Chương 21: Nữ Phụ Ác Độc Điên Cuồng Yêu (3)
Chung Thận không nghĩ tới lại gặp được Diệp Vi ở chỗ này, Diệp Vi vẫn hung hăng vênh váo như vậy.
Cô mặc một thân váy đỏ cực kỳ diễm lệ, trang điểm tinh xảo, môi đỏ như lửa, tóc dài lười nhác buông nhẹ trên đầu vai, khí thế mãnh liệt, giống như là một ngọn lửa đang cháy hừng hực, làm người ta khó có thể xem nhẹ.
Cô từ trên cao nhìn xuống Thẩm Oánh Oánh, trong mắt toát ra vẻ khinh thường cùng kiêu căng, càng giống như một loại ngạo mạn bẩm sinh, cô chưa từng đem Thẩm Oánh Oánh để vào mắt, bố thí một ánh mắt đối với cô cũng là sỉ nhục.
Dưới cái nhìn của cô, chẳng qua Thẩm Oánh Oánh chỉ là tôm tép nhãi nhép, một vai về dám can đảm phá hư hạnh phúc của cô.
Chung Thận từ trước tới nay chưa từng gặp qua Diệp Vi như vậy, Diệp Vi ở trước mặt hắn, ngay cả khi tính tình yếu ớt tùy hứng, cũng có thời điểm ngang ngược vô lý, nhưng lại chưa từng có bộ dáng công kích mạnh mẽ như vậy.
Giờ phút này Diệp Vi, như là chiến sĩ bảo vệ lãnh địa của bản thân!
Mà Thẩm Oánh Oánh bị mũi đao của cô chỉ vào, dưới sự công kích mạnh mẽ như vậy liên tiếp bại lui, lung lay, sắc mặt trắng bệch, chứa đầy nước mắt, ngay cả khi cô ta cực lực nâng cằm lên để bản thân nhìn không mềm yếu, lại lộ ra vẻ hoảng hốt cùng bất lực làm người ta khó có thể bỏ qua.
"Cô nói bậy, tôi với Chung Thận là trong sạch rõ ràng, chúng tôi là bạn bè, tôi câu dẫn anh ấy khi nào? Cô đừng có bôi nhọ tôi!" Cô ta chỉ là thích Chung Thận, chưa từng có cử chỉ khác người, dựa vào cái gì nói cô ta câu dẫn Chung Thận?
"A." Diệp Vi cười lạnh một tiếng, "Tôi chỉ hỏi cô, người không có việc gì cũng đi lên sân thượng có phải là cô hay không?"
Thẩm Oánh Oánh chính trực nói: "Là do áp lực công việc của tôi quá lơn, muốn đi thả lỏng một chút."
"Được thôi, tạm thời xem là như vậy đi. Vậy tôi hỏi lại cô, cô cùng vị hôn phu của tôi ở trên sân thượng có gặp mặt nhau vài lần? Là vượt qua ba lần, đúng không?"
Thẩm Oánh Oánh: "Lúc ấy tôi không biết Chung Thận là Chung Thận, chúng tôi không nói ra tên họ, tôi vốn không biết anh ấy đã đính hôn. Tôi cho rằng anh ấy cũng giống tôi, là nhân viên bình thường của Chung thị, bởi vì áp lực công việc quá lớn, cho nên mới đi thả lỏng một chút."
"Ồ." Diệp Vi cười, "Lúc ấy quả thật cô không biết, vậy sau đó thì sao? Về sau cô biết Chung Thận là vị hôn phu của tôi, vì cái gì còn đi lên sân thượng lén lút gặp anh ấy?"
Thẩm Oánh Oánh muốn nói cô và Chung Thận chỉ là bạn bè, giữa bạn bè gặp mặt có cái gì không đúng: "Tôi. . ."
Diệp Vi ngắt lời nói, thái độ càng thêm ngạo mạn: "Được rồi, tôi biết, hai người chỉ là bạn nha, giữa bạn bè gặp mặt thì thế nào, đúng không? Hiện tại tôi chỉ hỏi cô một vấn đề cuối cùng. Sau khi cô biết Chung Thận là vị hôn phu của tôi, có phải còn chủ động đi lên sân thượng tìm anh ấy, hoặc là chủ động chờ đợi anh ấy, xin cô thành thật trả lời tôi, có hay là không có."
