Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Thích Tiền (10)




Sau khi ăn xong cơm trưa, Mặc Uyên bộn bề nhiều công việc không rảnh phản ứng tới Diệp Vi, đuổi cô đến phòng họp bên cạnh để nghỉ ngơi.

Dù sao Diệp Vi ở chỗ nào cũng giống nhau, ăn bánh kem uống trà sữa, ở đâu cũng cực hài lòng với nhân sinh, có điều cô ngồi một lát lại có chút không yên phận, đầu óc thông minh của cô nói cho cô, Mặc Uyên ghét bỏ cô như vậy, sao có thể vô duyên vô cớ để cô ngồi ở phòng họp chờ hắn ta chứ?

Cô ở chỗ này vừa mới nghĩ như vậy, bên ngoài liền có người tiến vào truyền lời: "Mặc tổng muốn gặp cô."

Mặc tổng này cũng không phải là Mặc Uyên, mà là Mặc Sĩ Tông.

Mặc Sĩ Tông muốn gặp cô?

Là tới đưa tiền sao?

Diệp Vi tràn đầy phấn khởi liền đi theo, một chút do dự cũng không có.

Mặc Sĩ Tông đã sớm nghe nói việc Diệp Vi cùng Mặc Vũ xảy ra tranh chấp ở đại sảnh dưới lầu, lại vừa nghĩ đến bộ dáng Mặc Vũ bởi vì Diệp Vi mà khổ sở phiền muộn, vốn là ông ta không có hảo cảm gì với Diệp Vi hiện giờ lại càng thêm không thích.

Mà mục đích ông ta tìm Diệp Vi cũng rất rõ ràng: "Đây là 5 triệu, rời khỏi Mặc Uyên."

Diệp Vi cũng bị bút tích này làm cho kinh ngạc, ba ba không hổ là ba ba, con trai mới cho hai triệu, tới phiên ba ba trực tiếp tăng hơn gấp hai lần!

Như vậy xem ra, hiển nhiên Mặc Sĩ Tông còn hiểu rõ cô hơn so với Mặc Uyên, ngay cả số tiền dụ dỗ cũng phải lớn hơn rất nhiều, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Cũng không đúng, rời khỏi Mặc Uyên đồng thời cũng là rời khỏi Mặc Vũ, như vậy tính ra một đứa con trai cũng chỉ có 250 vạn, giống như cũng không có bút tích hơn chỗ nào đi?

Nhưng trong lòng cô vẫn là ngứa, lúc trước hai triệu hiện tại lại thêm 5 triệu, cô lập tức liền có thể trở thành phú ông ngàn vạn lần!

Ổn định!

Tốt xấu cũng phải khắc chế một chút không nên biểu hiện quá vui vẻ, cô ho khan vài tiếng, mờ mịt nói: "Ngài đây là có ý tứ gì? Cho cháu 5 triệu muốn cháu rời khỏi Mặc tiên sinh, ngài làm sao có thể làm như vậy..."

Mặc Sĩ Tông trải qua thương trường đầy mình, mặt mày cũng là thuộc về vẻ uy nghiêm cùng sắc bén của cấp trên: "Diệp Vi, đừng ra vẻ với tôi, chiêu này vô dụng với tôi. Cô có thể lừa được Mặc Uyên, lại không lừa được tôi. Tôi nhìn ra được, cô vốn không thích nó, lý do cô ở cùng một chỗ với nó chúng ta đều hiểu rõ."

Diệp Vi nói: "Mặc tổng, lời này cháu không đồng ý, cháu biết là cháu thích Mặc tiên sinh, chỉ là cháu là người tương đối thẹn thùng, không giỏi biểu đạt, chú nhìn không ra cũng là điều bình thường."

Mặc Sĩ Tông: "..."

Diệp Vi chớp chớp mắt: "Mặc tổng, chú tin tưởng cháu đi, thật sự là cháu thích Mặc tiên sinh, cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt..."

