu của các buổi trình diễn thời trang cao cấp, là nàng thơ của vô số nhà thiết kế.
Tạ Tầm Chi thấy mảnh lụa trắng thanh thuần sạch sẽ kia, ánh mắt tối sầm lại, bình tĩnh giải thích: "Đây là cái em thích, dây đai áo ngủ."
Anh đột nhiên hối hận vì đã lấy đồ ra. Một tháng, anh suýt chút nữa quên mất lúc đó mình hứng chí mua cái gì, chỉ nhớ rõ mình giả vờ bình tĩnh đứng trong cửa hàng nội y nữ, giống như một tên biến thái đáng ghét.
Dịch Tư Linh: "?"
Cô lập tức hiểu ra, hét lên, "Áo ngủ? Áo ngủ vì sao lại khoét hai lỗ!! Tạ Tầm Chi! Anh mua cái thứ đồ quỷ gì!!"
Cô ném mảnh lụa trắng lên đầu Tạ Tầm Chi, bảo anh tự mình mặc vào, sau đó hất tung tất cả đồ trong túi giấy xuống đất.
Tạ Tầm Chi im lặng kéo mảnh vải mỏng manh đáng thương xuống, nắm trong tay đến nhăn nhúm.
Dịch Tư Linh khó tin trước cảnh tượng này, đủ loại màu sắc sặc sỡ xếp chồng lên nhau, những thiết kế gợi cảm đến mức cô chỉ nghĩ đến hình ảnh sau khi mặc vào cũng không dám, mà Tạ Tầm Chi vậy mà dám mua.
Ngón tay thon dài trắng như ngọc nhấc một chiếc đuôi lông xù màu trắng từ lớp ren sa mỏng như mây ra.
Chiếc đuôi đi kèm với chiếc quần lót chữ T bằng ren, ngượng ngùng lắc lư giữa tầm mắt hai người.
Tạ Tầm Chi: "........"
Anh không nhớ rõ còn có một cái đuôi.
Dịch Tư Linh: "???"
Một lớp ửng hồng mỏng manh nhanh chóng lan ra trên má cô, hơi nóng lan khắp cơ thể, Dịch Tư Linh bỗng nhiên đứng phắt dậy từ chiếc ghế xì gà, như một con vật lao thẳng về phía trước, không chút do dự nhào tới Tạ Tầm Chi.
"Tạ Tầm Chi, anh dám bắt nạt em, em liều mạng với anh."
Tạ Tầm Chi vẫn giữ tư thế quỳ một gối xuống đất, bị cô bất ngờ lao tới không kịp phòng bị, bản năng dang hai tay bảo vệ cô, ôm chặt lấy thân thể mềm mại ấm áp của cô, theo quán tính ngửa người ra sau, hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Cô đôi khi nổi nóng lên thì căn bản không quan tâm đến những thứ khác, thậm chí việc mình lao tới có thể bị thương hay không cũng mặc kệ, cũng may Tạ Tầm Chi đã vững chắc đỡ lấy cô, cánh tay rắn chắc như tường thành, che chở cô trong vòng an toàn.
"Chiêu Chiêu! Cẩn thận một chút. Em đụng vào đầu thì sao?" Giọng Tạ Tầm Chi nghiêm túc.
Dịch Tư Linh quỳ rạp trên người anh, đôi mắt đào hoa ngấn đầy ủy khuất, hai tay bóp chặt cổ anh, không ngừng lay động, "Đụng vào thì đụng vào, sao nào? Hôm qua anh đâm em chưa đủ sao! Anh thương em sao hôm qua không thương em, em vốn dĩ đang giận, anh còn lấy một đống đồ lộn xộn chọc tức em, anh bắt nạt em, Tạ Tầm Chi, em nói cho anh biết, từ giờ trở đi, hai tuần tới anh không được ngủ chung với em!"
Tạ Tầm Chi bị cô làm choáng váng đầu óc, giọng khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào, "Sao lại là đồ lộn xộn, chẳng phải em thích đủ loại váy ngủ sao?"
"Anh mua toàn là đồ lót tình thú!"
"Bà xã, anh mua những chiếc váy ngủ này là nghiêm khắc theo tiêu chuẩn chiếc váy lần trước em mặc cho anh xem, không hề vượt quá."
