Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1. Sơ kiến

"Chiếc váy này rất đẹp, hợp với cậu lắm." Tả Khinh Hoan cầm chiếc váy trên giá ướm thử lên người Lý Hâm.
"Đẹp thật, mình cũng thấy hợp, mình đi vào thử một chút." Lý Hâm cầm lấy quần áo đi về phía phòng thử đồ. Nàng và Tả Khinh Hoan thật sự là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, các nàng có cùng chung sở thích, cùng chung nghề nghiệp, chính là câu dẫn và làm tình nhân của "đại gia", khác nhau ở chỗ Lý Hâm câu dẫn nữ nhân, một phụ nữ đã có chồng, mà Tả Khinh Hoan thì lại dụ dỗ nam nhân, một người đàn ông đã có vợ.
Tả Khinh Hoan tiếp tục chọn quần áo, đến lúc ngẩng đầu liền phát hiện Lý Hâm đã thử đồ xong đi ra. Quả nhiên rất hợp với nàng, dáng vẻ hoàn mỹ, đôi chân thon dài không chê vào đâu được, tấm lưng khêu gợi cực kỳ mê người. Tả Khinh Hoan đột nhiên muốn trêu chọc Lý Hâm, len lén đi tới sau lưng nữ nhân kia, bất thình lình ôm lấy, tay sờ đùi còn nói giỡn: "Thật đẹp, ngày nào đó mình đổi tính hướng, thích nữ nhân cũng tốt lắm..."
Người kia rõ ràng là bị giật mình, thân thể cứng đờ, bản năng muốn đem kẻ đang ôm mình đẩy ra, nhưng lập tức phát hiện người ôm lấy mình là một nữ nhân cho nên Tần Vãn Thư cố nén giận, không vui xoay người đối diện Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan nhìn mới phát hiện không phải là Lý Hâm, có chút lúng túng, thấy khuôn mặt nữ nhân kia nàng liền cảm thấy quen mắt, thật giống như đã gặp nhau ở nơi nào. Tả Khinh Hoan suy nghĩ một lúc, sau đó hơi ngẩn người.
Lúc này Lý Hâm từ phòng thử đồ đi ra ngoài, thấy Tả Khinh Hoan ôm một người mặc đồ giống mình, tay đặt trên đùi nàng, lại còn đang ngẩn người, tình huống thật vô cùng quỷ dị. Hơn nữa nữ nhân bị ôm lấy thực đúng cực phẩm, Lý Hâm tự nhận mình và Tả Khinh Hoan lớn lên cũng là thượng phẩm ngàn dặm mới tìm được một, nhưng nữ nhân kia thật đem mình cùng Tả Khinh Hoan để xuống một bậc, mỹ nữ trên đường vơ một phát được cả xấp dầy nhưng xinh đẹp cùng khí chất cũng vô cùng tốt thì không dễ tìm ra. Mình thích nữ nhân nên mới dùng ánh mắt thưởng thức nhận xét, bằng không nhất định phải ghen tỵ một phen.
Tần Vãn Thư thấy Lý Hâm, trong lòng đại khái hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nữ nhân lỗ mãng này chẳng phải nên buông ra sao, còn ngẩn người làm gì, tay của nàng để trên đùi mình nóng rực thực làm cho Tần Vãn Thư không hài lòng.
"Tiểu thư, cô có thể hay không..." Tần Vãn Thư nhìn về phía Tả Khinh Hoan hỏi, nhắc nhở ý tứ rất rõ ràng.
"Thật xin lỗi, tôi nhận lầm người..." Tả Khinh Hoan lúng túng cười, vội vàng buông đối phương ra.
"Không sao." Tần Vãn Thư thản nhiên mỉm cười, sau đó xoay người tiến vào phòng thử đồ đem quần áo đổi lại.
"Cậu vừa rồi thấy nàng thì sửng sốt, chẳng lẽ nhìn trúng nàng rồi?" Lý Hâm trêu chọc.
