Chương 10
Giang Vũ Mạt ở lớp ba.
Ninh Thành Ngũ Trung mỗi cấp có gần hai mươi lớp, Ngũ Trung cũng không phải nổi tiếng là trường trọng điểm, tỷ lệ tốt nghiệp chủ yếu đều là lớp một, lớp hai gánh vác, học sinh cùng giáo viên đều gọi hai lớp này là lớp chọn. Còn lại mười tám lớp kia chính là lớp bình thường, tương đương với bồi chạy(*), học sinh tư chất cùng điểm kiểm tra đều là điểm trung bình không sai biệt lắm.
(*) ý nói tầm thường, không đạt được thành tích cao
Học sinh mũi nhọn đều ở hai lớp kia, cho nên đối với thành tích của Giang Vũ Mạt ở lớp học cũng không phải là thấp, mỗi lần có thành tích thi tháng, cô đều đứng trên hơn hai mươi người, coi như là trung bình.
Cả tòa nhà dạy học này, trên cơ bản đều là học sinh lớp 12. Tầng một là phòng học đa phương tiện cùng phòng bảo vệ, tầng hai đến tầng năm là phòng học.
Mỗi tầng có năm phòng học, Giang Vũ Mạt lớp ba cùng Đoạn Dã lớp mười không ở cùng tầng.
Khai giảng ngày đầu tiên, học sinh tạm thời còn không có áp lực thi đại học, mỗi người trên mặt biểu tình đều rất phong phú, có người vui vẻ dương dương tự đắc, có người vẻ mặt khó chịu. Giang Vũ Mạt có rất nhiều bạn học cấp hai cũng học ở Ngũ Trung, một đường đi qua, gặp phải không ít người quen, bất giác, trong tay có rất nhiều đồ ăn vặt.
Có bim bim.
Có thạch trái cây, cánh gà ngâm ớt cùng với mấy viên thịt bò viên.
Khi đang đi xuống cầu thang, Giang Vũ Mạt còn gặp phải Ninh Tri Dụ đang đi lên.
Không giống những người khác kết bạn thành đàn, trong ấn tượng, Ninh Tri Dụ luôn là độc lai độc vãng, lúc này đây Ninh Tri Dụ cũng như vậy, ôm mấy quyển sách dựa sát vách tường.
Giang Vũ Mạt chủ động cùng cô ấy chào hỏi: "Ninh Tri Dụ!"
Ninh Tri Dụ ngẩng đầu, cùng Giang Vũ Mạt bốn mắt nhìn nhau, khóe môi nhợt nhạt giơ lên, "Ừm."
Nhan Tình cùng các nữ sinh đi phía trước, một bên xuống dưới một bên lên trên, đối mặt với mặt. Hai người các cô cũng không tính là quen thuộc, chỉ là có quen biết, Ninh Tri Dụ ở lớp hai, là học bá số một, Giang Vũ Mạt bồi chạy ở lớp ba......
Nhan Tình quay đầu lại vừa lúc nhìn đến Giang Vũ Mạt cùng Ninh Tri Dụ cười.
Chờ sau khi Ninh Tri Dụ lên tầng, cô nàng mới kéo tay Giang Vũ Mạt hỏi thăm: "Cậu quen thân cô ấy?"
Giang Vũ Mạt thành thật mà lắc lắc đầu, "Không thân, lần trước không phải cậu ấy mượn băng vệ sinh giúp tớ sao, tớ cảm giác cậu ấy là người tốt."
Hơn nữa thành tích còn tốt như vậy, cô rất sùng bái người như vậy.
Nhan Tình nói: "Cậu ấy giống như không có bạn bè. Hồi thi tháng lớp 11 cũng thế, mỗi lần thi tháng chỉ đi một mình, đi WC cũng vậy, rất cô đơn."
Giang Vũ Mạt cười, "Mỗi người đối với cô đơn định nghĩa không giống nhau. Có người người thích ở một mìnhi, tự tại thoải mái."
Nhan Tình gật đầu, "Cũng đúng."
Nói một hồi liền tới lớp mười.
Cửa sau phòng học lớp mười đã có mấy nữ sinh.
