Chương 87: Nữ Phụ Ác Độc Là Thiên Kim Thật (15)
Diệp Thao nghe được không ít chuyện về Diệp Vi từ trong miệng Trần Tiểu Long, rốt cuộc hắn ta biết vì sao Diệp Vi lại có thể chịu khổ như vậy, bởi vì từ lúc cô còn chưa hiểu chuyện thì đã có việc làm không hết, trong nhà ngoài ruộng, Trần Vệ Quốc và vợ ông ta quen thói sai sử Diệp Vi, giặt quần áo đã coi như chuyện nhỏ, chỉ cần là có thể làm, bọn họ nhất định gọi cô đầu tiên.
Không chỉ có như thế, Trần Vệ Quốc và vợ ông ta đều cực kỳ lười biếng, Diệp Vi thường xuyên làm xong việc từ ngoài ruộng trở về, còn nhất định phải làm cơm cho một nhà ba người, ăn ngon cũng không đến phiên cô. Nếu hôm nào có thịt ăn, vợ Trần Vệ Quốc sẽ làm cơm xong trước, một nhà ba người bọn họ ăn trước, Diệp Vi làm việc xong trở về, cũng chỉ có thể ăn chút đồ ăn thừa.
Trên đời này làm sao có người ác liệt như vậy?
Hắn ta không cách nào tưởng tượng được chua xót và vất vả trong đó, ngay cả như hắn ta chỉ bận bịu mấy ngày ngắn ngủn, cũng đã mệt đến mức phát bệnh, toàn bộ thân thể cũng phảng phất như không phải của mình, toàn thân vừa mệt vừa mỏi, thậm chí có đôi khi hắn ta nghĩ đến ngày hôm sau sẽ làm những công việc đó liền cảm thấy sống không bằng chết, mà những thứ hắn ta làm được, còn kém xa so với Diệp Vi.
Diệp Thao càng muốn đón Diệp Vi và Trần lão bà tử rời khỏi Trần gia câu, tiếp tục chờ đợi ở cái chỗ chết tiệt này cũng là chịu tội.
Hắn ta đuổi Trần Tiểu Long đi, uy hiếp thằng bé nếu còn dám sai sử Diệp Vi, liền đánh gãy chân nó! Trần Tiểu Long chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ủy ủy khuất khuất gật đầu, khóc chít chít chạy đi, chạy thật xa mới quay đầu lại nói: "Tao sẽ trở về nói cho cha tao biết, để ông ấy đánh chết mày!"
Diệp Thao cười lạnh một tiếng: "Mày kêu ông ta tới, tao xem ông ta làm sao đánh chết tao! Nếu ông ta không đánh chết được tao tao cho ông ta đẹp mặt!"
Trần Tiểu Long hoảng sợ, cũng không quay đầu lại khóc chít chít chạy đi.
Sau khi Diệp Thao trở về, lập tức liền đi tìm Diệp Vi, thương lượng với cô một chút chuyện đón bà nội Trần rời khỏi đây, "Bà nội tuổi lớn, làm việc như vậy cơ thể căn bản cũng không chịu nổi, vốn dĩ bà ấy cũng có thể dễ dàng một chút, nhưng hết lần này đến lần khác Trần Vệ Quốc là một tên bất hiếu, căn bản không trông cậy vào được. Bà ấy mệt mỏi cả đời, cũng nên được hưởng phúc."
Đương nhiên Diệp Vi cũng không muốn bà nội Trần mệt mỏi như vậy, "Lúc trước em cũng từng đề cập với bà nội, muốn bà ấy đi cùng em, nhưng mà bà nội không đồng ý."
Diệp Thao kinh ngạc nói: "Vì sao? Cuộc sống trong thôn này vất vả như vậy, vì sao bà ấy còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này?"
"Bà nội nói, bà đã sống ở đây vài chục năm, đã quen cuộc sống ở đây, nếu muốn bà chuyển đi nơi khác sống, ngược lại bà cũng không biết nên sống như thế nào."
"......" Diệp Thao không hiểu tâm tư và suy nghĩ của người già, hắn ta nghĩ nghĩ nói, "Anh đi khuyên nhủ bà ấy."
