Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70: Đậu hủ thúi


Ba con gà được Lạc quả phụ nuôi trong nhà cũng đã nhiều ngày, trước đây nó còn đẻ rất nhiều trứng.

"Nương, mọi người nhanh lên, ta gấp đến không chịu nổi nữa rồi" Cố Chu mặc trên người quần áo gọn gàng, hấp tấp thúc giục.

Đường Ninh Ninh bật cười trả lời, "Biết rồi, đến ngay đây."

Nàng vớt đậu mềm đã tách vỏ từ trong nước ra. Cho thêm một xíu muối và rượu vàng, trộn đều rồi để đó chừng một nén nhang.

Lại bắt nồi lên bếp, canh chỉnh lửa nhỏ xào sơ mớ đậu còn lại, đảo đậu cho đến khi lớp vỏ bên ngoài vàng lên.

Đem gừng đã băm sợi sẵn trước đó cho vào, xào cho dậy mùi rồi lại bỏ thêm ớt. Nàng nghiền nát bột ớt, hoa tiêu, vỏ quế, cuối cùng là để vào đường phèn.

Chừng đó gia vị đảo đến đảo lui trong nồi, cuối cùng bỏ thêm luộng nước vừa phải.

"Nương, Tiểu Liên có thể đi không?"

Cố Yên hấp tấp chạy vào, thấp giọng cầu xin Đường Ninh Ninh.

Đường Ninh Ninh biết này hai đứa trẻ chơi với nhau rất tốt, lại giương mắt nhìn Tiểu Liên đang đi đến bên này.

Tiểu cô nương hiện tại nhìn rất có tinh thần, hai cái bím tóc trên đều được tết gọn gàng, xinh xắn đứng ở phòng bếp cửa, thấy nàng đi ra liền ngọt ngào cười tươi.

Tuy rằng nơi biển rộng đó nàng không muốn có quá nhiều người biết, tránh cho phiền toái.

Nhưng tóm lại cũng chỉ có mấy người, cũng đều không phải là người hay lẻo mép.

"Nói với tiểu Liên không được nói cho ai biết."

Cố Yên lập tức đáp ứng, "Đã sớm nói, Tiểu Liên không phải người thích nói nhiều."

Này không phải nàng keo kiệt, mấy thứ mà biển kia mang lại dễ dàng làm cho người ta cảm thấy ỷ lại, hơn nữa bao quanh biển này đều là núi, ai biết này đỉnh núi thuộc về cái thôn nào, đến lúc đó lại nháo lên một trận lớn.

"Vậy mang Tiểu Liên theo."

Nói xong, Cố Yên lập tức cao hứng hôn Đường Ninh Ninh một cái.

"Tiểu Liên vào nhà đi, đứng ngoài cửa làm gì?" Đường Ninh Ninh cười kêu người vào nhà.

----

"Thật sự xinh đẹp, mênh mông vô bờ."

Phòng bếp có một cái bàn nhỏ, bốn cái đầu nhỏ tụ ở bên nhau, nghe Cố Yên khoác lác.

"Tỷ tỷ, có con la lần trước mà nương đem về hay không?"

"Tiểu tử thúi, con la cái gì, đó là ốc biển."

Mấy đứa nhỏ cao hứng phấn chấn lên kế hoạch.

Lúc này, thức ăn cũng đã chín, Đường Ninh Ninh rải mè trắng quấy đều, sau đó cuốn thành từng sợi.

"Ninh Ninh, que cay này thơm quá."

Lạc quả phụ trước đó bị đậu hủ thúi hấp dẫn, vẫn luôn đang chờ, bây giờ nhìn đến que cay thơm ngon, lại vứt đậu hủ thúi ra sau đầu.

"Đầu ngươi toàn nghĩ ra những thứ mới mẻ, thật không sao lại hay như vậy."

Cũng không phải là nàng nghĩ ra.

Mà là ẩm thực Trung Hoa đúc kết qua 5000 năm tuổi.

Đường Ninh Ninh vội vàng đem que cay bỏ vào túi giấy, lại đem đậu hủ thúi để vào trong.

Lấy sọt, gói thức ăn theo từng gói rồi xếp ngăn nắp vào sọt.

Nếu có nước có ga thì tốt rồi, sẽ là một lần ăn cơm dã ngoại tuyệt vời.

Bất quá, thời gian không còn kịp rồi, chờ về sau đi.

"Đi thôi."

Bọn họ đi đến sau núi, nhìn tới nhìn lui, Đường Ninh Ninh thấy bốn củ cải nhỏ trước mặt thì thở dài, "Hàn nhi ngày ngày khổ học, bỏ qua quá nhiều thú vui."

Cố Hàn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, đến người mẹ như nàng hắn cũng không nhìn được mấy lần.

"Ngươi nói làm ta nhớ đến Đai Hoa, mợ con bé bị bệnh, Đại Hoa đi xem liền bị kéo ở lại đến giờ vẫn chưa về, ta cũng đau lòng a, ta còn có thể đi đâu đó chơi, chỉ khổ con bé."

Lạc quả phụ nếu không phải đến nhà chiếu cố Khang lão thái, thì cũng là giúp Đường Ninh Ninh làm việc, không thì cũng không đến mức làm Đại Hoa chịu khổ.

Đường Ninh Ninh tức khắc không biết nên nói cái gì.