Mới khai giảng, hôm nay không có tiết tự học buổi tối, cũng không có chương trình học, mọi người đều tương đối uể oải, Nhan Tình biết được thông tin, lớp khác cũng sẽ nghe nói, mấy nữ sinh tò mò đều mượn cớ lại đây, chính là muốn nhìn một chút học sinh chuyển trường có phải như người khác nói, lớn lên rất đẹp trai.
Mấy cô gái đi cùng Nhan Tình gia nhập, đội ngũ ngắm trai đẹp này bỗng chốc đông đúc lên.
Mọi người đối với trai đẹp đều cảm thấy hứng thú.
Giang Vũ Mạt nhón mũi chân hướng bên trong nhìn, cũng không nhìn được cái gì. Chỉ nhìn được một cái cái gáy. Đang chuẩn bị dịch vào bên trong, cảm giác được đội ngũ tản ra, lại ngẩng đầu lên, mấy nam sinh đi từ kia đầu lại đây, vốn dĩ hành lang có một ít học sinh đang nô đùa nhau, gặp người tới, thế nhưng không tự giác mà nhường đường.
Đoạn Dã cũng không đi ở phía trước.
Nhưng cậu là người dễ nhìn thấy nhất, dù sao cũng là người cao nhất. Hôm nay cậu mặc chiếc áo thun mà Giang Vũ Mạt mua cho, màu xám đậm, phối hợp quần đen, càng hiện lên dáng người cao ngất. Vốn dĩ cậu không để ý mà một tay nhét trong túi quần bước đi, thấy Giang Vũ Mạt ở bên ngoài phòng học, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó bước nhanh tới chỗ cô, gương mặt vốn không có biểu tình gì dùng mắt thường nhìn cũng có thể thấy được dịu dàng không ít.
Những người khác tự nhiên không dám chặn đường.
Đoạn Dã đi đến trước mặt Giang Vũ Mạt, cúi đầu nhìn cô "Sao lại tới đây?"
Cậu rất cao hứng.
Tuy rằng cũng không cười, nhưng ai nấy đều thấy được, cậu so với vừa rồi không giống nhau, rõ ràng bộ dáng thật vui vẻ.
Giang Vũ Mạt rất ít sẽ tìm đến Đoạn Dã.
Hai người đều có di động, có chuyện gì gọi điện thoại gửi tin nhắn là được.
Giang Vũ Mạt hiếm khi chột dạ.
Cô không thể nói mình tới xem nam chính đi...... Bạn bè dùng để làm gì, bạn bè chính là dùng để bán, Giang Vũ Mạt đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, đơn giản đem nồi ném cho Nhan Tình, "Nhan Tình nói muốn đến nhìn học sinh mới chuyển tới, tớ không muốn đi, cậu ấy nhất quyết lôi kéo tớ tới."
Nhan Tình: A?!
Cô nàng chớp chớp mắt: Mẹ nó Giang Vũ Mạt cậu là đồ phụ nữ tâm cơ!
Tuy rằng cô rất muốn nhìn Đoạn Dã ghen, nhưng thân là bạn tốt nhất của Giang Vũ Mạt, hai người đều có tự giác, dù bị bán, cũng muốn vì đối phương đếm tiền! Nhan Tình phản ứng lại, lập tức đem nồi ôm ở trên người mình, "A đúng đúng đúng, chúng tớ là tới nhìn trai đẹp, Vũ Mạt là tới nhìn cậui."
Đoạn Dã khóe môi khẽ cong lên.
Kỳ thật Giang Vũ Mạt cùng Nhan Tình đều có chút kinh ngạc, bởi vì Đoạn Dã thật sự không phải cái loại học sinh khai giảng đúng giờ đi báo danh.
Dĩ vãng cậu đều là ngày mai hoặc là buổi chiều mới đến.
Ai có thể nghĩ đến cậu hôm nay đã tới rồi.
Giang Vũ Mạt hỏi: "Cậu sao tới sớm như vậy?"
Đoạn Dã vừa tới, cô cũng quên mất đi nhìn học sinh chuyển trường nam chính.
