Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85: Nữ Phụ Ác Độc Là Thiên Kim Thật (13)

Diệp Thao chỉ bị cảm mạo nóng sốt bình thường, sau khi uống thuốc xong liền đi ngủ, đến buổi tối bị gọi dậy uống chén cháo, sau đó lại nặng nề ngủ cả đêm, thẳng đến sáng ngày hôm sau nhiệt độ mới hạ xuống.

Vốn dĩ Diệp Oánh muốn ở lại chăm sóc Diệp Thao, cô ta kiên trì đến hơn 12 giờ, bị Chương Dục bảo đi ngủ, "Ở đây có chúng tớ, cậu cứ yên tâm đi, mau ngủ đi, đừng để Diệp Thao bệnh còn chưa hết, cậu lại sinh bệnh."

Diệp Oánh lắc đầu muốn từ chối.

Cô ta nhịn không được nhìn nhìn Chương Dục, mấy ngày nay không chỉ có Diệp Thao thường xuyên đi theo bên cạnh Diệp Vi, ngay cả Chương Dục cũng giống như vậy, hắn cũng sẽ giành việc làm giúp Diệp Vi, rõ ràng trước kia hắn không phải như thế, cô ta nhớ rõ trước kia Chương Dục rất không thích Diệp Vi, thậm chí hắn còn kêu cô ta phải cẩn thận Diệp Vi, thế nhưng là hiện tại, thái độ của hắn đối với Diệp Vi đã vô tình thay đổi, hắn không chỉ giúp Diệp Vi làm việc, còn quan tâm cô.

Giống như anh trai cô ta vậy.

Diệp Oánh bỗng nhiên nhớ tới lời Diệp Vi nói, cô nói, cô muốn đoạt lại tất cả những thứ thuộc về cô.

Nếu là như vậy, cô hiện tại đã thành công.

Anh trai, bạn bè của cô ta, đều đã đứng về phía Diệp Vi......

Cô ta cắn môi, nhịn không được có chút khó chịu, cô ta không muốn mất đi bọn họ.

Tưởng Phỉ đã kéo chăn che người lại: "Tớ đi ngủ, Diệp Vi nói ngày mai đi đập lúa."

Thật sự cậu ta rất mong đợi, thế nhưng lại có chút sợ hãi, bởi vì làm việc thật sự quá mệt mỏi......

Chương Dục nói: "Nhanh đi ngủ đi, bằng không ngày mai lại không có tinh thần."

Đồng Khả ở một bên âm dương quái khí nói: "Người nào đó, chắc là muốn nhân cơ hội lười biếng đi, ban ngày liền có thể ngủ không đi làm việc?"

Diệp Oánh lập tức giải thích nói: "Tớ không có, tớ là lo lắng cho anh trai."

Đồng Khả a một tiếng: "Anh cậu đã có Chương Dục chăm sóc, hơn nữa cậu trông coi ở chỗ này, cũng không sợ quấy rầy Chương Dục và Tưởng Phỉ nghỉ ngơi sao." Giả vờ làm người tốt cái gì chứ, cô ta liền không cho Diệp Oánh có cơ hội diễn!

Diệp Oánh: "......"

Cô ta vừa bị nói như vậy, cũng chỉ có thể đi ngủ, chỉ tiếc cô ta lăn qua lộn lại không ngủ được, tâm sự nặng nề, trong đầu đều là bộ dáng Diệp Vi vẻ mặt âm trầm nhìn cô ta, Diệp Vi như vậy khiến cô ta có chút sợ hãi, hoặc là nói, cô ta càng sợ hãi mất đi tất cả những gì cô ta đang có.

Nửa đêm Diệp Thao liền hạ sốt, sáng sớm ngày hôm sau bị đói tỉnh, đáng tiếc nơi này không thể so với ở nhà, không chỉ không có đồ ăn vặt có thể cho hắn ta ăn, ngay cả cơm thừa canh cặn trong phòng bếp cũng không có.

Đúng lúc Diệp Vi thức dậy sớm, để lửa lớn nấu một nồi cháo khoai lang đỏ, lại nặn cục bột đã nở tốt đêm qua, hấp một nồi bánh bột bắp, lại gắp một ít cà rốt ngâm từ bình đồ chua, cắt thành sợi nhỏ, bỏ thêm ít sa tế, bữa sáng không sai biệt lắm liền ăn những thứ này.

