Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (15)




Từ sau khi Diệp Vi rời đi, sắc mặt Thịnh Chí Minh cũng không tốt hơn chút nào, đại khái ngay cả hắn cũng không nghĩ tới Diệp Vi sẽ thẳng thắn như vậy, làm trò trước mặt phóng viên nói mấy chuyện vớ vẩn đấy thì thôi, thế nhưng ở trước mặt hắn cũng dám không kiêng nể gì như vậy!

Không muốn lại vì hắn mà đặt mình vào nguy hiểm? A!

Thịnh đại thiếu hắn chưa từng bị ghét bỏ qua đâu? Lý do còn nghiêm túc như vậy, chân thành đến mức làm người ta không thể phản bác.

Lá gan Diệp Vi thật là càng ngày càng lớn!

Hắn tức giận không chịu được, ngửa đầu liền rót một ly bia vào bụng.

Lúc này cả bàn vì cố kỵ Thịnh Chí Minh mà không dám thoải mái ăn uống, ngay cả nói chuyện cũng cẩn thận, bởi vì sợ không cẩn thận một chút liền trở thành nơi Thịnh đại thiếu trút giận, nhưng thật ra lại ngầm trao đổi ánh mắt với nhau không ít, thời điểm đi vệ sinh nhịn không được lặng lẽ bàn tán.

"Diệp Vi này thực sự quá ngu, ngay trước mặt Thịnh thiếu mà dám nói như vậy, khó trách cô ấy bị Thịnh thiếu chán ghét mà vứt bỏ."

"Tô Đạo, cô nói vậy sai rồi, theo tôi thấy, Diệp Vi như vậy là thật sự thông minh."

"Ồ? Cô nói vậy nghĩa là sao?"

"Cô nhìn lại xem, Thịnh thiếu tìm Diệp Vi tới đây, là cố ý chọc giận Tiểu Vương, đúng không? Sở dĩ Diệp Vi không biểu hiện ngu ngốc quá mức, là bởi vì so với ai khác cô ấy càng hiểu rõ rằng Thịnh thiếu ghét bỏ việc này, nếu là cô ấy lì lợm la liếm quấn chặt lấy Thịnh thiếu như trước kia, hắn sẽ để ý cô ấy sao? Chắc chắn sẽ không a. Cho nên nói, hiện tại chiêu này của cô ấy gọi là 'rút củi dưới đáy nồi (*), xuất kỳ bất ý (**), kiếm tẩu thiên phong (***)'! Để hấp dẫn lực chú ý của Thịnh thiếu."

(*) Rút củi dưới đáy nồi: khi tình hình đang nước sôi, lửa bóng thì phải làm dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, nhỏ thành không.

(**) Xuất kỳ bất ý: chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.

(***) Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo nguyên tắc bình thường, dùng nững biện pháp mới để giải quyết vấn đề.

"A, sau đó khiến Thịnh thiếu tức chết đi được? Thưởng cho một chữ 'cút', cái này còn không phải ngu ngốc thì là gì? Huống chi có viên kim cương Tiểu Vương ở đó, Diệp Vi làm như vậy không chiếm được chỗ tốt gì đâu."

". . . Hình như cô nói cũng đúng, vẫn là trách Diệp Vi không có đầu óc! Làm sao mà có một chút thủ đoạn nhỏ cũng làm không tốt?"

Hai người vừa nói vừa lắc đầu, thật sự là chưa từng thấy qua người phụ nữ nào ngu ngốc như Diệp Vi, quân bài tốt như vậy lại đánh cho nát vụn.

Nhà vệ sinh là nơi rất tốt để tám chuyện, cũng là nơi rất tốt để lan truyền tin tức.

