Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Liên Hoa - chín

Lời Vệ Liên Hoa nói đương nhiên không phải giả, nhưng mà, đội quân mà nàng nói so với trong tưởng tượng của nàng đến còn sớm hơn rất nhiều.

Hiệu ứng hồ điệp bốn chữ này, không phải nói chơi đâu.

Ở trong độii quân này, Vương Đại Đức cùng Vệ Liên Hoa còn có thể trông thấy một người quen cũ.

Đoạn Thức Tốn.

Sau khi hắn bị Vương Đại Đức đuổi đi, cũng không cứ thế từ bỏ, ngược lại mượn chuyện mình hiểu rõ Vương Đại Đức mà đầu nhập quân phiệt khác, đồng thời nguyện ý hướng về chủ cũ kia mà đâm một đao.

Đoạn Thức Tốn đương nhiên biết người như chính mình là không thể nào được trọng dụng, tuy nhiên có thể lăn lộn nửa vời so với việc trở về làm nông phu cũng mạnh hơn quá nhiều. Nếu tốn nhiều tâm tư cùng công phu, chưa hẳn không đạt được ước muốn!

Đương nhiên Vệ Liên Hoa không ngờ tới.

Trước khi Đoạn Thức Tốn đến, Vệ Liên Hoa đã được đến Vệ Chiếu ủng hộ, đồng thời cũng đã nhận được Lý đương gia cùng Đại phu nhân ám chỉ.

Trước đó không lâu Lý Vân Phi đã chính thức cùng cháu gái Vương Đại Đức đính hôn, ít ngày nữa liền sẽ thành hôn, mà cha mẹ Lý Vân Hạo cũng gấp, trong thời gian ngắn muốn tìm cho Lý Vân Hạo một cô vợ nhỏ mặt nào cũng tốt thì làm sao tìm được?

Một số người có quyền thế biết Lý Gia và  Vương Đại Đức có quan hệ chặt chẽ, làm sao nguyện ý để nhà mình cuốn vào trong vòng xoáy như thế? Những nhà để ý Lý gia, thì Lý gia bọn họ lại chướng mắt, ngược lại lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.

Lúc này, Vệ Chiếu lặng lẽ đẩy Vệ Liên Hoa cùng Lý Vân Hạo một cái.

Hắn tìm người thả ra một tin tức, nói Lý đương gia cùng Đại phu nhân có chút nóng nảy ôm tôn bối, đồng thời bọn họ đối với hai nhân tuyển thừa kế trước mắt đều không phải rất hài lòng, cho nên muốn muốn tự tay bồi dưỡng đời sau.

Tin tức này vừa đưa ra, Lý Vân Hạo liền vô sự tự thông nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.

Trước mắt quan hệ giữa Liên Hoa cùng Lý Chiêu đã càng ngày càng tốt, Đại bá phụ cùng thẩm thẩm đối với bọn hắn tựa hồ là thái độ cam chịu, nếu như lúc này Liên Hoa có thể mang thai, không sợ cha mẹ không đáp ứng.

Lại thêm bản thân mình ai cũng không cưới, cha mẹ cũng không thể làm gì hắn.

Sau khi Vệ Liên Hoa biết được suy nghĩ của Lý Vân Hạo, bèn ỡm ờ đáp ứng. Nàng biết Lý Vân Hạo chính là cơ hội để nàng có thể bắt lấy tốt nhất, bỏ qua lần này sẽ không có lần thứ hai, càng không cần nói hiện tại mình đã có thể ở Lý gia đi xuống, như vậy càng thêm không cho phép thất bại.

Thân là nữ chính, ở sinh dục chính là có đặc quyền.

Chỉ cần một lần ở giữa, cam đoan là sinh con trai.

Không đến hai tháng, Vệ Liên Hoa liền đã có phản ứng nôn nghén rõ ràng , cha mẹ Lý Vân Hạo cha mẹ muốn không nhận cũng không được.