Quả thật Diệp Thao đi khuyên bà nội Trần, hắn ta dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, cố tình bà nội Trần lại không hề dao động, còn đuổi hắn ta đi, Diệp Thao không có cách nào, cắn răng nói với bà ấy sống dễ dàng một chút thì sống lâu thêm hai năm, tương lai có một thân thể khỏe mạnh còn có thể trông con cho Diệp Vi đấy!
Bà nội Trần: "......"
Diệp Thao thấy bà nội Trần do dự, trong lòng vui vẻ: "Bà à, bà xem bà sống một mình ở trong núi, cũng không có người chăm sóc, sẽ khiến cho người ta lo lắng. Diệp Vi em ấy ở bên ngoài một mình nhớ bà, cháu nghĩ khẳng định trong lòng bà cũng sẽ nghĩ đến em ấy, bà cùng chúng cháu rời khỏi đây, về sau là có thể thường xuyên nhìn thấy Diệp Vi, như vậy không tốt sao?"
Ánh mắt bà nội Trần vẩn đục nhìn nhìn Diệp Thao, tóc bà đã sớm trắng xoá, thân hình gầy ốm dưới áp lực sinh hoạt còng xuống, "Nhà mấy người ngay cả con gái ruột của mình còn không muốn nuôi, còn sẽ chăm sóc một bà già chẳng có chút liên hệ gì như tôi sao?"
Diệp Thao bị một câu này làm cho mặt đỏ tới mang tai, hổ thẹn không chịu nổi: "Lúc ấy chúng cháu không biết Diệp Vi từng vất vả như vậy, bây giờ đã biết, sẽ bồi thường cho em ấy thật tốt......"
Bà nội Trần nở nụ cười, bà ấy rất ít cười, cũng không nói chuyện nhiều, mỗi ngày chỉ biết vùi đầu làm việc, lúc này cười lên, làm người ta có chút kinh ngạc, lại có chút cái gì cũng bị bà nhìn thấu đến sởn tóc gáy: "Mấy người ngay cả đến nhìn cũng chưa từng đến một lần, đương nhiên không biết rồi."
Diệp Thao: "......"
Hắn ta ấp úng, sắc mặt càng đỏ, nghẹn nửa ngày cũng chỉ nói được một câu "Thật xin lỗi."
Trần lão bà tử xua xua tay: "Đi đi, đi đi, một bà lão như tôi, sống không được mấy năm đâu, tôi thành thành thật thật đợi ở chỗ này, liền không đi gây họa cho người khác."
Diệp Thao không còn mặt mũi khuyên nữa, bởi vì hắn ta biết, bất kể hắn ta nói cái gì, chỉ sợ bà nội Trần cũng sẽ không tin.
Ở trong mắt bà nội Trần, nhà bọn họ là loại người mà ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể từ bỏ.
Mà hắn ta là một phần tử trong đó.
Nhưng là hắn ta lại không thể phủ nhận, thật ra hắn ta là một người máu lạnh, bởi vì lúc trước khi Diệp Thế Thành quyết định muốn tất cả duy trì như ban đầu, không đón Diệp Vi về nhà, hắn ta trầm mặc, không có phản bác.
Cho nên khó trách bà nội Trần không tin hắn.
Tưởng Phỉ còn hỏi hắn: "Nhà anh nghĩ sao vậy, nhà họ Diệp gia nghiệp lớn, lại không thiếu một khẩu phần cơm, biết rõ nhà họ Trần nghèo còn để huyết mạch thân sinh của mình ở lại nơi này?"
Diệp Thao nói: "...... Mặc dù nhà tôi nói là không đổi lại, nhưng cũng không phải nói cứ thế mặc kệ Diệp Vi, vốn dĩ cũng muốn đón Diệp Vi về nhà, nhưng là suy xét đến nhà họ Trần cũng xem Diệp Vi là con gái, chuyện này có cách nào khác sao? Tôi nào biết Trần Vệ Quốc trọng nam khinh nữ chứ."
Tưởng Phỉ: "Ồ, quả thật nhà họ Trần thiếu một đứa con gái để đổi đồ cưới."
Diệp Thao: ". . ."