Diệp Thao ăn ba cái bánh bột bắp uống hai chén cháo khoai lang đỏ, rốt cuộc mới cảm thấy mỹ mãn, lau miệng nằm liệt trên băng ghế bất động.

Ăn xong bữa sáng, Diệp Vi liền cùng Trần lão bà tử nâng thùng trộn và chiếu trúc xuống đất, nhưng có Chương Dục và Tưởng Phỉ giành giúp đỡ, ngược lại không để hai người làm việc gì nặng, Diệp Thao cũng muốn đến giúp đỡ, nhưng lại bị Diệp Oánh ngăn cản, nghĩ đến bệnh cảm mạo của hắn ta còn chưa khỏi hẳn, liền sợ một khi mệt mỏi lại nóng lên thì bệnh càng nặng.

Diệp Thao không có cách nào, cầm dao đi đốn củi, Diệp Oánh khuyên cũng không khuyên được, "Anh làm nhiều thêm chút nào, Diệp Vi sẽ làm ít đi chút đấy."

Diệp Oánh: "..."

Cô ta nhìn ra được, Diệp Thao là thật tâm thật ý đau lòng cho Diệp Vi.

......

Lần này xuống ruộng làm việc, Trần Vệ Quốc và vợ ông ta còn cầm liềm chủ động đến giúp đỡ, còn vui vẻ nói: "Mọi người đều là người một nhà cả, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, không cần khách sáo."

Vợ Trần Vệ Quốc nói: "Mẹ người cũng thật là, đánh lúa cũng không gọi chúng con một tiếng, mẹ gọi một tiếng chúng con tới giúp đỡ, mẹ cũng không cần vất vả như vậy nữa, mẹ xem mẹ đã lớn tuổi như vậy, cứ thích cậy mạnh. Còn có Hồng Hồng cũng thật là, sao có thể để khách nhân làm việc chứ, thế này sao gọi là đạo đãi khách a......"

Đây đều là khách quý, không chiêu đãi thật tốt thì thôi, mỗi ngày còn kéo người ta xuống ruộng làm việc, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Vi nói: "Dì đây là hiểu lầm rồi, người ta đồng ý giúp đỡ là bởi vì không nhìn nổi bà nội người đã mấy chục tuổi, còn phải khổ cực xuống ruộng làm việc như vậy, bọn họ có thể đối đãi với một Lão bà xa lạ như thế, điều này chứng minh cái gì chứ, điều này chứng minh người ta tâm địa thiện lương lại tốt đẹp! Dì chỉ cần ca tụng ca ngợi vẻ đẹp phẩm đức của người ta là được rồi, làm sao còn chỉ trích con không hiểu đạo đãi khách chứ? Đạo đãi khách so với phẩm đức tốt đẹp trước đó quả thực không đáng một đồng. Không giống có người nào đó, ai, ngay cả người xa lạ còn không bằng, cũng không biết lương tâm của bọn họ có phải cho chó ăn rồi không."

Mặt Trần Vệ Quốc trầm xuống, mặt vợ ông ta cũng đen lại, "Lời này của mày là có ý gì?"

Diệp Vi nói: "Con nào có ý gì chứ? Chỉ là có người phẩm đức cao thượng, tự nhiên cũng có người phẩm đức thấp kém, đúng không? Con nói sai gì sao?"

"...... Không có, không có." Mắt thấy Chương Dục và Tưởng Phỉ nhìn lại đây, vợ Trần Vệ Quốc sợ Diệp Vi lại nói cái gì không tốt, đến lúc đó bọn họ còn xuống đài như thế nào.

Mặc dù vốn dĩ bà ta muốn giáo dục Trần Tiểu Hồng cách làm người, ai ngờ lại bị giáo dục ngược lại, bà ta nghiến răng nghiến lợi, Trần Tiểu Hồng này là có ý gì đây? Cô chỉ thiếu chút chưa chỉ vào họ nói bọn họ không có lương tâm, không có đạo đức, ngay cả người xa lạ cũng không bằng!

Người ta là người xa lạ còn biết giúp đỡ một bà lão đấy, bọn họ thân là con trai con dâu, không chỉ có đuổi mẹ ruột ra khỏi nhà, càng đừng nói ra tay giúp một cái!