"........"
Anh còn dám cãi!
Tạ Tầm Chi nhẹ nhàng vuốt lưng cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Mới ngủ dậy tức giận không tốt, bà xã. Giường ở phòng ngủ phụ hỏng rồi, chú Mai đã sớm bảo người dọn đi vứt, trong nhà chỉ có phòng ngủ chính của chúng ta có giường, em chẳng lẽ muốn nhìn anh ngủ sofa hai tuần sao? Em không đau lòng?"
Dịch Tư Linh cười nhạt, ấm ức nói: "Em đau lòng cái rắm."
Tạ Tầm Chi là người đàn ông coi trọng sự tao nhã, anh sẽ không nói bất cứ lời thô tục nào, tức muốn hộc máu cũng không nói, từ nhỏ đến lớn một câu tục tĩu cũng chưa từng mắng, em gái em trai nào dám nói tục trước mặt anh, nhất định sẽ bị anh giáo huấn một trận ra trò.
Anh cần phải sửa đúng lời nói việc làm của cô, "Bà xã, em là tiểu thư khuê các, là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Cambridge, không thể nói những lời thô tục như vậy."
"Anh cũng là Cambridge, chẳng phải đã mua một đống đồ lót tình thú không đứng đắn sao, giả bộ quân tử tao nhã làm gì, chính là sói đội lốt cừu, sau này anh đừng nói với người ngoài anh tốt nghiệp Cambridge, kẻo làm hỏng thanh danh trường chúng ta." Trình độ tranh luận của Dịch Tư Linh thuộc hàng thượng thừa.
"........"
Tạ Tầm Chi không thể không chịu thua.
Nếu không nhượng bộ, cứ tiếp tục cố chấp, cô sẽ mãi giận dỗi, nghĩ đến tối qua anh thật sự đã chiếm quá nhiều tiện nghi của cô, gần như cầm thú muốn làm gì thì làm, trước sau lăn lộn cô bốn lần, vì thế anh nhượng bộ ——
"Được, hai tuần này anh ngủ dưới đất, nhưng muốn ngủ ở trong màn giường, được không?"
Giường bạt bộ chính là một không gian nhỏ độc lập, dưới giường có một khoảng đất bằng rộng rãi, ngủ dưới đất hoàn toàn không thành vấn đề đối với một người trưởng thành.
Tóm lại, sau khi Dịch Tư Linh ngủ, anh có thể thoải mái xuống dưới ngủ, đợi đến năm giờ rưỡi sáng tỉnh dậy, anh lại rời đi. Một đêm bình yên, thần không biết quỷ không hay.
"Thật sao?" Dịch Tư Linh không mấy tin tưởng.
"Thật." Anh lịch sự đảm bảo, dịu dàng vuốt thẳng một lọn tóc rối trên đuôi tóc cô.
Dịch Tư Linh vẫn chưa hết giận, lại hạ mình cắn một cái vào vai anh, lúc này mới vừa lòng từ trên người anh bò xuống.
"Em lười nói chuyện với anh, đi tắm đây. Ái! Mấy thứ quần áo lộn xộn này......"
"Anh giải quyết cho."
Dịch Tư Linh hừ nhẹ, từ đống đồ lấy ra duy nhất một chiếc váy lụa màu cam ấm áp thêu hình bướm đứng đắn, "Cái này không tệ, em sẽ giữ lại."
Khóe môi Tạ Tầm Chi khẽ nhếch lên, khàn khàn nói: "Cái đuôi cũng không tệ, hay là cũng giữ lại đi."
Dịch Tư Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, dưới ánh đèn, đôi mắt giận dữ của cô cũng ánh lên vẻ rạng rỡ, con ngươi đen láy trong veo mà quyến rũ.
Tạ Tầm Chi khẽ cười một tiếng, tối qua cô nói yêu anh, gọi anh daddy chồng, cho anh bốn lần, bao gồm một lần trong phòng tắm, một lần trong phòng khách, hôm nay bị cô trừng mắt, mắng mỏ một trận thì có là gì, chỉ là một cái giá nhỏ bé không đáng kể.
