Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Thích Tiền (13)




Từ khi tin tức này bị phát ra ngoài, Mặc Sĩ Tông vẫn luôn lo lắng vô cùng.

Ông ta sợ chuyện này đối với Mặc Vũ kích thích quá lớn, trong lúc nhất thời Mặc Vũ không tiếp thu được, không thể tiếp nhận được người cha này.

Ông ta lập tức liền ra lệnh cho cấp dưới liên hệ với tòa soạn báo, không cho bọn họ xuất bản thêm bất kỳ tin tức gì có liên quan tới Mặc Vũ, còn gửi văn kiện luật sư đi, ngay cả thảo luận về Mặc Vũ ở trên mạng cũng xoá hết không còn một mảnh, ông ta không muốn nghe bất cứ tin tức tiêu cực gì về Mặc Vũ.

Cái tòa soạn báo nhỏ này cũng không dám công khai khiêu chiến với xí nghiệp Mặc thị, tin tức đã phát ra, mục đích của bọn họ đã đạt được, tiếp theo như thế nào đã không còn quan trọng.

Đương nhiên Mặc Sĩ Tông càng muốn làm rõ chính là, chủ nhân phía sau bức màn làm ra chuyện này là ai?

Ông ta không tin chuyện này là do một tòa soạn báo nhỏ đào ra, ông ta tự xưng là làm việc cẩn thận, sự việc của ông ta cùng Mặc Vũ, trừ bỏ mấy người thân cận ở bên cạnh ông ta, căn bản là không có người nào biết.

Ông ta cũng không cho rằng một toà soạn báo nhỏ sẽ cam nguyện nguy hiểm bị Mặc thị nhằm vào mà đăng tin tức lên, như vậy không chỉ đơn giản một mình toà báo, nhất định có người ở phía sau làm chủ tất cả.

Nhưng mà sẽ là ai chứ? Những kẻ thù trên thương trường của ông ta? Hoặc là người nào khác...

Dù sao bởi vì chuyện này, chọc đến cổ phiếu công ty giảm lớn, tổn thất hơn trăm triệu.

Trong lúc nhất thời ông ta cũng nghĩ không ra, dù sao ông ta gây thù chuốc oán rất nhiều, người muốn kéo ông ta xuống ngựa, nhìn ông ta bị chê cười cũng không ít, chỉ có thể kêu người đi điều tra.

Sau khi sắp xếp tốt tất cả, ông ta mới vội vàng rời khỏi công ty, đi tìm Mặc Vũ.

Thẳng đến dưới lầu chung cư của Dương Linh Hi, trong lòng ông ta không khỏi thấp thỏm không yên, ông ta bày mưu lập kế nhiều năm, sớm đã quen giữ cho sắc mặt luôn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên trong những năm gần đây, lần đầu tiên ông ta cảm thấy khẩn trương, lo lắng Mặc Vũ trách ông ta, không nhận ông ta.

Cũng may Dương Linh Hi gọi điện thoại tới nói Mặc Vũ tuy rằng thoạt nhìn rất tức giận, nhưng mà lúc này hắn đã bình tĩnh lại, hỏi bà một ít vấn đề, hiện giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.

Mặc Sĩ Tông nói: "Hiện tại tôi đi lên không có vấn đề chứ?"

Dương Linh Hi: "Không thành vấn đề, ông lên đi, vừa lúc tôi mới mua đồ ăn, đợi chút nữa mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Mặc Sĩ Tông xúc động nói: "Đây là bữa cơm đầu tiên cha con bọn tôi nhận nhau, Linh Hi, cảm ơn bà, bà dạy Mặc Vũ rất tốt, nó có dũng có mưu có đảm lược, cũng là đứa trẻ lương thiện chân thành."

Dương Linh Hi cười cười, cũng nói Mặc Vũ vẫn luôn muốn có một người cha, đều do bà ấy ích kỷ mới khiến cho Mặc Vũ chịu nhiều ủy khuất như vậy, vốn dĩ cho rằng cả đời này đều không có biện pháp cùng Mặc Sĩ Tông nhận mặt nhau, không nghĩ tới hiện tại rốt cuộc có cơ hội nhận lại cha, hẳn là hắn sẽ rất vui vẻ. Chỉ là sự việc có chút đột ngột, trong lúc nhất thời hắn có chút khó tiếp thu được...