Mắt thấy Chương Dục và Tưởng Phỉ nhìn lại đây, vợ Trần Vệ Quốc ha ha cười vài tiếng: "Được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, chúng ta làm việc đi, làm việc..."

Trần Vệ Quốc trừng mắt nhìn vợ ông ta một chút, vợ ông ta còn đang ủy khuất nha, Trần Tiểu Hồng này thật sự xem bản thân là đại tiểu thư nhà họ Diệp rồi à? Còn may người mà nhà họ Diệp càng thích, càng không bỏ xuống được, càng yêu thương chính là Diệp Oánh nhà bọn họ, dáng dấp Trần Tiểu Hồng không đẹp bằng Diệp Oánh, không ưu nhã như Diệp Oánh, thành tích cũng không tốt bằng Diệp Oánh, cô thô tục không chịu nổi, chỉ sợ trở về cũng chỉ làm mất mặt nhà họ Diệp, cũng không biết cô kiêu ngạo cái gì!

Trong lòng vợ Trần Vệ Quốc hùng hùng hổ hổ, nhưng trên mặt vẫn phải tươi cười làm việc.

Diệp Vi hạ khóe miệng, cũng mặc kệ bọn họ, cầm một bó lúa lớn, hạt nặng trĩu "Bang ―― bang ―― bang ――" đập vào bên trên thùng trộn, hạt thóc xoát xoát xoát rớt xuống, cô lại đập vài lần, xác định hạt lúa hầu như đều rơi sạch, mới ném cây lúa sang một bên, tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi.

Trần lão bà tử cũng không ngẩng đầu lên, còng lưng bắt đầu cắt lúa.

Đây là lần đầu tiên Chương Dục làm loại việc này, Diệp Oánh Tưởng Phỉ cũng thế, cả người cậu ta tràn đầy phấn khởi, còn nói: "Sau khi trở về, tớ cảm thấy tớ cũng có thể viết một bài « tôi không dũng cảm » rung động lòng người!"

Chương Dục: "..." Hắn đã quá tuyệt vọng đối với vị bằng hữu này.

Lúc này hắn chỉ biết vùi đầu làm việc, có điều tay chân vụng về, ngồi xổm chốc lát chân đã mỏi, khom lưng lâu lại mệt eo, nhưng hắn nhịn không được nhìn Trần lão bà tử và Diệp Vi một cái, hai người này vừa xuống ruộng liền không biết nghỉ ngơi, một người khom lưng cắt không ngừng, một người bang bang bang vung lúa.

Thời tiết đã nóng còn có muỗi, giờ này mới bao lâu chứ, hắn một người đàn ông cũng sắp kiên trì không nổi nữa, mà một già một trẻ này, đã ăn bao nhiêu đắng, mới có thể chịu khổ được như vậy chứ.

Hắn kiên trì trong chốc lát, Tưởng Phỉ cắt lúa đến phát ngán, lại đi tìm Diệp Vi thay ca, cậu ta đi đập lúa, Diệp Vi tới cắt, động tác của Diệp Vi cực kỳ nhanh nhẹn, vốn dĩ cậu ta và Chương Dục còn song song, không một lát liền vượt qua hắn, Chương Dục nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, càng không dám dừng lại nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng thật sự mệt mỏi, đuổi theo một lát liền thở hồng hộc, cảm giác bản thân sắp chết.

"Diệp Vi." Hắn đột nhiên gọi cô lại.

"Hả?" Diệp Vi cũng không ngẩng đầu lên, "Có việc?"

Thật ra mấy ngày nay, mặc dù Chương Dục đã giúp Diệp Vi làm không ít chuyện, nhưng dường như bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau lần nào.

Chương Dục là cảm thấy bản thân có chút mất mặt, Diệp Vi lại đơn giản không thèm để ý, còn quá nhiều việc phải làm, ai quan tâm hắn chứ?

"Tôi vì những lời nói trước kia mà xin lỗi với cậu." Chương Dục nói, "Thật xin lỗi, tôi không hiểu rõ cậu, cũng chưa từng tìm hiểu cậu, tôi không nên đánh giá cậu ngay từ đầu như vậy."

Diệp Vi nhướng mày, bộ dáng có chút kinh ngạc: "Cậu vậy mà xin lỗi tôi? Mặt trời mọc từ đằng Tây à?"