Diệp Thao hữu khí vô lực nói: "Đừng nói nữa, chúng tôi đã sớm hối hận rồi."
Chương Dục nói: "Vậy làm sao bây giờ, bà nội Trần không chịu đi theo chúng ta."
Diệp Thao nói: "Tôi sẽ đi khuyên nữa, để bà nội Trần biết, chúng tôi thật sự biết sai rồi, cũng là thật lòng muốn giúp bà ấy."
Chương Dục ừ một tiếng.
Có điều rất nhanh Diệp Thao liền không có thời gian suy nghĩ những thứ này, bởi vì không qua mấy ngày hắn ta liền nhận được điện thoại của Vương Tuệ gọi tới, nói là Diệp Thế Thành bị bệnh phải nhập viện, vốn dĩ bệnh tình của ông ấy đã ổn định, ai ngờ gần đây bị tức giận lên, sau đó liền phát bệnh, bác sĩ nói, tốt nhất là nhanh chóng làm phẫu thuật, nhưng mà căn bản thận phù hợp vẫn chưa tìm được.
"Các con về trước đi, nếu như tìm không thấy. . ." Vương Tuệ kiềm nước mắt nói.
Nói cách khác, nếu không tìm thấy, hẳn là Diệp Thế Thành liền phải chết không thể nghi ngờ, trở về cùng ông ta đi đến đoạn đường cuối cùng.
Thời điểm Diệp Oánh nghe được tin tức này trực tiếp khóc đến không ngừng, hai mắt đẫm lệ nói muốn về nhà! Cô ta sợ sẽ không nhìn thấy ba, bình thường ba là người thương cô ta nhất. . .
Diệp Thao nhìn về phía Diệp Vi: "Diệp Vi, em muốn ở lại hay là về trước với bọn anh?"
Đương nhiên Diệp Vi cũng muốn trở về, Diệp Thế Thành bệnh nặng, cô có thể không quay về sao?
Chỉ là trước khi trở về, cô phải sắp xếp một chút, bởi vì thật sự cô cũng không yên lòng để một mình bà nội Trần ở lại bên trong căn nhà cũ này, hàng xóm xung quanh cách rất xa, nếu xảy ra chuyện gì, có kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cũng may thời điểm cô tới đã sớm chuẩn bị, dùng tiền tiêu vặt Vương Tuệ cho mua một cái điện thoại, thuận tiện để gọi video, mặt khác còn lấy không ít tiền mặt, để lại cho bà nội dự phòng, ngoài ra, cô còn chuẩn bị cho bà ấy một tấm thẻ, tùy thời có thể rút tiền ra.
"Về nhà cũ ở đi, bà, bà vì cháu mới dọn ra ngoài, hiện tại có thể trở về." Diệp Vi biết, bà ấy không bỏ được rời khỏi nơi này, thực ra vẫn là không nỡ con trai, cháu trai của bà ấy, Trần Vệ Quốc dù có xấu thế nào, chung quy vẫn là con ruột của bà, hoài thai mười tháng vừa phân vừa nước tiểu nuôi lớn, Trần Tiểu Long có nghịch ngợm gây sự, cũng là cháu trai của bà ấy, người một nhà đều ở chỗ này, bà ấy không bỏ xuống được, cũng không có khả năng buông, lúc trước có thể mang theo Diệp Vi rời khỏi Trần Vệ Quốc đi ra ngoài sinh sống, đã là việc to gan nhất bà ấy từng làm.
"Bà nội, lần này trở về bà cũng đừng làm việc nữa, có chuyện gì cứ sai sử con trai con dâu bà là được, bà là bà nội, cũng nên lập uy đi."
Trần lão bà tử nhìn Diệp Vi, "Bà đã quen, cháu không cần nhớ mong bà, một mình bà có thể có chuyện gì."
Diệp Vi chớp chớp mắt nói: "Làm sao không có chuyện gì chứ, bà, không phải cháu nhớ mong bà, bà xem mấy năm trước kia cháu chịu bắt nạt không ít, hiện tại rốt cuộc có cơ hội bắt nạt trở lại, bà nội, cháu cũng muốn nhìn bộ dáng mẹ kế giữa mùa đông phải đi giặt quần áo ở sông, tay đầy vết nứt khẳng định so với cháu còn dễ nhìn hơn! Đến lúc đó bà quay video cho cháu xem!"