Đừng nhìn vẻ mặt tức giận bên ngoài của Mặc Vũ , chỉ cẩn chờ hắn bình tĩnh lại, sẽ tiếp thu.

"Cho Tiểu Vũ một chút thời gian đi."

"Đúng rồi, có tra được là ai tuôn tin tức ra ngoài không? Chuyện của Tiểu Vũ tôi chưa từng nói với người khác, ngay cả người thân trong nhà cũng không biết Tiểu Vũ là con ông, tôi không thể nghĩ được là ai đem tin tức này nói cho phóng viên. Thật xin lỗi, có phải đã gây thêm phiền phức cho ông hay không?"

Mặc Sĩ Tông nói: "Không có, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, bà không cần lo lắng. Yên tâm, tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương đến con của chúng ta."

Dương Linh Hi yên tâm: "Được rồi, ông đi lên trước đi."

Mặc Sĩ Tông cúp điện thoại, lại phân phó tài xế chờ ở dưới lầu, lúc này ông ta mới cầm món đồ sớm đã chọn tốt muốn đưa cho Mặc Vũ, nhưng vẫn chưa có cơ hội đưa được, vội vàng đi lên lầu.

Chờ Mặc Sĩ Tông vừa đi, tài xế nhắm mắt lại nằm một lát mới thật cẩn thận mở to mắt, xác định Mặc Sĩ Tông thật sự đi xa, hắn ta lúc này mới lấy điện thoại di động ra gọi cho một người, sau đó đem lời Mặc Sĩ Tông vừa nói qua thuật lại từ đầu tới cuối một lần.

"Đúng vậy, Mặc Vũ ở nhà, chủ tịch hiện tại lên lầu, nói là muốn ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm."

"Tôi đã rõ, tiên sinh yên tâm, tôi sẽ luôn canh chừng ở chỗ này."

"Vâng, có tin tức tôi liền liên hệ ngài."

Bên kia Mặc Vũ vừa mới cự tuyệt xong yêu cầu "Nói chuyện một chút" của Diệp Vi không được bao lâu, liền nghe được tiếng gõ cửa.

Mặc Sĩ Tông đứng ở ngoài cửa, giọng nói vẫn ôn hòa như trước đây, giống như trưởng bối hiền từ có thể bao dung hắn tùy hứng hồ nháo: "Tiểu Vũ, là ta."

Mặc Vũ ném điện thoại di động, hắn có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời thân phận hai bên lại thay đổi, hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn không mở cửa. Hắn không biết nên đối mặt với ông ta như thế nào.

Không đầy một lát, Dương Linh Hi cũng tới gõ cửa: "Tiểu Vũ, mau ra ăn cơm, ngày hôm nay có món thịt kho tàu con thích ăn nhất."

Mặc Sĩ Tông nói: "Khẩu vị Tiểu Vũ thật giống tôi, đều thích ăn thịt kho tàu bà làm."

Dương Linh Hi nói: "Từ nhỏ nó đã thích ăn món này, mỗi lần giận dỗi với tôi, liền muốn tôi làm thịt kho tàu cho nó ăn, bằng không sẽ không để ý đến tôi."

Mặc Sĩ Tông không khỏi nhịn cười, nghĩ đến việc ông ta bỏ lỡ rất nhiều thời gian ở bên Mặc Vũ, tiếc hận nói: "Đáng tiếc tôi lại không cùng bà nuôi Tiểu Vũ lớn lên..."

"Không sao cả, về sau có rất nhiều thời gian."

"Yên tâm, về sau tôi sẽ không rời bỏ mẹ con hai người nữa."

"Được."

Cách một cánh cửa, Mặc Vũ nghe được tâm trạng phức tạp, khi còn nhỏ hắn vẫn luôn muốn giống như những người bạn khác, có ba, thậm chí còn vì chuyện này mà cáu kỉnh với mẹ hắn, huyên náo đến mức cuối cùng hai người đều không vui, mẹ hắn còn thường xuyên trốn khóc một mình. Về sau dần dần lớn lên, hiểu chuyện, hắn biết rõ gia đình mình không giống những gia đình khác, hắn không có ba, chỉ có mẹ.

