Chương 68 : Mối tình đầu ngồi cùng bàn 10
Nhận thấy tâm tư của Lăng Mộ Ngôn không có ở chỗ mình, Bùi Vũ Trần hờn giận cúi đầu nhẹ nhàng cắn tai của cậu.
Lăng Mộ Ngôn "Tê" một tiếng, theo bản năng muốn sờ cái tai bất hạnh nhưng hai tay lại bị chế trụ không thể động đậy, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hắn, "Anh lại làm sao thế, A Trần?"
Bùi Vũ Trần nằm đè lên người cậu, "Đã nói rồi, hiện tại tôi rất giận đó, Mộ Ngôn."
Lăng Mộ Ngôn không hiểu hỏi, "Vì sao?"
"Vì sao?" Bùi Vũ Trần nhướn mày, mang theo hương vị làm nũng nói, "Rõ ràng là người ái mộ em đang ở ngay trước mặt em, mà em còn muốn đi kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ta, thật làm người ta đau lòng mà ~"
Bên tai Lăng Mộ Ngôn ửng đỏ, lúng túng dời tầm mắt, "A Trần, anh đừng nói giỡn."
"Rõ ràng tôi luôn nói thật ~ Mộ Ngôn, chẳng lẽ phải thật nhốt em lại, để em chỉ có thể nhìn thấy tôi thì em mới hiểu ra rằng...." Bùi Vũ Trần cười, "Tôi ~ thích ~ em ~ sao ~?"
Lăng Mộ Ngôn theo bản năng cứng cả người, nhăn mày lại, nói nghiêm túc, "A Trần, anh đừng nháo nữa, mau đứng lên."
Bùi Vũ Trần nghiêng nghiêng đầu, giọng điệu mang theo không hiểu cùng phiền nhiễu nhàn nhạt, "Vì sao Mộ Ngôn vẫn không chịu tin lời tôi nói nhỉ? Như vậy sẽ khiến tôi rất buồn đó."
Lăng Mộ Ngôn hít sâu một hơi, "A Trần!"
"Được rồi, tôi buông ra là được." Bùi Vũ Trần cười nhẹ nhàng đứng lên, "Chẳng qua, kiên nhẫn của tôi vốn không nhiều lắm đâu, thân ái ~"
Lăng Mộ Ngôn mím chặt môi lại, trầm mặc xoay người đi, cũng không biết là có nghe thấy hay không.
....
"Anh ta đang ngủ sao?" Lăng Mộ Ngôn đeo balo lên lưng, nhìn người thanh niên âm nhu từ từ nhắm hai mắt, mặt đầy bình tĩnh, nằm ở trên giường, hỏi, "Xác định sẽ không thức dậy?"
[Ngôn Ngôn, anh phải tin tưởng 001 siêu phàm chứ ~] 001 xoay thành một vòng tròn, [Có điều anh đi trực tiếp như vậy được sao? Lỡ anh ta thật sự hắc hóa thì phải làm sao bây giờ?]
Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng đóng cửa lại, "Trong khoảng thời gian này, vì hai người chúng tôi ở chung rất lâu nên mới khiến du͙ƈ vọиɠ độc chiếm của anh ta càng ngày càng lớn, nếu không đi, chỉ sợ anh ta sẽ thật sự hành động y như lời anh ta nói, hận không thể trói tôi lại, để tôi không được để ý đến bất kỳ kẻ nào."
Câu sau rõ ràng mang ý tứ trêu chọc, tất nhiên 001 cũng rõ ràng, không khỏi cười nói, [Không cần phải sợ, dù sao có 001 ở, người ta sẽ không để Bùi Vũ Trần làm ra hành động này đâu ~]
Lăng Mộ Ngôn nhướn mày, "Bạn cảm thấy nếu như đến lúc gặp Quân Diêm Dạ, Bùi Vũ Trần sẽ để tôi thân cận với anh ta sao?"
