Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (18)




Đã rất lâu Vương Nhược Nghiên không có nhìn thấy Thịnh Chí Minh, Thịnh Chí Minh cũng không đi tìm cô ta, ngược lại cô ta còn chủ động đi tìm hắn mấy lần, nhưng đáng tiếc điện thoại chưa nói được vài câu liền bị cúp máy, cô ta muốn gặp hắn, lại bởi vì nguyên nhân làm việc của hai người liền bị bỏ lỡ.

Loại trạng thái này khiến cho Vương Nhược Nghiên bắt đầu lo lắng, cô ta luôn cảm giác rằng một thứ nào đó thuộc về cô ta đang từ từ biến mất.

Hôm nay, rốt cục cô ta nhịn không được nữa, đi tới công ty giải trí Thịnh Thế tìm Thịnh Chí Minh.

Cô ta hiểu được hắn bởi vì cái chết của Diệp Vi mà khổ sở, nhưng hắn không thể cứ mãi đắm chìm vào quá khứ như vậy, dù sao cũng phải nhìn về phía trước.

Bởi vì Vương Nhược Nghiên đột nhiên đến thăm làm Triệu Bằng có chút ngoài ý muốn, hắn dẫn Vương Nhược Nghiên đến phòng khách bên cạnh tạm nghỉ ngơi trước: "Thịnh tổng có việc, cô chờ ở đây một lát nhé."

Vương Nhược Nghiên cười nói: "Không sao, là tôi không hẹn trước, đột nhiên tới, quấy rầy rồi."

Triệu Bằng thân là trợ lý giám đốc, có rất nhiều việc cần hắn, sau khi thu xếp tốt cho Vương Nhược Nghiên liền rời đi, Vương Nhược Nghiên đợi khoảng chừng mười phút đồng hồ, rốt cuộc cũng trông thấy cửa chính văn phòng Thịnh Chí Minh mở ra, từ bên trong đi ra, lại là Lưu Giai người đại diện của Diệp Vi?

Tại sao cô ta lại ở chỗ này?

Vương Nhược Nghiên đứng lên, không tự chủ được đi ra ngoài: "Chị Lưu Giai, gần đây chị khỏe không, sự tình của Diệp Vi, em thật sự rất tiếc, còn xin nén bi thương."

Lưu Giai lạnh lùng nhìn Vương Nhược Nghiên, cô ấy không thích Vương Nhược Nghiên, ban đầu không thích, hiện tại càng không thích, cô ấy nhẹ nhàng liếc nhìn Vương Nhược Nghiên một cái, không nói nhiều một câu, giẫm lên giày cao gót bước nhanh rời đi.

Vương Nhược Nghiên không nghĩ tới sẽ bị coi nhẹ như thế, cô ta cho rằng Lưu Giai sẽ mắng chửi cô ta để giải mối hận trong lòng , nhưng đáng tiếc không có, thậm chí ngay cả một chữ cũng không nói liền rời đi, cô ta có chút ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời xuất thần nhìn xem bóng lưng Lưu Giai đi xa dần.

Triệu Bằng tới dẫn cô ta vào văn phòng Thịnh Chí Minh.

Người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ, giữa hai ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Vương Nhược Nghiên nhìn thấy bộ dáng này của Thịnh Chí Minh, loại cảm giác tức giận khi sắp mất đi thứ gì đó càng thêm rõ ràng, trong nháy mắt khiến cho cô ta có chút bối rối.

Cô ta lại làm như không có việc gì đi qua: "Chí Minh, đang suy nghĩ gì đấy? Vừa rồi em nhìn thấy Lưu Giai, cô ấy tới tìm anh, là bởi vì sự tình của Diệp Vi sao?"

Thịnh Chí Minh không có trả lời, "Em đến tìm anh là có chuyện gì?"

Vương Nhược Nghiên cứng đờ, lắc đầu: "Vừa vặn có công việc ở gần đây, cho nên tới ghé thăm anh một chút."