Con trai đã trực tiếp buông lời, ngoại trừ Vệ Liên Hoa ai cũng không cưới, mà Lý gia gia chủ cũng cố ý tới gặp Vệ Liên Hoa một chút, kỳ thật liền đã phóng thích ra tín hiệu.

Cha mẹ Lý Vân Hạo còn có thể làm khác được sao?

Chỉ có thể để bọn hắn thành thân.

Ở đây, liền không thể không nói tới tính toán nhỏ của Vệ Chiếu.

Lý Vân Hạo là Lý gia đứa bé, lại là một trong hai nhân tuyển cho vị trí người thừa kế sau này, hôn lễ của hắn dĩ nhiên là không thể làm nhỏ, vả lại bụng của Vệ Liên Hoa cũng không cho phép bọn họ một mực dây da dây dưa, truyền ra ngoài nghe cũng không tốt.

Thế là, Vệ Chiếu mười phần "vô tư" đem hôn khánh đồ vật nguyên bản chuẩn bị cho hắn cùng Tề Hiểu Yến đem ra, dù sao cũng đặt ở trong kho, hoàn toàn có thể trực tiếp lấy ra dùng, chính là để tiết kiệm thời gian chuẩn bị cho Vệ Liên Hoa cùng Lý Vân Hạo được thành thân sớm.

Chờ bọn hắn thành thân xong, Lý gia trong thời gian ngắn muốn tổ chức một hôn lễ sợ là không được, nguyên bản đầu xuân liền muốn cử hành hôn lễ chắc hẳn cũng phải chuyển đến mùa thu đi.

Cái này chính là thời gian a.

Vệ Chiếu không khỏi cảm thán ở trong lòng, trước đó sao mình không có nghĩ tới biện pháp tốt như thế đâu?

Bằng không để Lý Vân Phi cùng vị hôn thê của hắn cũng tới một phát mang thai đâu? Như vậy Lý gia lại muốn bận bịu hôn lễ của hắn, mình và Tề Hiểu Yến hôn lễ cũng có thể kéo tới năm sau. Thời gian lâu như vậy, đủ cho mình đem Lý Vân Hạo biến thành Lý gia gia chủ.

Chỉ chờ Vệ Liên Hoa cùng Lý Vân Hạo thành hôn, nhiệm vụ của mình liền hoàn thành một nửa.

Quá tốt rồi!

Vệ Chiếu cảm động muốn khóc, hắn thật sự rất muốn trở thành người bình thường, cũng không dám để nhiệm vụ thất bại nữa.

Thắng lợi và ánh sáng đang gần ngay trước mắt.

Hôn lễ của Vệ Liên Hoa cùng Lý Vân Hạo thanh thế rất to lớn, cha mẹ Lý Vân Hạo hoặc là không làm, khi làm sẽ làm một trận lớn cơ hồ đem người có mặt mũi trong thành đều mời tới. Dù sao là công quỹ xuất tiền, bọn họ cần gì phải tiết kiệm?

Con dâu nơi này bỏ lỡ tử, nhất định phải thông qua hôn lễ bù lại.

Bên trong toàn bộ Lý gia đều lâm vào bận rộn, so sánh phía  Vệ Chiếu cùng Tề Hiểu Yến bên này liền phá lệ thanh nhàn.

Trộm được nửa ngày nhàn, Vệ Chiếu tâm tình dù sao cũng thật tốt.

Về phần vị hôn thê...

Hắn không qua lại hẳn là sẽ khá hơn một chút, hi vọng hắn chậm rãi xa lánh và lãnh đạm có thể làm cho tâm tư Tề Hiểu Yến thích hắn ít một chút, khi hắn hoàn thành nhiệm vụ thoát ly thế giới này về sau nàng cũng không cần thương tâm.

Ngay sau khi Vệ Liên Hoa cùng Lý Vân Hạo phát thiếp mời ngày thứ hai, Đoạn Thức Tốn đại biểu cho quân đội của bên kia trực tiếp đến cửa Lý gia.

