Chương 37: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Thích Tiền (5)
Bất kể như thế nào Mặc Vũ cũng không nghĩ tới, Diệp Vi cố ý gặp hắn, vậy mà là vì muốn hắn không nên đem chuyện cô và hắn từng quen nhau nói ra!
Hắn ở trong mắt cô đã trở thành cấm kỵ, là thứ không thể nói cho người ngoài biết, là đá cản đường trở ngại việc cô trèo lên.
Vinh hoa phú quý liền quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức có thể làm một người trở nên hoàn toàn thay đổi?
Hắn không khỏi nhớ tới Diệp Vi trước kia, bởi vì dung mạo xinh đẹp, có không ít nam sinh từng theo đuổi cô, mà tính cách cô quá mức thẳng thắn cùng tùy hứng, chỉ cần cô không thích, chướng mắt, xua xua tay nhìn nhiều hơn một cái cũng không muốn, cự tuyệt dưới đáy mắt cũng sắp tràn ra ngoài, bản thân cô tuỳ hứng, chưa bao giờ quan tâm là đối phương nghĩ như thế nào, tuy rằng như vậy làm người khác cảm thấy khó xử, mất mặt, nhưng đồng dạng, ngược lại càng kích thích dục vọng háo thắng của người ta, muốn theo đuổi cô.
Tuy rằng Mặc Vũ cũng cảm thấy dung mạo Diệp Vi xinh đẹp, nhưng hắn không thích tính tình tùy hứng yếu ớt của cô, cho nên không có cảm giác gì với cô, mỗi lần nghe bạn học nói đến cô, hắn đều cảm thấy không thể nói lý, không phải là dáng dấp có chút đẹp mắt một chút, còn lại thì sao?
Hắn vẫn luôn cho rằng cô không phải loại nữ sinh mà hắn thích, thẳng cho đến có một lần chạng vạng tối, trong lúc vô tình hắn gặp phải Diệp Vi đang ở dưới khu dạy học cho chó mèo hoang ăn, lúc ấy mưa phùn còn đang rơi rả rích, nữ sinh giơ ô che mưa ngồi xổm ở góc tường giả tiếng mèo gọi meo meo, khi cười rộ lên lộ ra hai chiếc răng khểnh, Diệp Vi không có yếu ớt tùy hứng như bên ngoài, vậy mà đơn thuần đáng yêu như thế, cái khoảnh khắc kia, hình ảnh dưới mưa của cô trở thành ký ức khó quên nhất cũng là xinh đẹp nhất.
Lần đầu tiên hắn phát hiện ra vẻ đẹp của cô, từ nay về sau liền không thể tự kiềm chế.
Mà hiện tại, nữ sinh kia trong lòng hắn đã biến mất.
Giọng nói Mặc Vũ lạnh lùng, ngữ điệu trào phúng: "Yên tâm, tôi sẽ không nói ra bên ngoài, từ nay về sau, giữa tôi và em không còn liên quan"
Diệp Vi biết lòng dạ của nam chính, tuyệt đối sẽ không chấp nhặt với cô, hài lòng gật gật đầu: "Đương nhiên như vậy là tốt nhất, được rồi, không có việc gì nữa, đi đây."
Hơi thở toàn thân Mặc Vũ lạnh hơn, cô càng biểu hiện đến không thèm để ý, hắn liền càng cảm thấy tức giận.
Rõ ràng người làm sai là cô, làm sao có thể biểu hiện đến mức bình tĩnh như vậy, thản nhiên như vậy? Ngay cả thái độ cầu xin người khác, cứ như là chuyện đương nhiên, giống như là cô vốn không có làm sai cái gì.
Quả nhiên là hắn nhìn lầm cô sao? Hoặc là nói cô căn bản chưa từng thích hắn?
Đúng rồi, nếu thật sự thích, sao có thể ngay cả một chút phản ứng cũng không có, ngược lại dứt khoát quả quyết muốn cắt đứt quan hệ với hắn như vậy?