Trên đời này nếm được bất cứ vị ngọt nào cũng đều phải trả giá.
Dịch Tư Linh thấy anh cười ấm áp và dịu dàng, có chút nghi ngờ nhăn mày, thật sự không hiểu anh đã bị phạt ngủ dưới đất hai tuần rồi, sao còn có thể cười được.
Thần kinh...
Cô có chút bực bội, thầm mắng một câu trong lòng.
Tắm xong, Tạ Tầm Chi cẩn thận xoa cho cô một loại thuốc lạnh lẽo sảng khoái tiêu sưng. Dịch Tư Linh không hề có vẻ mệt mỏi sau cơn say và hoan ái quá độ, cô cũng không biết tối qua đã hoan ái bao nhiêu, lúc này tinh thần sảng khoái ngồi trước bàn ăn, uống món canh xương bò ninh đậm đà không dầu mỡ.
Uống được mấy ngụm, cô lúc này mới nhớ đến đám chị em "plastic", "a" một tiếng, vội vàng buông thìa, gọi điện thoại cho Trần Vi Kỳ, hỏi hôm nay cô ấy có lịch trình gì, tối qua ngủ ngon không.
Tạ Tầm Chi im lặng cười cười, thong thả ung dung bóc tôm. Cô nàng này tối qua còn vì chị em không chịu về nhà, hôm nay đã quên sạch sành sanh.
Xem ra cũng không quan trọng lắm.
Dịch Tư Linh không hiểu anh lại cười kỳ quái cái gì, đá nhẹ vào chân anh dưới bàn, ý bảo anh lát nữa đừng nói gì.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người nhấc máy.
Dịch Tư Linh không thích nghe tiếng chờ đợi "tút tút", oán trách nói: "Trần Vi Kỳ, sao lâu vậy mới nghe điện thoại của tôi, có ý gì hả?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, vang lên một giọng nam khàn khàn, nghe có vẻ rất mệt mỏi, "Cô ấy đang tắm."
Dịch Tư Linh ngẩn người, "...... Trang Thiếu Châu?" May mắn đầu óc cô phản ứng nhanh, không buột miệng thốt ra "Trì Tử", bằng không Trần Vi Kỳ biết được sẽ giết cô diệt khẩu.
Đầu dây bên kia: "Là tôi."
"Anh không phải ở Cảng Đảo sao?" Dịch Tư Linh há hốc miệng, không biết nghĩ đến cái gì, da đầu cũng tê dại.
Chu Tễ Trì cũng ở tại khách sạn Vân Lan...... Khách sạn Vân Lan hai ngày nay rất đông người, có không ít fan của Chu Tễ Trì ngồi xổm bên ngoài anh ta, trận địa rất lớn.
"Bốn giờ sáng hôm qua đến." Trang Thiếu Châu nghe tiếng nước chảy róc rách, thất thần.
Dịch Tư Linh may mắn tối qua Tạ Tầm Chi đã đón cô về, nếu là Trang Thiếu Châu đến, phát hiện cô ngủ chung với Trần Vi Kỳ, không biết sẽ xấu hổ đến mức nào, vậy thì thật là mất hết mặt mũi.
"Vậy anh chăm sóc cô ấy đi, tôi cúp máy, tạm biệt......" Dịch Tư Linh nhanh chóng ngắt cuộc gọi, tim vẫn còn đập thình thịch vì cả ba người họ ở cùng một khách sạn, đến phim truyền hình cẩu huyết cũng chẳng quá như vậy, nhưng đây không phải phim truyền hình, mà là cuộc sống.
Trong đĩa có thêm một con tôm đã được bóc vỏ hoàn chỉnh sạch sẽ, Dịch Tư Linh đột ngột ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt bình tĩnh sâu thẳm của Tạ Tầm Chi.
"Sao vậy?" Anh thờ ơ hỏi. Là cuộc điện thoại vừa rồi khiến cô trở nên thất thần.
Dịch Tư Linh nuốt nước bọt, "Thảm rồi, Tạ Tầm Chi, chồng của Trần Vi Kỳ đến kinh thành rồi, hiện tại đang ở Vân Lan, Trì Tử cũng ở Vân Lan, anh nói bây giờ làm sao đây, em có cần bảo người đổi khách sạn cho Trì Tử không? Nhưng lý do là gì? Chẳng lẽ em cứ tùy tiện bảo người ta dọn đi sao?"