Hắn biểu thị rất rõ ràng, hắn cũng cần một tấm thiếp mời, bởi vì Đại soái của bọn hắn cũng dự định trước tiên sẽ ở đây đóng quân, về sau có thể còn muốn cùng Lý gia có quan hệ. Thừa dịp toàn bộ những người có mặt mũi đều tụ tập lại như thế này, sẽ dễ dàng cùng một chỗ nhận biết nhau, đương nhiên, hạ lễ cũng không phải ít.

Người ta có súng, Lý gia tự nhiên không dám không nghe theo.

Bọn họ cùng Vương Đại Đức hợp tác, tự nhiên biết đội quân này tồn tại. Chỉ là Vương Đại Đức bên này bất động thanh sắc, bọn họ cũng làm như chuyện gì cũng đều không có phát sinh. 

Nhưng quan hệ của Vương Đại Đức cùng Lý gia, người sáng suốt đều thấy được, Đoạn Thức Tốn ở thời điểm này tới cửa cũng coi như ngoài ý liệu hợp tình lý.

Lúc vệ Vệ Liên Hoa đến vừa vặn trông thấy bóng lưng Đoạn Thức Tốn rời đi.

Dù chỉ là một bóng lưng, Vệ Liên Hoa cũng có thể nhận ra, dù sao kiếp trước bọn họ cũng từng cùng giường chung gối cả một đời.

Nhưng... Đoạn Thức Tốn không phải là bị đuổi đi sao? Hắn làm sao xuất hiện ở đây?

"Kia... Đó là ai?" Vệ Liên Hoa sắc mặt có chút không tốt, sau khi nàng mang thai sắc mặt đến nay không có nhiều huyết sắc, cho nên ngược lại không có bị người phát hiện.

"Là phón quan của Trương đại soái, Đoạn Thức Tốn." cha Lý Vân Hạo sắc mặt khó coi, "Hắn vốn là phó quan của Vương đại soái, bởi vì có vấn đề bị Vương đại soái đuổi đi, không nghĩ tới hắn đảo mắt liền đầu nhập người đối diện, lại leo đi lên được? Cái này đánh rắn không chết phản thụ hại, bây giờ sợ là không có dễ dàng đem hắn kéo đi xuống."

"Phải... Phải không?" Vệ Liên Hoa chỉ cảm thấy mình đối diện với trò đùa thật lớn của số mệnh.

Nàng từng nghĩ qua Đoạn Thức Tốn sẽ bò lên trở lại, nhưng tuyệt đối không có nhanh như vậy. Nếu như sớm biết Đoạn Thức Tốn nhanh như vậy liền có thể trở mình, nàng làm sao còn cần phí sức hao tâm tổn trí đến như thế để gả vào Lý gia?

Nhưng mà bây giờ nàng đổi ý cũng không còn kịp.

Tên của nàng đã viết trên thiếp mời, những ngày này cũng đã cùng Lý Vân Hạo gặp qua không ít nhân vật, lúc này nàng cũng không giống kiếp trước là người không ai biết đến. Coi như Đoạn Thức Tốn không quan tâm, cũng không thể quang minh chính đại đem thê tử của người khác cướp đi.

Như thế đến hiện giờ, quan hệ của nàng cùng Đoạn Thức Tốn đã triệt để đứt đoạn.

Rốt cuộc không thể.

Thế nhưng tại sao phải nhất định để cho nàng nhìn thấy thấy Đoạn Thức Tốn vào ngay lúc này? Tại sao không phải sớm một chút, hoặc muộn một chút, hoặc căn bản không cần xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng đều có thể chẳng thèm quan tâm.

Nhưng chính mà chính tại thời điểm này lại đến cho nàng một đao.

Cho nàng biết lựa chọn của nàng thật cỡ nào đáng buồn, kiếp trước sai rồi không tính, một kiếp này lại tiếp tục sai rồi! Kiếp trước sai lầm còn có thể đền bù, kiếp này sai lầm là không thể nào.

Nàng đã triệt để cùng Lý gia buộc định lại với nhau.

Hiện tại coi như để Vệ Liên Hoa lại từ bỏ, cũng là không thể nào.