Quả nhiên, chẳng được bao lâu, một blogger nào đó nổi danh giới giải trí lại lần nữa vạch trần: 【 nghe nói Diệp Vi không chỉ không chịu xin lỗi Vương Nhược Nghiên, ngược lại còn làm khó xử Vương Nhược Nghiên ngay trước mặt Thịnh đại thiếu, khiến Vương Nhược Nghiên tức giận bỏ đi, lại lần nữa chọc Thịnh thiếu giận tím mặt, ngay trước mặt mọi người mà bảo cô ấy cút đi, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt hắn! Thật sự không còn chút thể diện nào. Nghe nói lúc Diệp Vi bị đuổi ra khỏi đó, sắc mặt trắng bệch, sắp khóc tới nơi còn miễn cưỡng vui cười! Thật đáng thương, không chừng Diệp Vi lần này thật sự phải rời khỏi giới giải trí rồi. Một mỹ nhân như thế, thật là đáng tiếc. 】

Cộng đồng mạng lại náo nhiệt.

【 Diệp Vi đáng đời! 】

【 Thịnh thiếu chất quá! 】

【 Diệp Vi cũng có dũng khí, bị chèn ép đến nước này rồi vẫn không chịu cúi đầu trước tình địch, can đảm lắm, đáng giá khen ngợi! 】

Bất quá Weibo bên này chưa nóng lên được bao lâu, lại có người nào đó biết rõ nội tình tới bình luận: 【 Không phải Thịnh thiếu nổi giận vì Diệp Vi không chịu xin lỗi Vương Nhược Nghiên, mà do Diệp Vi kia không biết phân biệt tốt xấu, thế nhưng ngay trước mặt Thịnh thiếu nói rằng cô ấy sẽ không lại vì hắn mà đặt bản thân vào nguy hiểm! Lúc ấy rất đặc sắc, một phòng đầy người nén cười thiếu chút nữa tắt thở, mặt Thịnh thiếu cũng tái đi rồi! 】

Phía dưới phần bình luận này khẳng định có trăm điều phản hồi.

【 lầu trên chưa tỉnh sao? Làm như cô ở ngay hiện trường chứng kiến vậy, ha ha, Diệp Vi nịnh bợ như vậy làm sao có thể từ bỏ Thịnh thiếu được? Nếu có cơ hội nào khẳng định sẽ bổ nhào lên người Thịnh thiếu! Chắc chắn là do cô ta khi dễ người khác không thành, bị Thịnh thiếu giáo huấn lại! 】

【 hình như cũng đúng a, mọi người nghĩ lại đi, cô ấy thiếu chút nữa là bị Thịnh thiếu liên lụy hại chết, cô ấy sợ không dám đặt bản thân vào nguy hiểm cũng đúng? Dù sao cô ấy cũng là người tham sống sợ chết, ích kỷ, không có đầu óc không phải sao? 】

【. . . Lầu trên nói hay lắm có đạo lý, tôi tin thật rồi? ? ? 】

【 tôi cũng tin+1! ! 】

【 nếu như việc này là sự thật , tôi nghĩ tới trường hợp ngay lúc đó, Diệp Vi không cần phải đầu đất như vậy chứ? 】

【 im đi! Nói Diệp Vi đầu đất thật ủy khuất cho người đầu đất! 】

【 Diệp Vi thật sự ngu ngốc không cần giải thích. 】

Cộng đồng mạng thảo luận đến khí thế ngất trời, lại khiến Diệp Vi tiếp tục nổi tiếng, làm cho cô chạy lên hot search lắc lư một đợt.

Mặc dù hiện tại cô bị bôi đen đến phát tím, trừ bỏ diễn vai quần chúng cũng không có công việc đàng hoàng, nhưng độ hot của cô một chút cũng không giảm, ngược lại càng ngày càng có xu thế tăng lên, triệt để đuổi sát những nam trẻ đỉnh lưu (*), có thể nói là nhân vật đại biểu cho hắc hồng (**).

(*) Đỉnh lưu: Mỗi năm, sẽ có những nghệ sĩ sở hữu lượng fan hùng hậu, gây hiệu ứng lớn. Những người đứng đầu trong giai đoạn đó gọi là đỉnh lưu.

(**) Hắc hồng: nổi tiếng bằng scandal.

Cộng đồng mạng thảo luận đến nóng lửa, Triệu Bằng ở bên này cũng gặp phải hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.

Tâm tình ông chủ không tốt, là nhân viên như hắn có thể tốt hơn được sao? Ăn một bữa cơm cũng phải nơm nớp lo sợ, đến nỗi muốn viêm dạ dày luôn rồi.

