Chương 126: Đừng khóc, ta sẽ thương ngươi
"Thiếu chủ......" Nữ tử đứng ở cửa rõ ràng đã thấy hai người trên giường đang làm gì, thậm chí, trước khi vào cửa nàng ta đã đoán được rõ ràng.
Chỉ là vì không cam lòng, không phục, nàng ta đi theo Hiên Viên Liên Thành nhiều năm như thế cũng chưa bao giờ thấy chủ tử lầm lỗi, cố ý phạm phải sai lầm lớn này.
Một tiếng "Thiếu chủ" kia làm thân mình Mộ Thiển Thiển càng thêm run rẩy lợi hại, nước mắt cũng càng chảy xuống mãnh liệt.
Hiên Viên Liên Thành hít sâu một hơi, cự vật còn ở trong thân thể của nàng, tình dục thiêu đốt hắn thành tro tàn, nhưng, nữ nhân này...... Đáng chết! Khóc cái gì mà khóc!
"Cút." một tiếng cút này, thực nhẹ thực nhẹ, nhưng hai nữ tử trong phòng đều nghe được rành mạch.
Nữ tử ngoài cửa không muốn cứ rời đi như vậy, nàng ta thật sự không muốn.
Thiếu chủ chưa bao giờ thích Thất công chúa, hắn ghét nhất là Tất công chúa! Nhưng hiện tại, vì sao hắn muốn cùng Thất công chúa làm loại chuyện này? Hắn sao có thể không chịu đựng không Thất công chúa dụ hoặc?
Nữ nhân đáng chết! Nàng lại lần nữa câu dẫn thiếu chủ! Sao có thể!
"Thiếu chủ......"
"Cút!"
Hiên Viên Liên Thành hét to một tiếng, nữ tử chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh nháy mắt ập tới, bức nàng ta nhanh chóng lui ra ngoài, nàng ta vừa đến phiến cửa phòng, hắn gầm lên một tiếng, cửa liền bị đóng lại.
Ánh mắt của Hiên Viên Liên Thành vẫn khóa trên người Mộ Thiển Thiển , lúc hắn hét, nha đầu này bị dọa sợ, nước mắt đã quên rơi xuống, nhưng côn thịt hắn vẫn còn trong hoa huyệt, nàng theo bản năng điên cuồng buộc chặt.
Hắn nhắm mắt, thiếu chút nữa không nhịn được cứ như vậy ôm nàng tiếp tục làm, chỉ là...... Nước mắt của nàng, đáng chết lại làm hắn lo lắng!
"Khóc cái gì? Ta không hung dữ với ngươi." Thanh âm hắn khàn khàn, bàn tay mơn trớn ở trên mặt nàng, muốn lau nước mắt, lại không biết hắn vừa động, côn thịt lớn ở trong hoa huyệt nảy lên.
Chỉ là nhẹ nhàng động, Mộ Thiển Thiển lại sợ tới mức hô hấp cứng lại, trong mắt đều là hoang mang.
Hiên Viên Liên Thành không biết tại sao trong lòng lại mềm mại thêm một chút, dù sao chỉ là nữ nhân để hắn phát tiết, nhưng hiện tại...... Hắn lại không muốn nhìn nàng khóc.
Vừa rồi vẻ mặt ý loạn tình mê của nàng thật sự rất đẹp, hắn rất muốn nhìn lại, chỉ là nếu hiện tại tiếp tục làm nàng, nàng không còn vẻ mặt giống như bị say rượu kia, mà là vẻ thương tâm muốn chết.
Hắn thật sự phiền não, vì sao hắn để ý đến tâm tình của nàng? Không phải chính hắn nói, đồng ý của nàng trước mặt hắn không đáng một đồng sao?
Hắn rốt cuộc để ý cái gì?
Lấy tay đặt trên mặt nàng, nước mắt liền dọc theo khóe mắt trượt xuống, không tiếng động nhỏ giọt, dừng ở trong tay hắn.
Từng giọt nước mắt như trân châu trong suốt, làm tâm của Hiên Viên Liên Thành đau như bị cắn nuốt.
"Khóc cái gì?" Hiên Viên Liên Thành buông mặt nàng ra, thanh âm thô lỗ: "Ta lại không thô lỗ đối với cô, khóc cái gì?"
Lời này, làm Mộ Thiển Thiển càng ủy khuất, cự vật của hắn còn cắm thật sâu trong thân thể của nàng, hắn lại có thể vô sỉ mà nói không thô lỗ với nàng!
Hình như ngay cả Hiên Viên Liên Thành cũng ý thức được mình sai, nhưng là...... Hắn thật sự còn không biết sai chỗ nào!
Ủy khuất? Hắn đang ủy khuất còn gì?
"Ta vừa vào, vừa mới tiến vào, còn chưa kịp làm ngươi, ngươi còn ủy khuất?" Thanh âm thực thô lỗ, bởi vì, hắn đang ủy khuất a.
Nghẹn lâu như vậy, rõ ràng có thể lấy thân thể của nàng để giải quyết, nhưng...... Đáng chết hắn lại mềm lòng!