Thịnh Chí Minh gật gật đầu, không yên lòng, lại không biết suy nghĩ gì đi.

Mấy lần Vương Nhược Nghiên chủ động tìm đề tài muốn đem bầu không khí sinh động lên, nhưng đáng tiếc Thịnh Chí Minh từ đầu đến cuối vẫn cứ nhàn nhạt, điều này khiến cô ta càng thêm lúng túng.

Thịnh Chí Minh cũng không biết là vì cái gì, vào giờ khắc này hắn luôn cảm giác tâm tình của mình có chút kỳ quái, hắn cảm thấy hẳn là hắn phải thích Vương Nhược Nghiên, nhưng hắn lại cảm thấy bản thân cũng không thích cô ta.

Hắn lại nghĩ tới khoảnh khắc Diệp Vi rơi xuống ngay trước mắt hắn.

Từ sau khi Diệp Vi chết, hắn vô số lần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhớ tới thân thể mỏng manh của Diệp Vi giãy dụa trong đêm tối, nhớ tới lúc cô khiếp sợ cùng lo lắng cố hết sức mở to hai mắt nhìn về phía hắn, nhớ tới gương mặt xinh đẹp tái nhợt của cô, nhớ tới bộ dáng rơi xuống trong đêm tối của cô, càng nhớ tới hơn chính là lúc cô sắp chết, một cái chớp mắt bình thản yên tĩnh trên gương mặt kia. . .

Hắn lại vô số lần hối hận, nếu như hắn tìm thấy cô sớm hơn một chút, nếu như hắn có thể cứu cô, nếu như lúc trước hắn làm như không thấy những thứ cô phải đối mặt, nếu như hắn lên tiếng một câu, cô cũng không đến mức bị chèn ép thê thảm như vậy, lưu lạc trở thành một diễn viên tuyến mười tám bị  Tô Thần chi phối.

Nếu như những chuyện này đều không có phát sinh, Tô Thần sẽ không có cơ hội tiếp cận Diệp Vi, Diệp Vi sẽ không bị tính kế, như vậy cô sẽ không phải chết.

Hắn không phải hung thủ sát hại Diệp Vi, nhưng lại là đồng lõa gián tiếp hại chết Diệp Vi!

Là hắn dung túng, hại chết Diệp Vi.

Quả thật Diệp Vi nói không sai, hắn mới là người nguy hiểm nhất.

Kỳ thật cũng buồn cười, rõ ràng là bởi vì hắn liên lụy, Diệp Vi mới bị bắt cóc tới mức thiếu chút nữa mất mạng, nếu không một nhân vật nhỏ như Diệp Vi, sao có thể đối mặt với nguy hiểm như thế? Hắn không tự cảm thấy có lỗi với cô, không có an ủi cô, ngược lại tùy ý nhìn cô bị khi dễ, cho đến khi bỏ mạng!

Lần đầu tiên Thịnh Chí Minh cảm thấy hối hận.

Đây là sự tình đầu tiên khiến hắn hối hận nhất trong cuộc đời, hắn không nên bỏ mặc để cô tự sinh tự diệt.

Đáng tiếc hối hận cũng vô dụng.

Diệp Vi chết rồi.

Ngay cả cơ hội cho hắn đền bù cũng chưa có.

. . .

Thời điểm Vương Nhược Nghiên rời đi, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, tâm sự nặng nề, Triệu Bằng nhìn bộ dáng hoảng hốt của Vương Nhược Nghiên lúc rời đi, nhịn không được lắc đầu.

Thật ra gần đây hắn cũng không hiểu được Thịnh đại thiếu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trước kia hắn cảm thấy Thịnh Chí Minh đối xử đặc biệt với Vương Nhược Nghiên, là bởi vì thích cô ta, hiện tại xem ra, hình như không phải? Trước kia hắn còn cảm thấy Thịnh Chí Minh đối với Diệp Vi bất quá chỉ là chơi đùa, không hề có chút tình cảm nào, hiện tại xem ra, hình như cũng không phải?

