Chương 96 : Mối tình đầu quản gia (7)
Lúc trước rốt cuộc hắn vì cái gì mà lại chủ động trở về tìm cậu?
Quốc Vương bệ hạ nhìn cậu thanh niên Vampire càng ngày càng kiêu ngạo ở trước mặt hắn, không khỏi có chút đau đầu thầm nghĩ, dù sao Croys cũng đâu có để ý đến hắn, đúng không, sao hắn vẫn luôn dễ dàng thoải hiệp như vậy chứ.
↑ Cho nên Quốc Vương đại nhân, ngài đây là đang so đo chuyện "không để ý" kia sao?
"Ngươi đứng ở chỗ đó không thấy mệt sao, lại đây ngồi đi." Cười nhạo đủ, Lăng Mộ Ngôn cũng khôi phục lại tư thế bình thường. Cậu chống đầu, lười biếng tà tà liếc Louis, không chút để ý cười nói, "Yên tâm đi, không có người phạt ngươi đứng đâu."
"Phạt đứng? Ai dám?" Lúc này Quốc Vương bệ hạ cuối cùng đã lấy lại bộ dạng lạnh lùng ngạo mạn vốn có khi còn ở thế giới tộc Vampire, hắn khẽ hất cằm, đôi mắt lóe tia lợi hại, hừ lạnh nói.
Lăng Mộ Ngôn chớp mắt, sau đó mặt đầy vô tội nói, "Tuy rằng đó không phải là ý của ta.... Nhưng bộ dạng của ngươi hiện tại chẳng lẽ không giống bị ta phạt đứng vì làm sai chuyện gì đó sao?"
Louis: "...."
Làm như còn ngại đả kích chưa đủ, Lăng Mộ Ngôn lại cười nhẹ, bổ sung, "Nhất là lúc ngươi đứng ở góc tường khi nãy, thật sự càng giống hơn."
Quốc Vương bệ hạ: "...." Hắn lại chọc Croys chỗ nào sao....
.... Không thể không nói, Quốc Vương bệ hạ, suy nghĩ của ngài thật là càng ngày càng làm người ta thấy chua xót. [Ngọn nến]
.... Có điều Quốc Vương bệ hạ luôn cao cao tại thượng, nghiêm túc ngạo mạn mỗi khi đứng trước mặt Croys, thái độ luôn không tự giác mà trở nên thật cẩn thận thì phải.
Nhìn vẻ mặt bị nghẹn của Quốc Vương bệ hạ, nghiễm nhiên không còn bộ dạng khí phách lúc trước, cuối cùng Lăng Mộ Ngôn cũng cảm thấy thống khoái trong lòng.
Quả nhiên cậu xem không được có người – bao gồm cả Vampire – còn cool hơn cả cậu, mình thật đúng là loại người đã keo kiệt mà còn đến chết cũng không biết hối cải.
Lăng Mộ Ngôn u u cảm thán trong lòng như vậy.
001: [....] Xin quỳ, nam thần, anh rất thẳng thắn, rất thành khẩn, rất có tự mình hiểu lấy orz.
"Hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì sao?" Sau khi thưởng thức xong biểu tình của Quốc Vương bệ hạ, Lăng Mộ Ngôn mới lười biếng hỏi, nhìn vẻ mặt hơi hơi kinh ngạc của Louis, cậu cong khóe môi lên, "Ngươi biểu hiện rõ ràng như vậy, sao ta lại không đoán ra được, hiển nhiên ngươi cất giấu tâm sự tới tìm ta, không phải sao?"
"Rollia thật ra là con gái của Kava, đúng không?" Quốc Vương bệ hạ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi vấn đề giấu ở đáy lòng ra.
Lăng Mộ Ngôn dường như không dự đoán được hắn sẽ hỏi điều này, vẻ mặt rõ ràng ngẩn ra trong chớp mắt, tuy rằng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, ít nhất Quốc Vương bệ hạ thấy rõ bên trong đôi mắt hồng kia lại dâng lên phòng bị nhàn nhạt.