Mặc Sĩ Tông cười lạnh một tiếng, giơ tay ngăn Diệp Vi đang giảo biện lại: "Đủ rồi, bất kể cô thích hay không, cô vĩnh viễn cũng không vào được cửa lớn nhà họ Mặc tôi, biết điều mà nói, cầm tiền liền đi, bằng không đến cuối cùng cả người lẫn của cũng không còn, cái gì cô cũng không có được. Mua bán này không có lời, cô thông minh như vậy, hẳn là hiểu rõ đạo lý này."

Diệp Vi nghiêm túc hỏi: "Cháu biết rõ, nhưng ngay cả một cơ hội chú cũng không thể cho cháu sao? Cháu có thích Mặc tiên sinh hay không thật ra cũng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là Mặc tiên sinh muốn cháu lưu lại bên cạnh anh ấy a, chú muốn đuổi cháu đi, sẽ không sợ Mặc tiên sinh thương tâm khổ sở sao? Cứ như vậy, còn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm cha con giữa hai người, vì một người ngoài như cháu, không đáng."

Âm thanh Mặc Sĩ Tông lạnh lùng nói: "Chuyện này không cần cô nhọc lòng, cầm tiền liền đi đi, tôi không muốn lại nhìn thấy cô."

"Thật sự không thể cho cháu một cơ hội sao? Cháu thề, cháu tuyệt đối sẽ không tổn thương Mặc Uyên." Mặc Uyên kia vốn không quan tâm đến cô, cô có thể tổn thương hắn ta mới là kỳ lạ.

"Không thể." Mặc Sĩ Tông kiên quyết nói, "Chuyện này không cần thương lượng."

"Nếu cháu không đồng ý?"

"Vậy hậu quả cô sẽ không gánh vác nổi."

Diệp Vi cắn môi, đau khổ nhìn ông ta.

Cô do dự hồi lâu, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng là ở dưới ánh mắt lạnh băng của Mặc Sĩ Tông, đem tờ chi phiếu 5 triệu kia cầm lấy.

Cô cúi đầu vuốt vuốt tờ chi phiếu, khen: "Mặc tổng thật hào phóng."

Mặc Sĩ Tông cũng không quan tâm Diệp Vi châm chọc mỉa mai, nói: "Nếu đã cầm tiền thì đi đi, mau rời khỏi thành phố C, tốt nhất là hôm nay, sau khi rời đi thì vĩnh viễn cũng đừng trở lại."

Diệp Vi nói: "Chú với Mặc tiên sinh quả nhiên là cha con tình thâm, cháu biết, chú làm tất cả cũng là vì suy nghĩ cho Mặc tiên sinh, anh ấy xuất sắc như vậy tốt như vậy, cháu không xứng với anh ấy, cho nên cháu không trách chú. Về sau cháu không còn ở đây nữa, hy vọng chú có thể đối xử tốt với Mặc tiên sinh..."

Mặc Sĩ Tông đã gọi thư ký tới: "Được rồi, cô có thể đi."

Diệp Vi trực tiếp bị mời ra ngoài, trong tay còn cầm tờ chi phiếu 5 triệu.

Mặc Sĩ Tông căn bản không đem một Diệp Vi đặt vào mắt, ông ta nhận ra, Diệp Vi chính là một nhân vật nhỏ không quan trọng mà thôi, cho chút tiền là có thể đuổi đi rồi. Nếu không phải bởi vì cô là người Mặc Vũ thích, nếu không phải bởi vì cô cùng Mặc Uyên cũng có gút mắt, ông ta căn bản sẽ không liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một cái.

Hiện giờ ông ta chỉ hy vọng Diệp Vi cầm tiền liền rời khỏi thành phố C, kể từ đó, Mặc Vũ cũng sẽ từ từ quên mất người phụ nữ này.