Thẩm Oánh Oánh: ". . ."
Diệp Vi thúc giục nói: "Trả lời a, tại sao không nói lời nào?"
Trong lúc nhất thời Thẩm Oánh Oánh vậy mà không cách nào trả lời, bởi vì có, cô ta thật sự có đi qua.
Đặc biệt là sau khi biết Chung Thận là Chung Thận, trong lòng cô ta mười phần thống khổ, hy vọng tất cả đều là giả, cô ta hy vọng dường nào Chung Thận không phải Chung Thận, hy vọng hắn không có vị hôn thê. Nhưng sự thật chính là sự thật, cô ta không thể phủ nhận. Nhưng cô ta cũng không thể phủ nhận bản thân thích Chung Thận, tuy nhiên cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ đi phá hư cái gì a.
Thẩm Oánh Oánh: "Việc này có thể chứng minh được gì chứ? Tôi coi Chung Thận là bạn, vì sao không thể đi tìm anh ấy? Cô không tin tôi, cảm thấy tôi có ý đồ khác, vậy tôi cũng không có cách nào. Nhưng mà cô lại không tin Chung Thận sao? Ngay cả vị hôn phu của mình cô cũng không tin sao?"
"Tin tưởng? Cô muốn tôi tin tưởng hai người?" Diệp Vi tức giận, bưng ly cà phê trên bàn lên tạt về phía Thẩm Oánh Oánh, Thẩm Oánh Oánh bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị ướt toàn thân, cô ta đứng im tại chỗ, ngay cả động cũng không dám động.
"Thẩm Oánh Oánh, đừng nói cho tôi những lời ma quỷ đó, tôi chính là không tin, tôi chính là cảm thấy cô đang câu dẫn vị hôn phu của tôi, cho nên cô cũng đừng trách tôi trút giận lên người nhà của cô! Cô và người nhà của cô cũng đừng nghĩ sẽ được sống yên ổn!"
Thẩm Oánh Oánh nghĩ đến cha mẹ lúc tuổi già còn gặp phải vũ nhục như vậy, cô ta liền cảm thấy khổ sở cùng đau lòng cho cha mẹ, thêm nữa trong khoảng thời gian này cô ta cực kỳ áp lực, tâm tình cũng mười phần không tốt, bị đe dọa như thế, nước mắt cô ta liền rơi xuống, bất đắc dĩ cúi thấp đầu khổ sở nói: "Cha mẹ của tôi tuổi đã lớn, thân thể cũng không tốt, nếu như cô có điều gì bất mãn với tôi, hận tôi chán ghét tôi, cứ việc trút giận lên tôi! Tôi chỉ cầu xin cô buông tha cho bọn họ, bọn họ cái gì cũng không biết, chịu không nổi những khó khăn trắc trở này!"
Vốn không ít quần chúng vây xem vẫn còn đứng về phía Diệp Vi, dù sao cũng là "Chính cung oán trách Tiểu tam," thoạt nhìn có thể cả người Diệp Vi quá mức kiêu ngạo, nói chuyện làm việc không hề cố kỵ, ác ý trong lòng cô cũng không che giấu chút nào, càng làm nổi bật lên vẻ yếu đuối bất lực của Thẩm Oánh Oánh, điềm đạm đáng yêu. Lại nói, cô hại đến cha mẹ người ta lớn tuổi như vậy còn bị đuổi việc, nghe thật là đáng thương.
"Cái cô bạch phú mỹ kia quả thật có chút quá phận, như thế nào đi nữa, cha mẹ người ta cũng không sai nha, đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn bị đuổi việc, lớn tuổi rồi tìm việc làm cũng không dễ, haizz."
"Tục ngữ nói oan có đầu nợ có chủ, không nên bởi vì là ân oán của bản thân mà giận chó đánh mèo lên trên đầu người khác."
"Đúng thế, còn muốn một nhà người ta không được sống yên ổn, tâm tư này cũng không khỏi quá ác độc. . ."