Hắn không nghĩ tới Diệp Vi cũng không có ngu như vậy, còn có vài phần thủ đoạn, khẳng định cô đã phát giác được Thịnh tổng chỉ muốn lợi dụng cô để làm Tiểu Vương ghen, không nghĩ tới quay đầu lại cho Thịnh tổng một thủ đoạn mềm dẻo, mặc dù mục đích Thịnh tổng mang Diệp Vi đi lên để làm cho Vương Nhược Nghiên tức giận đã đạt, nhưng chính hắn cũng bị Diệp Vi làm cho tức chết đi được. Một phen đọ sức này, cũng không biết ai thua ai thắng.

Thịnh Chí Minh thật vất vả mới lắng lại lửa giận dưới đáy lòng, phân phó Triệu Bằng: "Để Diệp Vi tiến vào."

Hắn ngược lại muốn xem xem, Diệp Vi còn có gì để nói.

Triệu Bằng: ". . . ?"

Lông mày Thịnh Chí Minh nhảy một cái.

Triệu Bằng cẩn thận nói: "Ngài muốn Diệp Vi cút, cho nên. . ." Cho nên cô thật sự cút rồi, một chút lưu luyến cũng không có, chạy nhanh như bay.

Thịnh Chí Minh cũng tức giận sắp chết rồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hả? Cho nên cái gì?"

Triệu Bằng: ". . . Không có gì, tôi lập tức đi gọi Diệp Vi quay lại ngay! !"

Thịnh Chí Minh: ". . ." :)

Diệp Vi này, biết hắn tức giận lại còn dám đi! Thật sự là không để hắn vào trong mắt một chút nào.

Đạo diễn phó đạo diễn nhà sản xuất thấy thế lại nhịn không được nháy mắt với nhau, ý của Thịnh thiếu là gì nữa đây? Người cũng đã đuổi đi còn muốn gọi trở về làm cái gì nữa?

Đạo diễn: Còn có thể làm gì? Khẳng định là muốn cho Diệp Vi một bài học, Diệp Vi nói nhiều như vậy làm mất mặt Thịnh thiếu, Thịnh thiếu lại là người bụng dạ hẹp hòi, hắn có thể bỏ qua cho Diệp Vi sao?

Phó đạo diễn: Không thể.

Nhà sản xuất: Diệp Vi thật thê thảm.

Triệu Bằng nhịn không được lau mồ hôi, thầm nghĩ tại sao Diệp Vi lại không học ngoan một chút, ngày nào cũng phải gây chuyện.

Hắn bên này bước nhanh đi xuống lầu, chỉ hy vọng Diệp Vi còn chưa đi, nhưng đáng tiếc cuối cùng chậm một bước, thời điểm hắn đến, nhân viên phục vụ đang ở đó thu bàn, Diệp Vi thì chẳng biết đi đâu

Liên hoan đoàn làm phim《thiếu gia ác ma yêu tôi 》 đã sớm kết thúc, bọn học giờ đang tiếp tục vui vẻ đi KTV, lúc này cũng chỉ thưa thớt không có mấy người, hắn gọi điện thoại cho Diệp Vi, đáng tiếc không có người nghe, hắn giữ chặt một người phục vụ hỏi: "Những người khách ở chỗ này đi được bao lâu rồi?"

Tiểu ca phục vụ chỉ vào cửa nói: "Vừa mới đi ra."

Triệu Bằng chạy nhanh đuổi theo, chỉ muốn mau đem Diệp Vi tìm về để đối diện với lửa giận của Thịnh đại thiếu —— lửa giận này hắn không muốn chịu đâu.

Đáng tiếc khi hắn tới chỉ kịp nhìn thấy Diệp Vi bị người khác đỡ đẩy vào trong xe, Tô Thần cùng một cô gái khác cũng đi theo lên xe, cô gái kia tựa hồ có chút khẩn trương, còn quay đầu lại nhìn xung quanh thêm vài lần, Tô Thần gọi một tiếng cô ta mới chạy nhanh lên xe, chiếc xe rất nhanh biến mất ở đầu đường.