Triệu Bằng cẩn thận nghĩ lại khoảng thời gian trước đó, hẳn là hắn chưa từng nói bậy cái gì về Diệp Vi đi?

Vương Nhược Nghiên rời đi không bao lâu, trên mạng đột nhiên tung ra mấy cái tin tức, nói là tập đoàn báo chí lớn V vừa bị khởi tố, bởi vì bọn họ đã từng vạch trần bôi đen Diệp Vi, không chỉ có bọn họ, ngay cả những người ở trên mạng vũ nhục nghiêm trọng qua Diệp Vi cũng nhận được văn kiện của luật sư.

Tin tức này được phần lớn cộng đồng mạng chú ý lặng lẽ ủng hộ.

Mạng xã hội không phải là nơi phạm pháp, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với lời nói của họ!

Thời điểm Vương Nhược Nghiên thấy được tin tức, đột nhiên nhớ tới lúc Lưu Giai đến, cô ấy đi tìm Thịnh Chí Minh, cũng là bởi vì cái này sao?

Ngay tại thời điểm cô ta nghi hoặc, Đỗ Lượng gọi điện thoại tới, giọng điệu hắn ta bối rối: "Nhược Nghiên, em xem chúng ta làm cộng sự lâu như vậy, anh giúp em đi lên cũng không ít, em mau giúp anh đi van nài Thịnh thiếu đi, để hắn không phong sát anh!"

Vương Nhược Nghiên nói: "Làm sao vậy? Đỗ Lượng anh đừng có gấp, từ từ nói, tại sao Chí Minh lại muốn phong sát anh?"

Đỗ Lượng nói: "Em biết mà, trước đó bởi vì Diệp Vi khi dễ em, mượn thế lực Thịnh Chí Minh một mực chèn ép em, cho nên thời điểm sau khi xảy ra chuyện, anh đem chi tiết chuyện bọn em bị bắt cóc báo cho mấy cái nhà báo lớn của V, vốn chỉ là muốn để Diệp Vi yên lặng một chút, không nên đem lực chú ý thả trên người em, không muốn nhắm vào em, hiệu quả xác thật cũng không tệ, em cũng thấy được đúng không? Nhưng anh không nghĩ tới Diệp Vi sẽ chết, Thịnh Chí Minh thế nhưng còn vì Diệp Vi làm đến nước này! Những người tổn thương qua Diệp Vi đều bị hắn thanh toán từng người một!"

"Nhược Nghiên, em trước đó có thể vào nghề, em có thể có ngày hôm nay, là do may mắn có được anh. Em giúp anh lần này, coi như trả lại ân tình cho anh đi."

Vương Nhược Nghiên khổ sở nói: "Không phải em không giúp anh, Đỗ Lượng, hẳn là anh phải biết gần đây Chí Minh vì báo thù cho Diệp Vi mà làm những chuyện kia, không có khả năng bởi vì một câu nói của em mà anh ấy có thể bỏ qua được."

Mắt thấy Vương Nhược Nghiên không đáp ứng, Đỗ Lượng chỉ có thể ám chỉ nói: "Nhược Nghiên, anh làm như vậy cũng là vì em a, anh vì xả giận cho em nên mới đối phó Diệp Vi, em nhất định phải giúp anh một chút! Em là ân nhân cứu mạng của Thịnh thiếu, anh nhìn ra được, hắn thích em, cho nên hắn nhất định sẽ nghe lời em. Chỉ cần lần này thôi, nếu Thịnh thiếu có thể bỏ qua cho anh, anh nhất định sẽ báo đáp em."

Kỳ thật Đỗ Lượng không phải sợ văn kiện của luật sư, càng không phải là bị cáo, hắn ta càng không sợ bị dư luận công kích, điều hắn ta sợ hãi chính là bị Thịnh Chí Minh trả thù! Cái này mới là điểm mấu chốt, ai dám tiếp nhận lửa giận của Thịnh đại thiếu?

