Chương 129: Ngươi muốn nữ nhân không thể chạy xa chút sao?
Tuy rằng Mộ Thiển Thiển cũng từng xem qua một số yến hội cung đình, những vũ cơ cùng ca cơ đều là nữ nhân vũ mị xinh đẹp, nhưng dù sao cũng là TV mà thôi, nàng chưa từng trải qua vũ hội thật sự.
Nàng cũng từng xem qua dã sử, hoàng tử công chúa trong cung đều sinh hoạt vô cùng bừa bãi, hoàng tử thì không cần phải nói, ngay cả công chúa cũng bao dưỡng vô số nam sủng, hàng đêm tận tình mây mưa hưởng lạc.
Nhưng nàng nghĩ, lịch sử viết như vậy cũng không nhất định là sự thật. Nàng tuy rằng hàng đêm tận tình thâu hoan, lại đều bởi vì người khác thao túng, nàng được hưởng lạc chỗ nào?
Sử sách cũng có điểm sai, TV cùng tiểu thuyết càng không có giá trị tham khảo.
"Cô không tin?" Hiên Viên Liên Thành không biết vì sao muốn cùng nàng thảo luận vấn đề này, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng nghiêm túc như thế, bỗng nhiên hắn muốn nhìn một chút, gương mặt này lúc suy sụp xuống, sẽ đáng yêu như thế nào.
Hắn lại cho rằng nàng đáng yêu. Hắn bỗng dưng đứng lên, đi ra ngoại đình.
Thiển Thiển nhìn thấy hắn đi liền hoảng sợ, vội từ ghế đá nhảy xuống đuổi theo hắn: "Ta tin là được, ngươi muốn đi đâu?"
Hắn sẽ không bỏ lại nàng chứ? Nàng phải nói tính tình Tam hoàng tử Đông Chu này thực sự quái dị, động một chút liền tức giận không để ý tới ai, nàng không biết mình làm sai chỗ nào đắc tội hắn.
Hiên Viên Liên Thành dừng lại bước chân, ngoái đầu nhìn nàng. Trong mắt hắn tràn đầy hoan hỉ, không có một chút biểu hiện không vui nào.
Thiển Thiển có chút ngốc, hắn có ý gì?
Hắn bỗng nhiên vươn tay vẫy nàng: "Lại đây."
Nàng không nghe lời đi qua ngay, ngược lại còn lùi lại nửa bước, nàng không quên buổi sáng trong phòng hắn đối với nàng như thế nào, không chỉ ôm ôm ấp ấp, mà còn chạm vào nàng thậm chí...... Mạnh mẽ tiến vào thân thể của nàng.
Nếu nàng đi qua, ai biết hắn sẽ làm gì?
Thấy nàng kháng cự như thế, mắt Hiên Viên Liên Thành trầm xuống, đáy mắt vừa mang ánh sáng sung sướng tức khắc ảm đạm: "Ta nói, lại đây."
"Ta nói, ta cùng Đông Lăng Mặc......" Nàng còn chưa nói xong, bóng người trước mắt chợt lóe, trong nháy mắt hắn đã đi tới trước mặt nàng, cánh tay dài vươn một cái liền dễ dàng ôm nàng vào trong lồng ngực.
"Ngươi lại nhắc tới Đông Lăng Mặc trước mặt ta lần nữa thử xem, ta không ngại ở chỗ này trực tiếp lột sạch ngươi, chiếm đoạt dạy dỗ thân mình ngươi." Mở miệng đã nhắc đến Đông Lăng Mặc, xem ra, hắn thật quá dung túng nàng!
Thiển Thiển mở to đôi mắt, lòng tràn đầy chấn động nhìn hắn. Hắn nói, hắn ở chỗ này lột sạch xiêm y nàng, chiếm đoạt thân mình nàng?
Hắn là hoàng tử một quốc gia , sao có thể làm ra chuyện xấu xa như thế?
"Không tin?" Hắn nhướng mày, tay bỗng nhiên phủ lên ngực màng, cách xiêm y xoa thật mạnh một cái.
Thiển Thiển sợ tới mức khẽ gọi một tiếng, vội đẩy tay hắn đi: "Ta tin, ta tin! Ta nghe lời, ta không kêu Đông Lăng...... Không! Ta không nói!"
Nói tới đây, nàng chỉnh lại từ ngữ, vội nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ không nhắc tới hắn, ta không nhắc tới nam nhân khác, thật sự! Mau thả ta ra."
Tay hắn vẫn mạnh mẽ nắm chỗ mẫn cảm như cũ, không chỉ có nắm đau bầu ngực sữa, lại giống như muốn nắm lấy tim nàng.
Trời còn sáng rõ như ban ngày, còn tại địa điểm lộ thiên như thế này, hắn lại đối với nàng như vậy! Nàng còn tưởng rằng loại chuyện này chỉ có Đông Lăng Mặc mới có thể làm ra, không nghĩ tới ngay cả hắn......