Trần lão bà tử: ". . . Ừm."
Trần Vệ Quốc người này thật ra rất dễ nắm bắt, ông ta vụng về vô tri, mù quáng tự đại, tham tài háo sắc, chỉ cần bắt được nhược điểm của ông ta, đối phó dễ như trở bàn tay. Mà vợ Trần Vệ Quốc cũng là người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ái mộ hư vinh, trừ bỏ diễu võ dương oai bên ngoài, không có đầu óc gì.
Cô trực tiếp tìm tới Trần Vệ Quốc, nói: "Bà nội muốn quay về ở."
Trở về? Về nhà ở được a! Trần Vệ Quốc lập tức nói: "Trở về trở về, cha lập tức đi đón bà ấy về nhà!"
Diệp Vi nói: "Con nghĩ hẳn là cha cũng biết, bà nội là lý do duy nhất con sẽ trở lại, từ nhỏ đến lớn chỉ có bà nội thương con, tốt với con, không yên lòng duy nhất của con, chính là bà nội. Nếu như không phải bà nội nói, con thật sự đúng là sẽ không trở lại nơi này, dù sao nơi này cũng không có gì tốt đẹp đáng để con lưu luyến."
Tròng mắt Trần Vệ Quốc đảo một vòng, Trần Tiểu Hồng đây là có ý gì? Ý là nói nếu bà nội nó không ở đây, nó liền sẽ không trở lại sao? Ông ta lập tức vỗ ngực bảo đảm nói: "Cha biết tình cảm của con và bà con rất tốt, con yên tâm, cha nhất định sẽ chăm sóc bà ấy thật tốt."
Diệp Vi: "Bà nội tốt, tự nhiên mọi chuyện đều tốt, nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm con cũng sẽ trở lại thăm, còn có bà nội tuổi đã lớn, không thể làm việc."
"Không làm không phải làm."
"Cũng không ngửi được mùi khói dầu, không thể vào phòng bếp, bà già rồi cha cũng biết, chỉ sợ sẽ sinh cái bệnh gì đó."
"Không hút không hút, chỉ cần mẹ già của cha nguyện ý trở về, cha cam đoan cái gì bà ấy cũng không cần làm, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng, chờ cơm ăn là được."
"Vợ của cha sẽ không vui đi?"
"Cái nhà này là ông đây định đoạt, bà ta làm con dâu người ta, chiếu cố mẹ chồng là thiên kinh địa nghĩa, bà ta dám không đồng ý?"
Diệp Vi nói: "Như vậy đương nhiên tốt nhất."
Mặt khác Diệp Vi còn để lại Wechat làm phương thức liên lạc, lâu lâu còn có thể kêu người mang đến chút thịt thà trái cây các loại cho bà nội cô, đương nhiên cũng liền thuận tiện nhìn xem bà nội sống có tốt không.
Chờ tất cả đều sắp xếp ổn thoả, lúc này Diệp Vi mới thu thập đồ đạc, mang theo mấy người Diệp Oánh, Diệp Thao, Chương Dục, Tưởng Phỉ và Đồng Khả chuẩn bị trở về.
Đồng Khả đã sớm ầm ĩ muốn về nhà, lúc này vừa nghe nói phải đi, thiếu chút nữa nhảy lên cao ba thước, dù sao cái chỗ chết tiệt này cô ta cũng không bao giờ muốn đến lần thứ hai.
Tưởng Phỉ có chút tiếc hận nói: "Tớ còn chưa được trải nghiệm đường thành tiên đâu, được rồi, lần sau lại đến đi."
Chương Dục: "......"
Hắn càng không hiểu rõ được tâm tư của vị bạn học này.
. . .
Lúc này Diệp Thế Thành còn đang nằm bệnh viện, gần đây Diệp Vi cũng mới nghe nói chuyện Diệp Thế Thành sinh bệnh, cô vẫn luôn rất nóng vội, ở trên máy bay về nhà, còn nhịn không được oán giận với Diệp Thao nói: "Làm sao trước kia cũng chưa nghe mọi người nói qua? Bệnh của ba lại nghiêm trọng như vậy, mọi người cũng không nói cho em!"