Trong chớp mắt, Louis kỳ thật có chút hối hận vì bản thân đã làm rõ chuyện này, nhưng đồng thời trong lòng lại không khỏi có chút thất bại và tức giận – bọn họ đã quen nhau lâu như vậy, nhưng Croys vẫn như trước, không tin tưởng hắn! Thậm chí ở trước mặt mình, cậu vẫn duy trì thái độ cực kỳ xa cách như bình thường, cố tình hắn còn tưởng rằng Croys đã buông xuống cảnh giác, không còn phòng bị mình nữa, nhưng kết quả là.... Kỳ thật hoàn toàn do hắn tự mình đa tình!
Lăng Mộ Ngôn đặt khuỷu tay lên bàn, hai tay giao nhau, mắt cười như không cười, trong giọng nói hoa lệ dụ hoặc nhất quán kia lúc này hình như lại mang theo chút thử, "Phải thì như thế nào, không phải thì làm sao? Ta nghĩ ngươi hẳn đã điều tra xong rồi đi?"
Quốc Vương bệ hạ mím đôi môi mỏng lại, mặt cũng banh chặt không chịu lên tiếng.
Thấy hắn không đáp lời, Lăng Mộ Ngôn cũng không để ý, chỉ là vẻ mặt trở nên sáng tỏ, "Xem ra đã thật điều tra xong?"
Không chờ Louis đáp lời, Lăng Mộ Ngôn đột nhiên thay đổi sắc mặt, chỉ thấy cậu cười lạnh một tiếng – nụ cười kia quả thực diễm lệ đến khó có thể tin, không chút lưu tình mở ra kỹ năng trào phúng, "Nếu các hạ đã biết rõ ràng rồi thì cần gì phải nhất định chạy tới hỏi ta? Ta lại không biết các hạ cư nhiên có tật xấu tự mình quyết định này, hay là.... Kỳ thật ngài đến để chuẩn bị cao cao tại thượng nhục nhã ta một phen? Ví như.... Lấy loại thân phận hèn mọn này của ta, căn bản không xứng nuôi dưỡng con gái của Quốc Vương tôn quý...."
Nghe cậu càng nói càng tự giễu, Louis cuối cùng cũng duy trì không nổi tư thế trầm mặc, không biết vì sao hắn lại nghe không được cậu tự làm thấp mình như vậy – có lẽ ở trong mắt của Quốc Vương bệ hạ, Croys ở trước mặt hắn vốn hẳn phải tùy ý kiêu ngạo không có chỗ nào cố kỵ mới đúng. Vì thế, Quốc Vương bệ hạ nhăn mày lại, quả quyết ngắt lời cậu, "Ta không có ý này, ngươi biết mà, Croys!"
"A...." Lăng Mộ Ngôn nhướn mày lên, từ chối cho ý kiến, sau đó không có thành ý gì hỏi, "Như vậy, ngài muốn biết gì từ ta?"
Louis nghĩ không ra vì sao Croys sẽ đột nhiên dựng toàn bộ gai nhọn trên người lên, tràn ngập địch ý với hắn, "Ta không phải...."
Lăng Mộ Ngôn có chút không thú vị, hừ cười một tiếng, giọng điệu thản nhiên chán ghét cùng châm chọc không thể bỏ qua, "Có lẽ ta còn có thể giả thiết rằng, đoạn thời gian này ngài đột nhiên thường xuyên đến chỗ ta, là vì muốn tìm hiểu tin tức?"
Louis rõ ràng bị cậu càng nói càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ lửa giận, nhưng vẫn tận lực bảo trì giọng điệu bình tĩnh, kiên nhẫn nói, "Croys, ta cảm thấy ngươi cần bình tĩnh một chút."
Lăng Mộ Ngôn ngẩn ra, đột nhiên thu liễm toàn bộ biểu tình. Cậu cứ như vậy lẳng lặng nhìn Louis, cặp mắt phượng diễm lệ như ruby dần dần nhiễm lên sắc thái khiến người ta đau lòng.
Louis theo bản năng hạ thấp giọng xuống, "Cr...oys?"
"Lúc trước Caroline mất mạng vì nội chiến trong tộc của các ngươi." Lăng Mộ Ngôn cuối cùng cũng mở miệng, cậu phảng phất như đang nhớ lại chuyện gì đó, ánh mắt trống rỗng, giọng điệu thản nhiên, bộ dạng một chút cũng không còn biếng nhác hoa lệ như dĩ vãng, "Trước khi chết, nàng phó thác Rollia cho ta, yêu cầu duy nhất của nàng là để cô bé đừng trở lại thế giới tộc Vampire."