Đuổi Diệp Vi đi, ông ta lại gọi thứ ký tới, bảo cậu ta đi hỏi Mặc Uyên nhìn trúng con gái nhà ai, nên sắp xếp ăn một bữa cơm, nếu thích hợp thì chuẩn bị kết hôn.

Ông ta nghĩ tốt vô cùng, sau khi Mặc Uyên có gia đình, ông ta không sai biệt lắm cũng có thể đem Mặc Vũ nhận trở về, đến lúc đó cha con bọn họ còn có thể ở chung một đoạn thời gian, để ông ta bù đắp những thua thiệt của hắn thật tốt.

. . .

"Chủ tịch cho gọi Diệp tiểu thư đi lên."

"Chủ tịch cho Diệp tiểu thư 5 triệu, muốn cô ấy rời khỏi ngài."

"Diệp tiểu thư hẳn là đã đồng ý, thời điểm cô ấy rời khỏi văn phòng trong tay còn cầm tờ chi phiếu."

Tiết Chiếu thật cẩn thận đem tin tức của Diệp Vi nói cho Mặc Uyên nghe, càng nói, âm thanh của cậu ta càng nhỏ, thậm chí không dám nhìn tới sắc mặt âm u kia của Mặc Uyên, dùng đầu ngón chân nghĩ hắn cũng có thể biết, Mặc Uyên tức giận, vô cùng tức giận, chỉ là không biết tức giận vì ai, Diệp Vi? Hay là Mặc Sĩ Tông?

Còn có, "Chủ tịch bên kia hỏi ngài xem qua ảnh chụp chưa, nhìn trúng tiểu thư nhà ai, để ngài nói một tiếng, bên kia ông ấy sẽ sắp xếp thật tốt."

Mặc Uyên nhắm mắt dựa vào ghế, khuôn mặt hắn ta tuấn mỹ mà tái nhợt, đôi tay đan chặt đặt trước bụng, mặt không chút thay đổi, khiến người ta nhìn không ra hắn ta đang suy nghĩ cái gì.

Tiết Chiếu cũng không dám thở mạnh, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho Diệp Vi, hy vọng kiếp sau cô đầu được một cái thai tốt đi.

. . .

Sự việc Diệp Vi bị Mặc Sĩ Tông gọi đi không phải là bí mật, không ít người đều thấy, mà sự việc khi cô rời đi trong tay còn cầm tờ chi phiếu liền bị người tốt chụp lại, lan truyền trên diễn đàn trong công ty của bọn họ, nhất thời liền đưa tới không ít người vây xem thảo luận.

【 bạo: Chủ tịch cho Diệp Vi 5 triệu, muốn cô ấy rời khỏi Mặc tổng! 】

【 Diệp Vi không phải bạn gái của Mặc tổng sao? 】

【 xem ra chủ tịch cũng không thích cô bạn gái này. 】

【 a a a tôi cũng muốn 5 triệu! Vì sao chuyện tốt như vậy lại không tới phiên tôi chứ? 】

【 chỉ có tôi cảm thấy Diệp Vi thật kinh tởm sao? Cô ấy vậy mà thật sự cầm lấy 5 triệu kia, như vậy khiến Mặc tổng làm sao bây giờ? 】

【 hiện tại tất cả mọi người đều biết Mặc tổng có người bạn gái vì tiền mà vứt bỏ ngài ấy. 】

【 Mặc tổng thật đáng thương a. 】

【 Mặc tổng không đáng thương, ít nhất ngài ấy còn có tiền, tôi đây mới đáng thương, tôi không có bạn gái cũng không có tiền! 】

【. . . 】

Người ở trong diễn đàn này không ít, mặt khác mỗi người còn có từng nhóm nhỏ, cứ như vậy một truyền mười mười truyền trăm, truyền ra ngoài, đúng lúc truyền tới nhóm nhỏ của Mặc Vũ cùng Miêu Thư Nhã, thời điểm bọn họ thấy tin tức này cũng kinh ngạc, đặc biệt là Mặc Vũ, lúc trước Diệp Vi cũng bởi vì tiền mà chia tay với hắn, không nghĩ tới hiện tại cô lại bị tiền thu mua, rời khỏi Mặc Uyên.

