Chương 56: Phiên Ngoại Mặc Uyên
Từ sau khi Diệp Vi chết, Mặc Uyên liền cảm thấy bản thân trở nên có chút kỳ lạ, bởi vì hắn ta phát hiện bản thân sẽ luôn nhớ tới cô.
Hắn ta nghĩ đến bộ dáng thỏa mãn của Diệp Vi khi ăn cơm; nhớ tới bóng dáng đơn bạc khi đứng dưới bóng cây của cô; nhớ tới cô mỉm cười ngọt ngào với hắn ta, nhu thuận động lòng người gọi hắn ta là Mặc tiên sinh; nhớ tới khi cô muốn đi ra ngoài dạo phố shopping, ánh mắt trông mong lại khát vọng nhìn hắn ta; càng nhớ tới rõ hơn khi cô biết được sự thật, gương mặt tái nhợt xinh đẹp kia, cùng với thân hình lung lay sắp đổ của cô; càng quên không được cô, bộ dáng đau khổ nói rằng vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ hắn ta ...
Tất cả tất cả những việc này, cuối cùng đều hóa thành một vũng máu loãng, mà thân thể bị tàn phá của Diệp Vi nằm ở nơi đó, lạnh băng, cứng đờ, lẻ loi trơ trọi, không còn có bất kỳ một hơi thở nào.
Hắn ta bắt đầu suốt đêm không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, chính là Diệp Vi, đủ loại Diệp Vi.
Hắn ta không rõ bản thân là bị làm sao, càng không rõ bản thân vì sao phải nhớ tới một người đã chết.
Có lẽ là lý do cô chết quá ngu ngốc? Khiến hắn ta bất kể nhớ tới bao nhiêu lần, cũng nhịn không được mà bật cười.
Không sai, trong mắt hắn ta, Diệp Vi chính là một người ngu ngốc, cô chết hoàn toàn là do cô tự tìm lấy.
Rõ ràng chỉ cần an an phận phận trốn đi, chờ bọn họ tới cứu cô là được rồi, cô lại muốn làm loạn, cuối cùng vậy mà cả gan làm loạn xuống tay với anh Hào, cô giết anh Hào, nhưng bản thân cũng chết đến mức không thể chết thêm.
Đây là cách chết ngu ngốc nhất mà hắn ta từng gặp qua, chỉ cần nhớ tới hắn ta cũng nhịn không được cười đến mức đau bụng.
Bởi vì không ngủ được, ngay cả thuốc ngủ cũng không thể làm hắn ta đi vào giấc ngủ, hắn ta càng ngày càng táo bạo, cuối cùng dứt khoát trực tiếp cho người đem băng thu hình Diệp Vi trước khi chết đưa tới.
Trên màn hình to lớn lại lần nữa xuất hiện Diệp Vi "Còn sống", hắn ta xem đi xem lại, mỗi một lần xem, cái nhìn của hắn ta đối với người phụ nữ ngu xuẩn Diệp Vi, cảm xúc không hiểu được này càng thêm mãnh liệt, có điều càng làm cho hắn ta ngoài ý muốn chính là, Diệp Vi là người phụ nữ ngu ngốc không biết gì, làm sao dám nổ súng ở trước mặt nhiều người như vậy? Cô đã vụng về đến chết cũng không sợ sao? Hay là đầu óc ngu ngốc của cô căn bản không nói cho cô, cô làm như vậy là đang đi tìm cái chết?
Đây là kiểu ngu ngốc gì a, quả thật có thể ghi chép vào lịch sử Guinness!
Cùng với Diệp Vi ngu ngốc, cuối cùng hắn ta có thể đi vào giấc ngủ.
Hắn ta bắt đầu có thói quen xem băng ghi hình Diệp Vi trước khi chết, hắn ta xem mỗi ngày, xem mỗi ngày, vậy mà càng gần đến mức cuối, tình huống của hắn ta cũng không được cải thiện, ngược lại trở nên kỳ lạ hơn.
Có đôi khi hắn ta vừa xem, là có thể xem cả ngày.
Quản gia kêu bác sĩ tâm lý tới, ông ấy cảm thấy hắn ta bị bệnh, cần trị liệu.