"Tục ngữ cũng đã nói, con cái làm sai cha mẹ chịu, người phụ nữ kia làm tiểu tam muốn đi câu dẫn người khác, làm ba mẹ không có chút trách nhiệm sao?"
"Nhưng người ta nói chỉ là bạn bè a, tôi cũng có bạn là nam giới, chẳng lẽ tôi cũng đang muốn câu dẫn người ta a? Cũng không thể quá nhạy cảm đi."
". . ."
Thẩm Oánh Oánh cũng nghĩ như vậy, cô ta cảm thấy đây là ân oán giữa cô ta và Diệp Vi, không nên liên luỵ đến người nhà vô tội của cô ta.
Mắt thấy Diệp Vi trái lại trở thành đối tượng bị chỉ điểm, vốn dĩ Diệp Vi còn đang âm thầm đắc ý năng lực làm việc ưu tú của bản thân, tinh thần vô cùng chấn động, không được, nam chính còn chưa tới đánh mặt cô đâu, cô cũng không thể bị quần chúng vây xem đánh tiếp.
"Ha ha, đừng giả bộ đáng thương với tôi." Thái độ Diệp Vi càng ác liệt, ánh mắt nhìn Thẩm Oánh Oánh cực kỳ khinh thường, dường như đã nhẫn nại với cô ta đến cực điểm rồi, "Tôi đã cho cô cơ hội lựa chọn, chỉ cần cô rời khỏi Chung Thận thật xa, tôi sẽ không làm khó dễ cha mẹ của cô, nhưng cô ngược lại xem thường tôi, không để ý đến cha mẹ cũng phải lén lút gặp mặt Chung Thận, xem ra cô đối với anh ấy hẳn là yêu đến sâu đậm a! Thậm chí vượt qua cha mẹ cô!"
Thẩm Oánh Oánh: ". . . ? ? ?"
Quần chúng vây xem: ". . . ! ! !"
Chung Thận kinh sợ vì gặp phải Diệp Vi không giống như ngày thường: ". . . ! ! !"
Chu Hải cũng đồng dạng bị chấn động: ". . . ? ? ?"
Chung Thận rốt cuộc lấy lại tinh thần, hắn ho một tiếng, mặt không thay đổi đi tới.
"Diệp Vi, em làm như vậy là quá phận."
Diệp Vi hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy người vừa tới sắc mặt liền trắng bệch, trong nháy mắt ngạo mạn cùng cường thế liền biến mất, chỉ bất an kêu lên: "Chung Thận? !"
Mọi người ồ lên, dồn dập quay đầu nhìn lại.
Chung Thận?
Là nam chính hẹn hò với nữ nhân viên phục vụ kia?
Chỉ thấy người đàn ông mặc một thân âu phục màu đen, tuấn lãng phi phàm, khí thế nghiêm nghị, vai rộng mông lớn, thân cao gần một mét chín mang đến cảm giác áp bách cực lớn!
"DM, dáng dấp người đàn ông này còn đẹp trai như vậy! Các cô xem đôi chân dài của hắn kìa, vóc người này một thân khí chất này, tuyệt nha, so với minh tinh điện ảnh còn xuất sắc hơn!"
"Vừa đẹp trai lại vừa có tiền, ngay cả tôi cũng nhịn không được muốn câu dẫn anh ta!"
". . . Các cô nói Chung Thận này chính là Chung Thận kia sao?"
"Chung Thận nào?"
"Chung Thận của điện tử Chung Thị a!"
"Đúng rồi, vừa rồi anh ta còn gọi bạch phú mỹ kia là 'Diệp Vi' đúng không? Tôi nghe nói năm trước Chung thị cùng Diệp thị kết thông gia, lúc ấy không phải còn lên báo sao?"
"Tôi chỉ muốn đơn giản uống buổi trà chiều, tại sao còn cho tôi ăn dưa?"
Sản phẩm điện tử liên quan đến Chung thị mười phần rộng rãi, từ lúc ban đầu máy giặt, tủ lạnh, đến bây giờ TV, máy tính, bàn là, điện thoại di động, hầu như nhà nào cũng có sản phẩm của Chung thị, cho nên danh tiếng của Chung thị cũng rất lớn.
