Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21 + 22

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Chương 21: Để cho tình yêu chơi cùng bạn[7]

Niệm Mị mặc một bộ đồ cao bồi, tóc được cắt thành kiểu tóc nam ngắn. Tóc mái che khuất lông mày thanh tú của cô, chỉ lộ ra đôi mắt sâu sắc.

Thân cao 1m75 khiến cô trở nên cao lớn hơn Mộc Duyệt Nhi trước mặt.

Ánh mắt Niệm Mị lạnh nhạt nhìn Mộc Duyệt Nhi, giống như vị thần lạnh nhạt kiêu ngạo trên chín tầng trời.

Nghe thấy Mộc Duyệt Nhi nói, Niệm Mị nhẹ nhàng cười.

Mộc Duyệt Nhi cảm thấy bản thân mình trong giờ phút này giống như nhìn thấy cảnh núi băng hòa tan, xuân về hoa nở, hơi hơi có chút mất hồn.

Niệm Mị xoa xoa đầu cô ấy, đem thần trí của cô ấy gọi về.

"Đi thôi!"

Mộc Duyệt Nhi si mê ngờ nghệch nhìn Niệm Mị nói: "Diệp Ni, tớ cảm thấy bản thân mình giống như đã yêu cậu mất rồi!"

Niệm Mị bỗng nhiên cúi đầu tiến đến trước mặt cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc.

"Cậu làm sao vẫn còn thấy giống như chứ! Tôi cũng đã yêu cậu rồi đây này!"

Mộc Duyệt Nhi mở to hai mắt, không thể tin được.

Niệm Mị đứng dậy, phát ra tiếng cười vì trò đùa dai đã được thực hiện.

"Ha ha, tôi đùa cậu chơi thôi, cậu còn tưởng là thật à!"

Khuôn mặt của Mộc Duyệt Nhi đỏ bừng, giận trừng mắt Niệm Mị.

Có chỗ nào là thiên sứ đâu chứ, rõ ràng chính là ác ma!

Chỉ là cắt tóc xong, làm sao lại biến nữ thần của cô ấy thành nữ thần kinh vậy chứ?

"Đi thôi, chúng ta về nhà!" Niệm Mị xoa xoa tóc cô ấy.

Được rồi! Mộc Duyệt Nhi lại lần nữa bị sự dịu dàng của Niệm Mị nháy mắt hạ gục.

Nhà, nghe qua thật hạnh phúc! Hiện tại cô ấy cũng có nhà rồi sao?

Mộc Duyệt Nhi nở nụ cười thân thiết, cả người đều ngập tràn hạnh phúc mà cười.

Niệm Mị ôm qua vai Mộc Duyệt Nhi, đem cô ấy kéo vào trong lòng ngực của mình.

Mộc Duyệt Nhi đỏ mặt, có chút không quen giãy giụa lên.

"Diệp Ni cậu làm gì vậy? Mau thả tớ ra!"

Niệm Mị dịu dàng cười nói: "Đừng nhúc nhích, chúng ta đều là con gái, cậu còn sợ cái gì! Chiều nay cậu liền giả bạn gái của tôi, để tôi xem thử sức quyến rũ của mình có lớn hay không!"

Nghe thấy hai chữ bạn gái, mặt Mộc Duyệt Nhi càng đỏ hơn.

"Cậu muốn chứng minh sức quyến rũ của bản thân, vậy bảo tớ giả làm bạn gái cậu làm gì?"

"Kéo cừu hận!"

Mộc Duyệt Nhi:......

Đây tuyệt đối là ác ma, lúc trước cô ấy bị mù mắt mới có thể cảm thấy đó là thiên sứ đấy!

Sự thật chứng minh sức quyến rũ của Niệm Mị vô cùng khủng, bởi vì dọc theo đường đi Mộc Duyệt Nhi đều bị những ánh mắt xử tử.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Mộc Duyệt Nhi cảm thấy mình chắc chắn sẽ bị chém ngàn vạn nhát đao mà chết rồi.

Nụ cười trên mặt Mộc Duyệt Nhi cứng đờ, bị Niệm Mị ôm lấy vào chợ bán thức ăn.