Nếu như chuyện này không thể giải quyết tốt đẹp, hắn ta đừng nghĩ đến chuyện còn có thể lăn lộn ở trong giới này nữa.

Những gì Diệp Vi đã từng chịu chính là tương lai của hắn!

Nói hết lời, cuối cùng Vương Nhược Nghiên cũng chịu đáp ứng, sẽ giúp hắn ta cầu tình với Thịnh Chí Minh.

Đỗ Lượng nhẹ nhàng thở ra , nhưng đáng tiếc kết quả không tốt lắm, Vương Nhược Nghiên vừa gọi điện thoại cho Thịnh Chí Minh, đối phương dường như đã sớm đoán được mục đích của cô ta, trực tiếp liền nói: "Không có khả năng. Chuyện này không có gì để nói."

Hắn cúp điện thoại, căn bản không cho cô ta cơ hội nói chuyện.

Sắc mặt Vương Nhược Nghiên tái nhợt, lần đầu tiên cảm nhận được sự lạnh lùng của Thịnh Chí Minh.

Nguyên nhân bởi vì Đỗ Lượng, Vương Nhược Nghiên cũng bị liên luỵ là điều không thể tránh khỏi, trong lúc nhất thời trở thành tâm điểm của mọi nguồn sóng gió!

【 trước đó tôi đã thấy kỳ quái rồi, cái người được cho là biết rõ mọi chuyện vạch trần sự thật, thì ra là người đại diện của Vương Nhược Nghiên! Nhìn lại những tin tức trước kia, hầu như tất cả đều là bôi đen Diệp Vi nói tốt về Vương Nhược Nghiên, đem Vương Nhược Nghiên tạo thành một tiểu thiên sứ lương thiện dũng cảm, thì ra hết thảy mọi chuyện đều là có kế hoạch! 】

【 cái này cũng thật là buồn nôn a? Vương Nhược Nghiên sẽ không biết những chuyện Đỗ Lượng làm sao? 】

【 chuyện này rõ ràng là Đỗ Lượng làm, có quan hệ gì với Nhược Nghiên của chúng tôi? Huống chi Đỗ Lượng làm những chuyện kia, cũng không thể phủ nhận sự thật rằng tiểu thiên sứ Nhược Nghiên thật sự đã ngăn cản một dao cho Thịnh Chí Minh xém chút nữa là chết! 】

【 cái này ít nhất cũng chứng minh được rằng Vương Nhược Nghiên không giống với biểu hiện đơn thuần vô hại như vậy, ai biết trong nội tâm cô ta đang tính toán điều gì? 】

【 Diệp Vi đã chết, hiện tại mọi người còn muốn bức tử Vương Nhược Nghiên sao? 】

【. . . 】

Trên internet ồn ào một trận gió tanh mưa máu.

Lại một tin tức khác tung ra, nghe nói là di chúc Diệp Vi đã viết xuống trước đó.

Cô đem toàn bộ tài sản mấy năm gần đầy tiến hành bố trí, một phần để lại cho cha mẹ làm tài chính dưỡng già, cũng may Diệp gia không chỉ có mỗi Diệp Vi là con gái, ở bên trên cô còn có một người anh trai, không đến mức làm hai vợ chồng già không còn chỗ dựa vào. Mặt khác còn để lại cho Lưu Giai một khoản tiền, nghe nói là để lại cho cô ấy đi khám chân? Đối với việc này Lưu Giai dở khóc dở cười, chân của cô đang khỏe mạnh, đi khám làm cái gì? Đương nhiên cô ấy không biết ở bên trong cốt truyện chính, cô ấy vì muốn giải tội cho Diệp Vi, bị Khổng Bảo Hoa sai người đánh gãy chân, dưỡng hơn nửa năm mới tốt lên. Sau khi thu xếp xong những chuyện cần an bài, dư lại một số tiền cô để luật sư quyên góp cho các tổ chức từ thiện.