Từ đó về sau, hắn không còn nói muốn có ba nữa.

Qua nhiều năm như vậy, hắn đã quen việc không có ba, cũng có thể tiếp nhận chuyện bản thân không có ba này, nhưng ba hắn vậy mà lại xuất hiện, ở thời điểm hắn không muốn nhất, không hề báo trước mà xuất hiện.

Rõ ràng hắn nên cao hứng mới đúng, trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó, làm hắn không có biện pháp vui vẻ nhận người cha này.

Hắn trốn vào trong chăn, lăn vài vòng ở trên giường, điện thoại còn đang báo tin nhắn không ngừng, không cần xem cũng biết là tới chúc mừng hắn cuối cùng cũng tìm được cha ruột, chúc mừng hắn rốt cuộc nhận lại được ba.

Hắn phiền đến mức ăn cũng không vào, ai cũng không muốn phản ứng.

Ngay cả Miêu Thư Nhã gửi tin nhắn tới, hắn cũng chưa có trả lời.

Suy nghĩ kỹ một chút, hình như hắn chỉ trả lời Diệp Vi, mặc dù hai người nói chuyện cũng không mấy vui vẻ, hắn vốn dĩ rất tức giận về sau lại càng tức giận hơn.

. . .

Diệp Vi bên này không hẹn được Mặc Vũ vô cùng thất vọng, nhưng mà không sao, cô muốn gặp Mặc Vũ vẫn còn có cơ hội, hắn không có khả năng sẽ tránh mãi trong nhà không ra, chỉ cần bước ra ngoài, cô luôn có biện pháp nhìn thấy hắn.

Làm nữ phụ ác độc, không đạt mục đích thề không bỏ qua chính là phẩm chất cơ bản.

Bởi vì việc này, Diệp Vi mỗi ngày ở bên hồ nước ưu sầu nhìn trời nay đã biến thành lén lút ở trong phòng nhắn tin.

Nhưng mà Mặc Vũ đối xử với cô rất là lạnh nhạt, lúc trước cô đối xử với hắn như thế nào, lúc này hắn liền làm như vậy với cô, đầu óc thông minh rất có đất dụng võ, khiến cô không có biện pháp nào nắm bắt được hắn.

Đối với hành động của cô Mặc Uyên rất nhanh liền hiểu rõ , Diệp Vi tất nhiên cũng biết là Mặc Uyên biết, đương nhiên cô còn phải xem như Mặc Uyên không biết, cho nên làm gì cũng phải lén lút mà làm.

Hôm nay cô lại tránh ở trong phòng một mực chưa ra ngoài, thời điểm Mặc Uyên trở về, bác quản gia liền báo cáo hành tung một ngày của Diệp Vi: "Buổi sáng sau khi ăn cơm xong Diệp tiểu thư lại về phòng ngủ một lát, tới 10 giờ có đi qua cạnh hồ nước ngồi một tiếng, sau đó lại về phòng, 12 giờ xuống lầu ăn cơm, một lúc sau cô ấy nói muốn ngủ trưa, bảo chúng tôi đừng quấy rầy cô ấy. Sau đó liền chưa từng xuống dưới lầu. Không có đề cập đến chuyện cô ấy muốn đi ra ngoài dạo phố."

Cẩu Tử vây quanh hắn ta vừa nhảy vừa gọi, không buồn không lo, vui vẻ vô cùng.

Mặc Uyên sờ sờ đầu chó lông xù, nhướng mày nói: "Vẫn luôn ở trong phòng?"

Bác quản gia nói: "Đúng vậy, chưa từng đi ra."

Mặc Uyên cởi áo khoác ném sang một bên, nói: "Tôi đi xem một chút."

Hắn ta muốn lên lầu, đem một quả cầu nhỏ màu vàng ném ra sau viện, Cẩu Tử vui vẻ gâu gâu đuổi theo, ngậm lấy một ngụm chạy trở về, chạy một nửa nó bắt đầu đảo quanh đầy đất, một đôi mắt chó ục ục chuyển, không thấy chủ nhân nhỏ!