Tạ Tầm Chi không ngừng tay bóc tôm, đôi bàn tay thon dài hữu lực đeo bao tay trong suốt, ngay cả động tác tách đầu tôm thô bạo như vậy cũng mang một vẻ tao nhã nho nhã, con tôm trong tay anh, giống như chiếc bút máy quý phái, giống như món đồ văn hóa sang trọng, không giống đồ ăn.
Anh bóc ba con tôm, đặt tất cả trước mặt Dịch Tư Linh, mỉm cười nói: "Vì sao phải thông báo cho Chu tiên sinh?"
Tuy rằng tối qua cô gọi anh rất nhiều tiếng "Daddy chồng" ngọt ngào, nhưng việc cô gọi người khác "Trì Tử" này nọ, anh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
"Trì Tử là bạn trai cũ của Trần Vi Kỳ mà!"
Động tác Tạ Tầm Chi cứng lại, "Bạn trai cũ của Trần Vi Kỳ?"
"Bằng không thì sao." Dịch Tư Linh thở dài, thất thần uống một ngụm canh nóng, nước canh sánh đặc dính lên môi cô, nhuộm thành màu đỏ tươi.
"Anh không hiểu đâu, giữa họ rối rắm lắm... Hay là em gọi điện thoại thông báo một tiếng đi, đừng để ba người gặp nhau thì quá xấu hổ. Tối qua sao lại không nghĩ đến Trì Tử ở Vân Lan nhỉ, nếu nghĩ đến em đã không bảo anh sắp xếp ở đó rồi! Đều tại anh!"
Thật là chuyện gì cũng có thể trút lên đầu anh.
Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ cười khẽ, "Ừ, tại anh."
"Ngày mai còn phải cùng Trì Tử quay chương trình... Không được... Tối nay em mời anh ấy ăn cơm đi, trấn an anh ấy một chút, đừng để ngày mai làm việc chính lại xảy ra sự cố, nếu không em sẽ phát điên mất." Dịch Tư Linh vì buổi thu ngày mai đã chuẩn bị rất nhiều công tác tiền kỳ ——
Bao gồm giảm cân tập luyện để mình trông cao ráo hơn trước ống kính, mua rất nhiều trang phục và trang sức mới, thậm chí còn mời thầy giáo dạy cô nói tiếng phổ thông, nếu hôm nay Chu Tễ Trì làm hỏng chuyện, cơn giận của cô bùng lên chắc chắn sẽ rất kinh khủng.
Tạ Tầm Chi nhíu mày, cởi găng tay, nắm chặt chiếc khăn lông nóng trong tay, "Buổi tối anh sẽ sắp xếp, anh mời các em ăn cơm."
"Hả?" Dịch Tư Linh cười anh làm quá, "Không sao đâu mà, không cần phiền phức vậy đâu, em với chị Tinh đi với nhau là được, bên anh ấy chắc chắn còn có trợ lý, một đám người, chẳng phải anh không thích ngồi chung với người không quen biết sao?"
Tạ Tầm Chi nhàn nhạt nói: "Nhưng anh cũng không thích vợ anh trấn an người đàn ông khác."
"Câu trấn an của em chỉ là thuận miệng nói thôi, chắc chắn là nói về công việc." Dịch Tư Linh lấy chân đạp anh.
Đôi giày lụa đỏ gợi cảm ôm lấy đôi chân trắng nõn của cô, đạp xuống căn bản không có cảm giác đau.
Tạ Tầm Chi uống một ngụm trà nóng, để loại bỏ mùi tanh hải sản còn sót lại trong miệng. Anh không thích ăn hải sản, nhưng Dịch Tư Linh thích, bữa trưa và bữa tối ở Tạ viên vĩnh viễn có đủ loại hải sản.
"Không sao đâu, bà xã. Anh là đàn ông, anh trấn an cậu ta còn hiệu quả hơn em trấn an."
Dịch Tư Linh: "........"