Hắn nhịn không được bắt đầu nghi ngờ, Diệp Vi có trái tim sao? Cô có thật sự từng thích ai không?

Cho dù đã từng có, hiện tại cũng đã biến mất, hiện giờ cả mắt lẫn tâm của cô đều là tiền, cô đã sớm không phải người trong trí nhớ của hắn.

Hắn thất vọng lại khổ sở, nhưng cũng đã tỉnh ngộ, hắn không thể lại nghĩ đến cô, hắn cần thiết phải quên đi cô.

Miêu Thư Nhã cũng không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển trở thành dạng này, nhưng mà Diệp Vi rời khỏi Mặc Uyên cũng không phải chuyện xấu, cơ hội cô ta chạm mặt với cô cũng ít đi, như vậy tình huống giống như trưa nay sẽ không xảy ra nữa.

Không biết vì sao, vừa nghĩ như vậy, cô ta nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy kết quả này không có gì không tốt.

Còn Dương Tử Kiện lại cười rạng rỡ, cậu ta biết Diệp Vi là điển hình của người phụ nữ ham làm giàu, ai có tiền thì liền đi theo người đó.

Triệu Hồng thì một mặt tức giận, nhớ đến thời điểm bạn trai cũ chia tay với cô ta, lại còn muốn cô ta trả hết những món quà trước đó hắn ta mua, ngay cả tiền thuê phòng cũng muốn cô ta chia đều trợ cấp cho hắn ta, cô ta liền tức giận, dựa vào cái gì cô ta chia tay không nhận được chút chi phí nào còn phải đưa tiền ngược lại a? ?

Diệp Vi chết tiệt, chia tay cũng có vận khí tốt như vậy!

. . .

Bất quá trong thời gian chốc lát, tin tức Diệp Vi cầm 5 triệu rời khỏi Mặc Uyên liền trở thành bí mật trên dưới công khai ở Mặc thị.

Còn có không ít người cảm khái Thái Tử gia Mặc thị của bọn họ thật vất vả mới nói chuyện yêu đương, ai ngờ đối phương lại là một người phụ nữ dùng tiền là có thể thu mua, cuối cùng còn nháo đến mức mọi người đều biết, mặt cũng ném đến Thái Bình Dương, chuyện này cũng quá thảm đi.

Cứ như vậy thảo luận vô cùng náo nhiệt cả một buổi trưa, rốt cuộc có người hỏi một vấn đề đứng đắn.

【 Diệp Vi đâu? Diệp Vi đi đâu rồi? 】

【 đúng a, Diệp Vi cầm tiền đi đâu rồi? Rời khỏi công ty sao? Chị nhân viên lễ tân mau ra nói một câu đi. 】

【 tôi không nhìn thấy a, từ trưa tới giờ tôi đều không nhìn thấy Diệp Vi. 】

【 mọi người làm sao lại đần như vậy chứ, bằng với tính tình có thù tất báo của Mặc tổng, Diệp Vi đối xử với ngài ấy như vậy, ngài ấy có thể bỏ qua cho Diệp Vi sao? 】

【 không sai, chỉ sợ là Diệp Vi thảm rồi, có mạng lấy tiền liền bị tiền lấy mất mạng a! 】

【 không biết vì sao, tôi thấy đây giống như một vở kịch ngược luyến tình thâm, vẫn là thể loại cầm tù giam cầm? 】

【 kích thích quá tôi rất thích a! 】

【. . . 】

Tất cả mọi người bắt đầu suy đoán Diệp Vi đi nơi nào rồi, bởi vì từ trưa tới giờ cô đều chưa từng xuất hiện, tiếp tân còn nói cô không hề rời khỏi công ty, một người đang sống sờ sờ lại không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất, chẳng lẽ thật sự bị Mặc Uyên trói lại rồi?