"Hình rất đẹp, không nghĩ tới bản thân nàng so với trong ảnh còn xinh đẹp hơn rất nhiều." Tả Khinh Hoan thật lòng nói, ý rằng nữ nhân này mình cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua.
"Cậu biết nàng?" Lý Hâm kinh ngạc hỏi.
Lúc này Tần Vãn Thư từ phòng thay đồ đi ra ngoài, Tả Khinh Hoan đối diện Tần Vãn Thư, trái với lúng túng vừa rồi, chỉ mỉm cười nhìn nàng, cũng không trả lời Lý Hâm.
Tần Vãn Thư cảm thấy nữ nhân lỗ mãng này trong mắt có thâm ý, chẳng lẽ nàng biết mình, nhưng rõ ràng mình không nhận ra nàng. Tần Vãn Thư đáp lại, lễ phép mỉm cười, sau đó từ trong ví lấy ra thẻ tín dụng cho người bán hàng, trong lúc ấy nàng cảm giác rất rõ hai nữ nhân kia còn đang nhìn mình, nhưng Tần Vãn Thư bình tĩnh như thường quẹt xong thẻ xoay người rời đi.
"Cậu vì sao biết nàng?" Lý Hâm hiếu kỳ hỏi, Tần Vãn Thư thoạt nhìn không cùng giai tầng với Tả Khinh Hoan. Lý Hâm rất rõ ràng, mình và Tả Khinh Hoan bất kể mặc bao nhiêu đồ hiệu trên người, bản chất vẫn không thay đổi được. Tần Vãn Thư không giống, vừa nhìn đã biết không giống các nàng, có cảm giác khác biệt cấp bậc.
"Mình không quen nàng nhưng mình biết chồng nàng, nàng là lão bà của kim chủ mình." Tả Khinh Hoan nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Tần Vãn Thư, mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Lý Hâm há hốc mồm kinh ngạc: "Cậu không ghen tỵ?" Lý Hâm biết khi mình thấy lão công của nữ nhân kia, chỉ hận không giết được hắn ngay.
Tả Khinh Hoan thích Hàn Sĩ Bân, nhưng là nàng thích tiền của Hàn Sĩ Bân hơn, con người và tiền của anh ta đều tốt. Nàng tin tưởng phần lớn nữ nhân cũng sẽ thích Hàn Sĩ Bân, nhưng nàng thích nhất là bản thân mình. Nghe câu hỏi đó Tả Khinh Hoan chỉ xem thường cười: "Nếu như mình ghen tỵ, nữ nhân bên cạnh Hàn Sĩ Bân cũng không phải là mình."
"Đồ vô tình!" Lý Hâm khinh bỉ nhưng trong lòng ngăn không được hâm mộ, người vô tình là người thắng, mình đã thua thảm hại rồi. Nữ nhân kia có thể nuôi mình như chim hoàng yến nhưng tuyệt đối sẽ không vì mình vứt bỏ bất cứ thứ gì.
Tả Khinh Hoan không trả lời, ở mức độ nào đó, nàng quả thật vô tình.
"Nữ nhân kia như thế nào cũng là cực phẩm trong cực phẩm, vì sao Hàn Sĩ Bân còn muốn đi ra ngoài ăn dã thực đây?" Lý Hâm khó hiểu hỏi.
"Ai mà hiểu được? Theo mình biết, Hàn Sĩ Bân thật sự yêu Tần Vãn Thư kia." Tả Khinh Hoan nhún vai, thầm nghĩ mình và Hàn Sĩ Bân ở chung một chỗ ba năm rồi, không biết Tần Vãn Thư có phát giác chút nào không?
"Thật lòng yêu nữ nhân kia, còn ra ngoài ăn dã thực, nếu không phải nam nhân đê tiện thì chính là nữ nhân..." Lý Hâm nói đến một nửa liền cười bỉ ổi nhìn Tả Khinh Hoan.
