Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96: Nam Nữ Chính Trao Đổi Thân Thể (2)

Thẩm Nhiên ngồi ở quán net cả buổi chiều thêm một đêm, ngay cả cơm tối cũng gọi thức ăn ngoài đưa tới quán net, cuối cùng mới giảm bớt được đau đớn lần đầu tiên hắn trải nghiệm, còn có nỗi đau phải làm học sinh ngoan ở trên lớp hơn hai giờ, bị sách giáo khoa đầu độc đến nỗi đau nhức.

Thẳng đến khi lớp tự học kết thúc, hắn mới cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu kia cà lơ phất phơ, chậm rì rì trở về.

Lúc này ở cổng trường đã đậu không ít xe, hầu như chiếm gần hết đường cái, vô số chiếc xe chỉ có thể chạy với tốc độ rùa bò, bởi vì gia cảnh của phần lớn học sinh học viện tư nhân Anh Tài không tệ, cho nên hiện tại càng giống như một buổi triển lãm siêu xe.

Thẩm Nhiên đã sớm tập chấp nhận, sau khi vẫy tay tạm biệt với đám huynh đệ kia của hắn, hắn quen cửa quen nẻo tìm tới xe nhà mình, tài xế đã đợi một lát, lúc này thấy Thẩm Nhiên đi tới mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta thật sự sợ tiểu ác ma này lại chạy đi nơi thâm sơn cùng cốc nào chơi, nếu ông sơ suất không tìm được người, bị tai bay vạ gió sẽ không tốt.

Hắn mở cửa xe, Thẩm Nhiên quăng áo khoác đồng phục qua một bên rồi ngồi xuống, vừa nghiêng đầu, đúng lúc thấy Liễu Chân Chân đẩy xe đạp từ trong trường học đi ra, bóng dáng cô gái nhỏ xinh đẹp giờ phút này có chút không thích hợp.

Đi phía sau Liễu Chân Chân còn có Diệp Vi, lúc này vẻ mặt Diệp Vi đang tức giận trừng mắt nhìn Liễu Chân Chân, còn ý đồ nói chuyện với cô ta, thế nhưng Liễu Chân Chân cũng không để ý tới cô, Diệp Vi càng thêm tức giận, bất mãn đều viết trên mặt.

"Thẩm Nhiên sẽ không thích cậu đâu, cậu hãy chết cái tâm tư kia đi. Cậu cách xa Thẩm Nhiên một chút cho tôi."

"Ồ."

"Cậu nói cho tôi, tại sao Thẩm Nhiên lại muốn đổi điện thoại với cậu, cậu dùng thủ đoạn gì? Di động của cậu cũng không phải kiểu số lượng có hạn mới nhất, còn là loại mấy năm trước nữa, vừa bẩn vừa cũ nát, dùng tốt chỗ nào chứ? Vì sao Thẩm Nhiên lại thích như vậy?"

"Chuyện này liên quan gì đến cậu?"

"Đương nhiên liên quan tới tôi rồi, nếu tôi biết vì sao Thẩm Nhiên lại thích dùng di động của cậu, tôi đã có thể đi mua một cái giống y đúc, vậy thì tôi có thể đổi với Thẩm Nhiên rồi!"

"......" Ý tưởng này hình như cũng đúng?

"Cậu mau nói đi!"

"......" Chẳng lẽ muốn cô ta nói căn bản không phải Thẩm Nhiên thích dùng điện thoại di động của cô ta, mà là hắn vô cùng chán ghét dùng điện thoại của cô ta, vô cùng ghét bỏ, sau khi hoán đổi thân thể cũng chỉ có thời gian mấy tiếng cũng không chịu được, nhất định phải lấy điện thoại của hắn về, bởi vì di động của cô ta là cái mẹ cô ta từng dùng, sau khi đổi điện thoại mới đưa điện thoại lúc trước cho cô ta dùng, coi như cũng dùng hai ba năm rồi, cho nên chạy cực kỳ chậm, ngay cả chơi game cũng không chơi được.

Liễu Chân Chân nói: "Tôi không biết, tôi muốn về nhà."

Cô ta đẩy xe đạp rời đi, cũng mặc kệ bộ dáng tức đến giương nanh múa vuốt của Diệp Vi.

