Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Tuy đã tan ca, nhưng Tạ Lợi vẫn không muốn lập tức về nhà. Bởi vì về nhà đồng nghĩa phải đối mặt với Tưởng Ngọc Oánh. Nghĩ đến đó thôi, toàn thân anh liền thấy khó chịu, giống như cả người bị bó chặt, thậm chí xấu hổ đến mức cảm giác ruột gan cũng rối tung, dính chặt vào nhau, chẳng có chỗ nào dễ thở.

Tạ Lợi biết rõ có thể kéo dài thêm chút nào thì hay chút đó, thế nên anh không vội về nhà, chỉ còn cách đi dạo phố.

Đối với phụ nữ mà nói, chẳng có gì vui bằng chuyện mua sắm, nhất là khi trong tay có tiền! Thế nhưng từ khu nữ trang chuyển sang khu nam trang, tâm tình của Tạ Lợi liền tụt xuống.

Trung tâm thương mại phồn hoa bậc nhất thành phố C, toàn bộ đều là thương hiệu xa xỉ quốc tế. Mỗi món quần áo treo nhãn giá mấy con số 0, trước kia Tạ Lợi thậm chí còn không dám lại gần, nhìn thôi cũng đã thấy xa vời. Nhưng bây giờ thì khác, anh chẳng còn gánh nặng gì, thích thì mua, thậm chí còn chẳng cần quan tâm đến chuyện thanh toán. Trợ lý đi phía sau sẽ tự động rút thẻ trả tiền.

Dù vậy, nam trang vẫn không gợi cho anh chút hứng thú nào. Dựa theo gu thẩm mỹ của mình, anh chọn vài bộ, thậm chí còn mua thêm vài set dự phòng. Tuổi gần 40, nhưng Tạ Lợi bảo dưỡng tốt, trông chẳng khác nào một người đàn ông phong độ hơn 30. Trang điểm chỉn chu, càng làm anh trẻ trung hơn, song cuối cùng thì... vẫn là một "lão nam nhân".

Anh thở dài, định xuống lầu dạo mấy quầy khác, lại bất chợt thấy bên ngoài có một người đàn ông dắt con gái nhỏ, trên tay còn xách cả loạt túi đồ hiệu dành cho trẻ em. Đến lúc đó Tạ Lợi mới chợt nhận ra thì ra mua đồ nữ trang cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả! Dù sao anh cũng có vợ, có con gái cơ mà.

Đi thôi, mua tiếp thôi.

Khoảng 4 giờ rưỡi chiều, cửa hàng nữ trang xa xỉ đón tiếp một vị khách khí chất phong độ, trông như ngoài ba mươi, mặc nguyên set đồ nam mới ra mắt trên lầu. Anh kiên nhẫn dạo từng cửa hàng, mua không ít đồ, từ phong cách ngọt ngào thiếu nữ cho đến quyến rũ trưởng thành, gần như không bỏ sót kiểu nào.

"Chắc là mua cho vợ mình?" các nhân viên bán hàng vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ, ai nấy đều thở dài, đúng là vừa ngọt ngào vừa khiến người ta ghen tị. Dù sao, hiếm có người đàn ông nào nghiêm túc dẫn theo trợ lý mà đi mua sắm nữ trang thế này.

Mua xong quần áo, anh lại tiếp tục sang quầy trang sức.

Ngay khi từ tầng một đi lên, Tạ Lợi đã bị hút mắt bởi một sợi dây chuyền.

Bạch kim tinh xảo, mặt dây là một viên hồng ngọc cỡ lớn, cắt gọt hoàn hảo, xung quanh còn đính thêm những cánh hoa nhỏ bằng bạch kim, tinh mỹ đến khó tin.

Trong đầu anh thoáng hiện lên bóng dáng mình ngày trước, nhưng ngay lập tức xua đi, thay thế bằng hình ảnh Tưởng Ngọc Oánh.

So với bản thân, Tưởng Ngọc Oánh quả thật là trời sinh hợp với viên đá quý ấy. Dáng người, nhan sắc, khí chất ôn nhuận như ngọc của nàng, nếu được điểm xuyết thêm chuỗi hồng bảo thạch này, càng thêm cao quý xuất chúng.

Không chút do dự, anh gói ngay. Đến khi ký hóa đơn, nhìn con số... bàn tay khẽ run.

Hai ngàn ba trăm vạn!

