Chương 68: Thế Thân Nữ Phụ Là Nữ Chính (12)
Sau khi Diệp Vi rời đi, Từ Trì và Tào Hằng cũng theo đó rời đi.
Những người trong cuộc vừa đi, quán cà phê đang lặng im trong nháy mắt náo nhiệt lên, không nghĩ tới bản thân chỉ là tới uống cà phê, còn có thể thuận tiện xem một vở kịch.
Ai có thể nghĩ đến một nhân vật như Diệp Vi cũng dám liên tiếp từ chối Tào Hằng và Từ Trì?
Đó chính là người mà vô số người mong muốn nịnh bợ cũng không được!
Cũng không biết sự tự tin của Diệp Vi là từ nơi nào tới, không phải chỉ là một tiểu bạch liên hoa đến từ một gia đình nhỏ thôi sao, thật đúng là đem chính mình trở thành tiểu công chúa? Càng đáng giận chính là Tào Hằng và Từ Trì bị Diệp Vi từ chối vậy mà không có tức giận, ngược lại còn lộ vẻ áy náy cùng lấy lòng!
Cái vẻ mặt áy náy cùng lấy lòng này chính là Tào Hằng, tuy rằng Từ Trì thể hiện cũng không quá rõ ràng, nhưng lấy thái độ của hắn với Diệp Vi mà nói, đã coi như rất tốt.
Vốn dĩ Diệp Vi là đối tượng cho bọn họ đáng thương, không nghĩ tới đảo mắt một cái liền khiến người ta hâm mộ ghen tị.
Thật sự là tức chết người mà.
Đương nhiên, ai có thể nghĩ đến Lương Nhược Vi vốn nên là tình yêu đích thực của Từ Trì kia, vậy mà từ đầu tới đuôi cũng chưa khiến Từ Trì nhìn nhiều hơn một cái, thật giống như căn bản không biết có người như cô ta tồn tại.
Ai cũng không phải kẻ ngốc, đều lúc này, còn có thể cho rằng Từ Trì xuất hiện ở chỗ này là bởi vì Lương Nhược Vi sao? Đương nhiên không phải.
Chu Thiến Ngọc cũng sắp cười đến điên rồi, cô ta không thể gặp được vẻ mặt kiêu ngạo của Lương Nhược Vi bị ép đến nghẹn họng kia, nếu không phải bởi vì Từ Trì, ai đem cô ta để vào mắt a?
Lúc này vừa thấy Từ Trì lại bỏ qua Lương Nhược Vi như vậy, ngược lại chạy theo Diệp Vi, tuy rằng tình huống trước mắt này cũng không khiến người ta vui vẻ mấy, nhưng là nghĩ đến có thể khiến Lương Nhược Vi ăn quả đắng, trong lòng cô ta vẫn lén lút sảng khoái không thôi.
Vẻ mặt cô ta nghi hoặc xuất hiện trước mặt Lương Nhược Vi: "Chị Nhược Vi, chị làm sao còn ở chỗ này a, Từ tổng cùng Tào thiếu vừa mới đuổi theo Diệp Vi rồi, hai người có phải bỏ lỡ nhau không? Chị mau gọi điện thoại cho Từ tổng bọn họ đi, có phải bọn họ không tìm được chị hay không, cho rằng chị đi rồi?"
Vừa rồi Lương Nhược Vi vẫn luôn ngồi một bên xem, có thể không biết đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong lòng cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt như vậy ở kiếp trước cô ta đã nhìn qua không ít, cho nên tuy rằng cô ta tức giận, nhưng còn tính là trầm ổn: "Tôi là có hẹn với bạn, cũng không phải hẹn A Trì và A Hằng, bọn họ có việc riêng muốn xử lý, không cần đi quấy rầy."