Diệp Vi: "Không được, hôm nay nếu cậu không nói rõ ràng thì đừng hòng đi!"

Liễu Chân Chân: "Tôi không có gì để nói. Huống chi đây là chuyện riêng của tôi, tôi không cần thiết phải giải thích với cậu đi? Nếu cậu muốn biết sự thật, tự mình đi hỏi Thẩm Nhiên đi."

Diệp Vi càng tức, cô cảm thấy Liễu Chân Chân thật sự để cô đi hỏi Thẩm Nhiên, rõ ràng là biết Thẩm Nhiên không thích cô, cô đến hỏi có thể hỏi ra cái gì chứ? Rõ ràng đây là đang chê cười cô.

"Liễu Chân Chân, cậu đừng có mà quá đáng, đừng tưởng rằng Thẩm Nhiên đối xử với cậu đặc biệt một chút thì ngon rồi!"

"Cậu đang nói bậy bạ gì đó? Tôi không cảm thấy mình không tầm thường."

"Trong lòng cậu nghĩ thế nào thì chính cậu tự biết."

"Bất kể cậu tin hay không, tôi không có."

Lúc này Diệp Vi chính là một nữ phụ ác độc không thèm nói đạo lý còn không quá thông minh, nếu như cô thông minh, thì sẽ không tìm Liễu Chân Chân gây phiền phức trước cổng trường, nếu không, sẽ hấp dẫn Thẩm Nhiên tới đây làm anh hùng cứu mỹ nhân nha, "Các cậu đang lăn tăn cái gì?"

Liễu Chân Chân trông thấy Thẩm Nhiên xuất hiện còn có chút ngoài ý muốn, cô ta lắc đầu nói: "Không có gì."

Thẩm Nhiên: "Hừ, không có gì còn ngốc ở chỗ này làm gì, còn không về?"

Liễu Chân Chân ừ một tiếng, nói: "Tôi biết rồi." Cô ta nhìn Thẩm Nhiên lại nhìn Diệp Vi, chỉ thấy lúc này Diệp Vi nào còn ngang ngược càn rỡ không nói lý như lúc nói chuyện với cô ta, giờ phút này trong mắt trong lòng Diệp Vi đều là Thẩm Nhiên, vẻ mặt khẩn trương lại thẹn thùng, nhìn Thẩm Nhiên.

Trong lòng Liễu Chân Chân cười thầm, tốc độ trở mặt này thật là nhanh.

"Thẩm Nhiên, sao cậu lại tới đây, thì ra cậu còn chưa đi à, bằng không chúng ta cùng nhau về nhà đi!" Vẻ mặt cô chờ mong nói, còn nguỵ biện: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ không có bắt nạt Liễu Chân Chân, tớ chỉ là đang muốn thỉnh giáo cậu ấy một số vấn đề, đúng vậy, thỉnh giáo vấn đề! Đúng không Liễu Chân Chân?"

Cô còn dùng ánh mắt uy hiếp cô ta.

Liễu Chân Chân: "......?!!" Cô thật đúng là dám nói.

Ngay cả Thẩm Nhiên cũng: "......"

Nhà họ Diệp cũng giống như nhà họ Thẩm, đều có tiền, mặc dù không bằng Thẩm Nhiên, ở Hải Thành nói một không hai, nhưng so sánh với gia tộc khác coi như không tệ, hiện giờ hai nhà đều sống ở khu biệt thự quý nhất nào đó ở Hải Thành. Nghe nói biệt thự chỗ đó cho dù có tiền cũng không nhất định mua được, nhất định còn phải có địa vị.

"Không được, tự cậu trở về đi." Thẩm Nhiên một mặt kháng cự, không hề nghĩ ngợi liền từ chối.

Quả nhiên mặt Diệp Vi xụ xuống, nụ cười của cô giờ phút này nhìn có chút miễn cưỡng, chân tay cô luống cuống nhìn hắn, có chút khổ sở lại giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, khéo léo hiểu lòng người nói: "Làm sao vậy, cậu không tiện sao, vậy hôm khác chúng ta lại đi cùng nhau nha."

"Ừ, không tiện, đúng rồi, hôm nào cũng không tiện."

"...... Không tiện?"