Mà ông chủ của Chung thị là Chung Thận, cũng là một trong những nhân vật thần bí được cư dân mạng nhiệt tình bàn luận nhất.
Mặc dù không có quá nhiều trường hợp hắn công khai lộ mặt, nhưng người gặp qua hắn không ít, thế cho nên "Khuôn mặt mỹ mạo" của Chung Thận sớm đã truyền ra ngoài, chỉ khổ nỗi là không có ảnh chụp, vẫn luôn không thể chứng thực được. Hiện giờ xem ra, mới cảm thấy những lời đồn trên mạng kia căn bản không đủ để miêu tả một phần mười vẻ đẹp bề ngoài của hắn.
Thẩm Oánh Oánh nhìn thấy Chung Thận đột nhiên xuất hiện, sau khi cô ta khiếp sợ lại cảm thấy vui mừng, thẳng đến khoảnh khắc nhìn thấy hắn, cô ta mới phát hiện bản thân đã nghĩ đến hắn nhiều như vậy.
Có phải là hắn đã nghe được cuộc đối thoại giữa cô ta và Diệp Vi hay không?
Biết được Diệp Vi là người như thế nào sao?
Diệp Vi đang diễn như vậy, Chung Thận đột nhiên xuất hiện, cô mới là người bối rối nhất, quả nhiên, thoạt nhìn Diệp Vi cực kỳ bối rối, ngay cả chân tay cũng không biết để vào đâu, bịa đặt lấy cớ cũng vụng về mười phần: "Em với bạn bè tới đây uống trà chiều, không nghĩ tới tình cờ gặp Thẩm Oánh Oánh như vậy......"
Hai cô chị em nhỏ cũng là người biết thức thời, chứng kiến vở kịch lâu như vậy cũng diễn được một phần lực: "Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đi dạo phố với nhau quá mệt mỏi, tùy tiện tìm một quán cà phê ngồi một chút, không nghĩ tới tình cờ gặp Thẩm Oánh Oánh như vậy, thật sự trùng hợp nha ha ha."
Chung Thận nhìn Diệp Vi, mang theo vẻ trách móc nói: "Anh đều đã nghe được, Diệp Vi, em làm như vậy là có chút quá phận, em không nên làm như thế."
Sắc mặt Diệp Vi càng trắng hơn, cô nhìn Chung Thận, thấy vẻ mặt của hắn cũng không làm bộ, lúc này mới quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Oánh Oánh, Thẩm Oánh Oánh lau nước mắt, vẻ mặt quật cường nhìn cô.
Chung Thận thấy sắc mặt Diệp Vi không tốt, sợ bệnh tim của cô tái phát: "Em trước tiên bình tĩnh một chút. . ."
Diệp Vi đột nhiên lớn tiếng nói: "Bĩnh tĩnh? Em bình tĩnh cái gì? Em nhìn không bình tĩnh sao?"
Chung Thận bị hét liền nháy mắt, thành thật nói: "Phải, em nhìn không bình tĩnh lắm."
Diệp Vi: ". . ."
Cô hất cằm lên, "A, mới vừa rồi em còn nói là Thẩm Oánh Oánh câu dẫn anh đó, hiện tại mới phát hiện, tâm tư của anh đối với cô ta cũng không đơn giản, anh chính là đang thông đồng với cô ta!"
Chung Thận nhíu mày, nghiêm túc lên: "Diệp Vi, không được nói lung tung."
Diệp Vi lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Anh xuất hiện ở chỗ này, đã là minh chứng tốt nhất rồi, ngược lại anh đừng nói với em là anh cũng giống như em, tùy tiện tìm một quán cà phê tiến đến ngồi một chút, trùng hợp gặp được Thẩm Oánh Oánh như vậy. Thiên hạ có sự việc trùng hợp như vậy sao? Trái tim của em có bệnh chứ không phải đầu óc có bệnh."
Chung Thận không cách nào phủ nhận, bởi vì xác thực hắn không phải trong lúc vô tình đi tới đây, nhưng hắn cũng tuyệt đối không phải tới "Lén lút gặp mặt" như lời Diệp Vi nói, nhưng đối mặt với ánh mắt của Diệp Vi, trong chớp mắt hắn lại có chút bối rối.