Chương Dục nói: "Cậu đừng đắc ý, tôi xin lỗi cậu, nhưng cũng không phải là nói cậu không có lỗi, cậu cố ý nhằm vào Diệp Oánh chuyện này tôi vẫn không ủng hộ, Diệp Oánh là vô tội."

Diệp Vi lạnh lùng: "Nhưng tôi về nhà lâu như vậy, cũng chỉ một việc nhắm vào Diệp Oánh, để cậu bất mãn sao? Cậu nói xin lỗi, cậu xin lỗi cái gì?"

Chương Dục im lặng một lát, trước kia hắn thật sự rất không thích Diệp Vi, bởi vì trong mắt Diệp Vi có quá nhiều dục vọng, dưới tính cách nhìn như bình thản của cô lại che dấu vô cùng sắc bén, giống như thứ gì cô cũng muốn, cái gì cũng phải nắm trong lòng bàn tay, cũng có quá nhiều ác ý cùng bài xích đối với Diệp Oánh, cô muốn đuổi Diệp Oánh người đã chiếm đoạt đồ vật của cô đi!

Điều này khiến cho hắn cảm thấy Diệp Vi là một nhân vật vừa nguy hiểm lại vừa đáng sợ, bởi vì người có loại ánh mắt này, cảm xúc này, cô sẽ không phải là người có tâm tư đơn thuần.

Thế nhưng lần này tới đây, khiến hắn hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Diệp Vi.

Có lẽ cô có rất nhiều dục vọng, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, nếu đổi lại là hắn, hắn có thể nói với bản thân phải làm người mà cái gì cũng không cần nghĩ, bình thản, vô dục vô cầu, ưu nhã thong dong sao?

Hắn không làm được.

Thậm chí có khả năng hắn còn làm không được như Diệp Vi vậy.

Hắn không cách nào tưởng tượng bản thân là Diệp Vi, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải rời giường làm việc, cả ngày loay hoay không dừng được, cho dù lúc ở nhà rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, cách cô nghỉ ngơi cũng không phải nghỉ ngơi, mà là đi đốn củi, vài ngày ngắn ngủi này, đã đốn hai mươi mấy bó củi xếp dưới mái hiên, chỉnh chỉnh tề tề, hắn có thể đoán được, Diệp Vi dốc hết khả năng làm nhiều việc như vậy, là hi vọng sau khi cô đi rồi, Trần lão bà tử có thể dễ dàng hơn một chút. Chờ thời điểm mùa đông có đến, thời điểm tuyết lớn ngập núi, cũng không sợ không có củi đốt lửa.

"Thật xin lỗi." Chương Dục nói.

"Tôi và Diệp Oánh không có khả năng chung sống hoà bình, vĩnh viễn tôi cũng không quên được, chỉ bởi vì cô ta khóc sướt mướt, bởi vì cô ta khó chịu, ba mẹ tôi vì cô ta, lại muốn vứt bỏ tôi!"

"Hẳn là Diệp Oánh cũng không nghĩ tới sẽ khiến sự việc biến thành như vậy, cậu ấy chỉ vô ý......" Chương Dục đều cảm thấy chính câu nói của hắn cũng không đáng tin.

"Vô ý?" Lần này Diệp Vi thật sự buồn cười, Chương Dục thấy trên trán Diệp Vi đầy mồ hôi, khuôn mặt bị mặt trời phơi đến đỏ bừng lộ ra nụ cười trào phúng, đôi mắt đen như mực kia của cô, cực kỳ sắc bén nhìn hắn, "Nếu là vô ý, vậy vì sao sau khi ba mẹ quyết định không đón tôi về nhà nữa, cô ta còn không đi tìm bọn họ nói chuyện, vì sao cô ta không đi khuyên bọn họ đón tôi trở về? Vì sao cô ta không đi nói cô ta nguyện ý đổi lại? Vì sao cô ta cứ yên tâm thoải mái tiếp nhận quyết định của ba mẹ chứ?"

"Cô ta thiện lương như vậy tốt đẹp như vậy vô tội như vậy, vì sao lại có thể yên tâm thoải mái chiếm thân phận của tôi, chiếm đoạt ba mẹ của tôi chứ?"

"Đừng nói rằng cô ta từng khuyên qua, chỉ là ba mẹ tôi không đồng ý đấy, chỉ cần cô ta thật sự muốn, ba mẹ tôi sẽ không đồng ý sao?"