Chu Thiến Ngọc âm thầm liếc mắt, cái gì gọi là người ta có việc riêng muốn xử lý không nên quấy rầy? Thật đúng là giải vây cho bản thân, "Là như vậy sao? Thật ra vừa rồi em ở bên cạnh không cẩn thận nghe được Từ tổng, Tào thiếu cùng Diệp Vi bọn họ nói chuyện, nhìn dáng vẻ bọn họ là muốn xin được Diệp Vi tha thứ đó. Nguyên nhân Diệp Vi ầm ĩ với bọn họ cũng có chị trong đó, chị nói, chị cùng Từ tổng Tào thiếu đều là bạn tốt, chị có muốn làm chút gì thể hiện tâm ý của bạn tốt hay không, đi giúp bọn họ nói chuyện?"
Lương Nhược Vi thiếu chút nữa bị Chu Thiến Ngọc làm cho nghẹn chết, cô ta nhấp một ngụm cà phê, cay đắng nồng đậm tràn ngập ở đầu lưỡi, gọi lý trí cô ta trở về, một lát sau, đau khổ khó nhịn kia lại biến thành hương thơm nồng đậm, cô ta cong cong khóe miệng, lạnh lùng nói: "Đây là việc riêng của A Trì và A Hằng bọn họ, nếu bọn họ cần tôi giúp đỡ, sẽ tự mình nói với tôi, liền không phiền cô nhọc lòng lo lắng. Hơn nữa bọn họ không thích việc riêng của mình bị người khác bàn luận, nếu biết mình nói chuyện lại bị người khác nghe lén, hẳn là sẽ rất không vui đi?"
Còn uy hiếp ngược lại cô ta? Chu Thiến Ngọc ngượng ngùng cười cười: "Em đây không phải, sốt ruột vì bọn họ sao? Hơn nữa em cũng là trong lúc vô ý nghe được, không phải cố ý."
Lương Nhược Vi: "Tôi đây đại diện bọn họ cảm ơn cô trước, lần sau nhìn thấy bọn họ, tôi sẽ nói cho bọn họ tâm ý của cô."
"Không cần, cũng không phải chuyện gì lớn." Chu Thiến Ngọc liên tục xua tay, "Em chỉ là nhọc lòng thôi, nếu không có việc gì, em đây liền đi trước, bạn của em còn đang đợi em đó. Bạn của em ở bên kia."
Khoảnh khắc chú ý động tĩnh bên này đám chị em đỏ mắt đồng thời xoay người: Ai là bạn với cô?
Lương Nhược Vi nhìn thoáng qua, dương cằm hơi mang theo kiêu ngạo nói: "Được, đi thôi."
Chu Thiến Ngọc bẹp miệng âm dương quái khí rời đi, cũng không biết Lương Nhược Vi còn ở chỗ này giả bộ cái gì, nếu là Từ Trì thật sự để ý cô ta, lúc này liền sẽ không tới tìm Diệp Vi, càng sẽ không bởi vì Diệp Vi mà bỏ qua cô ta như vậy, có điều Từ Trì không chỉ tới tìm Diệp Vi, cho dù bị Diệp Vi từ chối cũng không tức giận đến xoay người rời đi, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh chuyện của Diệp Vi có khả năng không đơn giản chỉ là một thế thân như vậy, ít nhất chứng minh Từ Trì là để ý Diệp Vi.
Lần này ngược lại có trò hay để nhìn.
Lương Nhược Vi thật sự là sắp bị tức chết rồi, hiện tại tùy tiện một nhân vật nhỏ cũng có thể đến trước mặt cô ta tác oai tác oái, là thật sự cho rằng cô ta dễ bị bắt nạt sao?
Cà phê cô ta uống không trôi nổi, sau khi gửi tin nhắn có việc phải đi trước cho bạn, liền nối gót rời đi.
......
Từ Trì bên này cũng không quá tốt, Tào Hằng vẫn luôn ở bên tai hắn lải nhải không ngừng, hắn cảm giác bản thân cũng trở thành tội nhân của toàn bộ thế giới.
"Ai kêu cậu không nghe tôi, tôi đã sớm khuyên cậu thẳng thắn với Diệp Vi, giấy không thể gói được lửa, nhưng là cậu vẫn không nghe lời, hiện tại tốt rồi sự việc ầm ĩ thành cái dạng ngày hôm nay, xem cậu giải quyết như thế nào!"