Nàng ở đây nỗ lực nhiều lắm, coi như đi theo Đoạn Thức Tốn cũng không thể đạt được nhiều thứ hơn. Mà hết thảy như thế này, oán cũng oán không được người khác, chỉ có thể oán chính bản thân nàng.

Phụ nữ mang thai vốn kị việc quá vui hoặc quá buồn, Vệ Liên Hoa dưới sự kích động, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trước lúc té xỉu, Vệ Liên Hoa kỳ thật có thoáng qua một chút cảm giác hận Đoạn Thức Tốn, tại sao muốn xuất hiện vào ngay lúc này chứ?

Khi Vệ Chiếu thu được tin tức Vệ Liên Hoa có thể bị động thai khí thật ra hắn cũng không thèm để ý.

Vệ Liên Hoa ở kiếp trước cũng không có bị sảy thay, thì một đời này tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng cũng cần phải tỏ ra quan tâm một chút.

Tề Hiểu Yến tự nhiên cũng muốn đi theo Vệ Chiếu tới thăm.

"Biểu muội hình như tâm tình không tệ?" Vệ Chiếu mặc dù nhìn không thấy, cũng có thể cảm giác được tiếng hít thở đều đặn, nhẹ nhàng không ít của Tề Hiểu Yến .

"Tiểu thư gần đây tâm tình cũng không tệ, có thể là bởi vì hôm nay tuyết đã ngừng rơi, trước đó một mực có tuyết rơi, cũng không tốt lắm." Nha hoàn một bên cười giải thích.

"Hoàn toàn chính xác, khó được có hôm trời sáng." Vệ Chiếu gật gật đầu, "Thời tiết như vậy nên ở bên ngoài nhiều một chút, một mực trốn trong nhà cũng không tốt."

Lúc bọn họ tới thăm Vệ Liên Hoa, thì tình trạng của Vệ Liên Hoa không đã đỡ hơn, đã có thể gặp người được.

Nàng mặc dù động thai khí, nhưng vẫn cứu được trở về, chỉ là Lý Vân Hạo không rõ Vệ Liên 

Hoa đang êm đẹp sao tự nhiên lại động thai khí? Cha của Lý Vân Hạo cảm thấy có thể Vệ Liên Hoa bị những người trong quân ngũ kia dọa sợ, dù sao thời điểm nữ nhân mang thai ngay cả cây kéo gì đó đều muốn đem cất đi hết, những người tham gia quân ngũ kia trên thân toàn mùi máu tanh, nói không chừng chính là như vậy đụng phải.

Lời giải thích này miễn cưỡng cũng coi như hợp lý.

Vệ Chiếu nghe thấy Vệ Liên Hoa giọng nói hữu khí vô lực, cũng không biết ngày hôn lễ có thể hay không khỏe mạnh đứng lên, điển lễ thành thân của Lý gia rườm rà, chỉ sợ ngày đó Vệ Liên Hoa sẽ chịu không nổi.

Bất quá chuyện này mắc mớ gì đến Vệ Chiếu?

Hắn chỉ cần Vệ Liên Hoa có thể gả vào Lý gia, lại làm cho Lý Vân Hạo trở thành Lý gia gia chủ là được rồi.

Ngày Lý Vân Hạo cùng Vệ Liên Hoa thành thân, từ trên xuống dưới nhà họ Lý đều rất náo nhiệt, Vệ Chiếu ở bữa tiệc vui uống thêm vài chén rượu.

Lý Vân Phi uống còn nhiều hơn nữa.

Nữ nhân mình yêu thích phải gả cho đệ đệ của mình, vả lại người ta còn đang mang thai, một tia hi vọng hắn cũng không có, tự nhiên muốn mượn rượu giải sầu.

Người của Lý gia biết tâm tư của Lý Vân Phi đối với Vệ Liên Hoa, nên cũng mang một chút lo lắng, bởi vậy vẫn luôn phái người hầu nhìn xem, một khi Lý Vân Phi say khướt liền đem hắn dẫn đi.