Nó tìm một lát không tìm được người, đầu óc chó không quá linh hoạt của nó liền đem chủ nhân nhỏ quên mất, ngậm quả cầu chơi vui vẻ trong phòng.

Mặc Uyên đứng tại cửa phòng Diệp Vi, hắn ta đứng một lát, trong phòng im ắng, cái gì cũng không nghe được.

Hắn ta gõ cửa trước: "Vi Vi, Vi Vi?"

Qua một hồi lâu, hắn ta mới thấy Diệp Vi kinh hoảng chạy ra mở cửa, vẻ mặt kinh hỉ nhìn hắn ta, giấu điện thoại ở phía sau: "Mặc tiên sinh, anh đã về rồi."

Ánh mắt người đàn ông tối như mực nhìn chằm chằm cô, cặp mắt kia không có chút độ ấm nào, giống như là đang thẩm vấn phạm nhân, lại giống như đang quan tâm cô, khiến người ta triệt để không nhìn thấu, "Nghe nói cả một buổi chiều em đều ở trong phòng không có ra ngoài, làm sao vậy, có phải thân thể không thoải mái hay không?"

Tròng mắt Diệp Vi xoay chuyển, thuận theo hắn nói: "Là có chút đau đầu, nhưng mà ngủ một buổi trưa, hiện tại khá hơn nhiều."

Mặc Uyên sờ sờ cái trán của cô: "Có phải là bị cảm hay không, để bác sĩ đến xem cho em một chút?"

Ngón tay người đàn ông lạnh buốt, sờ trên trán cô, chạm vào khiến cô run lập cập, chỉ cảm thấy phía sau lưng lành lạnh, giống như bị thứ quỷ quái gì bám vào người, phản xạ có điều kiện lui về sau, "Không cần, em đã không sao, không cần phải phiền toái như vậy..."

Mặc Uyên cường thế đến mức căn bản không cho phép cô cự tuyệt: "Nghe lời."

Diệp Vi chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời: "Cảm ơn Mặc tiên sinh, Mặc tiên sinh anh thật tốt."

Rất nhanh, Mặc Uyên đã gọi một bác sĩ gia đình tới xem bệnh cho Diệp Vi, nhưng vốn dĩ Diệp Vi không có bệnh, có thể nhìn ra bệnh mới là kỳ quái.

Nhưng mà bác sĩ vậy mà nói cô quả thật có chút cảm mạo, còn cho cô thuốc uống hai ngày?

Diệp Vi phải uống thuốc:...

Cơm tối cũng lấy thanh đạm làm chủ, nhạt đến nỗi ngay cả chất béo cũng không nhìn thấy.

Mắt Diệp Vi nhìn nhìn Mặc Uyên trước mặt, dường như hắn ta cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với đồ ăn, bất kể trên bàn là thịt cơm cá hay cháo loãng rau xào, hắn ta cũng có thể ăn mà mặt không đổi sắc, một chút cảm xúc phập phồng cũng không có.

Đây mới thật sự là vui giận không lộ, khiến người ta đoán không được hắn ta đang suy nghĩ gì.

Hơn nữa cô phát hiện Mặc Uyên là thật sự thích diễn, hai ngày trước khi thân phận Mặc Vũ lộ ra ánh sáng hắn ta còn biểu hiện thật sự bình tĩnh, thời điểm Mặc Vũ trở lại công ty đi làm, hơn nữa ở trước mặt ban giám đốc, sau khi Mặc Sĩ Tông tự mình đem Mặc Vũ giới thiệu cho mọi người, rốt cuộc hắn ta mới không bình tĩnh được nữa ―― mỗi lần hắn ta về đến nhà, đều sẽ biểu hiện cảm xúc âm trầm, bình thường lời cũng không nói với cô vài câu, không phải ở thư phòng thì chính là ở phòng ngủ.

Có một lần hắn ta thậm chí còn đem thư phòng đập cho nát hết, ngay cả bàn ghế cũng đi theo thay đổi một lượt.

Không chỉ có như thế, Mặc Uyên sẽ còn thâm trầm nhìn cô nói: "Em hối hận rồi đúng không?"