"Nói thật, cậu tự mình thẳng thắn nói với Diệp Vi, cũng tốt hơn bị chính cô ấy phát hiện, không chừng sự việc cũng sẽ không nháo thành cái dạng ngày hôm nay."
"Khi chị Nhược Vi quay về, tôi liền biết chuyện này không giấu được."
"Hiện tại tốt rồi, Diệp Vi không chỉ có hận cậu, ngay cả tôi cũng bị cô ấy kéo vào sổ đen, cậu nói làm sao bây giờ?"
Từ Trì: "......"
Hắn nâng nâng mí mắt: "Không phải cậu giỏi nhất là dỗ con gái vui vẻ sao?"
Tào Hằng nổi giận: "Cái đó có thể giống nhau sao? Đối phó với con gái nó khác, tùy tiện mua mấy cái túi xách là mọi chuyện có thể giải quyết, với Diệp Vi có thể làm vậy sao?"
Từ Trì nghĩ nghĩ nói: "Trước kia tôi từng đưa quà cho Diệp Vi, cô ấy cũng rất vui vẻ."
Lời này của Từ Trì là sự thật, trước kia hắn đưa quà cho Diệp Vi, bất kể là cái gì, cô cũng sẽ rất vui vẻ, rất thích.
Tào Hằng bất đắc dĩ: "Cậu đưa những quà tặng đó tôi cũng không muốn nói, cũng chính là Diệp Vi cái gì cũng không biết mới có thể vui vẻ như vậy, hiện tại cái gì cô ấy cũng đã biết, cậu lại đưa mấy món quà đó thử xem đi, xem cô ấy sẽ có phản ứng gì, có thể vui vẻ đến mức nhảy dựng lên hay không.":)
Từ Trì: "......"
Tào Hằng hỏi: "Cậu biết thứ Diệp Vi thật sự thích chính là gì không? Không phải cậu cho cô ấy, mà là bản thân cô ấy thích, cậu biết không?"
Từ Trì: "............"
Hắn nhíu mày, Diệp Vi thích cái gì?
Hắn cùng Diệp Vi ở bên nhau được hơn nửa năm, thời gian ở chung cạnh nhau không tính là ít, Diệp Vi biết hắn thích ăn nấm hương, thích ăn ớt xanh măng; cũng biết hắn không thích ăn hành tây cà rốt; cô biết hắn thích hai màu trắng đen, cho nên vào ngày sinh nhật đó của hắn, đưa cho hắn một cái cà vạt màu đen.
Cô biết hắn không thích ầm ĩ, cho nên mỗi lần cùng hắn ở bên nhau, sẽ không cưỡng ép hắn đi nơi nào náo nhiệt, bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, lại chưa từng đi ra ngoài hẹn hò. Cô nói, thích nhau, không nhất định một hai phải đi ra ngoài xem phim đi dạo phố mới tính là hẹn hò, chỉ cần ở bên nhau liền rất vui vẻ.
Cô quá tốt, quá nhân nhượng hắn, thế cho nên để hắn càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, cho rằng tất cả những thứ này đều là chuyện đương nhiên.
Mà hắn biết Diệp Vi thích cái gì sao? Hắn không biết.
Trên bàn cơm là đồ ăn hắn và Lương Nhược Vi thích, quần áo trang sức trong tủ cũng đều là Lương Nhược Vi thích, bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, hắn áp đặt cho Diệp Vi quá nhiều đồ vật, chưa từng thử tìm hiểu qua cô, cô chỉ là một thế thân, hắn đem cô trở thành Lương Nhược Vi.
Nhưng chung quy Diệp Vi không phải Lương Nhược Vi, hắn đối với cô là dối trá, nhưng sự quan tâm hòa hảo của cô dành cho hắn, lại là chân thật.