[.... Tôi đã hiểu QwQ]
"Nhớ rõ, tôi vừa rời đi thì lập tức khiến anh ta tỉnh lại, nếu không cho dù có bạn chú ý thì quanh đây cũng rất không an toàn."
[OK, Ngôn Ngôn nhà tôi đúng là tốt bụng mà, yêu lắm cơ ┌ (┘3 └) ┐]
Lăng Mộ Ngôn: "...."
>>>>>>>>
"Cậu Quân, phía trước có tình huống!"
Một dị năng giả hệ tinh thần trong đội đột nhiên dừng chân lại, mặt đầy nghiêm túc, lớn tiếng kêu lên với người đàn ông dẫn đầu đội.
Bước chân của người đàn ông khẽ dừng lại, giọng trầm thấp lãnh ngạnh nói, "Toàn đội dừng bước, chuẩn bị tốt tác chiến."
"Phía trước hình như là...." Dị năng giả hệ tinh thần nhíu mày lại, "Một đám người đang cướp bóc hai người?"
Nghe vậy, Quân Diêm Hoán không khỏi nhăn mày, lạnh lùng nói, "Tiếp tục bảo trì cảnh giác, chuẩn bị đi cứu người."
"Tuân mệnh!"
....
"Các người đừng có quá đáng!" Lăng Mộ Ngôn đưa cô gái ra phía sau để bảo vệ, nghiêm túc quát lớn.
"Này, sao mày lại nói tụi tao quá đáng? Mày thử hỏi người đẹp sau lưng mày xem, có phải cha cô ta tặng cô ta cho tụi tao hay không? Còn đổi lấy nhiều túi lương thực của ông đây nữa!" Người đàn ông thân hình cao lớn hùng hùng hổ hổ nói.
"Tôi, tôi...." Cô gái tướng mạo thanh tú run rẩy nắm lấy ống tay áo của Lăng Mộ Ngôn, cô cầu xin nhìn cậu, "Cứu, cứu tôi, xin anh đấy, cứu, cứu tôi...."
"Đừng lo lắng, cứ yên tâm đi, tôi sẽ không giao cô cho bọn họ đâu." Lăng Mộ Ngôn quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười trấn an.
Cô gái cảm kích nhìn cậu, nhẹ nhàng buông lỏng tay.
"Yên tâm?" Người đàn ông cảm thấy vô cùng buồn cười, gã nghiêng đầu chỉ vào nhóm bạn ở phía sau, cười lớn nói, "Bọn mày có nghe thấy không, nó còn nói yên tâm? Hahaha!"
Cười xong, gã quay mạnh đầu lại, khinh miệt quét mắt nhìn cậu, vươn tay ra phát động dị năng hệ thủy, "Chỉ bằng mày? Về nhà uống sữa thêm vài năm nữa rồi hãy lại đến đây nói giỡn với tụi tao!"
Dường như chỉ muốn dọa Lăng Mộ Ngôn một chút, người đàn ông kia chỉ ngưng nước kết thành mũi tên bắn đến trước mặt hai người.
Lăng Mộ Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng hét áp lực chói tai đột nhiên vang lên ở phía sau, chỉ im lặng quan sát đất đá một chút, sau đó tính toán lực sát thương.
Mà không ngờ, lúc cậu chuẩn bị tiến lên phát động dị năng, phía sau đột nhiên truyền đến một lực đẩy cậu lảo đảo một cái, Lăng Mộ Ngôn quay đầu lại, thì thấy cô gái vừa nãy còn trốn ở sau lưng cậu giờ đã chạy đến xe cậu mở cửa xe ra, mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã khởi động xe nghênh ngang rời đi.
"...."
"Hừ, vừa rồi mày còn che chở ả ta, không ngờ hiện tại ả lại bỏ mặc mày chạy trối chết đi? Ngay cả xe của mày cũng chôm luôn." Người đàn ông cười hừ nói, mặt đầy khinh thường, "Vừa thấy đã biết mày là người phát lòng tốt lung tung lại chưa hiểu sự đời, nói cho mày biết, trên thế giới này, người giống như mày sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi!"