Cũng chính là lúc này, tin tức lần lượt tuôn ra, Diệp Vi vẫn luôn làm từ thiện, công khai, không công khai, lúc trước lúc sau cộng lại cũng phải hơn một ngàn vạn.

Cộng đồng mạng sôi trào, ngay cả những người từng nhục mạ qua Diệp Vi, sau khi Diệp Vi chết vẫn giữ yên lặng tại thời khắc này đều đi ra: 【 tôi không nghĩ tới Diệp Vi tham sống sợ chết như vậy, là người phụ nữ dối trá bợ đỡ, thế nhưng cũng sẽ có một mặt ấm áp như vậy. Tôi vì thành kiến trước đó của mình hướng cô ấy nói lời xin lỗi. 】

Lúc người ta còn sống, tràn đầy ác ý.

Đến khi người ta chết rồi, nói lời thiện ý cũng đã muộn.

Bởi vì Diệp Vi nhận được khen thưởng từ nhà từ thiện Hoa Hạ, Lưu Giai thay cô đi lĩnh thưởng.

"Diệp Vi từng nói, cô ấy không có tình cảm cao thượng sâu đậm đến cỡ nào, vậy nên chỉ muốn tích chút phúc cho bản thân, để cô ấy có thể sống lâu một chút, bình an, nở mày nở mặt sống hết đời."

Người muốn sống nhất, lại cố tình mất sớm tuổi xuân.

Việc này không thể nghi ngờ làm cho mọi người thổn thức mãi không thôi.

Lưu Giai cầm cúp thiếu chút khóc chết rồi, cuối cùng được người khác đỡ rời đi.

Cô ấy khóc rất lâu, liền hùng hùng hổ hổ rất lâu, cuối cùng hối hận nói: "Thật xin lỗi, tôi không nên cấm cô ấy mang theo vệ sĩ, rõ ràng bình thường cô ấy đi đâu cũng mang theo, tại sao ngày đó lại không mang cơ chứ?"

Còn có một câu là, dù sao cô có nhiều tiền xài cũng không hết, phí phạm chút có làm sao. Khi đó cô ấy nghe được dứt khoát trợn trắng mắt, cô ấy chưa thấy qua người nào không biết tiết kiệm như vậy!

"Còn có thể thiết lập hình ảnh mới cho mình, kéo lại một đợt thiện cảm đâu, có nỗ lực mới có hồi báo nha."

Lúc ấy Diệp Vi nói những lời này dương dương đắc ý, cũng là lần đầu tiên cô ấy thừa nhận Diệp Vi có đầu óc.

Không nghĩ tới hôm nay thật sự đã có hồi báo, lại còn bằng phương thức như vậy.

Vì cái gì, vì cái gì ngày đó lại không mang theo vệ sĩ?

Kỳ thật trong đầu Thịnh Chí Minh cũng có nghi hoặc giống như vậy.

Đúng vậy, vì cái gì lại cố tình vào đúng ngày đó không mang theo?

Đáng tiếc người cũng đã chết, không ai biết được là vì cái gì.

. . .

Vào khoảnh khắc Diệp Vi vừa nhảy lầu thành công, linh hồn liền thoát ly khỏi thân thể, cô bay giữa không trung, nhìn thấy trên mặt đất loạn thành một đoàn.

【 chúc mừng thành viên đặc phái Diệp Vi thành công sắm vai nữ phụ ác độc kết thúc chi nhánh cốt truyện. 】

【 Độ nhiệm vụ hoàn thành: 100% 】

【 Cho điểm nhiệm vụ: 60. 】

【 Chủ Thần chuyển lời: biểu hiện làm việc đáng lo, mong rằng không ngừng cố gắng. 】

Cô mở ra chuyên mục thông tin cá nhân, nhìn một lần lại một lần, quả thực không dám tin, bằng với biểu hiện ưu tú của cô vậy mà chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn! Là do cô không đủ ác độc không đủ ích kỷ không đủ dối gian xảo trá sao?