Hắn cười tự giễu một tiếng: "Diệp Vi, em thật sự từng thích tôi sao?"
Diệp Vi sững sờ, lời này của nam chính là có ý gì? Bởi vì cô kích thích quá mức nên khiến hắn đau lòng sao? Tâm hồn yếu đuối như vậy sao? Cô nhịn không được lại muốn an ủi hắn, ví dụ như khuyên nhủ hắn chân trời nơi nào mà không có hoa thơm, cần gì phải yêu đơn phương một loài hoa, nữ chính ở ngay bên cạnh hắn, mau tranh thủ thời gian di tình biệt luyến (*) đi a.
(*) Di tình biệt luyến: đem tình yêu chuyển qua đối tượng khác.
Có điều nghĩ đến kết cục bi thảm của nhiệm vụ trước, cô lại đem tâm tư muốn an ủi người khác này kịp thời đè ép xuống.
Cô lạnh lùng nói: "Từng thích, thật sự."
Mặc Vũ muốn nhìn vẻ khó xử cùng xoắn xuýt trên mặt Diệp Vi, cuối cùng tất cả đều chỉ là lạnh lùng, trong lòng hắn vốn dâng lên hy vọng cũng chặt đứt theo, "Có đúng không, thích tôi? Cái thích của em thật đúng là rẻ mạt, thích là có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, vậy mà là thích sao?" Thậm chí hắn còn cảm thấy Diệp Vi dối trá, nếu thật sự thích hắn, tại sao lại đối xử với hắn như vậy.
Còn nói ở một chỗ với hắn, cũng chỉ là vì thỏa mãn tâm tư hư vinh giả tạo của cô đi?
Lúc này, hắn đã bắt đầu nghi ngờ Diệp Vi, ngay cả ngọt ngào trước kia hắn thấy hình như cũng chỉ toàn là đồ vật giả dối.
Diệp Vi nói: "Bất kể anh tin hay không, tôi thật sự từng thích anh."
Mặc Vũ nói: "Em thích, tôi thật đúng là không dám tin."
Diệp Vi bất đắc dĩ: "Nếu không tin, cần gì phải hỏi tôi chứ?"
Mặc Vũ cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Vi, cô vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí so với trước kia còn đẹp hơn, những cái đó đủ để nhìn ra cô sống rất tốt sau khi rời khỏi hắn, thậm chí còn tốt hơn so với trước kia.
"Em đi đi, yên tâm, sẽ không ai biết quan hệ của chúng ta."
"Được, cảm ơn."
Diệp Vi không nói thêm gì nữa, dẫm lên giày cao gót liền rời đi.
Mặc Vũ nhìn cô từng bước một đi xa, nhìn cô cũng không quay đầu lại, không có chút lưu luyến nào, từng bước một biến mất ở trước mắt hắn.
Thẳng đến khi đi xa, Diệp Vi mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng mà cô không còn thấy Mặc Vũ, chỉ nhìn thấy hành lang trống rỗng.
Thật ra nguyên chủ là thật sự thích Mặc Vũ, nhưng mà cuối cùng không thể chống đỡ nổi dục vọng theo đuổi vật chất của cô, cô càng thích, vẫn là sinh hoạt nhẹ nhàng giàu có. Cô không thích mỗi ngày liều chết làm việc còn phải bị người khác khi dễ, bị người ta cướp đoạt mất thành quả lao động, công việc là cô làm, vất vả chính là cô, được khen ngợi lại không phải cô, nhận tiền thưởng cũng không phải cô, ngược lại cuối cùng còn bị cấp trên chèn ép, trong tối ngoài sáng còn muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô.
Từ nhỏ Diệp Vi được nuông chiều mà lớn lên, được chiều chuộng từ bé, căn bản không chịu nổi cay đắng như vậy, càng chịu không nổi ủy khuất như vậy, tích cách của cô vốn dĩ đã kém, cho nên hơi chút đả kích liền thỏa hiệp với Mặc Uyên.