Tới dốc núi rồi đi hướng nam thêm một đoạn đường, chính là cái sườn núi nhỏ bên kia.

Đường Ninh Ninh lập tức phân phó mấy cái hài tử, "Cẩn thận một chút, nắm tay nhau mà đi"

Đường tuy không dốc, nhưng cái này sườn núi vẫn nên chú ý nhiều hơn, tránh phiền toái ngoài ý muốn.

"Nương, ta đi ở phía trước." Cố Yên tuổi lớn, làm việc ổn thỏa.

Đường Ninh Ninh cũng yên tâm.

Ước chừng đi thêm hai nén nhang, Cố Chu bắt đầu mệt mỏi, lúc này Đường Ninh Ninh thấy được đất bằng, nàng thúc giục mấy cái hài tử chạy nhanh đi xuống dưới.

"A, đẹp quá đi!"

Đoàn người từ sườn núi đi xuống.

Rốt cuộc cũng thấy được biển rộng vô bờ, dưới ánh nắng chiếu xuống, mặt biển sóng nước lóng lánh, Đường Ninh Ninh nhìn bọn nhỏ xông ra ngoài, vội vàng hô, "Đừng chạy, đừng đến biển sâu."

Đừng nói tới mấy đứa nhỏ, Lạc quả phụ cũng chấn kinh không kém, nàng ngốc ngốc sững sờ ở tại chỗ, kinh ngạc đến miệng khép không được, nàng sống ở thôn Đại Nhạc cũng đã mười mấy năm, cũng không biết ngoài những ngọn núi hùng vĩ còn có cả biển rộng bao la.

"Đi thôi." Đường Ninh Ninh kéo người đi về phía trước.

Lạc quả phụ kinh ngạc nói, "Trời ơi, cái này, cái này quá to lớn..."

Hai người đi bộ dọc bãi biển, sóng biển tràn lên trên mưu bàn chân, nước biển bắn thẳng trên người, mặt hứng những ngọn gió lộng, mũi hít thở hương vị của biển khơi.

Đường Ninh Ninh cười đem sọt buông, ngồi ở trên bờ cát, nhìn vẻ mặt sung sướng của mấy đứa nhỏ.

"Ninh Ninh, nơi này sẽ không có cái gì nguy hiểm đi."

Bọn họ cả đời sinh hoạt ở núi lớn, chưa thấy từng thấy qua biển rộng, khắc đầu nhìn thấy đã là sự hùng dũng rộng lớn kia, nói không sợ hãi thì là giả.

Rốt cuộc, lớn tuổi rồi nên suy nghĩ rất nhiều thứ.

Không giống mấy đứa nhỏ, không lo không nghĩ.

"Yên tâm đi, tới ngồi xuống." Đường Ninh Ninh lôi kéo Lạc quả phụ ngồi xuống thưởng thức biển rộng, nói, "Không ra ngoài xa thì không có chuyện gì, ở bãi cát chơi rất an toàn."

Mấy cái đứa nhỏ vui đến độ điên cuồng, đặc biệt là Cố Chu, nhặt một đống vỏ sò, khả năng không có trải qua thủy triều, bờ biển không có gì ăn, chỉ có ở bãi biển có thể nhìn thấy mấy vỏ sò lấp lánh.

"Nhị tỷ, ta như thế nào tìm không thấy ốc biển?"

"Không biết." Cố Yên đang cùng Tiểu Liên nghịch nước, hai người ống quần đều ướt đẫm, nhìn đến vỏ sò trong tay Cố Chu, kêu lên, "Thật là đẹp mắt, cho ta xem."

Nhìn mấy cái hài tử chơi đùa, Đường Ninh Ninh đem sọt thức ăn đem ra, dọn xong liền kêu mấy đứa nhỏ.

"Thiện Du, lại đây nếm thử que cay tiểu Ninh tỷ làm."

Chu Thiện Du tương đối an tĩnh, không giống Cố Chu lúc nào cũng ầm ĩ đòi ăn.

"Ai nha, rửa tay đã."

Lạc quả phụ ghét bỏ lôi kéo Chu Thiện Du ra bờ biển rửa sạch cát trên tay.

Chờ hai người trở về, mấy đứa trẻ đã bắt đầu ăn.

Cố Chu tham ăn, lại thích ăn cay, miệng ăn đến bóng nhẫy.

Tiểu Liên cũng hiếm thấy không thẹn thùng nữa.

"Tiểu Ninh tỷ, cái này cũng quá ngon." Tiểu Liên thích đem que cay xé nhỏ từng sợi, nắm một nắm rồi ăn, thời điểm ăn còn không quên hít hà vài cái

Có lẽ là cảm thấy cay.

"Tới, uống nước."

Đường Ninh Ninh sớm có dự kiến trước, đem ấm nước đều rót đến tràn đầy.

Mấy đứa rất tự giác, không uống trực tiếp trong ấm mà đổ ra chén.

"Quá cay, ta thật sự chịu không nổi, vẫn là ăn đậu hủ thúi thì hơn." Lạc quả phụ cầm lấy đậu hủ thúi.

Đường Ninh Ninh cũng thích ăn đậu hủ thúi, cắn một ngụm có nước sốt tuôn ra, miệng biến thành bóng nhẫy, lớp da bên ngoài còn đặc biệt xốp giòn, ngửi mùi rất thơm.

HẾT CHƯƠNG 70

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com