Anh hít sâu, tự nhủ đừng hoảng, đừng sợ. Đây chỉ là thế giới tiểu thuyết, không phải tiền của mình, không phải tiền của mình...

Sau khi tự trấn an, anh ký tên rất bình thản, còn trong lòng thì gào thét.

Thời gian trôi nhanh, đến khi xong xuôi cũng đã hơn 6 giờ rưỡi. Không thể trì hoãn thêm, anh đành bảo trợ lý đưa về.

Ngay khi xe vừa dừng trước cổng, anh đã thấy Tưởng Ngọc Oánh đứng chờ.

Hôm nay nàng mặc một chiếc sườn xám màu nhã nhặn, càng tôn lên dáng người cao quý. Thật khó tin nàng đã là mẹ hai con, vóc dáng ấy chẳng thua kém thời con gái, ngực nở, eo thon, đường cong được bộ sườn xám ôm sát khắc họa rõ ràng.

Nếu là trước kia, chắc chắn Tạ Lợi đã thầm kêu lên Tỷ tỷ, em có thể! Nhưng giờ đây, nghĩ đến việc mình thật sự là chồng, tim anh như muốn ngừng đập.

Chẳng bao lâu, trợ lý đã ôm cả đống túi quần áo và đưa cho quản gia cùng a di.

"Ôi, tiên sinh mua nhiều thế này cơ à?" a di cười trêu.

Ngay cả Tạ Lợi cũng thấy ngượng. Không để ý đã mua đến mấy chục bộ, quả thật hơi quá tay.

Tưởng Ngọc Oánh mỉm cười, dịu dàng nói:

"Quần áo của Tư Vận vốn cũng không ít, anh lại mua nhiều thế này, chẳng phải sẽ làm con bé bị anh chiều hư sao?"

Tạ Lợi im lặng vài giây, mặt hơi đỏ, ho khẽ một tiếng:

"Không... không phải tất cả đều cho Tư Vận."

"Ừm?" Tưởng Ngọc Oánh ngạc nhiên, vừa nhìn sang thì thấy chồng mình cũng đỏ mặt, lúng túng thú nhận:

"Một nửa là... của em."

Nàng hơi khựng lại, vội che miệng, nhưng nụ cười cùng vệt ửng hồng trên gò má vẫn không giấu được. Nhìn thoáng qua đống túi, mặt nàng lại càng đỏ hơn.

Tạ Lợi bối rối chỉnh lại cà vạt. Lúc này, Tưởng Ngọc Oánh mới bước lên, khẽ giúp anh tháo áo khoác, chỉnh lại cà vạt, rồi cùng anh vào nhà.

Sau bữa tối, hai người ngồi cạnh nhau xem Bản Tin Thời Sự. Xong lại chuyển sang một bộ phim ngôn tình đầy tình tiết "cẩu huyết", vậy mà cả hai vẫn chăm chú theo dõi. Bầu không khí ngượng ngùng ban đầu dần dần tan đi, thay vào đó là một sự ấm áp, khó gọi tên.

Tạ Lợi xem phim đến nhập tâm, thỉnh thoảng còn chen vào vài câu bình phẩm:

"Trời ạ, nữ chính gì mà ngốc quá, bị nam chính xoay như chong chóng. Rõ ràng hắn là tra nam còn gì nữa!"

Ngồi bên cạnh, Tưởng Ngọc Oánh tao nhã dùng ngón tay thon nhỏ búng vỏ hạt dưa mà a di vừa bưng tới. Nàng bỗng phát hiện, so với mình, chồng xem phim còn nhập tâm hơn nhiều.

Xem liền hai tập, đồng hồ đã điểm mười giờ. Hai người rửa mặt qua loa rồi chuẩn bị đi ngủ.

Khi Tạ Lợi từ phòng tắm bước ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh sững người. Tưởng Ngọc Oánh khoác chiếc áo ngủ lụa mỏng, đang ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ dưỡng da. Làn da nàng mịn màng trắng như tuyết, càng nổi bật dưới màu đen của sợi dây áo ngủ. Cánh tay thon dài uyển chuyển, mỗi động tác đều toát ra vẻ quyến rũ trẻ trung, hoàn toàn không giống một phụ nữ đã gần bốn mươi.

Thấy Tạ Lợi đi ra, nàng vội cất đồ dưỡng da rồi trở về giường.

Phụ nữ lúc buồn ngủ thường chẳng bao giờ mặc bra, thế nên từng cử động của nàng khiến Tạ Lợi thoáng nhìn thấy cảnh xuân phập phồng. Anh nuốt nước bọt, cuống quýt chui ngay vào chăn, giả vờ bình tĩnh.