-----
Mọi lo lắng đều thừa thãi, ngày hôm sau khi quay chụp, tiêu chuẩn chuyên nghiệp của Chu Tễ Trì khiến tất cả các thầy cô trong trường quay, thậm chí là nhân viên công tác đều khen không ngớt lời.
Chu Tễ Trì không làm hỏng chuyện, đội chế tác mà Trì Hoàn Lễ phái đến cũng không làm hỏng chuyện, toàn bộ nhân viên công tác không làm hỏng chuyện, thậm chí cơm hộp cũng rất ngon, trà sữa cũng rất dễ uống, trái cây cũng rất tươi, người làm hỏng chuyện chính là một nhà Em Bé Phúc Lành.
Trong phòng hóa trang, đủ loại đèn đều bật sáng, chiếu đến cả những lỗ chân lông nhỏ nhất trên mặt người cũng không còn chỗ ẩn nấp, nếu biểu cảm làm hơi khoa trương, nếp nhăn ở khóe môi và đuôi mắt căn bản không giấu được.
Nhưng không có cái nào trong số đó làm khó được Dịch Tư Linh, cô giận dữ lên cũng xinh đẹp đến mức khiến chuyên viên trang điểm thầm kinh ngạc, làn da trắng mịn như có thể thổi vỡ kia chỉ cần phủ một lớp phấn nền mỏng nhẹ mà thôi, cũng đã hoàn mỹ như vậy.
Chuyên viên trang điểm lục lọi trong hộp trang điểm hồi lâu, cuối cùng tìm ra một lọ kem nền trắng nhất. Bắt đầu dùng kem nền vàng pha trắng vậy mà lại làm mặt Dịch Tư Linh tối sầm lại.
"Gọi điện thoại bảo anh ta đến đây, không nghe máy thì gọi tiếp, không nghe nữa thì đến nhà tìm anh ta." Dịch Tư Linh lạnh mặt, nhìn mình trong gương.
Trương Tinh nghe tiếng tút tút vội vã trong điện thoại, thật sự đau đầu, "Hoàng tổng không nghe máy, Tiểu Lâm đi nhà anh ta tìm rồi, anh ta cũng không có nhà. Tôi hỏi đồng nghiệp, họ nói rạng sáng hôm qua Hoàng tổng vẫn còn ở hộp đêm chơi, không biết có phải uống nhiều quá nên giờ vẫn còn ngủ không?"
Dịch Tư Linh hận đến nghiến răng, nhưng lúc này trong phòng hóa trang rất đông người, cô cần phải giữ vẻ tao nhã, chuyên viên trang điểm cầm bông phấn lại gần, cười ý bảo cô nhắm mắt, Dịch Tư Linh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nói ra lời lạnh như băng: "Anh ta cố ý không đến."
Trương Tinh cũng cảm thấy Hoàng Ngật Hàng cố ý không đến, ai đời ngày hôm sau buổi sáng thu chương trình, đêm trước rạng sáng còn ở quán bar nhảy disco? Đây là thái độ làm việc sao?
"Không phải thấy anh ta lớn lên cũng tàm tạm, có thể cho Em Bé Phúc Lành hút một đợt viral, tôi mới không chọn anh ta làm partner của mình." Trong lòng Dịch Tư Linh dâng lên một tia bực bội, hận không thể đánh Hoàng Ngật Hàng tám khối.
Về chương trình Em Bé Phúc Lành này, cuối cùng được quyết định là chương trình quan sát đời sống, lấy góc nhìn của Dịch Tư Linh để triển khai, toàn diện triển lãm hoạt động hàng ngày của một công ty.
Mỗi một kỳ đều sẽ mời khách quý khác nhau, tạm quyết định kỳ đầu tiên chính là người phát ngôn Chu Tễ Trì, kỳ thứ hai sẽ mời chủ trì chương trình bình luận độc miệng đang nổi tiếng nhất hiện nay, không ít người nổi tiếng đã bị anh ta châm biếm rồi.
Đạo diễn vô cùng tin tưởng vào chương trình này, dù sao trước đây chưa từng có phong cách tổng nghệ nào như vậy, lại có chiêu bài Dịch Tư Linh ở đó, không lo không có rating. Nhưng chỉ dựa vào một mình Dịch Tư Linh đóng vai chính chắc chắn không được, cô cần một partner, partner này nhất thiết phải là người của Em Bé Phúc Lành, tìm một vòng, cô cuối cùng quyết định dùng Hoàng Ngật Hàng.