"Đúng vậy, không tiện!" Lời hắn nói như chém đinh chặt sắt, vẻ mặt lãnh khốc.

Diệp Vi kinh ngạc nhìn hắn.

Diệp Vi thật sự thích Thẩm Nhiên, từ rất lâu rất lâu trước kia cô đã thích Thẩm Nhiên.

Lúc đó cô vừa mới lên sơ trung không lâu, bởi vì tính tình kiêu căng lại tùy hứng của cô mà đắc tội một đàn chị lớp trên, gia thế của đối phương cũng không tệ lắm, căn bản không sợ cô, thời điểm cô bị người ta ngăn ở trong ngõ nhỏ đẩy vai nắm tóc, là Thẩm Nhiên đi ngang qua cứu cô. Hắn tùy tiện một câu, một ánh mắt, đã dọa đám người kia sợ tới mức run lẩy bẩy, liên tục xin tha, tè ra quần chạy mất, cứu cô dưới tình huống nước sôi lửa bỏng.

Thẩm Nhiên xuất hiện với cái đầu nhuộm màu vàng rõ ràng là một tên lưu manh, nhưng vào giờ phút đó trên đỉnh đầu lại tự mang ánh sáng Thiên sứ! Là bạch mã hoàng tử đạp trên đám mây bảy sắc tới cứu cô!

Hắn còn cởi áo khoác đồng phục ra ném cho cô, "Mặc đi."

Cô kinh ngạc ôm chiếc áo khoác kia, chỉ cảm thấy đám người cho rằng Thẩm Nhiên là một tên ngang ngược càn rỡ khiến cho người ta sợ hãi chính là kẻ ngu, rõ ràng là cậu ấy rất ôn nhu mà......

Vào thời khắc ấy, Diệp Vi liền thích hắn.

Đáng tiếc Thẩm Nhiên căn bản không nhớ rõ mình đã từng cứu một cô gái tên Diệp Vi, một bước nhạc đệm này căn bản không lưu lại trong lòng hắn bất kỳ ấn tượng nào, còn không làm hắn nhớ kỹ bằng một buổi chiều nọ hắn thua trận game kia, không tới ngày thứ hai liền quên hết.

Thời điểm Diệp Vi tới trả áo khoác, vẻ mặt của hắn còn không thể hiểu được, suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra, còn kỳ quái nói khó trách hắn không tìm thấy áo, hóa ra là đưa cho cô nha.

Diệp Vi:......

Diệp Vi thầm thương trộm nhớ Thẩm Nhiên một đoạn thời gian rất dài, cô vẫn luôn len lén tìm hiểu hắn, nhớ kỹ mỗi một cái sở thích của hắn, cô phát hiện hắn thích ăn thịt, không ăn rau dưa trái cây; hắn thích chơi đùa, không thích lên lớp; hắn thích ăn điểm tâm ngọt, ví dụ như bánh kem và kẹo, mà một chút đồ chua hắn chạm cũng không chạm vào; hắn không thích con gái, mỗi ngày chỉ lêu lổng với đám con trai.

Cô có một cuốn sổ nhỏ liên quan tới Thẩm Nhiên, bên trong ghi chép tất cả điều cô biết được, từng li từng tí liên quan đến hắn, liên quan đến tâm sự của cô gái nhỏ là cô, ví như ngày nào hắn lại trốn học, ví như buổi sáng hắn lại đến trễ, ví như cô thấy hắn uống trà sữa hoặc là uống Coca.

Cô vẫn luôn có ý đồ muốn tới gần Thẩm Nhiên, đáng tiếc Thẩm Nhiên một chút cũng không thích cô, càng không thích cô tới gần.

Mà Thẩm Nhiên không thích cô tới gần, vậy mà chủ động tiếp cận Liễu Chân Chân? Chuyện này sao có thể? Diệp Vi hoài nghi bản thân đang nằm mơ!

Diệp Vi vừa tức vừa gấp lại đau lòng, cô suy nghĩ mãi vẫn không rõ, Liễu Chân Chân gầy đến mức giống như con khỉ ốm, dáng dấp cũng không đẹp không kinh diễm, cả ngày trưng ra cái mặt lạnh như băng, chỉ biết làm bài tập rồi lại làm bài tập, lại không có gia thế, rốt cuộc tốt hơn cô chỗ nào? Vì sao hết lần này đến lần khác Thẩm Nhiên đối xử với cô ta đặc biệt như vậy?