Lăng Mộ Ngôn bình tĩnh vỗ vỗ bả vai, cười tao nhã, "Cảm ơn ông đã nhắc nhở, có điều tôi chỉ cảm thấy đây là việc mà mình phải làm, dù sao nếu cô gái kia thật sự rơi vào tay các người, có lẽ đã...."
Người đàn ông trào phúng, "Cho nên xe của mày bị đoạt mất rồi."
Lăng Mộ Ngôn không chịu chút ảnh hưởng nói, "Đúng vậy, lần này cũng coi như đã học được một điều, lần sau trước khi cứu người phải khóa xe lại cho thật tốt."
Mọi người: "...."
"Phốc, cậu Quân, tính tình của người kia thật đúng là tốt, haha!" Cách đó không xa, một binh sĩ nhìn bọn họ, thấp giọng nở nụ cười, "Có điều hành động của cô gái kia cũng thật khiến lòng người lạnh ngắt."
Quân Diêm Dạ cũng không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào tươi cười trên mặt Lăng Mộ Ngôn, mắt đen u trầm.
"Hơn nữa, cô gái kia lấy xe tôi đi cũng không phải là chuyện tốt gì." Lăng Mộ Ngôn chuyển đề tài, nhìn đám người kinh ngạc, bất đắc dĩ thở dài, "Lúc trước tôi không cẩn thận đắc tội với một đám dị năng giả, đậu xe ở gần đây vốn là định đổi xe rồi lại xuất phát, nhưng không ngờ lại gặp các người, hơn nữa, cô ta lái xe đi đúng về phía nhóm người kia đang tạm thời dừng chân nghỉ ngơi, cho nên...."
"...." Cậu ta thật sự không phải cố ý đấy chứ? ĐM, đột nhiên rất muốn thắp một ngọn nến cho cô gái kia là sao?
Nhìn trên mặt mọi người lộ ra vẻ hoài nghi, Lăng Mộ Ngôn ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, "Tôi thật sự không phải cố ý.... Là do cô ấy đi quá nhanh, tôi không kịp phản ứng...."
Người đàn ông kia thoáng dịu mặt xuống, "Được rồi, hiện tại cậu cái gì cũng không có, không bằng đi cùng chúng tôi đi."
Lăng Mộ Ngôn sửng sốt, chần chờ một lúc rồi lắc lắc đầu, "Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng không cần phải làm vậy đâu."
Nhất thời giọng điệu của người đàn ông trở nên không tốt, "Làm sao? Cậu còn ghét bỏ chúng tôi?"
Lăng Mộ Ngôn xua tay, trên mặt mang theo nụ cười khổ ôn nhã, "Không phải, chỉ là mục đích của chúng ta không giống nhau, các người không phải muốn đi căn cứ Y sao? Tôi muốn đi căn cứ L, phương hướng hoàn toàn không giống."
"Cậu Quân, cậu ta cũng muốn đi căn cứ L, dù sao chúng ta đúng lúc cũng sắp về căn cứ, hay là mang theo cậu ta đi đi?" Binh linh không biết vì sao rất có ấn tượng tốt với cậu thanh niên kia, quay đầu lại, có chút chần chờ dò hỏi Quân Diêm Dạ.
Quân Diêm Dạ trầm mặc một lúc, gật gật đầu.
"Hey!" Lăng Mộ Ngôn đang giải thích với người đàn ông, đột nhiên nghe được tiếng gọi ầm ĩ, không khỏi theo bản năng quay đầu lại, sau đó liền thấy một binh lính mặc quân trang đang vẫy vẫy tay về phía mình, "Chúng tôi cũng đi căn cứ L, có muốn đi cùng với chúng tôi không?"
Lăng Mộ Ngôn nghiêng nghiêng đầu, chỉ chỉ bản thân, "Tôi?"
"Đúng, chính là cậu!" Binh lính nở nụ cười, trên gương mặt sạch sẽ mang theo hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn qua vô cùng khiến người thích, "Muốn đi chung chứ?"