Mộc Duyệt Nhi khó hiểu nhìn Niệm Mị.

"Chúng ta tới nơi này làm gì?"

"Mua đồ ăn về nhà, nấu cơm!" Niệm Mị nhẹ nhàng đáp, giọng điệu ôn hòa làm người nghe xong liền cảm thấy thư thái.

"Nhưng mà tớ làm cơm không thể ăn!"

Niệm Mị cười nói: "Ai nói để cậu làm? Nhìn thấy chiều nay cậu giả bạn gái của tôi vất vả nhiều như vậy, nên tôi sẽ đích thân xuống bếp làm bữa cơm mời cậu."

"Cậu sẽ nấu cơm à? Cậu không phải thiên kim đại tiểu thư sao? Cậu làm cơm có thể ăn được chứ?"

Mộc Duyệt Nhi hoài nghi nhìn Niệm Mị.

Niệm Mị lúc này ngừng ở trước mặt một người phụ nữ trung niên bán gà.

Cố tình đè thấp giọng nói: "Chị à, phiền chị lấy một con gà đất!"

Dì bán gà vừa nghe liền vui vẻ. Hô một tiếng hướng về phía bác trai trung niên đang bận việc ở phía sau: "Một con gà đất, xử lý sạch sẽ!"

"Được rồi!" Bác trai lên tiếng.

Bác gái trung niên xoay người cùng Niệm Mị trò chuyện.

"Thằng bé này lớn lên thật đẹp trai, miệng cũng ngọt. Mua gà đất đây là chuẩn bị hầm canh gà cho bạn gái à?"

Nói xong còn nhìn Mộc Duyệt Nhi đứng ở bên người Niệm Mị. Bởi vì người trong chợ bán thức ăn quá nhiều, ôm lấy Mộc Duyệt Nhi không dễ đi, nên Niệm Mị đã sớm buông lỏng tay ra.

"Không phải, là hầm canh gà cho em ấy bổ thân thể, thân thể em ấy không tốt lắm!"

________

Chương 22: Để cho tình yêu chơi cùng bạn[8]

"Ôi" bác gái vừa nghe liền vui vẻ.

"Cô bé! Một bạn trai lớn lên đẹp trai như vậy, lại còn chu đáo vậy không dễ tìm đâu, nhất định phải quý trọng thật tốt đấy nha!"

Bác gái tận tình khuyên bảo Mộc Duyệt Nhi, Mộc Duyệt Nhi lập tức liền đỏ mặt. Vươn tay nhéo vào eo Niệm Mị một cái, trách cô nói xằng nói bậy.

Ý cười ôn nhu trên mặt Niệm Mị càng sâu thêm vài phần.

"Em ấy tương đối dễ xấu hổ!"

"Ôi, thời đại nào rồi, muốn tìm một cô gái dễ ngây thơ như vậy cũng không dễ nha! Con trai con phải biết quý trọng đấy!"

Niệm Mị cười đồng ý.

Vừa vặn bác trai cũng làm gà xong, đem gà đưa cho Niệm Mị.

Niệm Mị nhận lấy, đem tiền giao cho bác gái sau đó lễ phép nói cảm ơn, mang theo Mộc Duyệt Nhi rời đi.

Lại đi mua một ít đồ ăn, Mộc Duyệt Nhi vẫn luôn liên tục bị người trêu chọc, đỏ ửng trên mặt chưa từng biến mất. Cho đến khi mua gần như đầy đủ rồi, Niệm Mị mới cùng Mộc Duyệt Nhi trở lại ký túc xá.

Lúc này đã 6 giờ chiều, sắc trời đã bắt đầu tối.

Trong tay Niệm Mị cầm theo những đồ đã mua, Mộc Duyệt Nhi đi ở bên cạnh cô. Hai người bước chậm trên đường nhỏ trong vườn trường, tựa như một đôi người yêu thật sự.

Nam soái khí, nữ thẹn thùng.

Có bạn học từ bên người đi ngang qua, thỉnh thoảng còn sẽ nghe thấy những từ như thật xứng đôi, thật đằm thắm.