Cô thật sự hận không thể khiến Liễu Chân Chân biến mất tại chỗ!

Huống chi Thẩm Nhiên và Liễu Chân Chân quen biết lúc nào? Từ khi nào mà quan hệ của bọn họ lại trở nên tốt như vậy? Việc đó căn bản không có khả năng a.

Thẩm Nhiên ở trường học là nhân vật làm mưa làm gió, hơi chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ bị nghị luận, nếu như thật sự hắn quen biết Liễu Chân Chân ngoài ý muốn, không có khả năng không có một chút tin tức ―― huống chi đã phát triển tới mức trao đổi điện thoại cho nhau!

Cô thật sự nghĩ mãi mà không ra.

Mà bây giờ Diệp Vi cái người thích Thẩm Nhiên như thế vừa bị Thẩm Nhiên từ chối, còn từ chối đến mức dứt khoát như vậy, lại mất mặt ở ngay trước mặt Liễu Chân Chân, trái tim của cô đau rầu rĩ, trên mặt nóng rát, cô cảm thấy dường như mọi người trên toàn thế giới đều đang nhìn trò cười của cô. Vẻ mặt Thẩm Nhiên không kiên nhẫn giục Liễu Chân Chân: "Cậu còn ở chỗ này làm cái gì, xem kịch à, hay không?"

Liễu Chân Chân: "......" Cô ta lắc đầu, lúc này mới đẩy xe đạp rời đi.

Diệp Vi biết, Thẩm Nhiên nhìn như dữ dằn, là đang đuổi người, nhưng thật ra là hắn đang giải vây cho Liễu Chân Chân, hắn lo lắng cô sẽ bắt nạt Liễu Chân Chân.

Liễu Chân Chân vừa đi, tự nhiên Thẩm Nhiên cũng không cần thiết phải lưu lại, hắn cũng muốn rời đi theo, lại trông thấy Diệp Vi lúc này đang nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp kia chứa đầy nước mắt, trong bóng đêm dưới ánh đèn chiếu xuống, giống như chứa đầy tinh quang.

Trong lúc nhất thời Thẩm Nhiên có chút ngây người, Diệp Vi khóc? Cô khóc cái gì chứ? Hắn có nói câu nào nặng lời sao? Cô cần phải khóc sao? Hắn vuốt vuốt mái tóc, vẻ mặt bực bội, trong lúc nhất thời trong lòng còn có chút áy náy? Vừa định hỏi, lại phát hiện đáy mắt đầy nước của Diệp Vi đã biến mất, giống như tất cả vừa rồi đều là ảo giác của hắn, cô mím miệng nhìn hắn, ra vẻ uất ức.

"Thẩm Nhiên......"

Thẩm Nhiên:......

Nhìn giống như thật sự bị tổn thương vì mấy lời vừa rồi của hắn, cũng may hắn biết Diệp Vi là một kẻ hai mặt tiêu chuẩn, bằng không cũng đã bị cô lừa rồi.

"Được rồi được rồi, cậu cũng mau về nhà đi." Hắn vuốt tóc, cũng mặc kệ Diệp Vi, xoay người rời đi.

Hắn lên xe, bảo tài xế mau chóng về nhà.

Trước khi đi, hắn nhìn qua cửa sổ xe, còn có thể trông thấy Diệp Vi đứng nguyên tại chỗ, dường như còn đang nhìn về phương hướng hắn rời đi, nhấp môi, rõ ràng là kiêu căng ương ngạnh, lúc này vậy mà lại có chút cô đơn, có chút quật cường.

Diệp Vi về đến nhà liền bắt đầu phong phú quyển nhật ký của cô.

【 Hôm nay Thẩm Nhiên nói chuyện với mình, mình hỏi cậu ấy có thể cùng nhau về nhà không, cậu ấy nói: "Ừm, Không tiện, đúng rồi, hôm nào cũng không tiện." 】

Cô viết không tới một lát, đã cảm thấy buồn ngủ đến hoảng, ném bút đi, trực tiếp nằm sấp trên giường ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com