Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Thích Tiền (18)




Thiếu chút nữa Miêu Thư Nhã bị tin nhắn Diệp Vi gửi tới làm cho tức chết, cô ta làm sao nghĩ đến Diệp Vi sẽ dùng những lời cô ta đã từng nói mà giáo dục ngược lại cô ta chứ?

Nhưng cô ta lại không thể nào phủ nhận, khi nhìn thấy Diệp Vi xuất hiện trong nhà Mặc Vũ, còn mặc quần áo của Mặc Vũ, nội tâm của cô ta đã bị xung kích không chỉ một chút.

Khoảnh khắc đó, dường như toàn bộ lý trí của cô ta đều biến mất, cô ta tức giận, phẫn nộ, đau khổ, nếu không phải vẫn còn lại một tia lý trí ngăn cản cô ta, thiếu chút nữa cô ta đã lên tiếng chất vấn Mặc Vũ, không phải hắn đã chia tay với Diệp Vi sao? Không phải hắn nói đã không còn quan hệ gì với Diệp Vi sao? Không phải hắn đã nói với cô ta, cho dù cô ta không nhận lầm cú điện thoại kia, hắn với Diệp Vi cũng sẽ chia tay sao? Không phải hắn nói, Diệp Vi là bạn gái của Mặc Uyên, hai người bọn họ không có khả năng quay lại à......

Vậy hiện tại là cái gì đây?

Cô ta nhìn thấy cái gì?

Vì sao Diệp Vi lại xuất hiện ở trong nhà hắn? Còn ở trong bộ dáng kia!

Cô ta phát hiện bản thân căn bản không cách nào giữ được lý trí, thì ra cô ta thích hắn hơn những gì cô ta nghĩ, cho nên cảm xúc mới có thể mất khống chế như vậy.

Miêu Thư Nhã tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại, nếu không Diệp Vi sẽ liền tiếp tục giảng đạo, Diệp Vi sẽ làm nũng khoe mẽ, Mặc Vũ chắc chắn sẽ bị cô lừa, có điều cô ta lại không có cách nào bình tĩnh, thậm chí bởi vì Mặc Vũ vẫn chưa hề gọi một cuộc điện thoại hoặc nhắn tin tới đây, ngoại trừ tức giận cùng đau lòng, còn có chút uỷ khuất mà bản thân cô ta cũng không hiểu rõ.

Cô ta chạy đi như vậy, chẳng lẽ Mặc Vũ không lo lắng cho cô ta sao, hắn không sợ cô ta sẽ suy nghĩ lung tung hiểu lầm hắn sao?

Cho dù không có gọi điện giải thích, nhưng sao lại ngay cả một cái tin nhắn cũng không có chứ?

Cô ta một bụng thất vọng, thậm chí bắt đầu suy nghĩ miên man, suy đoán lúc này Mặc Vũ và Diệp Vi đang làm cái gì, hồ ly tinh Diệp Vi kia quen thói lừa gạt người khác, Mặc Vũ không đi tìm cô ta, là bị cô quấn lấy a? Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, còn có thể làm cái gì?

Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, thậm chí loại tức giận này không bớt đi theo thời gian, ngược lại càng ngày càng tức, còn rất đau khổ.

Miêu Thư Nhã chưa từng trải nghiệm được loại cảm xúc này, loại cảm xúc khiến cho người ta mất đi lý trí này khiến cho tay chân cô ta luống cuống, cũng khiến cô ta đau khổ không chịu nổi.

Lúc này, rốt cuộc cô ta cũng nghĩ đến sự việc trước kia, đột nhiên cô ta có thể hiểu được vì sao Diệp Vi lại tức giận như vậy, bởi vì cô ta đang phải đối mặt với tình huống tương tự, hơn nữa còn làm ra lựa chọn giống Diệp Vi.

