Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66 : Mối tình đầu ngồi cùng bàn 8

"Cái kia, anh không sao chứ?"

Rốt cuộc cũng phá được vòng vây của đàn zombie, sau khi tới nơi tương đối an toàn, Lăng Mộ Ngôn lau mồ hôi chảy ra trên mặt, thở hổn hển hỏi.

"Vì sao lại muốn cứu tôi?" Bùi Vũ Trần nheo mắt lại, ý cười khó lường hỏi.

"Hả?"

"Rõ ràng các người đều đi rồi, không phải sao?" Bùi Vũ Trần tới gần cậu, nhìn thật sâu vào cặp mắt đen bối rối nhưng vẫn nhu hòa sạch sẽ như trước kia, "Vì sao lại quay lại cứu tôi?"

Lăng Mộ Ngôn lui về phía sau, không để ý đụng phải cái cây ở sau lưng, cậu hơi hơi nhíu mày, "Tôi chỉ là...."

Bùi Vũ Trần nắm lấy cằm của cậu, ý cười tàn khốc, "Em có biết hậu quả của việc cứu tôi là cái gì không? Nếu như tưởng tôi sẽ báo đáp em thì em đúng là quá ngây thơ rồi đó, Lăng Mộ Ngôn...."

Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, hơi hơi giãy dụa, "Tôi không có...."

Không đợi cậu nói xong, Bùi Vũ Trần đột nhiên đè ót cậu lại, không để ý cậu thanh niên giãy dụa, hung hăng hôn lên môi cậu. Hắn ngậm lấy môi cậu, mút rồi hôn sâu, vừa hôn vừa liếm vừa cắn khiến không khí xung quanh trở nên nồng cháy.

"Bùi Vũ Trần, anh điên rồi sao?!" Đợi đến khi Bùi Vũ Trần chịu buông cậu ra, Lăng Mộ Ngôn không khỏi hít sâu một hơi, sau đó, dựa vào thân cây, không dám tin phẫn nộ hô.

"Chỉ có ý biểu đạt chút may mắn vì được cứu vớt mà thôi, Mộ Ngôn, em không cần phải kích động như vậy chứ?" Bùi Vũ Trần tư nhiên giơ hai tay, cười nhẹ nhàng nói.

Lăng Mộ Ngôn không thể tin nổi, trừng lớn con mắt, "Anh nói cái gì?"

"Bị dọa?" Bùi Vũ Trần xoa xoa đầu cậu, ôn nhu trấn an, "Tôi chỉ vì thích em nên mới nhất thời kích động như vậy, Mộ Ngôn sẽ tha thứ cho tôi, đúng không?"

Lăng Mộ Ngôn chán nản, "Anh...!"

Bùi Vũ Trần lộ ra vẻ đáng thương, "Tôi sai rồi, còn chưa được sao, Mộ Ngôn, em đừng giận, nha?"

Lăng Mộ Ngôn nhếch cặp môi mỏng, lại không biết nên đánh trả thế nào, chỉ có thể bực bội xoay người đi.

"À mà Mộ Ngôn nè, hai người bạn kia của em đâu?" Biết nếu mình lại bắt nạt cậu thì cậu sẽ thật sự nổi giận, cho nên mặc dù Bùi Vũ Trần có chút tiếc nuối nhưng vẫn dời đề tài đi.

Lăng Mộ Ngôn sửng sốt, "Chúng tôi bị lạc nhau."

Bùi Vũ Trần cười tủm tỉm nói, "Vì quay lại cứu tôi sao?"

".... Tôi chỉ bị tách ra với bọn họ, sau đó chẳng biết đi thế nào mà quay người lại lại thấy anh." Lăng Mộ Ngôn trả lời thành thật, sau khi nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc của hắn, lúc này cậu mới cảm thấy mười phần hết giận, "Có câu hai người thì dễ phá vòng vây hơn, cho nên tôi mới cứu anh."

"Không sao, dù sao cuối cùng vẫn là em cứu tôi, không phải sao?" Bùi Vũ Trần mặt đầy vô tội, "Cho nên để báo ân, tôi chỉ có thể lấy thân báo đáp."

"Lấy, lấy thân báo đáp?" Lăng Mộ Ngôn cứng lưỡi, sau đó, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng một chút, mới ngộ ra hỏi, ".... Bình thường cái câu lấy thân báo đáp này không phải là để con gái nói với con trai sao?"

Nói xong, tầm mắt của cậu quét một vòng từ trên xuống dưới người Bùi Vũ Trần.

.... Nhất thời mặt Bùi Vũ Trần đen thui.

"Tôi là nam hay là nữ...." Đột nhiên Bùi Vũ Trần nhếch cằm cậu lên, sát lại mặt hắn, ý cười mờ ám thấp giọng hỏi, giọng trầm thấp đầy từ tính tràn ngập dụ hoặc vang lên, "Mộ Ngôn, em còn không rõ ràng lắm sao?"

Một cành cây màu xanh không một tiếng động quấn quanh người Bùi Vũ Trần, mạnh mẽ trực tiếp lôi hắn đến cái cây bên kia.
Lăng Mộ Ngôn dùng mu bàn tay xoa xoa cằm, hết sức bảo trì tươi cười ôn nhã ở trên mặt, "Tôi cảm thấy anh vẫn nên một mình một người thì tốt hơn, tôi đi trước đây, không – gặp."