Diệp Thao bất đắc dĩ nói tiếng xin lỗi, bọn họ cũng không phải cố ý.
Diệp Vi: "Nếu vẫn không tìm được thận phù hợp, ba liền không cứu nổi sao?"
Sắc mặt Diệp Thao trầm trọng nhẹ gật đầu, lại khuyên Diệp Vi: "Em trước đừng có gấp, vẫn đang tìm, anh tin tưởng trời không tuyệt đường người, khẳng định ba sẽ không có việc gì!"
Diệp Vi trầm mặc hồi lâu, cúi thấp đầu nói: "Lần đầu tiên em có ba ba tốt như vậy, ông ấy dạy em muốn em phải yêu thương chính mình, vì chính mình mà sống, em không muốn mất đi ông ấy."
Diệp Thao cũng không muốn mất đi ba a. Giờ phút này hắn ta đã có thể khắc sâu rõ ràng tâm tình lúc này của Diệp Vi, nếu là trước đây hắn ta sẽ cảm thấy Diệp Vi bạc tình bạc nghĩa, dù sao bên người cô từng có một người cha dưỡng dục cô mười tám năm, nhưng là hiện tại sẽ không, hắn ta biết những lời này của Diệp Vi là chân tình, bởi vì chỉ trong khoảng thời gian trở về này, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tình thương chân chính của cha.
Hắn ta xoa xoa đầu Diệp Vi nói: "Yên tâm, sẽ không có việc gì."
Diệp Vi ừ một tiếng, không nói chuyện, trên mặt vẫn là vẻ lo âu như cũ.
Ngay cả Chương Dục ngồi ở một bên cũng không nhịn được khuyên vài câu, hắn cũng có thể hiểu được tâm tình lúc này của Diệp Vi, thật vất vả mới có người nhà chân chính yêu thương, chắc chắn sẽ không muốn mất đi.
Đồng Khả cũng giả kỹ năng khuyên bảo: "Vi Vi cậu đừng có gấp, chú ấy là người tốt tự có thiên tướng, không chừng xuống may bay liền tìm được thận thích hợp thì sao?"
Diệp Oánh nhìn mọi người quay xung quanh, quan tâm Diệp Vi, mất mát mím chặt môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
. . .
Thẳng đến khi xuống máy bay, đoàn người liền chạy đến bệnh viện.
Diệp Thế Thành còn đang ngủ, bọn họ nhìn một lát liền cẩn thận rời khỏi phòng bệnh, lúc này hai mắt khóc Vương Tuệ cũng đã đỏ, trông thấy Diệp Thao đen đến mức giống như Diệp Vi, nhớ tới thời gian Diệp Vi trôi qua ở nhà họ Trần kia liền sốt ruột, trong nội tâm bà ấy càng thêm phiền muộn cùng đau lòng, nhịn không được hốc mắt lại đỏ, "Các con đã về rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Diệp Oánh chạy tới đỡ lấy Vương Tuệ nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc a. . ."
Vương Tuệ nói: "Được rồi, không khóc không khóc."
Bà ấy kéo Diệp Vi qua, bộ dáng cực kỳ đau lòng: "Vi Vi, về sau cũng đừng trở về cái nhà kia nữa, Trần Vệ Quốc thực sự quá đáng! Sao ông ta có thể đối xử với con như vậy?"
Diệp Vi lắc đầu cười nói không sao: "Vẫn phải trở về, bà nội còn ở chỗ đó đâu, con không buông bỏ bà nội được."
Vương Tuệ nhìn về phía Diệp Thao: "Làm sao bà nội Diệp Vi không đi cùng với các con?"
Nói tới chuyện này Diệp Thao liền áy náy: "Bà ấy không nguyện ý, biện pháp gì con cũng đều thử qua, nhưng bà ấy chính là không muốn đi."
"Vì sao chứ?" Vương Tuệ cũng kinh ngạc, con trai ruột cũng đã mặc kệ bà ấy, làm sao bà ấy còn muốn lưu lại chỗ đó chứ? Bên cạnh lại không có người chiếu cố, một mình cô đơn như vậy, sống thế nào?