Buồn cười là trước kia cô ta còn nói cái gì mà tin tưởng với Diệp Vi, ở trên vấn đề tình cảm, căn bản không phải hai chữ "Tin tưởng " là có thể giải quyết.

Cô ta muốn tin tưởng Mặc Vũ, lại không cầm lòng được mà suy nghĩ lung tung, đầu óc căn bản là không thể kiềm chế, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được cái gọi là tình cảm chiến thắng lý trí.

...

Mà một bên khác, Mặc Vũ thấy Miêu Thư Nhã chạy đi, biết cô ta khẳng định sẽ nghĩ đến phương diện khác, nhịn không được muốn đuổi theo giải thích với cô ta, lại bị Diệp Vi giữ lấy, ngăn lại: "A Vũ anh làm cái gì? Quần áo anh còn chưa thay làm sao lại muốn chạy ra ngoài?"

Trong lòng Mặc Vũ có chút lo lắng, nói: "Tôi đi xem Thư Nhã một chút..."

Diệp Vi nghi ngờ nói: "Chị Thư Nhã làm sao vậy?"

Mặc Vũ: "Hình như cô ấy hiểu lầm..."

Diệp Vi bừng tỉnh đại ngộ a một tiếng, nghiêm túc nói: "A Vũ, anh thế này là không đúng rồi, đêm qua còn cùng em nói về đề tài "tin tưởng" này đó, thật ra không chỉ có anh, lúc trước chị Thư Nhã cũng nói với em về vấn đề này rồi, chị ấy trách em quá xúc động, không nên bởi vì cái nhìn một phía của em liền phán tử hình cho anh, rõ ràng anh không làm sai chuyện gì, chỉ bởi vì 'em không tin tưởng anh', mới đưa đến kết cục như ngày hôm nay của chúng ta."

Mặc Vũ gật gật đầu: "Quả thật tôi từng nói như vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn trách em, tôi cũng có lỗi, là tôi không đủ quan tâm đến em, nếu lúc ấy tôi để ý em nhiều hơn một chút, cũng sẽ không để em phải chịu nhiều ủy khuất như vậy. Mà Mặc Uyên đối xử với em như vậy cũng là vì tôi..."

Diệp Vi giơ tay ngăn Mặc Vũ lại, muốn hắn nghe cô nói xong, Mặc Vũ chỉ có thể hậm hực ngậm miệng, Diệp Vi nói: "Cho nên tối hôm qua em đã suy nghĩ thật lâu, có lẽ thật sự là em sai rồi đi, anh và chị Thư Nhã nói đúng, em không nên không tin tưởng anh, ít nhất em nên hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, bất kể có tức giận hay đau khổ đi nữa, cũng nên nghe anh giải thích một chút mới đúng, như vậy sẽ không để cho Mặc Uyên có cơ hội lợi dụng......"

Mặc Vũ không nghĩ tới đột nhiên Diệp Vi lại thấu tình đạt lý như vậy, hắn còn có chút không quen, nhưng mà vì sao hiện tại lại nói những lời này?

Diệp Vi nghiêm túc giải thích nói: "Bởi vì em muốn nói cho anh biết, đừng lo lắng, chị Thư Nhã sẽ không hiểu nhầm."

"??" Việc này có liên quan gì với Miêu Thư Nhã? Mặc Vũ nghi ngờ, "Làm sao em lại biết Thư Nhã sẽ không hiểu nhầm?"

Diệp Vi chớp chớp đôi mắt, ánh mắt nhìn Mặc Vũ còn cảm thấy câu hỏi của hắn rất kỳ lạ: "Bởi vì em biết chị Thư Nhã sẽ không hiểu lầm chúng ta. Chúng ta đứng ngay thẳng, ngồi ngay ngắn, cho dù lúc trước quan hệ bạn trai bạn gái lại có cái gì, chúng ta không thẹn với lương tâm nha, anh là tốt bụng không đành lòng nhìn em không chỗ để đi mới thu lưu em không phải sao? Chị Thư Nhã là người rộng lượng cởi mở lại tin tưởng anh như vậy, làm sao sẽ bởi vì nhìn thấy em ở trong nhà anh liền hiểu lầm anh chứ? Anh nói có đúng không? Anh cũng nên tin tưởng chị Thư Nhã, tin tưởng chị Thư Nhã sẽ không hiểu lầm anh. Em nghĩ, đây hẳn là 'tin tưởng' trong miệng hai người đi?"