Người này tuy rằng cà lơ phất phơ, một thân vẻ bất cần, vẫn là người có liên quan đến đơn vị lớn nhất của Em Bé Phúc Lành, nhưng không còn cách nào khác, anh ta quả thật lớn lên không tệ, cao một mét tám mấy, đứng ở đó chính là một cảnh đẹp, nói chuyện có chút ngang ngạnh nhưng không sáo rỗng, gu thẩm mỹ cũng tốt, rất dễ gây chú ý.
Chuyên viên trang điểm đánh ba lớp nền, làn da màu bơ hoàn hảo không tì vết, dù là màn hình siêu nét hay màn hình lớn đều có thể chịu được, phấn mắt phối hợp với quần áo chọn tông màu nâu kim loại trầm. Trong lúc trang điểm, cô trợ lý nhỏ bên cạnh vài lần liếc nhìn chiếc nhẫn ngọc lục bảo cực lớn lấp lánh trên ngón tay Dịch Tư Linh.
Lời đồn quả không sai, vị đại tiểu thư tài sản chục tỷ này, mỗi thời mỗi khắc đều dùng châu báu trang bị cho mình. Người như vậy có thể có phiền não gì chứ? Cô trợ lý lặng lẽ quan sát Dịch Tư Linh, thấy cô nhíu chặt mày, cũng không biết đang phiền não điều gì.
"Anh ta không đến thì thôi. Đừng gọi nữa. Chị Tinh." Dịch Tư Linh bỗng nhiên nói.
"Vậy hôm nay thu hình?"
"Cảnh của anh ta không nhiều, vắng anh ta cũng không sao. Kỳ đầu tiên chủ yếu vẫn là bên Chu Tễ Trì. Nhà xưởng và trung tâm nghiên cứu phát triển bên kia đều chuẩn bị xong chưa?" Dịch Tư Linh lạnh nhạt xoay chiếc nhẫn trên tay.
"Chuẩn bị xong rồi."
"OK, Hoàng Ngật Hàng..." Dịch Tư Linh hừ nhẹ, giọng điệu kiêu ngạo, "Ngày mai đi làm rồi tính sổ với anh ta."
Đời này cô chưa từng nhún nhường ai quá mức, không có ai mà cô không trị được. Ngay cả Tạ Tầm Chi cũng phải ngoan ngoãn ngủ dưới đất, huống chi một giám đốc marketing nhỏ bé của Em Bé Phúc Lành.
Sau lưng Trương Tinh không hiểu sao toát ra mồ hôi lạnh bất an, ngón tay cũng lạnh băng, lo lắng cho cuộc họp sáng mai, hai vị lãnh đạo sẽ đối đầu nhau.
Ngày kế là thứ hai, chín giờ rưỡi sáng là cuộc họp công tác thường kỳ hàng ngày của Em Bé Phúc Lành, người phụ trách các bộ phận sẽ báo cáo tiến độ công việc trong một tuần.
"Dịch tổng, đúng mười hai giờ trưa, chúng ta sẽ công bố tin tức Chu Tễ Trì làm người đại diện cho Em Bé Phúc Lành, văn án và tài liệu đều đã chuẩn bị xong."
"Dịch tổng, bản giới thiệu văn án sản phẩm mới đã được chỉnh sửa thành file word gửi vào hộp thư của ngài, chúng ta vẫn quyết định định vị sản phẩm mới theo phong cách Tống thanh nhã, tương đối phù hợp với điểm bán hàng uyển chuyển nhẹ nhàng. Bên thiết kế bao bì đã giao ba bản phác thảo, đều ở đây, ngài xem qua."
Dịch Tư Linh ngồi thẳng người ở vị trí chủ tọa, bộ vest trắng có miếng đệm vai làm cô trông có vài phần lạnh lùng.