Thấy nàng vẫn khóc thảm thương như cũ, tâm tình hắn càng thêm bực bội, ôm người nàng buộc chặt: "Ngươi ở dưới thân Đông Lăng Mặc cũng khóc thế này sao? Ta với hắn đều là phu quân của ngươi, vì sao ngươi chỉ nguyện ngốc ở bên người hắn?"
Hắn xuống tay không biết nặng nhẹ, cánh tay dài ôm eo thon sức lực cực kì mạnh mẽ, Mộ Thiển Thiển hít một ngụm khí lạnh.
Nàng há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, nhưng thanh âm không phát ra được.
Dù sao cũng đã khóc, rốt cuộc nàng không quản thể diện, oa oa một tiếng, trực tiếp gào khóc trước mặt hắn.
Nàng đến nơi này, không phải bị bắt nạt thì chính là cưỡng bách, nàng có thể không khổ sở sao?
Tuy Đông Lăng Mặc đối với nàng hai ngày nay không tồi, nhưng là lúc trước hắn cũng cưỡng bách nàng, bắt nạt nàng, những lần đó dù như thế nào nàng cũng không quên.
Mà Hiên Viên Liên Thành, lần đầu tiên thấy hắn, nàng rất có lòng cầm con chim nhỏ đưa cho hắn, hắn lại nói nàng bẩn, đồ vật mà nàng chạm qua hắn không cần.
Nàng cũng không biết chính mình đến tột cùng là bẩn chỗ nào.
Nàng bị cung nữ nổi điên đẩy ngã xuống hồ, hắn chỉ nhìn nàng, đôi mắt lạnh lùng cứ nhìn như vậy, không có một chút ý tứ ra tay cứu giúp, cho đến khi nàng chìm vào đáy hồ hôn mê, lúc đó hắn mới làm chút việc thiện vớt nàng lên.
Sau này, hắn lại cưỡng bách nàng ngay giữa lòng sông, muốn bức nàng làm chuyện đó, rõ ràng hắn rất chán ghét nàng, lại còn muốn thân thể của nàng.
Trách không được nhân gia đều nói, nam nhân đều dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nửa người trên của hắn chán ghét nàng, nhưng nửa người dưới lại vẫn nghĩ muốn nàng.
Nàng thật sự cảm thấy ủy khuất, vì sao những người này đều bắt nạt nàng như vậy?
Hách Liên Tử Câm có chút đối tốt với nàng , nhưng trong lòng vẫn chán ghét nàng, tuy rằng đáp ứng dạy nàng khinh công, dạy nàng kiếm thuật, nhưng nàng biết, trong lòng hắn một chút cũng không thích nàng.
Cũng đều do nàng mặt dày, tôn nghiêm hoàn toàn vứt bỏ nên hắn sợ phiền phức mới dạy. Nhưng nàng mặc kệ, kể cả hắn chán ghét nàng, chỉ cần hắn nguyện ý dạy nàng thì tốt, những cái khác không cần nghĩ.
Không thể về nhà, không thấy được ba mẹ cùng tỷ tỷ, trong lòng đã đủ khổ sở, vì sao bọn họ còn muốn mỗi ngày áp bức nàng?
Sống ở trên đời này, mỗi bước đều như đi trên băng mỏng, mỗi ngày khuôn mặt nàng kiên trì treo đầy tươi cười, mỗi ngày kiên cường mà sống sót, không sợ sống như cẩu, nàng cũng muốn hảo hảo mà sống.
Không để Thái Hậu bắt được nhược điểm của nàng, không cho bà ta cơ hội hại nàng. Một tâm nguyện nhỏ nhoi như vậy, chỉ muốn sống tốt, chẳng lẽ bọn họ cũng không cho phép sao?
Nghĩ đến quá khứ được yêu thương chiều chuộng, nghĩ đến hiện tại chịu một bụng ủy khuất, tiếng khóc lại càng thêm thê lương, đến cuối cùng còn giống cô hồn dã quỷ thút tha thút thít.
Hiên Viên Liên Thành vốn nên chán ghét nàng khóc, nhưng nghe nàng khóc thê lương như vậy, tay không biết vì sao đặt ở trên lưng nàng, dịu dàng vỗ vỗ.
Đây cũng coi như hành động ôn nhu, chính hắn cũng không rõ vì sao phải làm như thế.
Không chỉ vỗ về thương tiếc nàng, hắn thậm chí còn mở miệng an ủi: "Không đau, không khóc, ta sẽ thương ngươi, ngoan...... Đừng khóc, ta không cưỡng bách ngươi nữa được không?"
Nói xong lời này, hắn có chút xúc động. Đối với nữ nhân này, hắn tại sao lại mềm lòng? Mở miệng ra an ủi, lại còn thuận lý thành chương mà nói tiếp: "Thiển Thiển đừng khóc, mau lau sạch nước mắt, hôm nay ta liền nói cho cô về tình hình Đông Chu, được không?"
_______________
Mấy hôm nay máy tính không đăng nhập được vào Wattpad ấy, tức ghê tui không >.<
Anh Hiên Viên vẫn chưa xơ múi được gì, tội anh =))
Hehee hôm trước tui nhận được nhiều donate lắmmmmm, cảm ơn mọi người <3
Hứa đến chương 133 (nửa truyện) thì Spoil cho các nàng nhé. Iu iu <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com