Mặc Vũ cũng trợn tròn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Vi sẽ nói như vậy!

Nhưng cái chữ "Tin tưởng" dùng cho tình huống trước mắt này, hình như cũng không có vấn đề gì? Bởi vì quả thật bọn họ không có gì.

Diệp Vi nhìn Mặc Vũ ngây ngốc, nghi ngờ nói: "Làm sao vậy, em nói sai cái gì sao?"

Mặc Vũ lắc đầu: "... Không có, em nói đúng."

Chính là cô không nói sai điều gì hắn mới cảm thấy có chỗ nào là lạ?

Diệp Vi nói: "Có câu tục ngữ nói rất hay, 'Tai nghe mắt thấy chưa chắc là thật', em muốn nói chính là, mắt thấy cũng không nhất định là thật, mà là phải dùng tâm để cảm nhận! Anh có cảm thấy những lời này so với những gì hai người nói còn đúng hơn hay không, mắt thấy cũng sẽ có hiểu lầm, đúng không?"

Mặc Vũ miễn cưỡng gật đầu: "Không sai, nhưng là..."

"Nhưng là cái gì?" Diệp Vi xua xua tay, "Được rồi, đừng nói nhưng là nữa, không có việc gì, lại nói anh cùng chị Thư Nhã không phải chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường sao, thân thiết hơn nữa cũng chỉ là bạn bè mà thôi, loại chuyện này không cần đuổi theo để giải thích đúng không? Hay là còn có nguyên nhân gì khác?"

Trong lòng Mặc Vũ căng thẳng, bởi vì hắn phát hiện Diệp Vi nói cũng có lý? Lúc trước hắn cùng Miêu Thư Nhã là quan hệ đồng nghiệp bình thường, sau này quan hệ tốt hơn một chút, trở thành bạn bè chân chính, chỉ là bạn bè, loại chuyện này quả thật không cần đặc biệt giải thích, cũng không có gì tốt để giải thích.

Cho nên vì sao hắn lại muốn đuổi theo để giải thích chứ? Hắn và Miêu Thư Nhã chỉ là bạn bè mà thôi.

Trong lòng hắn có chút kỳ lạ.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Diệp Vi, hắn giải thích nói: "Chỉ là tôi nhìn thấy Thư Nhã cô ấy chạy đi như vậy, có chút lo lắng... Không có việc gì, hẳn là cô ấy về nhà."

Diệp Vi trở lại bàn ăn tiếp tục bữa sáng, ngâm bánh quẩy trong sữa đậu nành hương vị càng tốt hơn, cô thong thả ung dung cắn một miếng, mỉm cười nhìn về phía Mặc Vũ, "Vốn dĩ em cũng không tin trên đời này có sự tin tưởng tuyệt đối, nhưng là hiện tại, em muốn thử tin tưởng một lần, mong rằng hai người đừng làm cho em thất vọng."

Mặc Vũ nhìn thấy Diệp Vi như thế, không biết vì sao, rõ ràng cô đang cười, thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người, thời điểm nói tin tưởng đôi mắt cũng sáng lấp lánh, nhưng không hiểu sao hắn lại có chút chột dạ, việc này khiến cho hắn mười phần không được tự nhiên, "Sẽ không, Thư Nhã sẽ không bao giờ không rõ nguyên nhân mà đổ oan cho người khác, cô ấy là một người có lý trí."