Trên màn hình hiển thị bao bì mới của Em Bé Phúc Lành, đã hoàn toàn loại bỏ những yếu tố vui vẻ và quê mùa, thẩm mỹ thời Tống cổ xưa thanh nhã kết hợp với trí tưởng tượng bay bổng của họa sĩ, vô cùng thu hút ánh mắt, hình tượng hoạt hình mang tính biểu tượng của Em Bé Phúc Lành cũng được trang điểm theo phong cách Tống, trên đầu cài hoa tươi, phù hợp với yếu tố hoa tươi trong sản phẩm mới, màu sắc chọn dùng màu xanh lá lau và xanh lam nhạt thoải mái tươi mát, ngầm phù hợp với hương vị trà kiểu Trung Quốc, rất thoải mái tươi mới, cũng rất có ý tứ. Đây là phiên bản đầu tiên.
Phiên bản thứ hai thì vui vẻ hơn một chút, màu đỏ là chủ đạo, nhưng là màu đỏ lịch sự tao nhã, phiên bản thứ ba lại rực rỡ màu sắc và hoa văn, mang cảm giác vườn hoa mùa xuân.
"Ba cái đều đẹp." Dịch Tư Linh cười, "Vậy thì, cứ giữ cả ba phiên bản này đến chương trình tổng nghệ kỳ sau công bố, rồi để cư dân mạng bình chọn."
"Đạt được hiệu quả cao nhất chính là bao bì mới của chúng ta."
Dịch Tư Linh vừa dứt lời, Phương Vinh Căn lập tức nịnh hót: "Dịch tổng quá đỉnh! Phải để cư dân mạng bình chọn! Đây mới gọi là có tinh thần tham gia!"
Dịch Tư Linh cười khẽ, lơ đãng liếc nhìn anh ta một cái.
Phương Vinh Căn lập tức im bặt.
Ánh mắt Dịch Tư Linh chậm rãi chuyển đến chỗ Hoàng Ngật Hàng, "Hoàng tổng thì sao, không có gì muốn nói sao? Hay là tôi, cái người lãnh đạo này, đã làm hết mọi việc, bao thầu luôn cả công việc của giám đốc marketing, khiến Hoàng tổng không có gì để làm, trở thành người rảnh rỗi thoải mái nhất ở Em Bé Phúc Lành chúng ta?"
Hoàng Ngật Hàng biết Dịch Tư Linh sẽ không để anh ta yên, thờ ơ nhún vai, "Dịch tổng coi trọng bộ phận marketing của chúng ta, đó là vinh hạnh của tôi."
Dịch Tư Linh lười tranh cãi với anh ta tại cuộc họp, dứt khoát kết thúc hội nghị, cô gọi Hoàng Ngật Hàng đến văn phòng của mình.
"Hoàng tổng, nói đi, anh có gì không hài lòng, chuyện bỏ quay hôm qua, anh giải thích đi." Dịch Tư Linh trở lại văn phòng, ném mạnh chiếc milkshake trắng Kelly lên ghế sofa, cũng không mời Hoàng Ngật Hàng ngồi xuống, tự mình ngồi xuống chiếc ghế da thoải mái, lơ đãng nhìn sang.
Văn phòng của Dịch Tư Linh lại được cải tạo, thêm vào rất nhiều thứ mới lạ thú vị, chiếc bảng phi tiêu đặt làm riêng trên tường thực sự bắt mắt.
"Không muốn quay." Hoàng Ngật Hàng đi thẳng vào vấn đề.
"Anh cho rằng tôi muốn quay?"
Hoàng Ngật Hàng liếc nhìn cô một cái, "Chính cô làm chương trình, có gì mà không muốn."
"Anh làm ở Em Bé Phúc Lành ba năm rồi, anh đã làm Em Bé Phúc Lành đạt được thành tích gì chưa?" Dịch Tư Linh hỏi.
Hoàng Ngật Hàng: "Tôi không phải sếp, tôi chỉ là tổng giám đốc bộ phận marketing."
"Vậy anh marketing ra cái gì chưa?" Dịch Tư Linh lại hỏi.
Hoàng Ngật Hàng cười lạnh: "Trước đây Em Bé Phúc Lành là bộ dạng gì, cô không biết sao? Tôi một kẻ mới đến làm tổng giám đốc, tôi có thể làm gì?"
