Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Edit : Chanh

Mn vote tương tác cho tui có động lực với ngen :>

--------------------------------

Chỉ cần ba đến năm ngày sau, cây bào đồng dần dần đâm chồi mọc ra lá xanh, trời cũng bắt đầu ấm hơn, mùi xuân trong núi tới trễ nhưng đi cũng chậm trễ, Yến Trường Tuyết cũng bắt đầu bận rộn, đây hẳn là khoảng thời gian quan trọng của cậu.

Từ khi dì Kiều nhìn thấy chuỗi hạt luôn lo lắng vô cùng, Nguyễn Chiêu không quan tâm đến nàng lắm, thời điểm hai người tán gẫu đều là Nguyễn Chiêu hỏi thăm chuyện về Yến Trường Tuyết.

Ví dụ như chân của cậu có khả năng khôi phục lại hay không.

"Bác sĩ Trương nói chỉ có sáu mươi phần trăm chắc chắn, thời gian phẫu thuật cũng đã sắp xếp xong xuôi, chờ Đại thiếu gia ngừng thuốc ba tháng là có thể giải phẫu."

Nguyễn Chiêu tiếp tục hỏi: "Làm sao không phẫu thuật sớm hơn ?"

"Làm phẫu thuật nào có dễ dàng như vậy, phải đợi bác sĩ ở nước ngoài sắp xếp thời gian, phải quan tâm đến tình trạng thân thể tiểu Yến, và còn chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật..." Dì Kiều rõ ràng rất quan tâm đến chuyện giải phẫu của cậu, luyên thuyên nói liền một mạch, Nguyễn Chiêu đại khái đã nghe hiểu, lại có chút lo lắng tỷ lệ thành công.

 Ngược lại bộ dáng Yến Trường Tuyết lại không có một chút lo lắng nào, lúc rãnh rỗi liền đến thư phòng đọc sách, Nguyễn Chiêu ngồi cùng cậu đồng thời xem kịch bản, hoặc đôi khi hai người sẽ làm tình, bất quá thời gian dừng thuốc không biết dài bao lâu, mà Yến Trường Tuyết không dễ dàng phát tình nữa, quá nửa đều do Nguyễn Chiêu quấn lấy, cậu liền phối hợp Nguyễn Chiêu, nhưng một lúc lại không chịu nổi, nói: "A Chiêu, ta đau thắt lưng." Nguyễn Chiêu liền đổi tư thế khác, hai chân của cậu vô lực, Nguyễn Chiêu hôn nhẹ lên đôi bàn chân trắng nõn, luôn muốn nói về chuyện giải phẫu mà dì Kiều nói.

"Yến tiên sinh, tôi đi vào phòng giải phẫu cùng ngài được không ?"

Nguyễn Chiêu ôm eo cậu từ phía sau hôn lên vai Yến Trường Tuyết dọc xuống lưng, buồn buồn hỏi: "Sau đó còn phải phục hồi lại đúng không ? Ngài có muốn bao dưỡng tôi thêm một khoảng thời gian nữa không ?" Hắn cuối cùng cũng xác nhận bản thân mình yêu vị kim chủ này, Nguyễn Chiêu nỗ lực nhớ đến những việc của tiểu minh tinh mà phụ thân hắn bao nuôi lúc trước cần phải làm, nhưng hắn bây giờ lại không có kinh nghiệm, Yến tiên sinh giống như nuôi một tình nhân chứ không phải bao dưỡng hắn.

Yến Trường Tuyết xoay người lại ôm vai Nguyễn Chiêu cùng hắn hôn môi, Nguyễn Chiêu chờ đến sốt ruột , cậu mới dùng lòng bàn tay ấm nóng xoa nhẹ trán Nguyễn Chiêu, cười đùa hắn: "Ngươi quý như vậy chắc mắc lắm phải không ?"

"Cho ngài giảm giá."

Yến Trường Tuyết híp mắt cười rộ lên, cậu miễn cưỡng chen vào trong lồng ngực Nguyễn Chiêu, câu được câu không mơ hồ nói: "Vậy lúc đó ngươi không được chơi xấu, nếu dám chơi xấu, ta sẽ thật sự đem ngươi nhốt trong biệt thự."