Diệp Vi nói: "Hy vọng là thế. Ai da, cô ấy về nhà cũng không để bữa sáng lại, em còn chưa có ăn no đâu."

Mặc Vũ: "..."

...

Quả nhiên Mặc Vũ không có đi tìm Miêu Thư Nhã, hắn thay đổi quần áo rồi đi ra cửa tìm Mặc Uyên, Mặc Uyên người này cực kỳ ác liệt, rõ ràng không muốn thấy Mặc Vũ, nhưng lại để hắn đợi ước chừng một ngày, vậy mà ngay cả một sợi tóc của Mặc Uyên cũng chưa nhìn thấy.

Thẳng đến khi trời đã tối, Mặc Vũ mới bất đắc dĩ trở về.

Bởi vì Mặc Vũ không có thời gian tìm phòng ở cho Diệp Vi, Diệp Vi không có chỗ để đi chỉ có thể tiếp tục ở lại nhà Mặc Vũ.

Sáng sớm hôm sau Mặc Vũ đi đến công ty, hắn liếc mắt một cái liền thấy Miêu Thư Nhã vừa đi vào tòa nhà công ty, hắn bước nhanh đuổi theo, cùng Miêu Thư Nhã song song mà đi: "Thư Nhã."

Miêu Thư Nhã liếc hắn một cái, nhàn nhạt gật đầu, sau đó liền không nói gì nữa.

Hai người tiến vào thang máy, Mặc Vũ không nhận ra được sự lạnh nhạt của Miêu Thư Nhã, cùng cô ta nói về vấn đề trong công việc, Miêu Thư Nhã rốt cuộc cũng phản ứng lại, nói: " Công việc đợi chút đến văn phòng bàn lại đi."

Mặc Vũ sửng sốt một chút, rốt cuộc hắn phát hiện cảm xúc của Miêu Thư Nhã có chỗ không đúng, cô ta cũng giống như không muốn để ý đến hắn.

Trong thang máy nhiều người, chuyện hắn là con trai của Mặc Sĩ Tông ở trong công ty cũng không phải là bí mật gì, người trong bóng tối quan sát hắn cũng không ít, vậy nên cũng không phải chỗ tốt để nói chuyện. Hắn chỉ có thể yên lặng, đi theo Miêu Thư Nhã vào phòng làm việc của cô ta.

Miêu Thư Nhã giải quyết theo việc chung nói: "Có vấn đề gì, hiện tại nói đi."

Mặc Vũ hỏi: "Em tức giận? Bởi vì chuyện ngày hôm qua sao?"

Miêu Thư Nhã nở nụ cười băng lãnh: "Không có, chuyện này có gì phải tức giận?"

"Vậy thái độ này của em là sao?"

"Thái độ của tôi có vấn đề gì, không phải tôi vẫn luôn có dáng vẻ này sao? Được rồi, chúng ta đang trong giờ làm việc, đừng có nói chuyện riêng."

"..."

Sau đó cả một ngày, Mặc Vũ càng thêm khẳng định Miêu Thư Nhã đang tức giận.

Bởi vì trước kia bọn họ sẽ ngồi cùng một chỗ với nhau thảo luận phương án, giữa trưa còn cùng nhau đi ăn cơm, có thể buổi tối sẽ tiện đường cùng nhau về nhà, nhưng là bắt đầu từ buổi sáng, Miêu Thư Nhã liền cố ý hay vô tình trốn tránh hắn, dường như không hề một mình ở chung với hắn, ngay cả thời điểm làm việc nếu có thể không cần trao đổi đều sẽ không trao đổi với hắn, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn cái nào, một khi ánh mắt của cô ta đối diện với hắn, cô ta liền sẽ tránh đi, cũng không đi ra ngoài ăn trưa cùng bọn họ, thời điểm tan làm hắn nói phải tăng ca cô ta liền sớm tan tầm trước rồi.