Nàng thật sự không dám chọc hắn, hôm nay thương lượng xong, nàng sẽ không bao giờ đến Diệp Dương các nữa.
Hiên Viên Liên Thành giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, bàn tay đang nắm cũng không buông ra, ngược lại càng ác liệt mà bóp nhẹ , thậm chí, bỗng nhiên dùng sức nắm chặt đầu nhũ hoa nhô lên nhéo một cái thật mạnh.
Khuôn mặt nhỏ của nàng tức khắc rối rắm, liều mạng muốn đẩy tay hắn ra, nhưng đầu ngón tay hắn vẫn nhéo nàng như cũ, nàng càng dùng sức đẩy, đầu vú đáng thương càng đau.
Trong lòng mắng Hiên Viên Liên Thành ngàn vạn lần, trên mặt thì trừ bỏ thống khổ lại không dám có điểm gì khác: "Ngươi mau thả ta ra, đau quá, Tiểu Thành Thành!"
"Nghĩ sau này lại không tới nơi của ta?" Bàn tay hắn nắm nhược điểm trí mạng của nàng, xong việc nàng lại muốn trốn, sắc mặt của hắn lại vẫn là mặt sắt đen sì.
Trong lòng Thiển Thiển hoảng hốt, vội lắc đầu nói: "Không phải không phải, mỗi ngày ta sẽ đều tới đây báo danh, ta mỗi ngày đều tới, được không?
"Mỗi ngày đều tới, ai rảnh như ngươi?" Hắn lại nhẫn tâm nhéo một cái, trán giật giật.
Bàn tay nhỏ đặt trên cánh tay hắn, muốn đẩy lại không dám dùng sức, sợ bị hắn nắm càng đau.
Liên Thành hoàng tử quả thực là đồ biến thái! Tình huống như vậy, nàng vô cùng chật vật.
Mặt Thiển Thiển hồng hồng, cuối cùng vẫn yếu thế nói: "Vậy lúc nào ngươi cho ta tới, ta liền tới, được không? Ngươi buông ta ra trước, đau quá."
Hiên Viên Liên Thành rũ mắt nhìn nàng, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới buông nàng ra.
Cánh tay dài ôm siết lấy eo thon của nàng, lần này, nàng hoàn toàn không kháng cự nửa phần, sợ mình kháng cự lại chọc giận hắn.
Nhưng nàng đã quyết định, sau này, nếu không phải liên quan đến tính mệnh nhất thiết phải đi tìm hắn, nàng sẽ không bao giờ tới Diệp Dương các.
Nam nhân này, nàng không thể trêu vào, chỉ có thể trốn.
......
Không biết Hiên Viên Liên Thành nói với hạ nhân cái gì, tới lúc Thiển Thiển cùng hắn vào sảnh, rất nhanh, phía tiền viện xa xa xuất hiện mười mấy nữ tử mặc xiêm y thoải mái lộ liễu, nhìn bỏng cả mắt.
Các nàng chậm rãi mà đến, khoảng cách xa như thế, Thiên Thiển không thấy rõ trên mặt các nàng là biểu cảm gì, nhưng một thân quần áo lả lướt Thiển Thiển lại xem đến rõ ràng.
Áo lụa so với đêm qua nàng thấy ở Thính Tuyết còn mỏng hơn, ngay cả yếm màu hồng phấn trên người các nàng đều nhìn thấu rành mạch, càng đừng nói đến quần lót mỏng manh phía dưới.
Khoảng cách xa còn có thể xem rõ như vậy, nếu là khoảng cách gần, hai điểm phấn hồng trước ngực, cùng với rừng rậm bí ẩn phía dưới......
Thiển Thiển không khỏi rùng mình một cái, nàng nhìn Hiên Viên Liên Thành bên cạnh, không vui nói: "Ngươi bảo các nàng mặc thành như vậy làm cái gì?"
Mỗi nam nhân đều là như thế này, háo sắc thành quen, thực sự ghê tởm, không nghĩ tới, Liên Thành hoàng tử cũng giống như vậy.
"Ngươi cho rằng ta bảo các nàng mặc vậy sao?" Hiên Viên Liên Thành rũ mắt nhìn nàng, nhìn một khuôn mặt nàng tức giận, hắn nhịn không được liền duỗi tay vỗ vỗ mặt nàng.
Nàng trừng mắt với hắn, cắn môi nói: "Ngươi muốn nữ nhân không thể chạy xa chút sao? Cần gì phải để ta nhìn thấy?"
Hiên Viên Liên Thành nhướn mày: "Cô nói ta muốn nữ nhân?"
Nàng có phải hiểu lầm tình huống này hay không? Hắn chỉ là muốn cho nàng thấy rõ ca cơ cùng vũ cơ sẽ ăn mặc thế nào mà thôi, nàng lại nghĩ đến đâu rồi?
Thiển Thiển nào có nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết hắn tìm mười mấy nữ nhân tới hầu hạ, lại còn làm trò trước mặt nàng.
Tưởng tượng một chút, cả người tức khắc nổi da gà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com