Triệu Bằng đuổi theo không kịp, trong lòng thầm nói xong rồi, không có Diệp Vi, chịu đựng lửa giận cũng chỉ có thể là hắn!

Quả nhiên, Thịnh Chí Minh vừa nghe xong Diệp Vi đã đi rồi, lại còn cùng Tô Thần rời đi, sắc mặt lạnh giống như một khối băng, hắn cười lạnh, dáng vẻ hận đến mức không thể đem Diệp Vi ăn tươi nuốt sống.

Một bữa cơm thật vất vả mới kết thúc, nhóm đạo diễn nhà sản xuất trở về cũng không nhịn được phải uống vài viên thuốc sổ, bởi vì sợ kích thích quá lớn đồ ăn không tiêu hóa kịp.

Mà bên kia Vương Nhược Nghiên nghe nói liên hoan đã kết thúc, phần lớn nhân viên đoàn phim trở lại khách sạn, cô ta chờ một chút, vẫn không thấy được Thịnh Chí Minh, lại phát hiện trong diễn đàn Wechat 《 hậu cung 》đang nói, hình như là Thịnh Chí Minh không có trở lại khách sạn, đã rời đi rồi.

Vương Nhược Nghiên chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn một hơi, vừa buồn bực vừa đau đớn.

Cũng may sau khi cô ta rời đi, không lâu sau Diệp Vi cũng đã bị Thịnh Chí Minh đuổi đi, nếu không lúc này cô ta có thể tức chết rồi.

. . .

Thịnh Chí Minh không có trở về khách sạn, là bởi vì mấy nhóm bạn chơi bời của hắn, hẹn hắn ra ngoài, cũng không xa lắm, lúc này hắn lại đang phiền lòng, không muốn trở lại khách sạn, liền đi.

"Này, Thịnh đại thiếu, nghe nói cậu lại đem Diệp Vi trừng trị lần nữa? Thế nào, hiện tại cô ta đã nghe lời đi?" Người vừa nói chính là Trần An - tiểu thiếu gia của công ty đất đai Kiến An, lớn lên từ nhỏ cùng với Thịnh Chí Minh, hai người họ không ít lần cấu kết với nhau làm chuyện xấu.

Cái này gọi là "trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường," bất quá ngắn ngủi vài tiếng tin tức Diệp Vi bị Thịnh Chí Minh đuổi đi lần nữa, đã được truyền khắp mọi nơi trong giới.

Hiện tại Thịnh Chí Minh nghe được hai chữ  "Diệp Vi" liền đau đầu, đạp Trần An một cước: "Ngồi đợi một bên đi, đừng làm phiền tôi."

"Ồ, đây là làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao?"

"Ngậm miệng."

Thịnh Chí Minh uống hết ly Whiskey, cởi bỏ cúc áo sơ mi nằm vật xuống ghế sa lon, hắn anh tuấn phi phàm, khí chất xuất chúng, hấp dẫn phụ nữ chịu không được tiến lên muốn nằm vào lồng ngực hắn, lại bị hắn trừng mắt đuổi đi, đừng nói, khả năng hắn thật sự bị Diệp Vi ảnh hưởng rồi, bây giờ nhìn thấy phụ nữ cũng tức giận.

Trần An chưa từng thấy qua Thịnh Chí Minh phiền lòng như vậy, chính là sau khi bị bắt cóc từ cõi chết trở về, điều tra ra sau lưng chuyện này mới phát hiện ở bên trong còn có bút tích của mấy anh em con chú bác nhà hắn, có điều hắn cũng chưa từng quá phiền lòng như thế, cùng lắm cũng chỉ tức giận một chút.

"Được rồi người anh em, cậu nói xem, Diệp Vi lại làm chuyện xấu gì rồi?"

Thịnh Chí Minh nghĩ nghĩ, kỳ thật Diệp Vi cũng không có làm cái gì, chính là. . .

Diệp Vi nói rất đúng, có cái gì quan trọng hơn so với sinh mạng của bản thân? Không muốn lại vì hắn mà đặt mình vào nguy hiểm, hắn có thể nói cô sai rồi sao? Hắn có thể sao? Không thể.

"Không muốn nói tới cô ấy."