Tào Hằng thúc giục nói: "A Trì, cậu nghĩ cái gì vậy, tôi đang hỏi cậu đó, Diệp Vi thích cái gì? Cậu nhanh chóng đến nói nghe một chút, cô ấy thích ăn cái gì, thích minh tinh nào? Lại không có nước nào muốn đi? Chúng ta đúng bệnh hốt thuốc, tìm Diệp Vi uy hiếp, khẳng định có thể khiến cô ấy tha thứ cho chúng ta!"
Từ Trì lắc đầu: "Tôi không biết."
"Không biết?" Tào Hằng kinh ngạc, "Cậu không biết? Thời gian hai người ở bên nhau cũng không ngắn, ngay cả cô ấy thích cái gì cậu cũng không biết sao?"
Từ Trì: "Không biết."
Tào Hằng: "......"
Tào Hằng: "A, tôi nên may mắn cho Diệp Vi vì rốt cuộc thoát khỏi tên cặn bã như cậu."
Từ Trì: "............"
Hắn không có lời nào có thể phản bác, bởi vì quả thật hắn có lỗi với Diệp Vi, là hắn cô phụ cô.
Bọn họ nơi này đang nói, liền có người gửi tin nhắn tới nói.
"Sau khi Diệp tiểu thư và Triệu Khải rời khỏi quán cà phê, trực tiếp đi trung tâm thương mại bên cạnh, hai người ở trung tâm thương mại đi dạo một lát, sau đó đi tiệm bánh ngọt ngồi một giờ, Diệp Vi gọi một ly nước xoài cùng một cái bánh kem vị dâu tây."
"Diệp tiểu thư ăn xong buổi trà chiều, cùng Triệu Khải đi dạo ở tầng một của một siêu thị 40 phút, mua chút đồ ăn vặt, đi tầng bốn của một nhà hàng cá nướng ăn cơm chiều."
"Diệp tiểu thư cùng Triệu Khải đi xem phim."
Ăn cơm đi dạo phố còn chưa tính, như thế nào còn xem phim?
Sắc mặt Từ Trì đen như mực.
Tào Hằng đập bàn một cái bàn: "Tôi đã nói Triệu Khải này không có ý tốt! Hắn khẳng định đối Diệp Vi có ý tứ, bằng không không có người đàn ông nào nguyện ý đi chung với một người phụ nữ mà lần đầu gặp mặt còn không phải bạn bè, lại còn đi dạo phố đi xem phim, hắn ta khẳng định là muốn theo đuổi Diệp Vi!"
Từ Trì đứng lên liền đi ra ngoài, Tào Hằng vội vàng giữ chặt hắn nói: "Cậu đi đâu vậy?"
Từ Trì nói: "Tôi biết, Diệp Vi đang giận tôi, hiện tại tất cả quyết định của cô ấy đều là không lý trí. Tôi không thể mặc kệ."
Tào Hằng nói: "Thế nhưng Diệp Vi cũng đã nói rất rõ ràng, cậu và cô ấy không có bất kỳ một quan hệ gì, coi như cậu muốn quản, cũng quản không được. Lại nói nếu Diệp Vi nguyện ý hẹn hò với Triệu Khải, đã nói lên cảm giác của cô ấy đối với Triệu Khải cũng không tệ lắm."
Từ Trì sửng sốt một chút: "Cậu có ý gì?"
Tào Hằng vuốt cằm nói: "Ý chính là trên mặt chữ, tôi hẹn hò với nhiều phụ nữ như vậy, tôi biết họ suy nghĩ cái gì, nếu họ nguyện ý cùng cậu tiến thêm một bước phát triển, mới chịu đáp ứng cùng cậu đi dạo phố hẹn hò xem phim, nếu ngay cả đi dạo phố hẹn hò xem phim cũng không muốn, đã nói lên họ không có hứng thú với cậu. Hiểu không?"
Từ Trì: "......???"
Từ Trì phản ứng trong chốc lát nói: "Ý của cậu là nói, Diệp Vi thích Triệu Khải?"