Sau khi Mặc Sĩ Tông nghe nói, ông ta cười lắc đầu: "Đứa con này của tôi, nhìn thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra rất nặng tình cảm, trong mắt không chứa được một hạt cát, nếu nó thật sự để ý Diệp Vi, một khi Diệp Vi cầm tiền, bất kể như thế nào, bọn họ cũng xong rồi."

Ông ta cảm thấy, tuy rằng Diệp Vi có chút tâm cơ, nhưng xem ra còn chưa đủ, đấu với ông ta, rốt cuộc vẫn còn non lắm.

Ông ta ký tên xuống một phần văn kiện cuối cùng, đứng dậy nói: "Đi thôi."

Buổi tối còn có việc, không thể thiếu ông ta.

Ông ta một đường đi đến cửa thang máy, ai ngờ thang máy vừa mở ra, lại là Diệp Vi đang kéo tay Mặc Uyên đứng ở chỗ đó, cô cười nhẹ nhàng ghé vào tai hắn ta nói cái gì, mà đứa con trai từ trước đến nay không thích người khác tiếp cận vậy mà cũng mặc cho cô làm bậy.

... Làm sao có thể?

Theo lý thuyết lúc này Mặc Uyên cùng Diệp Vi hẳn là đang cãi nhau, đang chiến tranh lạnh, hoặc là cái gì khác, ít nhất sẽ không giống như bây giờ, vừa nói vừa cười?

Rốt cuộc một Mặc Sĩ Tông từ trước đến nay bày mưu tính kế cũng phải kinh ngạc, ông ta còn có chút không kịp phản ứng!

Vẫn là Diệp Vi thấy Mặc Sĩ Tông trước, cô quy quy củ củ tiến lên, lễ phép nói một tiếng: "Chào chú."

Cô vốn rất xinh đẹp, thời điểm giả bộ ngoan trông cũng thật sự ngoan.

Sắc mặt Mặc Sĩ Tông đen lại: "Diệp Vi, có phải là cô đã quên đáp ứng việc gì với tôi hay không? Mặc Uyên, con cho rằng người phụ nữ này là một người tốt sao? Con có biết cô ta cầm 5 triệu của ta hay không? Cô ta chính là thích tiền, ai có tiền liền đi theo người đó!"

Khuôn mặt Mặc Uyên tuấn mỹ, đôi mắt đen nhánh kia đứng xa xa nhìn ông ta, có chút u ám, lại có chút thăng trầm, chỉ là nhìn, cũng khiến cho lòng người sợ hãi.

Chính là Mặc Sĩ Tông cũng không thích Mặc Uyên như vậy, mỗi lần bị nhìn chằm chằm như vậy, cũng cảm giác phía sau lưng bản thân từ từ lạnh.

Diệp Vi ngượng ngùng nói: "Chú thật xin lỗi, cháu nhớ rõ, cháu không quên, quả thật cháu đã đáp ứng chú, cầm tiền liền rời đi, tuyệt đối là cháu thật lòng, không có ý muốn lừa gạt chú."

Mặc Sĩ Tông chất vấn: "Vậy hiện tại làm sao cô còn ở chỗ này?"

Diệp Vi gãi gãi gương mặt, cười cười nói: "Bởi vì Mặc tiên sinh cho cháu 10 triệu, muốn cháu lưu lại, chú xem...... Không bằng chú lại tăng giá tiền lên, cháu liền tiếp tục rời đi?"

Mặc Sĩ Tông: ". . . ? ? ?"

Diệp Vi: "Chú cũng là người làm ăn, cũng biết đến đạo lý giá cao thì được này, chú nhìn xem, mặc dù cháu không phải là người làm ăn, nhưng cũng biết một chút cách thức, chú nói có đúng không?"

Mặc Sĩ Tông: ". . . ! ! !"

Cô cũng cảm thấy bản thân thật sự có năng lực tiềm tàng nha, thật tuyệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com