Nhưng Mặc Uyên biết hắn ta không có bệnh, hắn ta chỉ là... Chẳng qua chỉ là muốn nhìn Diệp Vi ngu xuẩn, muốn chế giễu cô, cười nhạo cô, hắn ta thậm chí muốn gõ mở đầu cô ra, muốn nhìn một chút bên trong có phải đều là bã đậu hay không ―― đáng tiếc không thể, bởi vì hiện giờ cô đã hoá thành tro, ngay cả bã đậu cũng chứa không nổi.
Nếu cô có thể xuất hiện ở trước mặt hắn ta lần nữa, khẳng định bởi vì sự vụng về của cô mà ngay cả một câu hắn ta cũng sẽ lười bố thí cho cô.
Bởi vì xem video quá nhiều lần, thậm chí ngay cả lời Diệp Vi từng nói qua hắn ta cũng nhớ được, hắn ta nhớ kỹ mỗi một vẻ mặt của cô, trong đầu hắn ta có thể phác hoạ rõ ràng tro bụi bẩn thỉu cùng vết máu trên mặt cô, nhớ rõ mỗi một lọn tóc hỗn độn của cô...
Hắn ta không biết vì sao Diệp Vi sẽ khắc ở trong đầu hắn ta rõ ràng như vậy, khả năng thật là quá ngu ngốc, trong trí nhớ của cuộc đời hắn ta, chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào ngu ngốc hơn so với Diệp Vi.
Thẳng đến vào thời điểm nào đó, hắn ta đột nhiên trông thấy vách tường sau lưng Diệp Vi, có một cái lỗ nhỏ kỳ lạ, khác biệt với mảnh đất hỗn độn dơ bẩn, vỡ tan toàn bùn đất, cái lỗ kia, tròn mà hợp quy tắc, không chú ý mà nói, căn bản là không nhìn thấy nó. Nhưng một khi chú ý, ngay cả như thế nào cũng không bỏ qua được.
Chính là cái lỗ tròn này, đánh vỡ tất cả nhận thức của hắn ta đối với Diệp Vi!
Hắn ta đã sớm biết, Diệp Vi là một người phụ nữ hư vinh, yếu ớt, một chút khổ sở cũng không chịu nổi, một chút chướng ngại cùng khó khăn cũng có thể khiến cô lùi bước, tính cách của cô quá mức mềm yếu, cô làm sao bởi vì hận Mặc Vũ mà lại từ chối bỏ trốn cùng hắn, ngược lại lựa chọn đi theo anh Hào vừa nhìn đã biết rất nguy hiểm chứ? Phải biết rằng đi theo bên cạnh anh Hào, cũng không phải nếm một chút đau khổ đơn giản như vậy, cô sẽ thời thời khắc khắc lâm vào nguy hiểm, ngay cả mạng sống an toàn của bản thân cũng không thể bảo đảm!
Nhưng cô lại làm như vậy, thậm chí ngay tại lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, giơ súng bắn anh Hào bị thương.
―― cô giết anh Hào, lấy mạng sống của bản thân trả giá.
Ngu ngốc, điên khùng, đa phần là biệt hiệu mà mọi người dành cho Diệp Vi.
Ở thời điểm hắn ta thấy cái lỗ nhỏ kia, từng ý nghĩ một của hắn ta đã được chứng minh, tất cả những gì đã thấy trước kia đều thay đổi.
Thì ra là vốn dĩ Diệp Vi không ngu ngốc, mà ngược lại, cô thông minh đến đáng sợ.
Cô hẳn là đã sớm biết cách vách có người mai phục, cho nên thời điểm Mặc Vũ xuất hiện, cô rất cảm động, rất vui vẻ, thế nhưng cuối cùng không thể không ở lại, bởi vì cô biết cô đi không nổi, không chỉ có cô đi không nổi, Mặc Vũ cũng đi không nổi, cho nên cô dứt khoát quả quyết, dường như không có nửa điểm do dự, hướng tới phía Mặc Vũ nổ súng.
Cô gia nhập cùng kẻ thù, lấy bản thân làm mồi nhử, thả Mặc Vũ đi.
Nhưng có một việc Mặc Uyên làm sao cũng không hiểu được, Diệp Vi thông minh như vậy, nếu như cô đã biết bọn họ ở ngay bên cạnh, vì sao còn muốn lấy thân mạo hiểm, tự mình đi giết anh Hào?
Vì sao?