Cô từ bỏ Mặc Vũ, nhưng mà Mặc Uyên lại là người đàn ông có tâm tư quỷ dị, đối với cô cũng chỉ là lợi dụng mà thôi, sau khi tình yêu của Mặc Vũ đối với cô biến mất, giá trị lợi dụng của cô với Mặc Uyên liền không có, sinh hoạt tốt đẹp như trong tưởng tượng tự nhiên cũng quay lại từ đầu.
Mà lúc đó bên người Mặc Vũ đã có nữ chính, nữ chính Miêu Thư Nhã vẫn luôn một mực ở bên người hắn, bất kể là hắn tốt hay xấu, là con riêng lớn lên trong gia đình không có tiền, hay là con riêng trong gia đình có tiền, cô ta cũng ở bên cạnh hỗ trợ hắn, không có xem thường hắn, cũng không có khinh bỉ hắn, hai người cùng nhau đi tới, trải qua mưa mưa gió gió, tình cảm tự nhiên khắc sâu, hơn nữa cũng cực kỳ tín nhiệm lẫn nhau.
Sau này Diệp Vi phát hiện Mặc Vũ vậy mà cũng là con trai của Mặc Sĩ Tông, tuy rằng là con riêng không được thừa nhận, nhưng hắn vẫn được hưởng quyền thừa kế như Mặc Uyên, cứ như vậy thân phận của Mặc Vũ tự nhiên giống với Mặc Uyên, làm người thừa kế của Mặc Sĩ Tông, tương lai nhất định sẽ rất rộng mở, lại không phải tiểu tử nghèo cái gì cũng không cho cô được như trước kia.
Kể từ đó, cô lại muốn quay đầu tái hợp với Mặc Vũ, nhưng đáng tiếc Mặc Vũ cùng nữ chính đã ở bên nhau, đương nhiên cô lại sử dụng không ít thủ đoạn, muốn cho Mặc Vũ cùng nữ chính tách ra. Kết quả cuối cùng có thể nói, cô làm tất cả chẳng qua cũng chỉ để cho nam nữ chính càng ngày càng yêu nhau hơn mà thôi.
Nói đến cũng kỳ lạ, Mặc Uyên vì muốn để Diệp Vi rời khỏi Mặc Vũ, ở sau lưng sử dụng không ít thủ đoạn, lại hết lần này tới lần khác phải làm bộ cái gì cũng không biết, còn cố ý muốn mang cô đến lắc lư trước mặt Mặc Vũ, hắn ta thích xem bộ dáng đau khổ của người khác
Hắn ta bên ngoài giả vờ như cái gì cũng không biết, đối phó Mặc Vũ, đương nhiên cũng chỉ là lén lút tiến hành.
Hắn ta không thể làm rầm rộ lên, nhất định phải âm thầm mà làm, bởi vì hắn ta đơn thân độc mã, Mặc Sĩ Tông nhất định sẽ giúp đỡ Mặc Vũ, với hắn ta mà nói ngược lại không có cái gì tốt.
Đương nhiên, là nhân vật phản diện đối nghịch cùng nam chính, khẳng định không có kết quả gì tốt.
. . .
"Đừng trốn nữa, ra đi."
Mặc Vũ đang trầm mặc đột nhiên mở miệng, chỉ trong chốc lát, quả nhiên thấy Miêu Thư Nhã từ một góc đi ra.
Cô ta nhún nhún vai: "Xin lỗi, tôi vốn là muốn một mình tới đây yên tĩnh một chút, không nghĩ tới nghe trộm hai người nói chuyện."
Cô ta quả thật là tới đây thanh tịnh, lại không nghĩ sẽ nghe được Mặc Vũ cùng Diệp Vi nói chuyện, càng không nghĩ tới bạn gái cũ của Mặc Vũ còn là bởi vì tiền mà vứt bỏ Mặc Vũ.