Một lát sau, chăn bên cạnh lõm xuống, mùi hương nhè nhẹ lan tới, Tưởng Ngọc Oánh khẽ chạm tay lên chăn, giọng mềm mại cất lên:

"Lão công~"

Tim Tạ Lợi như muốn nhảy ra ngoài. Anh bật dậy, lắp bắp:

"Đúng rồi, anh còn có thứ quên đưa cho em!"

Nói rồi, anh như chạy trốn xuống lầu.

Đỉnh không nổi! Thật sự đỉnh không nổi!

Người hầu trực đêm thấy anh, ngạc nhiên hỏi:

"Tiên sinh cần gì sao? Để tôi lấy cho."

Tạ Lợi vội xua tay:
"Không cần, tôi tự lấy là được."

Anh đi thẳng vào gara. Bên trong, năm chiếc siêu xe lấp lánh dưới ánh đèn khiến anh chỉ biết thầm cảm khái sự xa xỉ tột bậc. Mở cốp một chiếc xe, anh tìm được chiếc cặp công văn, quả nhiên bên trong có hộp trang sức được gói tinh xảo.

Trời đất... vòng cổ hai ngàn ba trăm vạn mà dám để quên ở ghế sau. Lá gan anh cũng to thật!

Cầm hộp trong tay, anh do dự khá lâu ngoài cửa phòng ngủ rồi mới dám bước vào. Lúc này, Tưởng Ngọc Oánh đã ngồi ngay ngắn trên mép giường, dáng vẻ ngoan hiền, không còn vẻ gợi cảm vừa rồi.

Anh thở phào, rồi hơi ngượng ngùng đưa hộp trang sức ra:
"Cái này... cho em."

Ánh mắt Tưởng Ngọc Oánh thoáng sáng lên. Nàng mở hộp, nhìn thấy chuỗi vòng cổ hồng ngọc lộng lẫy, khẽ cầm lên, mỉm cười hỏi:
"Lão công, anh mua cho em thật sao?"

"Bằng không thì cho ai nữa?"

Nàng đặt viên đá đỏ trên xương quai xanh trắng mịn của mình, giọng mang chút chờ đợi:
"Đẹp không?"

Tạ Lợi chỉ dám lướt nhìn thoáng qua rồi quay đi, gật đầu:
"Đẹp."

Nói xong, anh liền chui ngay vào chăn, giả bộ buồn ngủ:
"Không còn sớm, ngủ thôi."

Tưởng Ngọc Oánh nhẹ nhàng cất vòng cổ, ánh mắt dõi theo Tạ Lợi, trong đáy mắt lóe lên một tia phức tạp khó gọi tên.

Thật ra, nàng đã sớm biết chuyện này. Buổi chiều, mấy người bạn thân trong giới đã gửi cho nàng bức ảnh chụp Tạ Lợi ngồi ở quầy trang sức chọn vòng cổ. Đối với nàng, điều này quá lạ lùng.

Tạ Lợi xưa nay hiếm khi trực tiếp mua trang sức cho ai. Thường là nhờ trợ lý đi lấy, hoặc nếu cần chọn lựa, cũng sẽ đặt thợ chế tác riêng đến tận nhà. Ngồi đường hoàng giữa trung tâm thương mại đông đúc, cẩn thận chọn từng món đây là lần đầu tiên.

Nhìn bức ảnh ấy, ban đầu nàng chỉ thoáng nghĩ có lẽ mua cho con gái.

Nhưng trong lòng lại thấp thoáng lo lắng hay là mua cho ai khác?

Nàng và Tạ Lợi vốn là hôn nhân liên minh, trước kia chẳng có tình cảm. Kết hôn rồi, anh bận rộn sự nghiệp, hai người cũng không mấy khi có cơ hội bồi dưỡng tình cảm. Trước đây, Tạ Lợi nhiều lần vụng trộm bao dưỡng tình nhân bên ngoài, nàng cũng đã quen. May mà anh vẫn giữ cho nàng mặt mũi, bổn phận vợ chồng vẫn không trốn tránh, trong mắt người ngoài họ vẫn là cặp vợ chồng "chuẩn mực".

Vậy mà hôm nay, Tạ Lợi lại thật sự mang vòng cổ này cho nàng.

P/s: Mình sửa lại chap này, mình đọc thấy cũng kì kì=)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com