Vẫn là Diệp Thao lén lút nói với Vương Tuệ là bà nội Trần không tin lời bọn họ nói, bởi vì bà nội Trần cảm thấy người một nhà bọn họ ngay cả thân sinh huyết mạch của mình cũng không cần, thì sao có thể thật tình vì bà ấy một bà lão không có quan hệ gì chứ?
Mặc dù lời Trần lão bà tử nói khó nghe, nhưng lại là sự thật, khiến cho người ta không thể phản bác.
Vương Tuệ nghe được những lời này cũng đỏ mặt, trong lòng càng thêm áy náy vô cùng, thậm chí hối hận lúc trước đưa ra quyết định như vậy.
Đó chính là con gái ruột của bà ta đấy, vì sao lúc trước cứ muốn bỏ không cần cô chứ?
Vương Tuệ bụm mặt nói: "Chúng ta có lỗi với Vi Vi, mẹ có lỗi với con bé. . ."
Diệp Thao thở dài: "Được rồi, mẹ trước đừng khóc, về sau chúng ta đối với em ấy tốt hơn một chút, bù đắp lại mọi thua thiệt trước kia của em ấy không phải được rồi sao, về sau con sẽ không tiếp tục để cho người ta bắt nạt Diệp Vi nữa."
Vương Tuệ gật đầu nói: "Mẹ biết, mẹ biết! Mẹ thật sự không thể tiếp tục để Vi Vi chịu thua thiệt nữa."
Hai mẹ con nói chuyện một lát, còn nói chờ Diệp Thế Thành khỏi bệnh rồi, người một nhà bọn họ sẽ ra ngoài chơi, đền bù lại toàn bộ thua thiệt mười tám năm qua của Diệp Vi. Nói một hồi lâu mới trở lại phòng bệnh, ai ngờ Diệp Vi chủ động tới nói, cô cũng phải đi làm kiểm tra, nhìn xem thận của mình phải chăng có tương xứng với Diệp Thế Thành hay không.
"Bác sĩ nói, xác suất tương xứng của người nhà là cao nhất, mọi người đều làm rồi, cũng chỉ có con là chưa làm, con muốn thử một chút."
"Chỉ cần có thể cứu ba, làm gì con cũng nguyện ý!"
. . .
Diệp Oánh mất ngủ, trong đầu cô ta đều là cảnh Vương Tuệ ôm Diệp Vi khóc thút thít, mà Diệp Thao đứng ở một bên nhìn mẹ con bọn họ, trên mặt vui mừng lại cao hứng.
Lúc ấy, Diệp Oánh cảm thấy bản thân giống như là một người từ bên ngoài đến, bọn họ mới chân chính là người một nhà.
Lúc trước cô ta không muốn rời khỏi nhà họ Diệp, là không muốn rời khỏi ba mẹ và anh trai, bọn họ cho cô ta quá nhiều sủng ái, căn bản khiến cô ta không bỏ được cũng không thể rời đi, nhưng hôm nay thì sao, có phải là đến lúc cô ta nên rời đi. . .
Bởi vì không ngủ được, lại khát, cô ta đứng dậy đi vào phòng bếp tìm nước uống, ai ngờ lại ngoài ý muốn đụng phải Diệp Vi.
Diệp Vi mặc một chiếc váy ngủ màu đen hình hoạt hoạ, tóc dài để xoã, khóe miệng hơi cười, trong tay cầm ly nước đang uống, nhìn như vậy, một chút cũng không có bộ dáng lo lắng lại khẩn trương như ban ngày, Diệp Vi từ trên cao nhìn xuống cô ta, nói: "Cô còn chuẩn bị ở lại nhà tôi tới khi nào? Hay là cho rằng có thể từ chỗ ba tôi chia được chút gì đó?"
Diệp Oánh nghiêm túc nói: "Tôi không muốn phân cái gì, tôi là thật tâm lo lắng cho ba."
Diệp Vi: "Thật tâm? Cô nghĩ tôi tin sao? Ngay cả ba ruột cô cũng không lo lắng, cô lại lo lắng cho ba tôi?"