Rõ ràng là cô ta cố ý trốn tránh hắn.

Rõ ràng trước đó còn rất tốt, còn đưa bữa sáng cho hắn.

Hiện giờ biến thành như này, hắn không nghĩ ra nguyên nhân nào khác, duy nhất có thể nghĩ đến, chính là chuyện sáng hôm qua.

Hắn cũng đi theo tan tầm, ở dưới lầu khu chung cư đuổi theo Miêu Thư Nhã, bất đắc dĩ nói: "Thư Nhã, em đã trốn tránh tôi một ngày."

Miêu Thư Nhã lễ phép nói: "Anh suy nghĩ nhiều, tôi không có trốn tránh anh. Nếu không có chuyện gì, tôi liền đi trước."

"..."

Mặc dù EQ hắn không cao, nhưng cũng không phải thằng ngốc, "Thư Nhã, có chuyện gì mà chúng ta không thể nói rõ ràng ngay trước mặt?"

Vốn dĩ Miêu Thư Nhã rất tức giận, mà Mặc Vũ một ngày một đêm không tìm cô ta, liền khiến cô ta càng thêm tức giận, thậm chí cảm thấy Mặc Vũ một chút cũng không quan tâm cô ta, "Tôi không có chuyện gì, cũng không có giận anh, nếu anh muốn nói cái này, tôi liền không có gì để nói nhiều, tôi về nhà trước."

Cô ta xoay người muốn chạy, đột nhiên thấy Diệp Vi cười nhẹ nhàng đứng ở phía sau, "Chị Thư Nhã, lại gặp nhau nha."

Sắc mặt Miêu Thư Nhã cứng đờ: "..."

Cô ta quay đầu lại nhìn Mặc Vũ, cười nói: "Xin lỗi không tiếp được."

Mặc Vũ cũng không nghĩ tới Diệp Vi sẽ đột nhiên xuất hiện, hắn cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ nhẹ gật đầu nói: "Ừm, em đi về trước đi."

Miêu Thư Nhã lạnh lùng, lúc này cô ta chỉ muốn chạy nhanh rời khỏi đây, bởi vì cô ta phát hiện bản thân càng cảm thấy tức giận hơn khi Diệp Vi xuất hiện, thiếu chút nữa không kiểm soát được cảm xúc của chính mình —— Hiện tại Diệp Vi vẫn còn ở đây, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh cô vẫn chưa từng rời đi!

Hiện tại ngay cả nhìn cô ta cũng không muốn nhìn Mặc Vũ một chút, càng không muốn nhìn thấy Diệp Vi, nhấc chân liền muốn đi.

Diệp Vi gọi Miêu Thư Nhã: "Chị Thư Nhã, vì sao chị lại rời đi? Chị đi nhanh như vậy, là cảm thấy không đủ mặt mũi gặp em sao? Chị đừng lo lắng a, em cũng sẽ không trách chị."

Miêu Thư Nhã: "???"

Cô ta cười lạnh một tiếng, càng cảm thấy Diệp Vi ác liệt đến buồn cười: "Vì sao tôi không đủ mặt mũi gặp cô? Cô còn muốn trách tôi cái gì?"

Diệp Vi có lòng tốt giải thích nói: "Lúc trước không phải chị còn giáo dục em, nói em không tín nhiệm A Vũ, nói em không nghe A Vũ giải thích liền trách lầm anh ấy sao, hai ngày nay em vẫn luôn tự kiểm điểm lại bản thân, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của chị xem, cùng em trước đó cũng không khác gì nhau? Chị tự nuốt lời hứa, khẳng định không có mặt mũi gặp em, nhưng mà không liên quan, em là người rộng lượng, sẽ không trách móc chị."

Miêu Thư Nhã nghẹn lời, mặt không khỏi đỏ tới tận mang tai, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ cô đã hiểu nhầm, tôi không có không tin tưởng Mặc Vũ, cũng không có trách sai anh ấy cái gì. Xin lỗi không tiếp được."