Trông thấy bộ dáng chẳng ra làm sao của Lý Vân Phi, Lý Vân Hạo trong lòng hiện ra một loại cảm giác vui sướng thắng lợi.

Vị đường ca này thường ỷ vào tuổi tác lớn hơn hắn, từ nhỏ đã thích cùng hắn giật đồ, hai người lại yêu cùng một nữ nhân , nhưng đáng tiếc nữ nhân này vẫn lựa chọn hắn, mà không phải vị đường ca tốt mã mà không dùng được này của hắn.

Lúc này Lý Vân Hạo đang ở trong trạng thái vui sướng hưởng thụ thắng lợi.


Chỉ có thể nói, nam nhân đều có lòng hư vinh đi.

Đoạn Thức Tốn tự nhiên cũng có mặt trong hôn lễ.

Hắn từ đầu tới đuôi đều không có nhìn tân nương một chút nào, chỉ một mực theo sau chân Trương đại soái đi mời rượu.

Đoạn Thức Tốn bây giờ đầu nhập vị quân phiệt đầu lĩnh này, so với Vương Đại Đức không giống nhau, hắn hoàn toàn là kiểu nhà giàu mới nổi, nhìn thấy vật gì tốt đều muốn ôm hết vào trong ngực mình. Bây giờ thấy Lý gia hào phú, tiểu tâm tư trong lòng Đại soái này trong lòng càng thêm đừng nói tới nữa.

Nếu không phải Vương Đại Đức cùng binh lính còn ở đây, nói không chừng hắn đã trực tiếp hạ lệnh cướp đoạt.

Nhưng vị này cũng không keo kiệt, mình có cái gì, thủ hạ binh cũng sẽ có, mặc dù thanh danh cực kém, nhưng người đến đầu nhập dưới trướng của hắn cũng thật không ít.

Trong thời loạn thế như vậy, người có thể thủ vững ranh giới cuối cùng của mình thật sự được mấy người?

Sau khi hôn lễ kết thúc, Lý gia chủ liền không nhịn được cùng Vương Đại Đức thương lượng, quân phiệt mới tới này xem bộ dáng là người có lòng tham, ơn huệ nhỏ sợ không thể ổn định hắn, nhưng nếu xuất ra nhiều quá, Vương Đại Đức sẽ là người đầu tiên không vui.

Thành phố này, bởi vì có hai nhánh quân đội đóng quân, nhất định bắt đầu bấp bênh.

Vệ Chiếu dù nhìn không thấy, cũng có thể cảm giác được không khí ngày càng nghiêm trọng tại Lý gia.


Cũng đúng, nguyên lai trong kịch bản trước kia, lúc này cũng là lúc cao trào thay nhau nổi lên.

Nguyên bản đội quân này đã cực kỳ khó đối phó, lại thêm Đoạn Thức Tốn gia nhập vào trận doanh này về sau, liền trở nên khó có thể đối phó.

Vệ Chiếu tính toán thời gian, lúc này cũng cách không xa thời điểm Vương Đại Đức chết đi.

Vương Đại Đức vừa chết, Lý gia liền bắt đầu kịch liệt rung chuyển, vì quy hàng quân phiệt mới, nguyên bản Lý gia gia chủ đã muốn thay đổi người. Mà Lý Vân Phi bởi vì lấy cháu gái Vương Đại Đức, nên cũng phải bị loại trừ, thế là người được lựa chọn để kế thừa chỉ còn lại duy nhất một người.

Nói cách khác, nhiệm vụ của Vệ Chiếu lập tức có thể hoàn thành.

Nghĩ tới đây, Vệ Chiếu bắt đầu ở trong lòng âm thầm cầu nguyện Vương Đại Đức này nhanh chết đi cho rồi. Chết sớm siêu sinh sớm a!

Vệ Chiếu biết điểm này, Vệ Liên Hoa đương nhiên cũng biết.

Mặc kệ là vì chính nàng, hay là vì đứa bé trong bụng của nàng, hoặc là vì Lý gia, Vương Đại Đức hiện tại tuyệt đối không thể chết!