Tào Hằng ừ một tiếng: "Hiện tại còn không thể nói là thích, nhưng là có thể phát triển quan hệ thành thích. Thật ra như vậy cũng khá tốt, sau khi bị cậu tổn thương như vậy còn nguyện ý bắt đầu một đoạn tình cảm mới, chứng minh trong lòng cô ấy cũng đủ cường đại, chứng minh cô ấy vẫn chưa tuyệt vọng đối với tình yêu, cái này rất không tồi." Vẻ mặt Tào Hằng cảm khái, bộ dáng may mắn vạn phần.
Từ Trì: "......!!!"
Hắn không nói hai lời liền đi, Tào Hằng truy vấn nói: "Cậu làm gì vậy?"
Từ Trì lạnh lùng nói: "Tôi đi tìm Diệp Vi, vậy nên cậu đừng đi theo."
Vừa định đứng dậy đi theo Tào Hằng lại ngồi trở về, cao giọng nói: "A Trì, cậu đừng bởi vì không thích Diệp Vi mà đối xử lạnh nhạt với cô ấy, cậu xin lỗi phải có bộ dáng xin lỗi biết không? Giọng điệu phải tốt chút đó!" Nghĩ nghĩ hắn ta lại cảm thấy không yên tâm, chạy đuổi theo.
Từ Trì căn bản không nghe thấy Tào Hằng đang nói cái gì, hiện tại hắn chỉ nghĩ lập tức nhìn thấy Diệp Vi, tuy rằng Tào Hằng nói Diệp Vi có thể thoát khỏi quá khứ bắt đầu cuộc sống mới, là một chuyện khiến người ta cảm thấy may mắn, nhưng là không biết vì sao, hắn lại không cảm thấy vui vẻ hay may mắn.
......
Từ Trì đứng trước tiểu khu của Diệp Vi đợi ước chừng hai giờ, rốt cuộc mới thấy Triệu Khải lái xe đưa Diệp Vi trở về, hắn ta mở cửa xe ra, Diệp Vi từ trên xe nhảy xuống, hai người đứng cười nói một lúc.
Bộ dáng của Diệp Vi thoạt nhìn rất vui vẻ, đặc biệt là khi cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình trăng non, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
"Cảm ơn, hôm nay tôi thật sự rất vui vẻ."
"Anh cũng vậy, về sau có cơ hội......"
"Đương nhiên."
Ở trước kia, hắn thường xuyên sẽ nhìn thấy Diệp Vi cười, bởi vì Diệp Vi rất thích cười, gặp được chuyện gì vui vẻ, hoặc là nhìn thấy thứ đồ gì vui vẻ, cô liền sẽ ngồi bên cạnh hắn cười đến mi mắt cong cong. Có đôi khi cô còn sẽ kéo lấy hắn, hắn không cười, cô liền chọc khóe miệng hắn nói: "Tiểu lão đầu, cười một cái nha."
Thế nhưng từ sau ngày hôm đó, hắn liền rốt cuộc không gặp Diệp Vi cười qua, chính xác mà nói, là Diệp Vi không cười qua với hắn.
Thẳng đến khi Triệu Khải rời đi, rốt cuộc Từ Trì mới đi ra ngoài, nói: "Diệp Vi."
Diệp Vi đột nhiên nhìn thấy Từ Trì, có chút ngoài ý muốn dừng lại bước chân, người đàn ông mặc áo sơ mi đen quần dài đơn giản, dáng người thon dài, mái tóc màu đen bởi vì không biết đứng trong đêm khuya bao lâu, còn có chút ướt át lạnh lẽo, ở trên trán, càng nổi bật lên khí chất thanh lãnh của hắn, đặc biệt tuấn lãng.
Diệp Vi thiếu chút nữa liền bị sắc đẹp mê hoặc, cũng may tâm trí cô đủ kiên định, là một nhiệm vụ giả ưu tú.
Cô nhăn mày lại: "Từ tiên sinh, anh vẫn là tới tìm tôi nói chuyện?"
Cô gọi hắn là Từ tiên sinh, lễ phép lại xa cách.