Mặc Vũ nhìn Miêu Thư Nhã một chút, liền quay người rời đi.
Miêu Thư Nhã đuổi theo, nói: "Không nghĩ tới anh còn có một đoạn quá khứ như vậy."
Mặc Vũ: "Cô không nghĩ tới thì thôi đi."
Miêu Thư Nhã cười cười, suy nghĩ một chút nói: "Mặc Uyên không phải người dễ hòa hợp, đừng nhìn anh ta ôn hòa hữu lễ như thế, thật ra là người đàn ông rất nhỏ nhen, tâm tư cũng cực kỳ âm trầm, đặc biệt là sau khi chân anh ta bị thương, càng trở nên đáng sợ hơn. Dường như người giúp việc trong nhà cứ một đoạn thời gian là sẽ đổi một nhóm, người như anh ta thật không nên ở chung."
Có lẽ ngoại trừ lão quản gia bên cạnh hắn ta, không ai nguyện ý lưu lại lâu dài bên cạnh, chịu đựng tính tình tàn nhẫn khó phân biệt của hắn ta.
Cô ta dường như có thể tưởng tượng được kết cục của Diệp Vi.
Mặc Vũ nghi ngờ nhíu mày: "Cô nói với tôi những điều này làm gì? Không đúng, vì sao cô lại biết được những chuyện này? Cô biết Mặc Uyên?"
Miêu Thư Nhã nói: "Ngay cả cấp trên của mình cũng không hiểu rõ, còn muốn bò lên trên như thế nào được? Anh cho rằng mục tiêu của tôi, cũng chỉ là một cái chức tổ trưởng nhỏ này thôi sao?"
Mặc Vũ nhướng mày, lần đầu tiên hắn nhìn thấy dục vọng không che dấu chút nào trên mặt Miêu Thư Nhã, không giống như loại dục vọng đối với quyền lợi địa vị như của Diệp Vi, hắn thấy nhiều hơn chính là tự tin ở trên mặt Miêu Thư Nhã, là kiêu ngạo, cùng với một loại khí phách muốn bùng nổ mạnh mẽ ở trên thương trường, đây là một loại dục vọng muốn phát triển tài năng của bản thân.
Đặc biệt là loại ánh mắt hướng về ánh sáng này của cô ta, chỉ mới nhìn, liền khiến trái tim đang mất mát thống khố của hắn cũng đi theo sôi trào lên.
Một người phụ nữ còn có thể như thế, mà hắn làm sao có thể bởi vì chút tình yêu nhỏ nhoi liền suy sút không tiến được về phía trước chứ?
Cuối cùng hắn cũng không còn mất mát cùng khổ sở như vừa rồi, tâm tình khai sáng hẳn lên.
Mặc Vũ nói: "Cô biết, bên cạnh Mặc Uyên có rất nhiều phụ nữ sao."
Miêu Thư Nhã trả lời: "Anh có biết, coi như tính cách của Mặc Uyên âm trầm bất thường, hỉ nộ khó phân biệt, lấy thân phận của anh ta, vẫn như cũ có không ít phụ nữ muốn nhào vào người anh ta, cho dù biết anh ta là người rất khó ở chung, lại còn mơ mộng trở thành người đặc biệt nhất trong lòng anh ta, mơ mộng cứu vớt anh ta, thanh thuần đáng yêu, xinh đẹp động lòng người, giản dị chăm chỉ... Có lẽ không có người phụ nữ nào là anh ta chưa thấy qua."
"Nghe giọng điệu này của cô, những người phụ nữ đó đều thất bại rồi?"
"Không chỉ là thất bại. Anh biết không? Đã từng có một cô người mẫu trẻ muốn câu dẫn anh ta, không chỉ không thành công, ngược lại còn bị anh ta ném ra khỏi giới người mẫu, đừng nói muốn nổi tiếng, đến nay cũng chỉ có thể làm người mẫu nhỏ ở tuyến 36."