"Vậy thì cảm ơn các anh." Lăng Mộ Ngôn cũng cong khóe môi lên, sau đó cười nói với người đàn ông, "Sự thật chứng minh người tốt vẫn còn rất nhiều, không phải sao? Ừm, thật sự cảm ơn ý tốt của các ông, chúc các ông thuận buồm xuôi gió."
Người đàn ông quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng, "Tôi chỉ thấy cậu rất ngu nên mới nhịn không được mà thôi, có cái gì phải cảm ơn cơ chứ, tranh thủ cút đi."
Lăng Mộ Ngôn cũng không tức giận, chỉ lại nói tiếng cảm ơn với đám người kia, sau đó đi về phía binh lính.
"Thật sự cảm ơn anh, bằng không tôi còn phải nghĩ tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?" Lăng Mộ Ngôn đến trước mặt binh lính, cười cảm ơn.
"Không cần, không cần, kỳ thật cũng là nhờ cậu Quân của chúng tôi đồng ý nên tôi mới dám đến gọi cậu." Binh lính vội vàng xua xua tay, ý bảo cậu nhìn sang phía bên cạnh, "Nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cậu Quân."
Lúc này Lăng Mộ Ngôn mới phát hiện thì ra bên cạnh còn có người, sau khi cười gật gật đầu với nhóm binh lính đang đứng thẳng tắp, mới tự nhiên nhìn về phía thủ lĩnh – một người đàn ông khí thế sắc bén, khuôn mặt lãnh ngạnh.
"Anh chính là cậu Quân?" Lăng Mộ Ngôn đến trước mặt anh, cười vươn tay, "Tôi tên Lăng Mộ Ngôn, cảm ơn anh."
Quân Diêm Dạ dùng ánh mắt lợi hại nhìn cậu hồi lâu, tầm mắt tạm dừng trên lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên môi cậu, rốt cuộc cũng vươn tay ra, "Quân Diêm Dạ."
"Quân.... Diêm Dạ?" Lăng Mộ Ngôn sửng sốt, "Anh là...?" Cậu chủ lớn nhà họ Quân, anh trai Diêm Hoán?
Quân Diêm Dạ làm như biết Lăng Mộ Ngôn đang nghĩ gì, hơi hơi gật đầu nhàn nhạt nói, "Nhà họ Lăng luôn luôn tìm cậu."
"Tôi biết mình đã khiến bọn họ lo lắng...." Lăng Mộ Ngôn nhất thời lộ ra vẻ áy náy tự trách, sau đó, giống như nhớ ra cái gì, đột nhiên hỏi, "Cái kia, các anh có gặp Diêm Hoán không?"
Quân Diêm Dạ khẽ dừng lại, nhăn mày lạnh giọng hỏi, "Em ấy ở đâu?"
"Lúc trước, chúng tôi ở cùng một chỗ, nhưng nửa đường thì bị tách ra." Lăng Mộ Ngôn lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà lại lo lắng, "Cũng không biết hiện tại bọn họ thế nào rồi, đã đến căn cứ L hay chưa."
"Sao hai người gặp nhau được." Quân Diêm Dạ khẽ nâng cằm, ý bảo cậu đi với mình.
Lăng Mộ Ngôn cong mắt đen lên, "Chúng tôi gặp nhau trong một căn nhà trọ, bởi vì đều muốn đi căn cứ L, cho nên kết bạn với nhau."
Quân Diêm Dạ nhàn nhạt gật đầu, trầm mặc một lúc, anh lại hỏi, "Em ấy.... Hiện giờ thế nào?"
"Hiện tại thì tôi không biết, nhưng lúc trước thì tốt lắm. Hơn nữa, Diêm Hoán đã thức tỉnh dị năng, ừm, là hệ Hỏa."
"Vậy sao...." Khuôn mặt vốn lãnh lệ của Quân Diêm Dạ hơi hơi nhu hòa, thấp giọng nói, "Vậy là tốt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com