Trong lúc nhất thời Chương Dục vậy mà á khẩu không trả lời được, bởi vì lời chất vấn của Diệp Vi khiến hắn căn bản không thể nào phản bác, hắn cũng không tìm thấy lời nào có thể phản bác. Hắn tin tưởng Diệp Oánh lúc ban đầu là vô ý, nhưng mọi chuyện sau đó, có lẽ là cậu ấy vô ý, nhưng...

Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: "Con người của Diệp Oánh không xấu, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì? Ích kỷ sao?" Diệp Vi cười nói, "Ai không ích kỷ chứ? Là con người thì đều ích kỷ, sẽ theo bản năng lựa chọn thứ tốt nhất cho bản thân. Giống như tôi, sau khi trở lại nhà họ Diệp, được chứng kiến trời đất càng rộng lớn hơn, từng có cuộc sống càng tốt đẹp hơn, tôi liền không bao giờ muốn quay lại nhà họ Trần nữa."

Chương Dục nhìn bộ dáng cùng vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Vi, lắc đầu nói: "Tôi biết cậu không phải loại người này, nếu cậu thật sự không muốn trở về, cậu cũng đã không trở lại, nếu cậu thật sự có thể bỏ xuống mọi thứ ở đây, cậu sẽ còn làm việc vất vả giống như bây giờ sao?"

Hắn nhìn về phía Trần lão bà tử đang vùi đầu cắt lúa ở một bên, ở chung mấy ngày nay, Trần lão bà tử dường như chưa từng nói qua mấy câu, bà ấy rất trầm mặc, giống như một chút cũng không thích nói chuyện, thời điểm ở cùng với Diệp Vi, cũng không nói nhiều hơn mấy chữ.

Nhưng chính lão bà trầm mặc này, có dũng khí đi trộm tiền vì Diệp Vi, càng có dũng khí mang theo Diệp Vi rời khỏi nhà họ Trần, một mình trồng trọt cung cấp nuôi dưỡng cho Diệp Vi đi học.

Bà ấy là nguyên nhân duy nhất khiến Diệp Vi trở lại.

Thật ra Diệp Vi không hề lạnh nhạt vô tình giống như biểu hiện của cô vậy.

Diệp Vi: "Nói như thể cậu thật sự hiểu rõ tôi vậy."

Chương Dục: "Ừm, không đến mức hiểu rõ, nhưng vẫn có một chút đi?"

Diệp Vi tiếp tục vùi đầu làm việc, nói: "Cách làm của Diệp Oánh tôi có thể hiểu được, xu lợi tránh hại là bản năng của con người. Nhưng đồng dạng, tôi có thể hiểu được cô ta, hi vọng cô ta cũng có thể hiểu được tôi, cô ta muốn chiếm lấy thứ thuộc về tôi, cũng đừng trách tôi muốn đuổi cô ta đi! Chương Dục, cậu đã che chở Diệp Oánh như vậy, thì phải bảo vệ cô ta thật tốt, đến lúc đó cô ta bị thương, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu."

Chương Dục nở nụ cười, mặc dù Diệp Vi dọa dẫm, nhưng không biết vì cái gì, lúc này hắn lại cảm thấy Diệp Vi không khiến người ta chán ghét giống như trước đó nữa.

Thời điểm Diệp Oánh mang theo ấm nước và chén tới, liền thấy Chương Dục và Diệp Vi vừa nói vừa cười, cũng không biết đang nói cái gì, mà ánh mắt Chương Dục nhìn Diệp Vi, đã không còn đối chọi gay gắt như lúc ban đầu, ngược lại, cô ta có thể nhìn ra trong mắt hắn có sự bội phục đối với Diệp Vi, thậm chí mơ hồ còn có chút đau lòng, hẳn là hắn đau lòng, nếu không cũng sẽ không tranh nhau làm việc giúp Diệp Vi.

Trong lòng cô ta lộp bộp một cái, sắc mặt không tự giác mà ảm đạm xuống.

Cô ta điều chỉnh tốt tâm tình, mang theo ấm nước đi qua: "Nghỉ ngơi một chút, uống nước đi."