Từ Trì nói: "Ừm, anh thiếu em một lời xin lỗi chính thức, còn thiếu em một lời giải thích. Anh biết, anh làm ra những chuyện đó đối với em rất không công bằng, em có thể ghi hận anh, có thể yêu cầu anh bất luận điều gì, anh chỉ hy vọng em bình tĩnh một đoạn thời gian, rồi lại quyết định."
Diệp Vi gật gật đầu, nói: "Từ tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà anh yên tâm, đả kích anh gây ra cho tôi vẫn chưa đến mức khiến tôi mất đi tình yêu đối với cuộc sống, mỗi một ngày tôi sẽ sống tốt hơn, quý trọng thời gian, nhiệt tình yêu thương cuộc sống."
Từ Trì: "Em có thể nghĩ như vậy......Thật tốt."
Diệp Vi nói: "Đương nhiên, thế giới này lại không phải bởi vì có sự tồn tại của một người xấu là anh, nó liền trở nên không tốt đẹp, trên đời này còn có rất nhiều rất nhiều sự việc tốt đẹp chờ tôi đi phát hiện đó."
Từ Trì: "......"
Diệp Vi vẫy vẫy tay: "Đã khuya, tôi liền đi về trước, tạm biệt."
Từ Trì nhìn bóng dáng rời đi không chút do dự của Diệp Vi, trong lòng sinh ra một loại hoảng loạn không hiểu được, hắn nhìn Diệp Vi không khóc không nháo, thậm chí ngay cả chất vấn ầm ĩ cũng không có, thái độ vô cùng ôn hòa, ánh mắt cô nhìn hắn giống như một người xa lạ, dường như cô hoàn toàn thật sự không để mắt đến sự tồn tại của hắn, hắn chỉ cảm thấy trái tim giống như bị cái gì đó nắm lấy, cực kỳ khó chịu.
Hắn muốn gọi Diệp Vi lại, nhưng thái độ né xa ba thước kia của Diệp Vi, thậm chí mỗi một câu nói đều phủi sạch quan hệ với hắn, đều khiến hắn không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
Một chút do dự này của hắn, Diệp Vi đã đi xa.
Tào Hằng tránh ở một bên rốt cuộc từ đằng sau đi ra, hắn ta vỗ vỗ bả vai Từ Trì, thở dài.
Hắn ta cảm thấy Diệp Vi như bây giờ, rõ ràng chính là còn chưa buông xuống nha, cô nói được những lời kia rõ ràng chính là đang giận lẩy, dù sao tình cảm của Diệp Vi đối với Từ Trì sâu đậm, một lát sao có thể bỏ xuống được?
Từ Trì nửa tin nửa ngờ: "Thật sự?"
Tào Hằng nói: "Cho dù Diệp Vi thật sự buông xuống, không yêu cậu, vậy cô ấy có thể không hận cậu sao? Cậu nghĩ một chút đi, nếu người bị lừa là cậu, cậu có thể dễ dàng buông sao? Cho dù không yêu, vậy có thể không hận? Nếu là tôi, tôi có thể đem đối phương mắng đến máu chó phun đầu, khiến hắn đời này đều hối hận khi làm người! Trên đời này nào có người rộng lượng như vậy chứ?!"
Từ Trì trầm mặt nghĩ nghĩ, cảm thấy Tào Hằng nói có chút đạo lý, cho dù Diệp Vi không thích hắn, cũng không có khả năng không hận hắn.
Diệp Vi chung quy vẫn là không buông xuống.
Ai ngờ không bao lâu, hắn liền nhận được tin nhắn Tào Hằng gửi tới nói: Diệp Vi yêu đương!
Kèm theo một đống hình minh họa:
Diệp Vi cùng Triệu Khải tay trong tay đi dạo ở ven đường, trên mặt hai người mang theo nụ cười, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Từ Trì chỉ cảm thấy trái tim tê rần, như là bị cái gì đó đâm một dao, cực kỳ khó chịu.
Tào Hằng nói: "Xem ra thật sự là Diệp Vi đã thoát ra được, tôi còn cảm thấy vui vẻ thay cô ấy, tôi nghĩ cậu cũng nên yên tâm."
Từ Trì:...... Không, hắn không yên tâm một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com