"Ai chơi xấu là chó con." Nguyễn Chiêu mắt thấy Yến Trường Tuyết buồn ngủ, ôm eo cậu hoảng loạng nói: "Đừng ngủ trước a, tôi còn cứng rắn đây."

"Ừm... Ngươi tiến vào." Gần đây Yến Trường Tuyết rất dễ dàng mệt mỏi, tinh thần cũng ngày càng giảm sút, Nguyễn Chiêu không thật sự muốn đem cậu dằn vặt, chờ dương vật mềm xuống liền ngủ trưa cùng cậu.

Việc thứ hai mà Yến Trường Tuyết làm sau ăn cơm là ngủ, cậu thật giống như có chút sốt nhẹ, Nguyễn Chiêu nhờ dì Kiều gọi bác sĩ đến xem một chút, còn hắn ôm kịch bản canh giữ bên cạnh giường.

"Này, làm sao vậy?"

Nguyễn Chiêu dựa vào lan can nghe điện thoại của quản lý, Yến Trường Tuyết mới vừa ngủ, lâu vậy rồi mà bác sĩ vẫn chưa đến, Nguyễn Chiêu cũng không dám cách cậu quá xa.

"Ừm, Hứa tiểu thư sao ?" Nguyễn Chiêu còn tưởng rằng quản lý gọi điện kêu hắn tiến vào đoàn phim, hắn còn định hỏi có thể hay không dời lại mấy ngày, ít nhất chờ cho thân thể Yến Trường Tuyết tốt lên một chút. Chân của cậu cũng không biết có thể chữa khỏi hay không, hắn mơ hồ nghĩ, mãi đến khi nghe thấy cái tên quen thuộc mới nói :"Mộng Đình? Cô ấy muốn đính hôn sao?"

Nguyễn Chiêu nằm nhoài trên lan can, miễn cưỡng nói: "Giúp em chúc mừng cô ấy, thư mời anh cứ giao đại cho người khác đi đi, em sẽ không đi." Nguyễn Chiêu quay đầu lại nhìn Yến Trường Tuyết: "Không đi được."

Người quản lý không biết chuyện gì xảy ra, tại sao Nguyễn Chiêu lại dính líu quan hệ với Hứa đại tiểu thử, bất quá được người nhờ vả, vẫn đối với Nguyễn Chiêu nói: "Lời này người ta muốn anh chuyển riêng đến cho em, Hứa tiểu thư hỏi —— sự tình của Yến Trường Tuyết em một chút cũng không hiếu kỳ à."

Nguyễn Chiêu gõ lên lan can, trầm mặc một lát nói: "Em sẽ sắp xếp thời gian để đến."

Yến Trường Tuyết vẫn chưa tỉnh lại, Nguyễn Chiêu thay quần áo liền đợi một lát, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán Yến Trường Tuyết, nói cho dì Kiều hắn có việc cần phải đi xử lý một lát, sau đó ngồi xe theo quản lý rời đi.

Thời điểm Nguyễn Chiêu đến Hứa Mộng Đình đang đứng trên lầu hai đợi hắn.

Những người khác đều đã tập hợp đông đủ dưới lầu, lầu hai chỉ có bọn họ, Hứa Mộng Đình mặc chiếc váy đuôi cá trắng tinh, trên mặt đeo thêm một chiếc ren trắng, nâng cằm nhìn Nguyễn Chiêu: "Nếu chị không đề cập đến Yến Trường Tuyết, có phải em sẽ không tới không ?"

Nguyễn Chiêu chỉ mỉm cười, thân phận hắn bây giờ có chút lúng túng, xác thực không nên xuất hiện ở đây.

Hứa Mộng Đình thở dài: "Em trước giờ đều chưa từng thật lòng yêu chị."