Vệ Liên Hoa bây giờ đã là con dâu Lý gia, tự nhiên cũng có thể cùng gia chủ đường hoàng nói một chút việc.

"Ngươi nói Trương đại soái bên kia sẽ phái người ám sát Vương đại soái, có chứng cứ gì?" Lý đương gia không có dễ dàng tin tưởng Vệ Liên Hoa như vậy.

"Đại bá, ngài đi thăm dò một chút tác phong làm việc của Trương đại soái này liền biết, ở thành phố lúc trước hắn đóng quân, tất cả những người phản đối hắn đều chết một cách không thể hiểu được, về sau bởi vì hắn giết quá nhiều người, triệt để mất đi dân tâm, mới dời tới nơi này của chúng ta. Một núi không thể có hai hổ, hắn nhất định sẽ lập lại chiêu cũ đi ám sát Vương đại soái, lúc này, Vương đại soái nhất định không thể đi ra ngoài."

Vệ Liên Hoa nhớ rất rõ ràng, kiếp trước chính là lúc Vương Đại Đức đi ra ngoài xem kịch bị một người ngụy trang thành con hát giết chết.

Vương Đại Đức này thích làm những sự tình tìm đường chết như vậy cũng kệ hắn, nhưng bây giờ Lý gia còn chưa có bản lãnh độc lập sinh tồn, cho nên Vương Đại Đức nhất định không thể chết!

"Ta sẽ đi bẩm báo Đại soái."

"Vậy liền đa tạ đại bá, xin ngài nhất định phải coi trọng chuyện này. Vả lại, Đại bá, nếu có thể , ta nghĩ chúng ta vẫn nên cùng Trương đại soái quy hàng trước một phen, cả hai đều thể không đắc tội."

"Không đắc tội cả hai hậu quả rất có thể là cả hai đều đắc tội." Đương gia khoát khoát tay, "Chúng ta đối với Trương đại soái bên kia cũng chưa quen thuộc, tùy tiện tiến đến người ta ngược lại sẽ kiêng kị chúng ta."

"Không bằng thử một lần Đoạn Thức Tốn?" Vệ Liên Hoa đề nghị, " hắn có thể ở hai nơi trong quân đội lăn lộn như cá gặp nước, cũng không phải một người đơn giản."

"Ngươi trước hảo hảo dưỡng thai, những chuyện này ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Vệ Liên Hoa cũng biết đạo lý hăng quá hoá dở, nói nhiều như vậy, đối phương hẳn đều nghe lọt được, nàng cũng có thể an tâm một chút.

Nếu quả nếu thật không được, nàng liền phải nghĩ cho mình một đường lui.

Thế giới này đường đi của kịch bản đã lệch đến nổi không thể nhìn, nhưng có một số thời khắc, kịch bản lại cứng nhắc nhấc lên.

Vương Đại Đức vẫn phải chết.

Bất quá lần này không phải bị con hát giết, mà bị Đoạn Thức Tốn giết chết.

Chuyện này thú vị.

Vệ Chiếu quả thực có thể tưởng tượng ra biểu lộ của Vệ Liên Hoa trong lúc này.

Kiếp trước người nàng yêu nhất,  kiếp này người nàng muốn gả nhất lại chính là hung thủ đánh vỡ giấc mộng vinh hoa phú quý của nàng, thật sự đánh vào mặt mũi nàng, đánh thật vang nha.

"Chiêu Nhi, có thể chúng ta phải dọn đi rồi." Một ngày nọ dưỡng mẫu lo lắng chạy tới nói, "Bây giờ Vương đại soái mất đi, quân đội như rắn mất đầu, cho dù có người sẽ đến thay thế, quan hệ giữa Lý gia chúng ta cùng bên quân đội cũng không thể chặt chẽ giống như trước đây."

"Nương, không bằng chúng ta cùng rời đi đi." Vệ Chiếu thuận thế nói nói, " Một Lý gia lớn như vậy, đã liên lụy cha cùng nương đủ lâu rồi."