Diệp Vi tự giễu cười một tiếng, còn nói: "Không sai, hiện tại anh đã biết đi, là em làm hại cha mẹ Thẩm Oánh Oánh mất đi việc làm, cũng là em cố ý vu oan Thẩm Oánh Oánh làm tổn thương em, hai lần trước cũng là em giả bộ bệnh, em chính là hư hỏng như vậy, bởi vì em không muốn nhìn Thẩm Oánh Oánh tốt được. . ."
Chung Thận nhìn Diệp Vi, lại nhìn Thẩm Oánh Oánh, Thẩm Oánh Oánh gục đầu xuống tránh đi ánh mắt của hắn, Chung Thận nói: "Anh đến tìm Thẩm Oánh Oánh là có chuyện muốn nói, cũng không phải như em nghĩ. Em có việc gì cứ việc nói với anh, không nên giấu giếm vụng trộm làm những chuyện này, vì sao em . . ?"
Diệp Vi lại trực tiếp đánh gãy Chung Thận: "Vì sao em lại như vậy? Bởi vì tất cả đều do hai người bức em đó!"
Chung Thận: ". . . ? ? ?"
"Em làm tất cả, đều là do hai người bức em!"
Diệp Vi biết, làm nữ phụ ác độc thâm niên, cô làm ra hết thảy mọi chuyện đều là vì bất đắc dĩ, đều là bị buộc phải làm như vậy.
Cô hung tợn, cầm túi xách liền rời đi, "Tôi không sai, đều là do các người sai!"
Chung Thận: ". . ."
Không biết vì sao, hắn không nghĩ Diệp Vi sẽ rời đi như vậy, tuy rằng hắn không đồng ý với cách làm của Diệp Vi, hắn phản xạ có điều kiện muốn giữ chặt cô, lại không nghĩ bị Diệp Vi đột nhiên quay đầu trừng mắt, làm hắn cả kinh đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt cô vừa lớn lại vừa sáng, như một ngọn lửa bùng cháy.
"Chung Thận, Thẩm Oánh Oánh, tôi nói cho hai người biết, tôi mà không dễ chịu, hai người cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn! Chờ đó cho tôi!"
Dứt lời, cô không ở lại lâu, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Hai vị chị em nhỏ bị bỏ lại sợ lửa giận của Chung Thận lan đến, cũng cầm túi xách lên đuổi theo Diệp Vi.
Mắt thấy nữ chính thứ nhất đã rời đi, ánh mắt quần chúng vây xem nhìn Chung Thận cũng trở nên kỳ lạ hơn, Chung Thận từ trước đến nay không thèm để ý đến ánh mắt của người khác cũng bị nhìn đến cả người không được tự nhiên.
"Oa, đây quả thực chính là tình tiết bên trong phim thần tượng nha, tổng tài bá đạo không hiểu gì về tình yêu sau khi liên hôn liền gặp được chân ái của cuộc đời, hai người sẽ trải qua trùng điệp trắc trở, dùng tình yêu của bọn họ đột phá trùng điệp khó khăn, cuối cùng người có tình trong thiên hạ sẽ trở thành người một nhà, bạch đầu giai lão, hạnh phúc cả đời."
"Như vậy nam chính có phải là nên phá sản hay không? Không phá sản thì làm sao thể hiện được nhân vật nữ chính sẽ không rời không bỏ?"
"Không đúng, nữ phụ bắt nạt nữ chính như vậy, hẳn là nhà nữ phụ nên phá sản trước a?"
Chung Thận: ". . . ? ? ?"
Những người ở đây đang nói cái gì vì sao hắn nghe lại không hiểu?
Thẩm Oánh Oánh không chú ý tới mọi người xung quanh đang sôi nổi nghị luận, toàn tâm toàn ý của cô ta đều là Chung Thận: "Anh mau đuổi theo Diệp Vi đi, cô ấy có bệnh tim, có thể xảy ra chuyện hay không?"