"Này, này, đừng mà, tôi sai rồi, còn chưa được sao?" Bùi Vũ Trần vội vàng cầu xin tha thứ, thấy Lăng Mộ Ngôn không có chút dao động, hắn đành giả đáng thương nói, "Tôi thật sự sai rồi, Mộ Ngôn.... Quanh đây không an toàn, Mộ Ngôn, em thật sự yên tâm trói tôi một mình một người ở lại nơi này sao?"

Lăng Mộ Ngôn khẽ dừng chân lại, như đang ngẫm nghĩ gì đó.

"Hơn nữa, hai người cùng đi tìm hai người bạn kia của em thì mạnh hơn so với một người đi tìm, phải không? Tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, có phải hay không?"

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi chần chờ xoay người lại, mặt đầy nghiêm túc nói, "Nếu anh cam đoan không nói đùa nữa."
Thật đáng yêu.

Nhìn gương mặt tinh xảo ra vẻ nghiêm túc của cậu thanh niên kia, ngay cả lúm đồng tiền nhỏ thường xuất hiện bên môi giờ phút này đều biến mất không thấy, trong lòng Bùi Vũ Trần cảm thấy hơi ngứa, nhưng mặt lại tỏ vẻ đứng đắn gật gật đầu.

Lăng Mộ Ngôn do dự cởi trói, quyết định tin hắn một lần.

.... Nhưng, sự thật chứng minh, tin một tên âm hiểm giả dối không coi lời thề là ra gì, còn không bằng đi tin một con heo.

>>>>>>>>

Nửa đêm.

Trong lúc đang nằm mơ, Lăng Mộ Ngôn cảm thấy môi ngứa, như có cái gì đó đang nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ, cảm xúc ướŧ áŧ ấm áp mang theo tiếng mút thật cẩn thận gắn bó chặt chẽ. Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng nghiêng mặt đi, phát giác thứ cảm giác không hiểu kia cuối cùng cũng biến mất, cậu an tâm tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ được một lúc, loại cảm giác như bị ai đó liếm kia lại đánh úp. Mà lần này không còn là nụ hôn khẽ thật cẩn thận nữa, Lăng Mộ Ngôn chỉ cảm thấy môi của mình bị mút đến muốn rách, thậm chí còn nảy sinh ra ảo giác rằng mình sẽ bị người ta ăn luôn vào bụng.

Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, hai hàng lông mi vừa dày vừa cong bất an nhẹ nhàng run rẩy như cánh bướm, cả ngươi như bị trói lại không có cách nào giãy dụa được, cảm xúc cực nóng mãnh liệt dán lên cánh môi mềm mại ôn lạnh, thậm chí cậu có thể tinh tường cảm nhận được hơi thở nóng rực dồn dập bổ nhào trên mặt mình.

.... Là mơ sao?

Lăng Mộ Ngôn hoảng hốt mở to mắt, liền thấy một đôi mắt sáng lại thường trong bóng tôi đang u trầm nhìn chằm chằm vào mình, tầm mắt nóng rực kia không hiểu sao khiến cậu không được tự nhiên.
"Anh làm cái gì đấy?" Lăng Mộ Ngôn không khỏi có chút bị dọa, cậu ngồi dậy, cau mày hỏi.

Bùi Vũ Trần làm như nhận ra được điều gì, trong chốc lát ánh mắt không chút để ý tạm dừng trên mặt cậu, cặp môi mỏng cong lên, cười như không cười, "Tôi chỉ định đánh thức em mà thôi, không ngờ em tin tưởng tôi đến như vậy, ngủ thật sự rất ngon."

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi sửng sốt, không khỏi có chút lúng túng. Cậu cũng không ngờ mình lại ngủ sâu đến như vậy, ngay cả Bùi Vũ Trần đến bên cạnh mà cũng không biết.

"Xin lỗi, là tôi đã quá không cảnh giác. Đến phiên tôi gác đêm rồi sao, anh đi ngủ đi." Lăng Mộ Ngôn đứng lên nhận lỗi, ai ngờ vừa mở miệng, đột nhiên cảm thấy môi đau, cậu cau mày sờ sờ, hình như hơi thũng.

.... Là bị cái gì đó cắn sao?

Thấy Lăng Mộ Ngôn nhăn mày lại suy tư, Bùi Vũ Trần một tay đút túi, lười biếng cười nói, "Vậy thì tôi đi ngủ đây, nhưng em đừng có vừa canh mà vừa ngủ quên đấy nhé, nếu không mạng của hai chúng ta có thể sẽ bị vứt ở đây đấy."
Lăng Mộ Ngôn sờ sờ tai, tuy rằng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn nghiêm túc gật gật đầu rồi đi ra ngoài.

Bùi Vũ Trần nhìn bóng dáng của Lăng Mộ Ngôn, cặp mắt hẹp dài hàm chứa ý cười hứng thú, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ khát vọng sâu thẳm.

Thì ra điều hắn muốn còn nhiều hơn so với tưởng tượng, nếu như cặp mắt đen thuần túy sạch sẽ kia chỉ có hình ảnh của hắn, nếu như cậu chỉ lộ ra tươi cười mềm mại tin cậy với mỗi mình hắn....

Nếu như là Lăng Mộ Ngôn, khóc lên nhất định sẽ rất đẹp đi? Bùi Vũ Trần dựa vào tường, đè nén khát vọng xuống, gợi lên tươi cười khát máu, hắn càng muốn thấy bộ dạng khóc lóc cầu xin tha thứ của cậu đối với hắn....

.... Như vậy, nếu bẻ cánh chim của cậu đi, để cậu chỉ có thể ỷ lại vào mình, có phải cậu sẽ vĩnh viễn thuộc về mình hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com