Louis nao nao, cũng không lên tiếng cắt ngang mà lựa chọn im lặng tiếp tục lắng nghe.
"Nói thật, ta cực kỳ chán ghét đám Vampire phương Tây các người, một chút cũng không thích." Lăng Mộ Ngôn hơi hơi cụp mắt xuống, khóe môi gợi lên độ cong châm chọc, "Không chỉ vì lúc trước Vampire phương Tây kỳ thị nhục nhã một Vampire đến từ phương Đông như ta, mà còn là vì.... Các người là nguyên do cướp đi sinh mệnh của Caroline." Nói tới đây, Lăng Mộ Ngôn tạm dừng trong chớp mắt, sau đó kinh ngạc nói, "Nàng ấy vốn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, sau đó dịu dàng dạy dỗ đứa con gái đáng yêu của mình trưởng thành.... Mà không phải như bây giờ, Caroline không còn cách nào mở mắt ra lần nữa, đứa con gái nàng yêu thương mất đi cha mẹ, cuối cùng bị một Vampire phương Đông không có cùng huyết thống nuôi dưỡng thành người."
Quốc Vương bệ hạ lạnh lùng ngắt lời, "Nhưng đó là những chuyện đã qua."
Louis cũng không biết mình làm sao, nhìn vẻ mặt hồi ức mang theo ôn nhu rõ ràng này của Croys, hắn mười phần không thấy vừa mắt, cũng có lẽ bởi vì Croys càng thích hợp với vẻ biếng nhác tùy ý hơn chăng?
Quốc Vương các hạ có chút không xác định thầm nghĩ, sau đó nhịn không được bài xích, nhăn mày lại, Croys đâu có nợ người phụ nữ kia cái gì đâu, vì sao lại phải áy náy như vậy?
Sau đó, Louis đột nhiên nhớ tới lời đồn từng được lưu truyền trong tộc Vampire trước kia, không khỏi theo bản năng mím chặt môi, chẳng lẽ Croys thật sự thầm mến người phụ nữ Nhân Loại Caroline kia?
Lúc trước bởi vì có giao tình không tệ với Kava, cho nên Quốc Vương bệ hạ cũng không để ý đến anh chàng Vampire phương Đông vừa có thực lực không tồi, vừa có vẻ là tình địch của Kava. Nhưng chờ đến hiện tại nhớ lại, Louis quả thực hối hận đến ruột muốn xanh, lúc trước nếu hắn chịu đi chú ý Croys một chút, phỏng chừng cậu cũng sẽ không bài xích Vampire phương Tây như bây giờ đi....
Nghĩ đến đây, Quốc Vương bệ hạ lại khó có khi có chút thấp thỏm, nếu Croys biết giao tình giữa hắn với Kava không tồi.... Có phải cậu sẽ càng thêm phòng bị hắn hơn không?
Vừa tưởng tượng đến cảnh Croys sẽ càng bài xích mình, không biết vì sao trong lòng Louis lại có chút rầu rĩ, đây là cảm xúc chưa từng xuất hiện qua trước đây, Quốc Vương bệ hạ không khỏi có chút xa lạ.
"Đối với các ngươi mà nói, đó là chuyện đã qua, hiện tại thế giới Vampire cũng đã bình tĩnh trở lại. Nhưng đối với ta mà nói...." Lăng Mộ Ngôn chuyển mắt đi, không nhìn hắn, giọng điệu tự nhiễm thản nhiên bi ai, "Caroline cuối cùng cũng không trở lại được, không phải sao?"
"...." Trong lòng Louis dâng lên một cỗ cảm xúc nôn nóng, hắn mím chặt môi lại, không biết nên nói gì.
Vì thế, lần này, Quốc Vương bệ hạ luôn có tác phong nghiêm chỉnh lại giỏi khắc chế bản thân đột nhiên phát hiện, mình thế nhưng lại khống chế không được sinh ra địch ý với người phụ nữ Nhân Loại trước kia chưa từng có cảm giác gì.
↑ Kỳ thật nếu cảm thấy xa lạ kỳ quái quá thì ngài có thể đến tìm Rollia trao đổi một chút, cô ấy rất có kinh nghiệm với chuyện này, Quốc Vương đại nhân ạ (cười). [Này!]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com