Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Edit : Chanh

Mn vote tương tác cho tui có động lực với ngen :>

------------------------------------------

Mưa xuân liên miên mấy ngày, sương mù tràn ngập khắp nơi, biệt thự suốt ngày yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả người hầu cũng đều không thấy, Nguyễn Chiêu hỏi qua dì Kiều mới biết bọn họ đến vào giờ ăn để đưa cơm, những lúc khác không cần ở biệt thự.

Trong biệt thự chỉ có hắn và Yến Trường Tuyết.

Ngày hôm đó đất đá sạt lở chặn mất tất cả đường đi, người hầu đưa cơm đều không qua được, dì Kiều đành phải gọi điện cho Nguyễn Chiêu nhờ hắn chuẩn bị bữa cơm cho Yến Trường Tuyết.

Nguyễn Chiêu cúp điện thoại, Yến Trường Tuyết bị đánh thức, cả người mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì, dì Kiều hôm nay không tới được." Những ngày qua hai người đều ngủ chung với nhau, Nguyễn Chiêu không thích có người ngủ cạnh, nhưng cố tình cùng Yến Trường Tuyết ngủ lại khá dễ chịu. Hắn nhanh chóng nâng Yến Trường Tuyết dậy :"Ngài trước tiên vệ sinh trước đã, tôi đi làm cơm."

"Hả?" Yến Trường Tuyết mở mắt ra: "Ngươi biết làm cơm?"

Nguyễn Chiêu nhíu mày: "Thoạt nhìn không giống sao?"

"Không giống." Yến Trường Tuyết dựa vào gối híp mắt cười.

Nguyễn Chiêu xuống giường chuẩn bị bồn tắm cho cậu, điều chỉnh xong nước ấm liền trở về ôm lấy Yến Trường Tuyết, đi một lát mới nhớ tới: "Xe lăn của ngài đâu?"

Mấy ngày nay ôm cậu đã tạo thành thói quen, thời gian này Yến Trường Tuyết cũng chỉ mặc váy ngủ, thời điểm muốn cậu liền trực tiếp vén váy lên thao, từ ghế sô pha, sàn nhà, thậm chí cầu thang... Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể làm một hồi, hai người ngại ghế lăn vướng víu sớm không biết vứt đi nơi nào, đi lại đều là Nguyễn Chiêu ôm.

Nguyễn Chiêu cởi váy ngắn đem cậu thả vào trong nước, còn bản thân thì đi đến tủ đồ lấy một cái váy ngủ xanh ngọc khác, cổ áo cùng tà váy còn được điểm thêm lớp ren trắng nhẹ nhàng. Yến Trường Tuyết nhíu mày nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Ngươi yêu thích phong cách như vậy ?"

"Yến tiên sinh mặc vào khẳng định sẽ rất dễ nhìn." Nguyễn Chiêu cũng cười, hắn thật sự tiện tay lấy, thời điểm Yến Trường Tuyết nhìn thấy cũng có chút chần chừ, chiếc váy này cũng quá 'bánh bèo' rồi, hắn định trở về đổi cái khác, Yến Trường Tuyết đã nhanh nhẹn ra hiệu Nguyễn Chiêu mặc giúp cậu.

Nhìn kim chủ phối hợp như vậy, khiến hắn thậm chí hoài nghi cậu thật sự có đam mê đặc thù với loại váy này.

*bốp* Yến Trường Tuyết khẽ đánh tay hắn một cái: "Ta tự mình mặc, ngươi đem xe lăn đẩy tới, ta cùng ngươi làm cơm."

"Yến tiên sinh biết làm cơm?"

Yến Trường Tuyết học bộ dạng nhướng mày của hắn :"Không giống?" Cậu cúi đầu mặc váy ngủ, vừa nói: "Trước đây có một bạn nhỏ biếng ăn, hắn không chịu ăn cơm, ta đành phải tự mình làm , lúc từ trong bếp bưng ra hắn cũng không tin, nhất định phải nhìn ta làm."

"Tiểu hài tử nghịch ngợm như vậy đánh một trận là được."

Yến Trường Tuyết cười: "Đúng là phải đánh một trận."

Cậu gần đây tâm tình tốt, lúc không làm tình Yến Trường Tuyết đều trong thư phòng xử lý công việc, còn Nguyễn Chiêu thì ngồi bên dưới cửa sổ đọc kịch bản, Yến Trường Tuyết ít nói, mặc Nguyễn Chiêu nhàm chán, hắn giống tiểu hài tử muốn được sự chú ý của người lớn nên cố ý phát ra tiếng vang lớn, Yến Trường Tuyết liền khép lại máy vi tính, cùng hắn tán gẫu. Chuyện mà cậu nhắc đến nhiều nhất chính là tiểu gia hỏa kia, hắn ta như bảo bối mà cậu trân trọng cất giấu sâu trong tim.

Tên này có gì tốt.

Nguyễn Chiêu xoay người đẩy xe lăn, đột nhiên nhìn thấy dưới xe lăn có một mảnh giấy nhỏ, hắn nhặt lên mới phát hiện là tờ giấy ngày đó hắn tìm được trong đống sách, lúc đó tiện tay cất vào trong túi, chắc không cẩn thận nên rơi ra. Nguyễn Chiêu tiện tay lật qua mặt trái, tờ giấy này còn có vết tích bị xé, bên trên mặt giấy là một đoạn cầm phổ, hẳn là được bứt từ trong một quyển sách nào đó.

Hắn nhét kĩ tờ giấy vào túi, đẩy xe lăn đi đón Yến Trường Tuyết xuống lầu.