Hệ thống cho điểm xong trực tiếp kết nối rút thăm trúng thưởng, cho điểm càng cao, xác suất trúng thưởng cũng càng cao, có điều cô chỉ có sáu mươi điểm, xác suất trúng thưởng của cô cũng chỉ có sáu mươi phần trăm.

Mà hệ thống y học Trung Quốc vốn là hệ thống trân quý thập phần khó có được, vẫn luôn được bầu chọn là hệ thống muốn có nhất trong số mười hệ thống lớn, muốn rút trúng nó, không chỉ có yêu cầu xác suất cực cao, còn cần đến mười phần may mắn.

Ai đó nói xem cô có thể không tức giận sao?

Tới đón cô chính là tổ trưởng đội nữ phụ ác độc Cổ Hinh nữ sĩ, cô nhịn không được hỏi: "Không được một trăm điểm thì không nói, vì sao ngay cả chín mươi chín cũng không được?"

Cổ Hinh nữ sĩ: ". . ."

Cô ấy kéo lên bộ tóc dài, kính đen, âu phục đen trắng, ăn nói có ý tứ, nhìn như một học giả lão luyện, hẵng giọng nói: "Cô nhảy lầu ngay trước mặt nam chính, khiến chân tướng tử vong của nữ phụ ác độc bị phát hiện sớm trước một năm, nhiễu loạn chi nhánh cốt truyện. Trừ 10 điểm."

Diệp Vi: ". . ."

Ở bên trong cốt truyện chính, nguyên chủ bị bức phải té lầu tử vong ngoài ý muốn, đám người Khổng Bảo Hoa, Lưu Trường Nham, Tô Thần vô cùng sợ hãi, vì để thoát khỏi hiềm nghi, trốn tránh trách nhiệm, thế nhưng hãm hại cô, nói cô vì tài nguyên mà chủ động câu dẫn đàn ông có vợ, nói cô là cắn thuốc này thuốc nọ, quá mức hưng phấn nên mới trượt chân từ trên lầu rơi xuống, còn mua thuỷ quân tới bôi đen cô, chân tướng nguyên chủ tử vong cũng theo đó mà bị che dấu.

Mà chân tướng chuyện này thẳng đến một năm sau mới bị lộ ra ánh sáng, bởi vì Khổng Bảo Hoa lại bức tử một thiếu nữ khác, mà thiếu nữ kia vừa lúc là fan hâm mộ của Vương Nhược Nghiên, vẫn là do trong lúc đuổi theo thần tượng mới bị lừa đi, bạn bè của thiếu nữ đến trước mặt Vương Nhược Nghiên cầu xin, Vương Nhược Nghiên không đành lòng, lại đi tìm Thịnh Chí Minh giúp đỡ, lúc này mới vạch trần gương mặt thật của Khổng Bảo Hoa, một đường đưa Khổng Bảo Hoa vào ngục giam.

Cũng chính là lúc ấy, chân tướng Diệp Vi tử vong mới bị công bố.

Thì ra không phải cô câu dẫn đàn ông có vợ, mà là bị người khác hạ thuốc hãm hại! Thì ra không phải cô quá mức hưng phấn trượt chân té lầu, mà là bị bức bách té lầu ngoài ý muốn!

Chân tướng tới muộn, rốt cuộc trả cho Diệp Vi một cái trong sạch.

Hiện giờ lại thay đổi, bởi vì có Thịnh Chí Minh nhúng tay, Diệp Vi không phải đã chết vẫn còn bị người khác nói xấu nữa, cũng không ai dám lại mua thuỷ quân tới bôi đen cô, giội cho cô gáo nước bẩn, cô không còn phải tiếp tục chết cũng không rõ ràng, thậm chí ngay cả những người hại cô lúc trước, ngay lập tức đều bị bắt hết.