Diệp Vi chớp chớp đôi mắt đặc biệt chân thành nói: "Không có."

"Không có hối hận sao? Vì cái gì không hối hận?"

"Mặc tiên sinh anh tin tưởng em, em thật sự không có hối hận!"

"Vì sao?"

"Bởi vì em thích anh a."

Mặc Uyên nhìn chằm chằm cô, đột nhiên lại cười, sờ lấy đầu cô nói: "Tất cả mọi người đều thích đứa con hoang kia, ngay cả cha anh cũng thích anh ta, làm việc gì cũng đều mang theo anh ta, thậm chí ông ta còn muốn đem toàn bộ Mặc thị đến trước mặt đứa con hoang kia! Không phải em cũng thích anh ta sao?"

Tròng mắt Diệp Vi xoay chuyển , ôm lấy cánh tay Mặc Uyên lòng đầy căm phẫn nói: "Chú ấy thật quá đáng, tại sao có thể đối xử với anh như vậy chứ? Mặc tiên sinh anh đừng khổ sở, em tin tưởng chú ấy sẽ không lãnh khốc vô tình như thế."

Mặc Uyên lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Đồng thời người giúp việc còn truyền ra tin đồn Mặc Vũ sắp thay thế Mặc Uyên, dù sao Mặc Sĩ Tông yêu thích Mặc Vũ rõ như ban ngày, ông ta tự mình mang theo Mặc Vũ tham dự cùng các ban giám đốc, tiệc rượu, để bày tỏ sự coi trọng của ông ta đối với Mặc Vũ, mà ông ta từng đối đãi với Mặc Uyên như vậy sao? Không có, ai mà không biết quan hệ cha con giữa Mặc Uyên cùng Mặc Sĩ Tông mười phần lạnh lẽo cứng rắn a?

Điều này chứng minh cái gì, điều này chứng minh Mặc Sĩ Tông xem trọng đứa con riêng kia!

Những người quen việc mượn gió bẻ măng, đã bắt đầu lấy lòng Mặc Vũ.

Làm nữ phụ ác độc cực phẩm, Diệp Vi cũng nên đứng ngồi không yên, cô rốt cuộc lấy cái cớ đi dạo phố để tìm Mặc Vũ.

. . .

Gần đây Mặc Vũ thật sự là sắp bị Diệp Vi làm cho tức chết rồi, mỗi ngày hắn đều có thể thu được vài tin nhắn Diệp Vi gửi tới, có đôi khi còn nhận được vài cuộc điện thoại hỏi thăm của cô, hỏi cô có chuyện gì, liền nói là muốn quan tâm hắn, ha ha, quan tâm hắn? Là tới quan tâm thân phận của hắn mới đúng. :)

Hôm nay Diệp Vi lại gửi tin nhắn cho hắn, còn hẹn hắn ở quán cà phê bên cạnh công ty để gặp mặt.

Mặc Vũ không chút nghĩ ngợi liền từ chối: Không gặp, chúng ta không có gì để nói.

Diệp Vi: Em sẽ chờ anh, bất kể bao lâu, em cũng nguyện ý chờ.

Mặc Vũ: A, em còn một mình đến gặp tôi như vậy, không sợ Mặc Uyên sẽ tức giận?

Diệp Vi:???

Diệp Vi: Vì sao Mặc Uyên lại tức giận?

Mặc Vũ: Đừng giả ngu, em biết tôi đang nói cái gì.

Diệp Vi: A Vũ, anh không tới gặp em sao?

Mặc Vũ: . . .

Được rồi, hắn cần thiết phải nói rõ với Diệp Vi, bằng không lại tiếp tục dây dưa, chính hắn cũng phiền.

Cho nên vào thời điển nghỉ trưa, hắn liền đi gặp Diệp Vi.

Lúc đó Diệp Vi mặc một thân váy dài màu trắng đeo thắt lưng, tóc dài xõa trên vai, trang điểm tinh xảo, xinh đẹp dịu dàng, đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Lúc cô nhìn thấy hắn, liền lộ ra một khuôn mặt tươi cười: "A Vũ ở đây, em biết anh sẽ không sẽ cam lòng không để ý đến em."