Tủ lạnh trong nhà bếp ngập tràn đồ ăn tươi mới, dì Kiều chắc đã vô cùng lo lắng, đại khái không quá tín nhiệm hai vị thiếu gia mười ngón tay không dính nước này.

Nguyễn Chiêu vo gạo nấu cháo, nhìn thấy Yến Trường Tuyết bên kia cư nhiên đang thật sự cắt thái nguyên liệu, tuy rằng không quá thuần thục, nhưng lại có kết cấu rõ ràng, lúc này mới tin tưởng cậu biết làm cơm.

Bên ngoài mưa không ngớt, Nguyễn Chiêu bận tạp dề đang rửa rau, nhìn Yến Trường Tuyết đang loay hoay cầm rau cần trong tay, quay đầu lại nói: "Chỉ cần cắt lá thôi."

Bàn bếp đối với cậu có chút cao, Yến thiếu chỉ có thể làm phụ bếp giúp đỡ Nguyễn Chiêu, chỉ là khi nghe câu "Chỉ cần cắt lá thôi " của hắn không quá đáng tin, Yến Trường Tuyết cau mày :"Rau cần chỉ xào lá thôi sao ?"

"Đúng vậy."

"Xào cùng với ?"

"Trứng gà ?" Nguyễn Chiêu nghiêm trang đổ dầu vào chảo.

Yến Trường Tuyết chần chừ trong chốc lát, vẫn đem rau đã cắt đến cho hắn, một bên nhìn dầu trong chảo nói: "Có thể bỏ vào ."

Lúc Nguyễn Chiêu xào rau cũng không cần bỏ hành tỏi băm nhuyễn, tay chân luống cuống đem khoai tây ném thẳng vào chảo, dầu nóng lập tức bắn ra tung tóe, Yến Trường Tuyết bình tĩnh nói: "Lui về phía sau."

"A —A— "

Nghe thấy Nguyễn Chiêu la to, Yến Trường Tuyết gấp gáp đẩy xe lăn đi qua, cậu lôi kéo cánh tay Nguyễn Chiêu liếc mắt nhìn kĩ, thấy không bị phỏng mới bất đắc dĩ nói: "Nguyễn thiếu gia, ngài không phải biết làm cơm sao?"

"Ta cũng chỉ luộc mì cùng nấu mì."

Nguyễn thiếu gia có chút chán nản nói, lúc trước cơm ngon áo đẹp không cần lo, hắn đâu biết bản thân sẽ rơi xuống hoàn cảnh chỉ ăn mì như bây giờ, lúc đó hắn ngay cả chỗ nương tựa cũng không có. Chỉ khi có chút tiếng tăm mới không cần lo lắng vấn đề cơm, đối với đồ ăn của đoàn phim cũng không dám đòi hỏi cao. Cuộc sống hắn bây giờ, thực đơn căn bản không tồn tại.

"Có thể buổi chiều dì Kiều sẽ đến đây, chúng ta nấu mì ăn tạm đi." Cái bàn quá cao, Yến Trường Tuyết căn bản không với tới, chỉ có thể kêu Nguyễn Chiêu làm.

"Thêm nước."

Yến Trường Tuyết âm thanh mạnh mẽ, nói chuyện đâu đều vào đấy, Nguyễn Chiêu nghe theo chỉ thị của cậu nên động tác cũng ra dáng, bận rộn loay hoay trong bếp, thời điểm cắt thái cũng không quá tệ.

"Dạo này tiểu bằng hữu của ngài như thế nào rồi?" Nguyễn Chiêu hỏi một câu.

Yến Trường Tuyết hai tay an tĩnh đặt trên đùi, dựa lưng vào ghế xem Nguyễn Chiêu cắt cải thảo, nghe vậy trầm mặc chốc lát, bình tĩnh nói: "Hắn rất tốt."

"Hả?" Nguyễn Chiêu nghe ra ý tứ khác: "Ngài không đi gặp hắn sao ?"

"Không có."

Nguyễn Chiêu quay đầu nhìn cậu "Tê —— "

Dao trong tay hắn rơi xuống, mặt Yến Trường Tuyết liền biến sắc, tiến lên kéo tay hắn: "Cắt trúng tay sao ? Ta xem một chút."

"Không có chuyện gì..." Nguyễn Chiêu có chút hoảng hốt, đưa tay ra cho Yến Trường Tuyết xem, ngón tay trái hắn có một vết cắt nhỏ, Yến Trường Tuyết cúi đầu tỉ mỉ nhìm, vết dao không sâu, cậu thở phào nhẹ nhõm :"Đừng nhúc nhích, ta đi tìm băng cá nhân."

Yến Trường Tuyết đẩy xe lăn đi ra ngoài, gọi điện thoại cho dì Kiều mới tìm được tủ thuốc, cậu cầm băng cá nhân cùng thuốc đỏ hướng hắn xử lí vết thương.

Mặt trời dần lộ ra sau cơn mưa, những tia sáng ấm áp xuyên qua tấm kính vừa vặn rơi trên gò má cậu, Nguyễn Chiêu cúi đầu nhìn làn mi cong hơi run run của cậu.

Cậu có một đôi mắt phượng rất đẹp, lúc chăm chú nhìn đều mang theo ưu thương trầm lặng, giống như đã giao phó cả trái tim cho người khác, cả quãng đời còn lại chỉ còn sự chờ đợi.

Nguyễn Chiêu nghe nhịp tim đập của chính mình.

Nguyễn Chiêu, người này vừa kì quái vừa không đáng yêu, ngươi còn muốn yêu cậu ấy sao ?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 Editor : Giờ không mê mốt mất gáng chịu nha anh Chiu :> 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com