Việc này quả thật có chút chênh lệch với cốt truyện chính, nhưng kết quả cuối cũng không khác mấy có phải không?

Diệp Vi dựa vào lí lẽ biện luận nói: "Điều này cũng không thể trách tôi a, tôi cũng không biết nam chính uống nhầm thuốc gì rồi, lại đột nhiên xuất hiện ở đó, lúc ấy tôi cũng sợ hãi! Thế nhưng mà tổ trưởng, ngài xem tôi dưới tình huống như vậy còn có thể kiên cường nhảy lầu thành công, hoàn thành chi nhánh cốt truyện một cách hoàn hảo, không phải là thể hiện ra năng lực làm việc ưu tú của tôi sao? Có phải hẳn là nên cho tôi chút khen ngợi hay cổ vũ gì đó được không?"

Cổ tổ trưởng không có chút tình cảm nào: "Cô nhảy lầu ngay trước mặt nam chính, tạo thành tổn thương không thể xóa nhòa trong nam chính cả về thể xác lẫn tinh thần. Trừ ba mươi điểm."

Diệp Vi: ". . . tổn thương thể xác lẫn tinh thần? Còn trừ ba mươi điểm? ! !"

Cho nên so với chi nhánh cốt truyện, lại nói thể xác và tinh thần của nam chính còn quan trọng hơn?

Diệp Vi: "Còn có dạng này sao?"

Cổ tổ trưởng: "Đây là do hệ thống chủ đưa ra phán định, tôi không có quyền can thiệp."

Diệp Vi sắp tức giận chết rồi.

Cổ tổ trưởng thấy sắc mặt Diệp Vi không tốt lắm, thầm nghĩ nói: "Vẫn là chúc mừng cô hoàn thành nhiệm vụ, muốn qua bảy ngày rồi tiếp tục đi hay không? Coi như cho cô nghỉ ngơi một chút."

Diệp Vi: ". . . Cảm ơn, không cần." :)

Cô đối với thế giới này không có chút lưu luyến nào, đi, đi nhanh lên.

Thời điểm rời đi, cô vẫn là nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, trông thấy người đàn ông một thân áo đen đứng đấy dưới bóng đêm.

Trông thấy Khổng Bảo Hoa chật vật vạn phần, lăn lộn dưới đất xin tha mạng.

Trông thấy Lưu Giai nghe được tin tức chạy đến, nhào lên trên mặt đất gào khóc, người để ý hình tượng như vậy, giờ phút này hoàn toàn không có chút hình tượng nào.

Trông thấy thi thể của cô nằm ở nơi đó, máu tươi tanh hồng chảy đầy đất, xung quanh có người còn hét lên, đang hô hoán, chạy vội, tới tới lui lui, chỉ có người đàn ông kia, một thân nghiêm túc, không nhúc nhích, trở thành tồn tại bắt mắt nhất.

Thật ra Thịnh Chí Minh cũng không phải là người máu lạnh vô tình như vậy, mặc dù không biết hắn nhận được tin tức từ nơi nào, nhưng có thể chạy đến cứu cô, chứng minh hắn vẫn có chút lương tâm.

Đáng tiếc, chính là năng lực chịu đựng trong lòng giống như không hề tốt đẹp gì, quá yếu ớt, bằng không thì tại sao lại bị việc cô nhảy lầu mà dẫn đến tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần chứ?

Trọn vẹn hại cô bị trừ mất ba mươi điểm!

____

Cuối cùng thế giới đầu tiên cũng đã hoàn thành. Mới đầu nên cảm thấy Diệp Vi vẫn còn hiền, nhưng về sau bả lươn lẹo thôi rồi luôn. Đảm bảo sẽ càng ngày càng hay, đọc cuốn lắm nên mọi người hãy tiếp tục đọc nha!! =)))

Mong mọi người hãy vote và bình luận ở mỗi chương truyện để ủng hộ tinh thần mình với ạ! Cảm ơn mọi người nhiều 🤗🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com