"Có chút việc." Đoạn Dã nghiêng đầu hướng trong phòng học nhìn thoáng qua, "Có học sinh mới?"
Triệu Chính cười hì hì chỉ ngón tay "Hẳn là người kia. Đẹp trai sao?"
Câu phía sau là hỏi Nhan Tình, cậu ta sờ sờ mái tóc vuốt sáp tỉ mỉ của mình "Tớ cảm thấy, còn không có đẹp trai bằng tới."
"Nôn!"
Nhan Tình bày ra động tác nôn mửa "Nam sinh mấy cậu thật sự không có phẩm chất đạo đức tốt đẹp tự mình hiểu lấy mình sao?"
Triệu Chính: "......"
Giang Vũ Mạt theo hướng bọn họ chỉ mà nhìn lại ——
Vẫn như cũ là một cái cái gáy.
Không biết có do tâm lý hay không, cô vẫn cảm thấy cái gáy này đều lộ ra một loại ngang ngược không kiềm chế được.
Cùng Ninh Tri Dụ một chút đều không giống......
Nhưng mà học bá cùng học tra, tổ hợp như vậy có thật nhiều chuyện xưa.
Triệu Chính lại đây xem náo nhiệt "Nhưng mà Mạt tỷ, chi lại đây ngắm người đàn ông khác sẽ làm Đoạn ca của chúng ta mất mặt"
Đàn ông......
A a a những người này một đám 17-18 tuổi, như thế nào suốt ngày treo đàn ông với phụ nữ ở ngoài miệng! Một chút đều không cảm thấy xấu hổ sao?
Giang Vũ Mạt im lặng.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Dã, Đoạn Dã chỉ bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn Triệu Chính một cái, nhìn dáng vẻ cũng sẽ không đem loại chuyện nhỏ này để ở trong lòng.
"Tối nay không có tiết tự học." Giang Vũ Mạt nói, "Chờ tan học có muốn cùng nhau ăn cơm chiều không?"
Đoạn Dã: "Cậu không về nhà ăn cơm?"
Giang Vũ Mạt lắc đầu, "Cha mẹ tớ hôm nay được mời khách, tớ không muốn đi cùng."
Con gái đồng nghiệp của Giang cha ngày mai kết hôn, tập tục ở Ninh Thành là nhà gái trước một ngày buổi tối mời khách, ngày hôm sau nhà trai phụ trách tiệc chính. Cô thật sự thực không thích đi, sẽ bị mấy chú mấy dì không thân thiết hỏi thành tích!
Hôm nay trước khi ra cửa, cô nói với cha mẹ, cơm chiều ăn ở nhà ăn trường học cùng hội Nhan Tình.
Mấy cửa ăn có tay nghề tốt ở nhà ăn trường học cũng chưa mở bán, đầu bếp phải hai ngày nữa mới đến.
Chỉ còn lại mấy cửa mở, đồ ăn cũng không phải ngon.
Đoạn Dã hiểu rõ "Được."
......
Sau khi mấy nữ sinh rời đi,hành lang khôi phục lại sự yên tĩnh.
Đoạn Dã lười biếng mà bước vào phòng học.
Chốc chốc lại lấy di động ra xem giờ.
Giống như đang chờ mong chuyện gì, nhìn có vẻ tâm tình không tồi.
Cách đó không xa Chu Tịch cầm di động ngắm nghía. Di động của cậu ta là mẫu mới nhất, người ngồi bàn phía sau nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy, ôm ý tưởng muốn làm quen, chủ động chọc chọc lưng Chu Tịch.
Chu Tịch quay đầu, vẻ mặt lãnh đạm không kiên nhẫn.
Người bàn sau vội vàng cống hiến ra "Cách sinh tồn" của bản thân, "Cậu là học sinh mới chuyển đến hả, tớ tên Lưu Minh."
Chu Tịch mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Căn bản không có ý định tự giới thiệu, đang muốn quay đầu lại, Lưu Minh lại nói: "Vừa rồi thật nhiều nữ sinh tới xem cậu, cái người xinh đẹp nhất kia cậu nhớ không, là người phụ nữ của Đoạn ca cậu chớ chọc vào, càng đừng theo đuổi! À, Đoạn ca chính là người ngồi bàn cuối ở tổ ba, ngồi cạnh Quách Thế Siêu."