Chung Thận nhíu mày, lúc này mới nhớ tới mục đích hắn đi tìm Thẩm Oánh Oánh, hắn quay đầu lại nhìn cô ta, thấy từng giọt cà phê còn đang trên người cô ta chảy xuống, là bị Diệp Vi tạt qua.
Dáng vẻ tạt cà phê của Diệp Vi vừa quyết đoán lại vừa xinh đẹp, ngay cả hắn cũng bị hoảng sợ.
Chung Thận nói: "Tôi tới tìm em là hi vọng em có thể trở về làm việc, nơi này không thích hợp với em."
Thẩm Oánh Oánh nhìn hắn, lắc đầu: "Anh đối với em như vậy, vị hôn thê của anh sẽ hiểu lầm, đến lúc đó chỉ sợ. . ."
Chung Thận nghĩ nghĩ nói: "Em có thể đi tới chi nhánh của Chung thị."
Thẩm Oánh Oánh: ". . . ? ?"
Chung Thận thấy Thẩm Oánh Oánh ngơ ngác nhìn hắn, không khỏi nghi hoặc: "Cũng không muốn sao?"
Sắc mặt hắn trầm xuống: "Đây là cuộc đời của em, em muốn lãng phí, tôi cũng không có quyền can thiệp."
Hắn không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Thẩm Oánh Oánh không nghĩ tới Chung Thận đột nhiên tới, lại càng đột nhiên rời đi như vậy, không tự chủ được đuổi theo hai bước: "Chung Thận. . ."
Bước chân Chung Thận không ngừng, "Tự em suy nghĩ thật kỹ một chút."
Người đàn ông rất nhanh liền biến mất ở quán cà phê, chỉ còn lại một mình Thẩm Oánh Oánh ngơ ngác đứng tại chỗ, nếu không phải một thân cô ta còn có cà phê đọng lại, cùng những tiếng xì xào bàn tán xung quanh đang chỉ trỏ, cô ta còn hoài nghi tất cả mọi việc vừa xảy ra có phải là ảo giác hay không.
. . .
Chung Thận đứng bên ngoài quán cà phê một lát, Chu Hải tiến lên báo cáo nói: "Diệp tiểu thư đã về nhà."
Chung Thận ừ một tiếng, "Đi thôi, đi xem một chút."
Hai người rất nhanh đi tới Diệp gia, hắn cho rằng Diệp Vi tức giận như vậy khẳng định không nguyện ý gặp hắn, ai ngờ vậy mà thấy cô đi từ trên lầu xuống, con mắt còn đỏ phừng phừng, "Thế nào, là tới tìm em giải trừ hôn ước sao? Em cho anh biết, em đây sẽ thành toàn cho anh!"
Chung Thận: "... ? ? ?"
Thật sự là Chung Thận có chút trợn tròn mắt, hắn còn tưởng rằng Diệp Vi đã nguôi giận, không nên nói muốn tác thành cho hắn như vậy chứ? Hắn nghe nhầm rồi đi?
Không nói đến Chung Thận, ngay cả Chu Hải cùng những người giúp việc ở đây đều bị làm cho khiếp sợ.
"Vì cái gì?"
Diệp Vi ôm ngực, tình ý chân thành nói: "Trên đường trở về em vẫn luôn suy nghĩ, em làm như vậy là đúng sao? Vì anh mà em làm tổn thương những người kia là đúng sao? Anh nói đúng, em sai rồi, em làm như vậy là không đúng! Em cũng phát hiện ra một việc, thật ra em không yêu anh được giống như Thẩm Oánh Oánh vậy a, anh xem, cô ta yêu anh đến mức ngay cả cha mẹ của cô ta cũng không để ý, không quan tâm, nói cái gì cũng chỉ muốn gặp anh, em làm không được, em không có cách nào vì anh mà không để ý đến cha mẹ của em, cho nên chỉ có thể đem anh nhường cho người yêu anh hơn, em tin tưởng cô ta sẽ yêu anh thật tốt."
Chung Thận: ". . . ? ? ? ! ! !"
Chu Hải: "..."
Mọi người ở đây: "..."
Diệp Vi: Cô ôn nhu như vậy, hẳn là đã trấn an được thể xác và tinh thần vừa bị hù dọa của nam chính rồi đúng không? ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com