"Nương cũng có quyết định này, thay vì đến lúc đó Lý gia bị người ta nuốt, chẳng bằng phân tán ra ngoài, về sau tìm cơ hội lại tụ hợp là được. Nương tới đây, cha con cũng biết." Dưỡng mẫu đắn đo nói vài câu xuất phát từ tâm can, "Chỉ là hôn lễ của con cùng Hiểu Yến, không thể bình an mà tổ chức lớn."

"Không sao." Không làm mới là tốt nhất.

"Vậy con chờ một chút, chúng ta phải có chuẩn bị." Dưỡng mẫu trấn an nói, " trước mắt, chúng ta cũng phải biểu hiện một chút ra ngoài, trước làm Trương đại soái yên tâm một chút."

Một hơi rời đi là không thực tế, chuyện này phải vụng trộm mà làm, chậm rãi đem người Lý gia toàn bộ đều phân tán ra, ra khỏi thành phố này, Trương đại soái cũng không thể thò tay với đến được trên đầu bọn họ. Dù sao Lý gia cũng có không ít tiền ở ngân hàng phương tây, tiền không mất được.

Rất nhanh sau đó, Lý đương gia trong một lần yến hội liền tuyên bố để Lý Vân Hạo trở thành người thừa kế đời tiếp theo, chỉ chờ Lý  gia chủ chính thức lui xuống, Lý Vân Hạo lập tức có thể trở thành Lý gia đương gia, mà Vệ Liên Hoa cũng có thể thuận thế trở thành đương gia phu nhân.

Vệ Chiếu chỉ cần đếm ngày chờ đợi nhiệm vụ hoàn thành.

Bất quá, trước đó, còn phải an bài cho cha mẹ cùng vị hôn thê một chút mới được.

Tối hôm đó, Vệ Chiếu liền trực tiếp rộng mở thân thể ngủ, chăn mền đều không thèm đắp, cắn răng chịu đựng một đêm đông lạnh, thành công phát sốt lên ở ngày thứ hai .

Tề Hiểu Yến nghe nói Vệ Chiếu ngã bệnh, càng thêm chịu khó, chủ động gánh vác trách nhiệm  sắc thuốc cho Vệ Chiếu, chiếu cố hết sức tận tâm.

"Thuốc này thật đắng." Vệ Chiếu tỏ vẻ ghét bỏ, "Biểu muội, có thể cho huynh chút mứt hoa quả không?"

Tề Hiểu Yến lôi kéo tay Vệ Chiếu, lấy tay viết lên tay Vệ Chiếu, 【 huynh uống nhanh lên, muội cho người đi lấy 】

"Ta uống thuốc dáng vẻ nhất định rất khó coi, biểu muội không cần nhìn." Vệ Chiếu sờ sờ lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, "Biểu muội, giúp ta lấy mứt đi, hạ nhân chọn khẳng định đều không ngon."

Tề Hiểu Yến thấy Vệ Chiếu thật sự đem thuốc uống xong, lúc này mới thả lỏng trong lòng, đứng dậy đi giúp Vệ Chiếu lấy mứt hoa quả, để nha hoàn ở đây hỗ trợ chiếu cố.

Vệ Chiếu thừa cơ từ trên giường đứng lên, nha hoàn liền vội vàng tiến đến đỡ, một nha hoàn làm sao đỡ được một người đang muốn ngã sấp xuống.

Rất nhanh sau đó, đầu gối Vệ Chiếu liền tím một mảng.

"Nô tỳ liền đi lấy rượu thuốc." Nha hoàn vội vàng đỡ Vệ Chiếu ngồi xuống, sau đó ra ngoài đi lấy rượu thuốc.

Xác định trong phòng không còn người khác, Vệ Chiếu lúc này mới dùng ngón tay chụp lấy cuống họng, đem thuốc đã uống toàn bộ đều nôn ra chậu hoa.

Hắn muốn để cho mình thuận lợi chết bệnh, những thuốc này thật sự không thể uống.