Trần An nhún vai: "Tiểu thiên sứ Nhược Nghiên nhà cậu đâu, sao không mang lại đây cùng nhau chơi đùa ?"

Thịnh Chí Minh ngẩn người, lúc này mới nhớ tới bởi vì thân thể Vương Nhược Nghiên không thoải mái,  trở về khách sạn, "Người ở chỗ này quá tăm tối u ám, không thích hợp với cô ấy."

"Cậu sớm nói tiểu thiên sứ Nhược Nghiên muốn tới, tôi sẽ đem những người không liên quan đuổi đi, khẳng định để tiểu thiên sứ Nhược Nghiên chơi cho thật vui vẻ! Thế nào?"

"Hôm nào tự cậu đi mà tìm cô ấy."

"Thành giao! Đến lúc đó cậu đừng cản tôi."

"Được."

Bên này vừa nói chuyện xong, liền thấy một người đàn ông đầu tóc đỏ đạp tung cửa phòng ra, chạy tới, thần bí hề hề nói: "Các cậu có biết, tôi vừa nghe được tin tức động trời gì không?"

Người đến là ông chủ của công ty điện tử mới mở Trâu Húc, cùng là bạn ăn chơi của Thịnh Chí Minh với Trần An.

Trần An hiếu kỳ hỏi: "Cái gì? Nói nghe một chút."

Thịnh Chí Minh không có hứng thú nhiều chuyện, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng ném qua một cái.

Trâu Húc nói: "Có quan hệ với Thịnh đại thiếu của chúng ta đấy nha, không muốn nghe một chút sao?"

Thịnh Chí Minh: "Không muốn."

Trâu Húc tiếp tục câu dẫn: "Có quan hệ với Diệp Vi cái người tham sống sợ chết mặc kệ cậu đó, cậu cũng không muốn biết?"

Thịnh Chí Minh: ". . ."

Hắn rốt cuộc nâng lên mí mắt: "Diệp Vi?"

Trâu Húc cười đắc ý: "Mảnh đất trống ngoại ô kia. . ."

Thịnh Chí Minh: "Ồ. Cậu nói tại sao tôi lại phải cho cậu chỗ tốt như vậy, chỉ vì tin tức về một người tham sống sợ chết mặc kệ tôi như Diệp Vi?"

Trâu Húc liếc mắt: " Tôi cũng là vừa mới nghe nói, hình như là Lưu Trường Nham vì một cái hợp đồng khai phá, muốn tranh thủ đến ủng hộ lão già Khổng Bảo Hoa kia, vì lấy lòng Khổng Bảo Hoa, hắn muốn hiến trước cho lão một mỹ nhân. Các cậu hẳn là đã nghe nói qua đi, Khổng Bảo Hoa này là một lão sắc quỷ, không hiểu sao còn thích bao nuôi những em gái trẻ tuổi. Chậc chậc, cũng không biết sau này về già tôi có hạ lưu giống vậy hay không nữa."

Trần An nói: "Cậu vốn dĩ đã hạ lưu. . . Nhưng mà chuyện này cùng Diệp Vi có quan hệ gì? Không lẽ lão già bất tử kia coi trọng Diệp Vi?"

Thịnh Chí Minh không nghĩ tới còn có một màn này, chuyện Khổng Bảo Hoa ngấp nghé sắc đẹp Diệp Vi hắn đã sớm biết, thời điểm trước khi hắn coi trọng Diệp Vi, Khổng Bảo Hoa cũng đã xuống tay với Diệp Vi, chỉ là sau này Diệp Vi theo hắn, Khổng Bảo Hoa kiêng kỵ mới phải thu tay lại, không nghĩ tới chuyện qua lâu như vậy rồi, thế nhưng ông ta vẫn còn chưa từ bỏ ý định.

Hơn nữa hắn cảm thấy cái tên Lưu Trường Nham này có chút quen tai, giống như đã nghe qua ở nơi nào rồi. . .

Chờ chút!

Thịnh Chí Minh đột nhiên giật mình, rốt cuộc nhớ tới kim chủ của Tô Thần, không phải cũng gọi là Lưu Trường Nham sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com