Năm đầu tiên anh ta đến Em Bé Phúc Lành, còn nghĩ muốn thay đổi cái nhãn hiệu nửa sống nửa chết này, đưa ra những sách lược marketing táo bạo cấp tiến, nhưng đều bị bác bỏ toàn bộ, lý do là không có tiền.
Cha anh ta sắp xếp anh ta vào Em Bé Phúc Lành chỉ là tìm một nơi mát mẻ để anh ta yên tĩnh chờ đợi, tránh làm phiền ông ta và tình nhân ngày ngày vui vẻ.
Cái gì mà nhiệt tình công việc, anh ta đã sớm bị mài mòn không còn một mảnh. Dứt khoát sa đọa, tệ đến không thể tệ hơn, dùng cách đó để trả thù ngầm.
Cha anh ta có bản lĩnh thì bên ngoài cùng với con tình nhân kia sinh thêm một đứa con trai. Không có bản lĩnh, sinh không ra thì cứ nhìn đứa con trai duy nhất này mục nát đến chết.
Dịch Tư Linh cười khẽ, "Được thôi, Hoàng Ngật Hàng, vậy bây giờ anh có thể làm những việc mà trước đây anh không làm được, vậy tại sao anh không làm?"
Hoàng Ngật Hàng rất thờ ơ: "Hết động lực rồi."
"Tôi thấy cha anh năm mươi mấy rồi, vẫn còn làm việc khí thế ngút trời. Anh mới hai mươi bảy hai mươi tám, đã hết hơi rồi sao?"
"Quá đáng rồi đấy, Dịch Tư Linh." Hoàng Ngật Hàng lạnh lùng dùng ánh mắt cảnh cáo.
Dịch Tư Linh lại thích "quá đáng", cô duỗi lưng đứng dậy, bộ vest thanh lịch không một nếp nhăn, vừa vặn ôm lấy thân hình mảnh mai thẳng tắp của cô.
"À, tôi hiểu rồi. Tiểu Hoàng tổng, chẳng lẽ, anh muốn dựa vào việc sống uổng phí ngày tháng để trả thù cha anh?"
Con ngươi Hoàng Ngật Hàng đột nhiên co rút lại, nhìn thẳng vào Dịch Tư Linh.
Dịch Tư Linh rất hiểu tâm lý của những cậu ấm cô chiêu này, cô đã gặp quá nhiều ở Anh. Cô cười có chút lỗi thời, "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi là lãnh đạo của anh đấy, tiểu Hoàng tổng, anh cẩn thận tôi về nhà mách chồng tôi, bảo anh ấy điều anh đến Nhạc Tuyền, trị anh đấy."
Hoàng Ngật Hàng cười lạnh, "Dịch Tư Linh, chẳng thà cô bảo Tạ đổng sa thải tôi đi."
Dịch Tư Linh đi đến một bên tủ, kéo ra ngăn kéo, lấy ra bên trong một hộp phi tiêu. "Bang" một tiếng, hộp pha lê thanh thúy va vào mặt bàn làm việc bằng đá xa.
"Gần đây tôi đang học phi tiêu, nghe nói Hoàng tổng là cao thủ trong giới, hay là chúng ta chơi một ván, thế nào?"
Dịch Tư Linh cười nhìn Hoàng Ngật Hàng, vẫn là nụ cười ngây thơ ẩn chứa sự tinh nghịch quen thuộc của cô.
Hoàng Ngật Hàng nhíu mày, không hiểu Dịch Tư Linh muốn giở trò gì, "Có ý gì?"
"Chúng ta chơi ba ván, anh thắng, sau này ở Em Bé Phúc Lành anh muốn thế nào thì thế, tôi mặc kệ anh, tôi nuôi anh."
Dịch Tư Linh mở nắp hộp pha lê, lấy ra một chiếc phi tiêu thưởng thức trong tay, "Nếu tôi may mắn thắng."
"Sau này anh phải nghe theo tôi trong công việc."
"Bất kể tôi có còn ở vị trí này hay không, anh đều phải tận tâm tận trách với Em Bé Phúc Lành."
Chiếc phi tiêu màu vàng được chế tác đặc biệt bị những ngón tay thon dài, mềm mại không xương của cô nắm lấy, vừa lạnh lùng vừa cao quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com