Muốn động tay động chân đối với mấy cái thuốc này vốn rất dễ, thế nhưng Tề Hiểu Yến tiếp quản hết thảy, Vệ Chiếu cũng chỉ có thể để mình chịu đựng buồn nôn, mỗi ngày đều nôm như vậy mấy lần.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Vệ Chiếu, bệnh của hắn rốt cục càng ngày càng nghiêm trọng.

"Nếu không, hay là đi bệnh viện khám một chút đi." Dưỡng mẫu rất lo lắng, "Nương nghe nói những tây dương đại phu cũng lợi hại lắm."

"Nương, con không đi." Vệ Chiếu vội vàng cự tuyệt, "Con nghe nói đại phu phương tây đều thích mở ngực mổ bụng, con cũng không muốn đi chịu tội như vậy."

"A a a." Tề Hiểu Yến ở một bên sốt ruột không được.

"Tiểu thư nói, muốn đi người bệnh viện phương tây." Nha hoàn làm đúng bổn phận phiên dịch nói, " hiện tại những đại phu này đều không chữa khỏi được cho Chiêu thiếu gia, cũng chỉ có thể đi tìm quỷ Tây Dương kia."

"A." Tề Hiểu Yến nhanh chóng gật đầu, Lý phu nhân trong tâm cũng không khỏi dao động.

Vệ Chiếu lại không muốn đi.

Hắn có thể không uống thuốc, lại không thể làm cho thuốc bác sĩ tiêm vào trong thân thể hắn phun ra được.

"Như vậy đi, nương, các người trước tới bệnh viện hỏi một chút xem bệnh này của con phải chữa thế nào, có cần phải nằm viện hay không?" sắc mặt Vệ Chiếu tái nhợt, tiếng nói cũng rất nhỏ, 

"Hiện tại Lý gia đang lúc thời buổi rối loạn, nương, chúng ta còn muốn rời khỏi thành phố này, nếu như con nằm viện, mọi người liền đi không được."

"Đứa nhỏ ngốc, con đây nói gì vậy? Con ở đây, nương còn đi cái gì?" âm thanh của Lý phu mang theo nghẹn ngào, "Trước đó rõ ràng thấy con tốt lắm rồi, ai biết lúc này thân thể lại như vậy?"

"Nếu như không có nương, con đã sớm chết, sống lâu như vậy, cũng đủ vốn rồi."

"Nói nhăng cuội gì đấy!"

"Nương, Lý gia, Lý gia hiện tại hoàn hảo sao?"

"Những chuyện này đều không cần con quan tâm, con an tâm dưỡng bệnh đi." Dưỡng mẫu không chịu lại để cho Vệ Chiếu quan tâm, dứt khoát không nói cho hắn bất cứ chuyện gì.

Chuyện gì cũng vậy có lợi thì có hại

Nhưng mà Vệ Chiếu tin tưởng, thời gian mình hoàn thành nhiệm vụ đang ở trước mắt, bởi vì lúc Vệ Liên Hoa đến đây thăm hắn, rõ ràng là trung khí mười phần lại mang theo một chút tự cao.

Nếu như sự tình không thuận lợi, Vệ Liên Hoa tuyệt đối sẽ không có biểu hiện như thế.

"Không được, Chiêu Nhi như vậy sợ là phải chịu khổ sở." Lý gia phu nhân ở phía sau vụng trộm gạt lệ, "vậy phải làm sao bây giờ?"

Tề Hiểu Yến không biết đến sau lưng Lý phu nhân từ lúc nào.

"Hiểu Yến, con... con ở đây sao." Lý phu nhân cảm thấy có chút xấu hổ, con trai của mình đã bệnh thành bộ dáng này, con dâu tốt như Tề Hiểu Yến tốt vậy sợ là bị nhà bọn họ làm trễ nải.

Tề Hiểu Yến tức giận tiến lên, nắm lấy tay Lý phu nhân.

Nàng lấy ngón tay chỉ vào chính mình, sau đó kiên định không thay đổi trên bàn tay Lý phu nhân viết xuống hai chữ:

【 xung hỉ 】.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com