Vì sao?
Đây dường như trở thành ma chú dưới đáy lòng hắn ta.
"Giết chết anh cái tên lừa đảo."
Câu nói này dường như đã thành tâm ma Mặc Uyên làm sao cũng không thể quên được.
Lừa đảo, lừa đảo, lừa đảo...
Cho nên cuối cùng vẫn là hắn ta hại chết Diệp Vi sao?
Bởi vì hắn ta, làm hại cô rời khỏi Mặc Vũ cô yêu nhất, làm hại Mặc Vũ oan uổng cô, hiểu lầm cô, làm hại Mặc Vũ chán ghét cô, rời khỏi cô, làm hại Mặc Vũ từ chối cô, làm hại Mặc Vũ... Thích Miêu Thư Nhã.
Mặc Vũ cô thích nhất không thích cô, thích người phụ nữ khác.
... Đây có lẽ là việc trong lòng Diệp Vi không thể tiếp thu nhất.
Trong lòng Mặc Uyên đau xót, hắn ta không biết vì sao trái tim lại đau như vậy, hắn ta cảm giác rằng giờ phút này bản thân như một con thú bị nhốt, làm sao cũng không thể thoát ra khỏi những quá khứ kia.
Hắn ta đau, cũng không muốn người khác tốt hơn.
Cho nên cuối cùng hắn ta tìm Mặc Vũ tới, nói cho hắn tất cả sự thật.
Trong lòng Mặc Vũ đau đớn vì Diệp Vi chết, có thể khiến hắn canh cánh trong lòng, cũng là chuyện Diệp Vi vậy mà muốn giết hắn. Nếu hắn biết Diệp Vi không phải muốn giết hắn, ngược lại là đang cứu hắn, chuyện này hẳn là rất thú vị?
Chỉ cần tưởng tượng như vậy, Mặc Uyên liền cảm thấy trái tim buồn đau của hắn ta dễ chịu hơn một chút, hắn ta thật sự không phải người tốt, hắn ta cũng không định làm người tốt.
Quả nhiên cuối cùng Mặc Vũ cũng không khiến hắn ta thất vọng, biết sự thật Mặc Vũ vừa khiếp sợ lại vừa đau khổ, nhưng kệ lòng hắn tràn đầy hối hận, cũng không đổi được Diệp Vi đã chết quay trở về.
"Không phải anh cảm thấy thất vọng vì Diệp Vi không tin tưởng anh sao? Anh xem, Diệp Vi vì anh mà chết, nhưng anh vậy mà vẫn luôn hiểu lầm cô ấy là một người xấu, anh nói xem, có buồn cười hay không?"
Buồn cười, thật sự quá buồn cười.
Thấy Mặc Vũ đau khổ, hắn ta liền vui vẻ.
Nhưng mà khiến hắn ta không vui chính là, Mặc Vũ vậy mà không tiếp tục ở cùng Miêu Thư Nhã, nếu Mặc Vũ cùng Miêu Thư Nhã ở bên nhau, hắn càng sẽ thời thời khắc khắc nghĩ đến Diệp Vi, nhớ tới hắn không tin tưởng Diệp Vi vì cứu hắn mà chết, như vậy hắn liền sẽ vĩnh viễn sống trong đau khổ.
Thật sự quá đáng tiếc.
Đúng vậy, còn có chuyện hắn ta không có nói cho Mặc Vũ biết, ở trong lòng Mặc Vũ, Diệp Vi là người phụ nữ vì tiền mà vứt bỏ hắn, nhưng cuối cùng, Diệp Vi rời khỏi hắn ta, cũng đem những đồ vật mang đi từ bên cạnh hắn ta đổi thành tiền, một phần để lại cho người nhà cô, dư lại một phần, tất cả đều quyên cho cơ quan từ thiện.
Tuy rằng lý do có chút buồn cười, nói là vì làm việc thiện tích đức cho bản thân, không muốn lại bị lừa, kiếp sau bản thân làm người có tiền là được rồi.
Thật ngu ngốc, ngay cả thù lao lấy từ trên người hắn ta còn chưa kịp tới hưởng thụ, người đã chết.
Quả nhiên a, là người chỉ cần bản thân muốn tìm cái chết, ngay cả thần tiên cũng không lưu giữ được.
Cái người phụ nữ ngu ngốc kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com