Trên mặt Niệm Mị không có biểu cảm gì, còn Mộc Duyệt Nhi lại là tươi cười hạnh phúc.

Cô ấy cảm giác bạn cùng phòng này của mình cho bản thân mình rất nhiều bất ngờ, quá nhiều lần đầu tiên, quá nhiều mới lạ thử nghiệm làm cả người cô ấy đều tràn đầy vầng sáng của hạnh phúc.

Trở lại ký túc xá, Niệm Mị bảo Mộc Duyệt Nhi ngồi trên sô pha ở phòng khách xem TV, còn mình thì đi nấu cơm.

Bởi vì canh gà cần chế biến, yêu cầu thời gian khá dài.

Chờ đến lúc Niệm Mị đem tất cả đồ ăn bưng lên bàn, đã là 8 giờ tối.

Giờ phút này Mộc Duyệt Nhi đã đói đến mức trước ngực dán sau lưng*, đặc biệt là lúc nhìn đến một bàn tràn đầy thức ăn, cả người lẫn tinh thần đều phấn chấn lên.

*hình như ý nói là bằng phẳng thì phải, ý nói đói đến bụng dẹp lép. Ai hiểu rõ nghĩa thì giải thích hộ giúp Hy nhé.

Niệm Mị múc một chén canh gà cho cô ấy, nhẹ nhàng cười nói: "Nếm thử xem, đây là lần đầu tiên tôi tự mình xuống bếp vì người khác, người trong nhà tôi cũng chưa có ăn qua cơm tôi làm đâu đấy!"

Tay Mộc Duyệt Nhi bưng canh gà bỗng dừng lại, không thể tin được nhìn Niệm Mị.

Niệm Mị dịu dàng cười nhìn cô ấy, giống như một người trí thức Âu Châu vừa ôn hòa lại kiên nhẫn.

Mộc Duyệt Nhi nhận lấy canh gà, cũng mặc kệ có nóng hay không, trực tiếp uống vào.

Canh gà quả thật rất dễ uống, có hương vị gia đình.

Mộc Duyệt Nhi uống uống, nước mắt liền rớt xuống.

Niệm Mị cũng phát hiện không đúng, vội từ trong tay cô ấy nhận lấy canh gà, đem cằm cô ấy nâng lên.

Nhìn cô ấy rơi lệ đầy mặt, có chút hoảng sợ.

"Cậu làm sao vậy? Có phải bị bỏng rồi hay không? Đừng khóc nữa? Chúng ta đi bệnh viện!"

Mộc Duyệt Nhi nhìn bộ dáng Niệm Mị có chút hoảng loạn, trong lòng ấm áp, bỗng nhiên nở nụ cười.

Niệm Mị ngơ ngác nhìn cô ấy, giống như không rõ cô ấy đang cười cái gì.

"Diệp Ni! Cậu thật tốt!"

Niệm Mị giật giật khóe miệng, thấy cô ấy không có chuyện gì nữa, liền bình ổn.

"Vừa khóc vừa cười, cậu thật là kỳ lạ!"

Mộc Duyệt Nhi oán trách trừng mắt liếc xéo cô một cái.

"Không phải là do tớ quá cảm động sao! Lần đầu tiên có người nấu cơm cho tớ, quan tâm tớ!"

Niệm Mị nở nụ cười dịu dàng quyến rũ.

"Tôi cũng không phải là người tốt! Tôi là ác ma nha! Ngàn vạn lần không cần cảm động, bằng không về sau sẽ hối hận!"

Niệm Mị là thật tình khuyên bảo cô ấy, Mộc Duyệt Nhi đương nhiên cho rằng Niệm Nị đang nói giỡn.

"Tớ cũng cảm thấy cậu là ác ma, mới sẽ không bởi vì cậu mà cảm động đâu!"

Niệm Mị cười cười, không nói lời nào.

Cô quả thật là ác ma nha, đối với điểm này cô cũng không nói bừa, nhưng là vì sao mà không ai tin đây?

_oOo_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com