"Mộng Đình tỷ, khi đó em thật tâm muốn cưới chị." Hứa Mộng Đình so với Nguyễn Chiêu lớn hơn ba tuổi, hai người ở cùng nhau là do Hứa Mộng Đình chủ động theo đuổi trước, lúc đó quyền thừa kế của nàng bất ổn, trong mắt Nguyễn Chiêu chỉ có dương cầm, đơn giản sạch sẽ lại có Nguyễn gia làm chỗ dựa. Hai nhà cũng coi nhau như thông gia, hắn và Hứa Mộng Đình cùng nhau lớn lên nên cũng có chút tình cảm, lúc đó Nguyễn Chiêu thật lòng cảm thấy Hứa Mộng Đình là người thích hợp nhất, nếu như không xảy ra chuyện, e là ngày hôm nay chính là tiệc cưới của bọn họ.

"Đáng tiếc ngày hôm nay không phải em."

Hứa Mộng Đình đỡ bụng đứng trước mặt Nguyễn Chiêu, Nguyễn Chiêu thấy rõ chiếc bụng dưới đang nhô cao của cô, Hứa Mộng Đình đối với dáng người của mình quản lý rất nghiêm, như vậy hẳn là có bảo bảo đi. Nguyễn Chiêu như bị ma ám, chợt nghĩ đến nếu Yến Trường Tuyết cũng có bảo bảo, có thể hay không cũng như thế này. Phía sau hắn là bậc thang, Nguyễn Chiêu lập tức đỡ Hứa Mộng Đình, cười nói: "Chúc tỷ may mắn gặp được người có thể bù đắp cho mình."

"Đương nhiên." Hứa Mộng Đình nở nụ cười: "Sớm biết có ngày hôm nay, chị sẽ không cùng Yến Trường Tuyết đối mặt, để không bị em lừa đến thảm."

Nguyễn Chiêu nhíu nhíu mày, không lên tiếng.

Hứa Mộng Đình nâng cằm thủ đoạn nhìn hắn: "Em tự sát chính là do hắn bức, chị biết em đã quên mất, nếu quên mất, A Chiêu, cách xa hắn một chút, Yến Trường Tuyết là người điên."

Nguyễn Chiêu đứng bất động, chậm rãi cười nói: "Chị, em không phải tiểu hài tử, hôm nay tới đây ngoại trừ chúc mừng chị, em cũng không muốn biết những chuyện xảy ra trước đây, quên mất liền quên mất, coi như em và Yến Trường Tuyết có thâm cừu đại hận đi chăng nữa — nhưng đều xóa bỏ đi. Nếu như anh ấy nợ em, vậy em hào phóng một lần, coi như không có chuyện gì, còn nếu như em thiếu nợ anh ấy, vậy thì đúng là nên đòi lại." Mặt Hứa Mộng Đình biến sắc, Nguyễn Chiêu nói tiếp: "Anh ấy muốn cái gì, em đều sẽ cho hết."

"Nguyễn Chiêu!" Hứa Mộng Đình rốt cục cũng nghe rõ ý tứ Nguyễn Chiêu, cô vội vàng nắm lấy cánh tay Nguyễn Chiêu :"Em sao lại có thể yêu hắn!"

"Đúng vậy, em yêu Yến Trường Tuyết."

Hứa Mộng Đình hoảng loạn đẩy Nguyễn Chiêu ra: "Chị đi tìm Yến Trường Tuyết, chị phải hỏi hắn một chút..." Nhưng mà cô quên mất chính mình đang mang giày cao gót, gót giày đạp hụt, cả người đều ngã xuống. Trong nháy mắt đó đầu Nguyễn Chiêu đau như búa bổ, hoảng hốt kéo cô lên, Hứa Mộng Đình té ngồi xuống đất, trơ mắt nhìn Nguyễn Chiêu từ trên cầu thang lăn xuống.

"Nguyễn Lang, thời điểm ngươi xuống núi tuyệt đối không nên quay đầu lại."

"Tại sao?"

"Nếu ngươi quay đầu lại, nói rõ ngươi đối với nơi này sinh ra lưu luyến, khi đó kí ức của ngươi trong khoảng thời gian ở đây đều sẽ biến mất. Bất kể thần tiên hay người phàm, một khi sinh ra dục vọng không nên có đều sẽ phải chịu trừng phạt."

" Tại sao mất kí ức lại là trừng phạt?"

"Vì đó là trừng phạt nặng nề nhất đối với ta."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Editor : Hmu hmu tui nhớ các bác shipper quá 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com