"Tuy rằng tôi không phải con gái ruột của ba, nhưng tình cảm tôi và ba ở chung mười tám năm không phải giả, đương nhiên tôi sẽ lo lắng rồi. Diệp Vi, chị không cần đem suy nghĩ của chị áp đặt trên người tôi, tôi không phải loại người mà chị nói."
"Vậy cô là loại người nào? Cô chiếm lấy cuộc sống mười tám năm của tôi còn chưa đủ à? Cô còn muốn tiếp tục chiếm lấy vị trí thuộc về tôi, trong mắt của tôi, cô chính là một tên tội phạm cướp bóc!"
Sắc mặt Diệp Oánh trắng nhợt, bởi vì căn bản lời này cô ta không có cách nào phản bác.
"Thức thời thì nên cút nhanh ra khỏi nhà họ Diệp, trở lại nơi thuộc về cô đi, làm sao, không muốn đi? Hay là bị cái nhà nghèo kia của cha ruột cô doạ sợ rồi, không muốn trở về, hay là muốn từ chỗ ba tôi kiếm được một di sản giá trị không nhỏ đi."
"Ba còn đang rất tốt, chị nói di sản gì?" Diệp Oánh cau mày, khuôn mặt nhỏ trắng muốt tinh xảo tràn đầy nghiêm túc, "Đến cùng là chị đang lo lắng tôi sẽ lấy di sản của ba, vẫn là lo lắng bởi vì có tôi ở đây, chị sẽ bị chia ít đi một chút?"
Diệp Vi dùng đầu ngón chân tính toán một cái: "Nếu như cô muốn phân chia cùng tôi, đương nhiên tôi sẽ bị chia ít một chút, không phải sao?"
Diệp Oánh: "......Bất kể chị có tin hay không, tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy, thật sự là tôi lo lắng cho ba. Ngược lại là chị, chị, hiện giờ cái dạng này của chị, thật sự là đang lo lắng cho ba sao?"
Diệp Vi cau mày một mặt khổ sở nói: "Đương nhiên là tôi lo lắng a, một người ngoài như cô còn lo lắng, tôi thân là con gái ruột của ba, vì sao lại không lo lắng? Em gái, lời nói này khiến chị rất thương tâm."
Diệp Oánh cắn môi, càng phát giác Diệp Vi dối trá lại ác liệt, áp lực và khổ sở bị đè nén đã lâu của cô ta cuối cùng cũng bạo phát, "Diệp Vi, rõ ràng chính chị đang lừa gạt, anh trai và Chương Dục đều bị chị lừa!"
Diệp Vi nói: "Tôi lừa bọn họ cái gì?"
". . ." Diệp Oánh nói không nên lời, Diệp Vi lại thay cô ta nói ra, "Tôi chỉ là dùng chút thủ đoạn nhỏ, biểu hiện ra chút sinh hoạt mười mấy năm trước đó của tôi từng trôi qua cho bọn họ nhìn mà thôi, bọn họ đau lòng tôi, thương hại tôi, muốn tới quan tâm tôi, tốt với tôi, tôi thì có biện pháp gì đây? Em gái sao có thể nói là tôi lừa gạt? Buồn cười!"
Diệp Oánh càng thêm tức giận, còn muốn nói thêm gì đó lại đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến một tiếng vang nhỏ, cô ta bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, đã thấy Diệp Thao đứng ở trong bóng tối, thân hình hắn ta cao lớn, hình dáng mơ hồ, khiến cho người ta thấy không rõ biểu tình hiện giờ của hắn ta là gì.
Chỉ là cái bộ dáng kia, nghĩ đến hẳn là bị hù dọa rồi.
Mặc dù Diệp Oánh rất hoảng, nhưng trong nội tâm cô ta có chút cao hứng, xem đi, đây mới thật sự là Diệp Vi.
Cô ta lại quay đầu nhìn về phía Diệp Vi, ai ngờ cô vậy mà không chút bối rối, thậm chí còn nở nụ cười, buông ly pha lê trong tay đi ra ngoài: "Quan tâm muộn vậy, ai mà thèm?"
"Cho rằng nói một hai câu quan tâm thì ngon rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com