Mặc Vũ kinh ngạc, hắn cho rằng Mặc Uyên chỉ là loại cự tuyệt câu dẫn này mà thôi, không nghĩ tới vậy mà hắn ta còn trả thù ngược lại?
"Cho nên hiện tại đã không có người nào dám dùng chiêu này đi đối phó Mặc Uyên, anh ta a, cực kỳ thâm trầm, không ai biết anh ta đang suy nghĩ cái gì."
"Hắn ta thật sự đáng sợ như vậy?"
Miêu Thư Nhã gật gật đầu, không biết nghĩ tới điều gì, đáy mắt cô ta cũng từng có một chút sợ hãi, nói: "Thật ra không tiết lộ chuyện anh cùng Diệp Vi đã từng ở bên nhau nói thẳng ra cũng có chỗ tốt, nếu anh ta mà biết anh và Diệp Vi từng ở bên nhau, lấy tính tình của anh ta, khả năng anh không có cách nào tiếp tục lưu lại Mặc thị."
"Bá đạo như vậy? Tôi lưu lại Mặc thị, bằng chính bản lĩnh của bản thân." Mặc Vũ cười lạnh một tiếng: "Nói như vậy, tôi có phải nên cảm ơn Diệp Vi có lòng tốt nhắc nhở?"
Miêu Thư Nhã nói: "Anh đơn thân độc mã, hành động theo cảm tính sẽ không có kết quả gì tốt."
Mặc Vũ trầm mặc một lát, nói: "Yên tâm, tôi đã đồng ý với Diệp Vi, sẽ không nói ra ngoài."
Vì vinh hoa phú quý, ở bên một người đàn ông hư tình giả ý như vậy, thật có thể vui vẻ sao? Vẫn là nói tiền thật sự quan trọng như vậy?
Lại nói nếu Mặc Uyên là một người đàn ông đáng sợ như vậy, Diệp Vi ở bên cạnh hắn ta, thì có thể chiếm được cái gì tốt?
Ngược lại hắn thật sự muốn nhìn một chút, cô có thể đi tới một bước nào.
. . .
Cùng lúc đó, Mặc Uyên cũng đang nghe cấp dưới báo cáo.
"Diệp tiểu thư muốn Mặc Vũ không được tiết lộ chuyện hai người họ đã từng ở bên nhau cho người ngoài biết, Mặc Vũ hỏi Diệp tiểu thư có từng thích cậu ta hay không, Diệp tiểu thư nói từng thích... thoạt nhìn Mặc Vũ rất thống khổ... Diệp tiểu thư nói xong mấy câu liền rời đi."
"Thẳng đến khi đi rất xa, Diệp tiểu thư mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, thoạt nhìn hình như là có chút lo lắng?"
"Lo lắng?" Mặc Uyên cười, "Lo lắng mới tốt."
Hắn ta nghiêng đầu, chỉ chốc lát liền thấy Diệp Vi lấy cớ vào phòng hoá trang mỉm cười đi về phía hắn ta.
Vẻ mặt Diệp Vi tươi cười, làm như chưa có gì xảy ra đi tới kéo cánh tay Mặc Uyên.
"Làm sao lại đi lâu như vậy, nghe nói vừa rồi em ở bên ngoài nói chuyện phiếm với người khác? Gặp được người quen?" Mặc Uyên biết rõ còn cố hỏi, không giận tự uy.
Diệp Vi giật nảy mình, giải thích nói: "Bụng em không thoải mái. . ."
"Sau đó thì sao?"
"Cho nên ở bên ngoài hóng gió một lát, Mặc tiên sinh không nên để ý."
". . . ? !"
Hóng gió, tán bộ sao?
Nụ cười của Mặc Uyên cứng lại rồi, hắn không chút nghĩ ngợi đẩy tay Diệp Vi ra.
Diệp Vi chớp chớp đôi mắt, vô hại nhìn hắn cười.
Ha hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com