Thật ra không có lời gì để nói, nam sinh dưới tình huống chưa quen biết nhau cũng không biết tán gẫu chủ đề gì, Lưu Minh liền nhớ tới việc vừa rồi, dẫn ra đề tài.
Lưu Minh lại nói: "Tớ cùng Giang Vũ Mạt, chính là người Đoạn ca thích, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ cũng không tệ lắm, chỗ Đoạn ca tớ cũng nói chuyện được."
Chu Tịch lúc này mới giương mắt, nhìn khu bàn cuối tổ ba.
Chỗ đó có mấy nam sinh.
Có người ở chơi bật lửa, có người đang vật tay.
Không cần Lưu Minh chỉ, Chu Tịch cũng đã đoán được người nào là Đoạn ca.
Đoạn Dã không cùng người khác nói chuyện, ngẫu nhiên tùy ý nhìn thời gian trên điện thoại.
Có một loại người luôn có khí thế khác biệt so với mọi người, Đoạn Dã cùng Chu Tịch có loại khí thế đó.
Hai người đều không phải người dễ trêu chọc, thoạt nhìn giống nhau, nhưng lại không giống nhau, Đoạn Dã thủ đoạn hành động cùng tính cách không kiêu ngạo, nhưng mà cậu có một loại tàn nhẫn mà bạn cùng lứa tuổi đều không có, loại tàn nhẫn này vẫn luôn ẩn giấu bên trong, chị họ Nhan Tình người đam mê tiểu thuyết từng nói qua, cậu có tính cách âm u cùng đường bí lối, giây trước có thể cùng người khác táo bạo chém giết, giây tiếp theo về đến nhà có thể dịu dàng giúp Giang Vũ Mạt sấy tóc.
Hoàn toàn phải xem chính cậu nguyện ý trở thành loại người nào.
Chu Tịch vừa thấy chính là gai góc, là kiêu ngạo, là khinh thường, là lạnh nhạt.
Tan học, học sinh ngoại trú đều lục tục ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.
Giang Vũ Mạt mang theo Nhan Tình, Triệu Chính mặt dày mày dạn đi theo Đoạn Dã, bốn người tới một quán ăn nhỏ trong phố ăn vặt cạnh trường học.
Quán ăn nhỏ chuyên bán miến, có chút tiếng tăm, thời điểm này trong quán đã ngồi đầy người, còn có người xếp hàng chờ đóng gói mang về.
Có thể do đông khách quá, Giang Vũ Mạt đã nói với ông chủ không cho hành nhưng ông chủ vẫn cho, cô cũng không biết làm thế nào. Đoạn Dã bê bát miến của cô đặt trước mặt, cực kiên nhẫn mà dùng đũa gắp từng cọng hành đã thái nhỏ ra.
Triệu Chính ăn miến nấu, mơ hồ không rõ mà nói: "Thằng nhóc kia đúng là túm chặt không buông, không phải chứ tớ nói nó túm cái rắm ý, đánh hai cái liền thành thật, thật muốn đánh nó, bộ dáng thiếu ăn đòn!"
Nhan Tình thuận miệng hỏi: "Ai thế."
Triệu Chính âm dương quái khí mà nói: "Chính là học sinh chuyển trường mà hôm nay mấy cậu cố ý tới xem."
Giang Vũ Mạt ngây ngẩn cả người.
Nam chính?
Đánh nam chính bối cảnh hùng hậu, cùng cậu ta kết thù??
Triệu Chính đây là uống bao nhiêu rượu???
Cô không hề nghĩ ngợi, khẩn trương mà buột miệng thốt ra: "Không cần đánh cậu ta!!"
Cô là có chút kích động, thanh âm đề-xi-ben có chút cao.
Không chỉ là Triệu Chính hoảng sợ, Nhan Tình đều kinh ngạc nhìn về phía cô.
Đoạn Dã đang nhặt hành thái động tác dừng lại, cũng chậm rãi nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com