"Sao?" Tả Khinh Hoan cũng khó mà hiểu nổi Hàn Sĩ Bân, hắn yêu Tần Vãn Thư bao nhiêu, có lẽ mình cũng rõ ràng, nhưng là yêu một người lại nuôi tình nhân bên ngoài, tình yêu như vậy Tả Khinh Hoan không dám đoán bừa.
"Cậu nói nữ nhân kia có phải bị lãnh cảm hay không?" Lý Hâm cười xấu xa.
"Lãnh cảm..." Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng lặp lại một lần, như vậy cũng có khả năng, nhưng đó là Tần Vãn Thư - thánh nữ trong lòng Hàn Sĩ Bân, Tả Khinh Hoan thật vô cùng không muốn đem Tần Vãn Thư cùng tính lãnh cảm liên hệ. Bất quá nữ nhân kia vóc người hoàn mỹ, gương mặt đẹp, hương vị cũng tốt, tính lãnh cảm thật đáng tiếc. Tả Khinh Hoan đột nhiên phát hiện mình cùng Lý Hâm tư tưởng giống nhau, rất bỉ ổi.
Diện mạo Lý Hâm là vẻ mặt tình nhân điển hình, gương mặt chiêu cáo thiên hạ ta là tình nhân, vừa nhìn liền biết không phải phụ nữ đàng hoàng, khóe mắt yêu mị, dáng người nóng bỏng, quần áo lộ liễu, đi ra ngoài mười người đàn ông có chín người muốn nhận nàng làm tình nhân. Lý Hâm ghét nhất bị một đám dê cụ ánh mắt đói khát nhìn mình. Từ nhỏ nàng đã thích nữ nhân. Nhà trẻ thích cô bé ngồi cùng bàn, tiểu học thích nữ trưởng lớp, trung học thích học tỷ, đại học thích nữ lão sư, tốt nghiệp đại học coi như làm tình nhân người ta. Lý Hâm một đường tình sử lận đận, yêu được mau đi cũng nhanh, không bao giờ vượt qua nửa năm, nhưng duy chỉ có lần này bất đồng, suốt năm năm còn an phận làm tình nhân của một nữ nhân. Lý Hâm cảm thấy lần này mới coi là chân chính thua trong tay nữ nhân rồi, trọn đời không thoát thân được nữa.
Tả Khinh Hoan lại khác, bộ dạng không gần khói lửa nhân gian, tựa hồ giống Thần Tiên tỷ tỷ của Đoàn Dự. Người không biết còn cho rằng nàng là cái gì thánh nữ tràn đầy ái tâm, nhưng ai đoán được nhìn như Tả Khinh Hoan thanh tâm quả dục thật ra làm tình nhân, hơn nữa lòng lang dạ sói, vĩnh viễn không quyên tiền, một đồng tiền cũng không quyên... Nàng thích nhất xem phim có mẹ chồng ác độc đem tiểu thiếp ức hiếp hành hạ, hoặc là Dung ma ma dùng kim châm Tử Vi, nàng thế nào cũng cảm thấy thoải mái. Hai người cùng ra rạp xem phim giết thời gian, bình thường Lý Hâm thấy vậy khóc bù lu bù loa, còn Tả Khinh Hoan cười rất sảng khoái. Ai bảo các nàng làm tình nhân, chẳng qua là thỉnh thoảng bị lâm hạnh, phần lớn thời gian thì đi dạo phố, chăm sóc sắc đẹp, sửa móng tay, không có hứng thì cùng nhau ra rạp hoặc là xem phim truyền hình.
Quá khứ của Tả Khinh Hoan, nàng chưa bao giờ nói, Lý Hâm cũng chưa từng hỏi. Nếu như một người không muốn nhắc về quá khứ của mình, nhất định là bởi có điều khó nói, Lý Hâm hiểu đạo lý này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com