Lúc này ngay cả Mặc Vũ cũng không biết nên nói cái gì, mơ hồ còn có chút khó xử.

Diệp Vi thở dài, thất vọng nói: "Chị Thư Nhã, chị còn nói như vậy, chị thật sự đã phụ lòng tin tưởng của em đối với chị, chị hào phóng như vậy, tài giỏi, lý trí, hiểu rõ lí lẽ, những gì chị nói với em em vẫn luôn coi như là lời lẽ chí lý, hôm qua em còn lập lời thề son sắt cam đoan với A Vũ, nói chị tuyệt đối sẽ không hiểu lầm anh ấy đâu, không nghĩ tới hôm nay liền bị vả mặt như vậy, chị không chỉ có phụ lòng tin tưởng của em, còn phụ lòng tin tưởng của A Vũ đối với chị."

Miêu Thư Nhã trợn tròn mắt, "... Cô đang nói bậy bạ gì đó?"

Diệp Vi nói: "Chính là ý tứ trên mặt chữ, câu nào không hiểu, em giải thích cho chị?"

Miêu Thư Nhã bị nghẹn đến nỗi nói không ra lời.

Mặc Vũ đứng ra hoà giải: "Được rồi, hai người đừng nói nữa..."

"Anh im miệng!" Diệp Vi vốn đang cười nhẹ nhàng lại đột nhiên trừng mắt về phía Mặc Vũ, cô vênh váo hung hăng nhìn hắn, lúc này cô cũng không còn giả vờ nữa, sắc mặt xinh đẹp thoạt nhìn đặc biệt tức giận, "Anh biết lúc trước Miêu Thư Nhã nói gì với tôi không? Cô ta xin lỗi tôi, nói xin lỗi, là cô ta khiến tôi hiểu lầm anh, nhưng mà a, tôi cũng sai rồi, tôi sai ở chỗ không tin tưởng anh, cho nên chuyện này tôi cũng có trách nhiệm! Cô ta vậy mà cao cao tại thượng trách móc tôi, nói tôi sai rồi."

"Anh xem, hiện tại sự việc trái ngược, làm sao Miêu Thư Nhã cô ta lại không làm được những việc cô ta đã nói chứ? Anh còn nói hai người không phải quan hệ tình nhân nha, Miêu Thư Nhã cô ta cũng có mặt ở chỗ này khiến tôi bẽ mặt, tôi liền kì lạ, cô ta có tư cách gì để tức giận? Cô ta là ai chứ?"

"A Vũ, không phải anh nói Miêu Thư Nhã sẽ không hiểu lầm sao, vì sao cô ta vẫn là hiểu lầm rồi?"

"Điều này chứng minh cái gì, điều này chứng minh sự tin tưởng trong miệng hai người căn bản không tồn tại! Quả nhiên người gặp nạn không phải mình, liền có thể trợn mắt nói mò như thật vậy."

Giờ phút này Miêu Thư Nhã chỉ cảm thấy khó xử không thôi, cô ta căn bản không dám nhìn vào mặt Mặc Vũ.

Mặc Vũ lúc này cũng rất khó chịu, hắn bị từng tiếng trách móc của Diệp Vi làm cho cực kỳ khó chịu, nhưng trước đó Diệp Vi không phải như vậy, cô đột nhiên chuyển biến khiến hắn có chút kinh ngạc: "Làm sao em lại đột nhiên... Thay đổi?"

Diệp Vi nói: "Đây cũng phải trách hai người, giữa hai người vốn dĩ không có sự tin tưởng lại còn hết lần này tới lần khác dạy tôi phải biết tin tưởng, tôi thật sự quá thất vọng rồi."

Diệp Vi: "Không, tôi cảm thấy tuyệt vọng đối với thế giới này."

Miêu Thư Nhã: "..."

Mặc Vũ: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com