Mặc Vũ: "......"

Hắn lạnh mặt đi qua, không biết vì sao, hắn nhìn thấy Diệp Vi như vậy trong nháy mắt nhớ lại bọn họ lúc trước, trong lòng hắn run lên, không được, hắn không thể lại bị cô lừa.

Hắn đi qua ngồi xuống, hung ác quyết tâm không nhìn Diệp Vi, nói: "Diệp Vi, tôi tới không có ý gì khác, em đừng hiểu lầm, tôi chỉ là hy vọng em về sau đừng lại tìm tôi nữa, chúng ta kết thúc. Đã sớm kết thúc."

Diệp Vi khổ sở nhìn hắn: "A Vũ, anh nhất định phải đối xử với em như vậy sao? Em cho rằng chúng ta còn có thể làm bạn."

Mặc Vũ cười lạnh một tiếng: "Diệp Vi, chúng ta biến thành cái dạng như ngày hôm nay chẳng lẽ không phải bởi vì em sao?"

Diệp Vi muốn giải thích: " Em..."

"Được rồi đừng nói nữa!" Mặc Vũ trực tiếp ngắt lời nói, "Tôi chỉ muốn nói những lời này. Em đừng tới tìm tôi nữa, về sau tin nhắn của em tôi sẽ không trả lời, điện thoại cũng sẽ không nhận."

Hắn nói xong lời này, đứng lên liền muốn đi, mặc cho Diệp Vi vô cùng đáng thương nhìn hắn, hắn cũng không để ý tới.

Ai ngờ hắn mới xoay người, vậy mà thấy Mặc Uyên xuất hiện ở trước cửa quán cà phê, Tiết Chiếu đẩy cửa quán cho hắn, hắn ta mặc một thân Tây phục phẳng phiu, thân hình gầy yếu, khuôn mặt âm trầm, chống gậy từng bước một đi đến.

! !

. . . Mặc Uyên? !

Tại sao hắn ta lại ở chỗ này?

Mặc Vũ biết, khẳng định Mặc Uyên biết chuyện của hắn cùng Diệp Vi, thời gian này lại trùng hợp xuất hiện ở chỗ này như vậy, chẳng lẽ là tới bắt gian?

Bản thân Mặc Vũ ngược lại cũng chẳng lo lắng gì, dù sao hắn không thẹn với lương tâm, cho nên không có gì phải sợ. Hắn vô ý thức nhìn về phía Diệp Vi, quả nhiên trông thấy bộ dáng vừa bối rối lại vừa khẩn trương của Diệp Vi.

Mặc Uyên đi tới, hắn ta cũng không thèm nhìn Mặc Vũ, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Diệp Vi: "Em không phải nói đi dạo phố sao, tại sao lại ở chỗ này?"

Mặc Vũ tiến lên một bước giải thích nói: "Cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi không có gì, tôi liền đi ngay đây."

Mặc Uyên: "Im miệng."

Mặc Vũ sờ sờ mũi, không nói lời nào.

Mặc Uyên liếc nhìn Diệp Vi, cặp mắt tối như mực kia nhìn không ra nửa điểm cảm xúc, nhưng là người hiểu rõ hắn ta liền biết, hắn ta đang tức giận: " Em nói, em vì sao lại ở chỗ này?"

Diệp Vi đứng lên, cẩn thận giải thích nói: "Em, thật ra là em tới gặp anh trai tương lai một chút..."

Mặc Vũ: ". . . ?"

Mặc Uyên: ". . . ?"

Diệp Vi nhìn về phía Mặc Vũ, đưa mắt ra hiệu cho hắn một cái, nói: "Đúng không, anh trai, em là em vợ tương lai của anh."

Mặc Vũ: ". . . ? ?"

Mặc Uyên: ". . . ? ?"

Diệp Vi: "Anh cho rằng tôi nghĩ như vậy thật sao? Kỳ thật không phải, tôi cho anh biết, chuyện tốt như vậy anh nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi cùng Mặc tiên sinh vĩnh viễn cũng sẽ không nhận anh."

Mặc Vũ: "? ? ! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com