Cô ta rót một chén cho bà nội Trần trước, Trần Vệ Quốc và vợ ông ta Diệp Oánh cũng không phản ứng, mặc dù hai người kia đã lập tức đi tới, còn nói chuyện cùng cô ta vân vân, nhưng cô ta chỉ cảm thấy phiền, bởi vì cô ta biết hai người kia chỉ là giả bộ hữu hảo ngoài mặt mà thôi, thật ra tâm tư trong lòng rất xấu. Mà bọn họ đối xử tốt với cô ta, chỉ sợ cũng là bởi vì hiện tại cô ta là con gái nuôi nhà họ Diệp đi, cô ta đối với bọn họ mà nói, chỉ là đồ vật có thể lợi dụng mà thôi.

Diệp Oánh không quan tâm tới hai vợ chồng Trần Vệ Quốc, trong lòng hai vợ chồng Trần Vệ Quốc sốt ruột, lại không tiện nổi giận, chỉ có thể ở trong bụng mắng Diệp Oánh một vạn lần, còn phải liếm láp tươi cười ngoài mặt.

Sau khi Diệp Oánh rót nước cho bà nội Trần, lại rót cho Chương Dục một chén: "Vất vả lắm đúng không? Nếu mệt mỏi, thì nghỉ ngơi một chút đi, không cần cố quá, bằng không lại sinh bệnh giống anh trai tớ như thế sẽ không tốt."

"Yên tâm đi, tớ không sao." Chương Dục nói, "Thân thể tớ rất tốt, chút việc này không làm khó được tớ."

Diệp Vi một đứa con gái còn có thể kiên trì, hắn thân là một người đàn ông, vì sao lại không thể kiên trì chứ?

"Được rồi, nếu có gì không thoải mái, nhất định phải nói cho tớ biết."

"Yên tâm."

Hắn nhận lấy nước Diệp Oánh rót cho hắn, quay đầu liền đưa cho Diệp Vi, còn nói cô nghỉ ngơi một lát, Diệp Vi cũng không khách khí, cầm lấy liền uống ục ục, Diệp Oánh bị động tác thuần thục của Chương Dục làm cho ngẩn người, cô ta nhìn nhìn Chương Dục, lại nhìn về phía Diệp Vi, Diệp Vi tựa như không nhìn thấy cô ta, mỉm cười nói cảm ơn với Chương Dục .

Diệp Vi uống xong chén nước, thuận tay đưa bát cho Chương Dục, Chương Dục cầm lấy, còn thuận miệng hỏi một câu uống nữa không?

Diệp Vi lắc đầu nói: "Không".

Tưởng Phỉ cũng nhảy qua: "Tớ đây tớ đây tớ cũng muốn uống."

Vợ Trần Vệ Quốc nhanh chóng rót cho Tưởng Phỉ một chén, Tưởng Phỉ cũng không khách khí, cầm lấy một ngụm liền uống hết sạch.

Diệp Oánh hơi há môi ra, trong lòng chỉ cảm thấy mất mác lại khổ sở, cô ta nói với bản thân không nên suy nghĩ nhiều, thế nhưng lại nhịn không được sẽ nghĩ thêm, Chương Dục đột nhiên đối tốt với Diệp Vi như vậy, là thích Diệp Vi rồi sao?

Hơn nữa trước kia chỉ cần cảm xúc của cô ta không tốt, Chương Dục luôn là người đầu tiên phát hiện, sau đó tới an ủi cô ta, thế nhưng gần đây rõ ràng tâm tình cô ta vẫn luôn không tốt, vậy mà Chương Dục dường như vẫn chưa phát hiện, không còn giống như trước đây tới quan tâm cô ta, an ủi cô ta.

Cô ta nhịn không được nhìn về phía Chương Dục, lại phát hiện Chương Dục đã cầm liềm tiếp tục đi cắt lúa, hắn vùi đầu làm việc, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô ta một cái.

Thiếu niên trong sáng tự phụ, lúc này làm việc dưới ánh mặt trời, mặc dù trên người thiếu đi một tia ưu nhã, nhưng vẫn là một thiếu niên khiến lòng người rung động như cũ.

Cô ta lại nhìn về phía Diệp Vi lần nữa, mới phát hiện Diệp Vi nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, đáy mắt vẫn là ý cười không tốt đẹp như cũ, giống như đang khiêu khích cô ta, trào phúng cô ta, Diệp Vi mở miệng, không tiếng động nói với cô ta ba chữ: "Đoạt, qua, lại."

Đoạt lại!

Cô muốn đoạt lại tất cả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com