Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 134: Chính mình chơi ra nước

Đông Lăng Mặc buông cổ tay nàng ra, muốn duỗi tay chạm vào mặt nàng, lại không nghĩ rằng nàng làm trước hắn một bước, trực tiếp nâng mặt hắn, cúi đầu áp môi hôn hắn.

"Vẫn là ngươi tốt nhất, sau này có chuyện gì, ta chỉ tìm ngươi, ta không bao giờ tìm Hiên Viên Liên Thành đáng giận kia nữa."

Nghe Thiển Thiển như nói như vậy, tâm trạng bực mình của Đông Lăng Mặc khi trở về Thính Tuyết các không thấy nàng cuối cùng tan đi không ít.

Hắn bỗng nhiên ôm nàng đứng lên, đi nhanh ra ngoài cửa.

Thiển Thiển bị hành động của hắn dọa sợ, theo bản năng ôm chặt cổ hắn, giương mắt nhìn hắn, "Ngươi dẫn ta đi đâu?"

"Về Thính Tuyết các."

......

Vào nơi này thì sau khi ngủ Thiển Thiển luôn có cảm giác không an ổn, suốt đêm đều mơ thấy ác mộng, trong mộng đều là Đông Lăng Mặc chỉ huy hạ nhân hủy đi Thiển Vân các của nàng.

Trong viện từng lá từng cây, từng viên gạch từng mái ngói bị hủy đi, ngay cả châu báu cùng tranh vẽ mà nàng thích, cũng đều bị hắn tịch thu. Nàng thậm chí còn nhìn đến khóe môi hắn ẩn ẩn treo ý cười tham lam.

Nàng không biết tại sao hắn trở nên như vậy, rõ ràng Hầu phủ của hắn so với Thiển Vân các lớn hơn nhiều, cũng xa hoa hơn nhiều, hắn sao lại nhìn trúng chút tài phú của nàng?

Nhưng là trong mộng đều là những màn khủng bố đó, vàng bạc châu báu bị hắn một chút lại một chút dọn đi, cho đến khi toàn bộ Thiển Vân các biến thành một đống phế tích.

Nàng từ ác mộng tỉnh lại, khi đó trán còn hơi hơi thấm mồ hôi.

Khó tin được chính là Đông Lăng Mặc hôm nay không rời đi sớm, cho đến khi nàng tỉnh lại, hắn còn nằm ở bên cạnh nàng.

Thiển Thiển từ ác mộng bừng tỉnh mà trực tiếp từ trên giường bò dậy, động tác có chút luống cuống, không cẩn thận đánh thức người bên cạnh.

Đông Lăng Mặc nhìn nàng, lại giơ tay ôm nàng trở lại trong ngực mình, hắn thích nhất bộ dáng dịu ngoan khi nàng nép trong lòng hắn. "Sắc trời còn sớm, ngủ tiếp đi, đừng quấy."

Đêm qua làm lụng vất vả một đêm, hiện tại dù không đi ra ngoài cửa sổ xem, cũng biết trời còn chưa sáng, nàng đã tỉnh.

Ngày xưa, mỗi lần hắn rời đi  nàng còn ngủ thêm vài giấc, hôm nay lại dậy sớm như thế?

Nhưng Thiển Thiển lăn qua lộn lại ở trong lồng ngực hắn vẫn không ngủ được, trợn mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời một mảnh tối tăm, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có.

Nhưng nàng vẫn không ngủ được, chỉ cần tưởng tượng đến giấc mộng kia, trong lòng nàng rất khó chịu, không thể an tĩnh xuống.

Đông Lăng Mặc cuối cùng cũng mở mắt ra, xoay người đối mặt nàng, ấn đường hơi chau: "Chuyện gì vậy? Vì sao không ngủ?"

Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn hắn, gối đầu trở lại vai hắn.

Nàng mất ngủ còn không phải bởi vì hắn sao? Ban ngày ban đêm đều cưỡng bách nàng, này còn chưa tính, ngay cả ở trong mộng cũng bắt nạt nàng.

Nàng cũng không biết kiếp trước mình thiếu hắn cái gì, đời này giống như là tới trả nợ, chỉ là kiếp trước bọn họ đâu có gặp qua?

Tay hắn dừng ở trên cằm nàng, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên.

Hiện tại hắn đã có thói quen vươn ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, không phải trực tiếp nắm cằm nàng nhéo, thế mà vẫn lưu lại dấu sưng đỏ ở trên mặt nàng.

Hắn bắt đầu hiểu được cảm giác thương tiếc khối bảo ngọc này.

"Ta......" Thiển Thiển giật giật môi, muốn né tránh tầm mắt hắn, nhưng lại không dám tránh thoát ngón tay hắn.

Nàng hít sâu một hơi, khẩn cầu nói: "Ngài có thể đừng cho người phá đi Thiển Vân các của ta được không?"

"Thiển Vân các?" phá đi Thiển Vân các của nàng...... Không có việc gì lại phá đi tẩm phòng làm gì? Hắn rảnh như vậy sao?

Hính như mới nhớ tới đây là tên mình mới đặt, nàng chớp chớp mắt mới nói: "Ta...... Ngày hôm qua mới đặt tên......"

Không đợi hắn có phản ứng, nàng lại nói: "Ngươi có thể đừng cho người phá đi tẩm phòng của ta được không?"

Đôi mắt Đông Lăng Mặc thâm thúy hơi hơi buộc chặt, ngay sau đó, đáy mắt lại trầm xuống.

Hay cho một cái Thiển Vân các! Đêm qua, hắn xác thật tính toán bảo người phá đi, chỉ là sau lại thấy nàng đáng yêu vô cùng, đem người ôm trở về, xé xiêm y liền mạnh mẽ làm, chuyện khác hoàn toàn không hề để ở trong lòng.

Hiện tại nàng nhắc tới, làm hắn cũng nhớ ra.

Nhưng mà, không nghĩ tới hắn tùy tiện nói một câu lại làm nàng nhớ lâu như vậy, thậm chí suốt đêm ngủ không ngon, lăn qua lộn lại nói nhỏ "Không cần, không cần......"

Hắn còn tưởng rằng chính mình áp bách nàng có chút quá độ, làm nàng ở trong mộng cũng sợ hãi.

Ánh mắt hắn lóe lóe, nhìn chằm chằm nàng: "Không phá đi cũng có thể, nhưng khi ta yêu cầu ngươi, không được một mình trở về tẩm phòng nghỉ ngơi."

Kỳ thật hắn cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi, chỉ là lúc ấy giận nàng không ở Thính Tuyết các chờ hắn, nữ nhân của hắn, nên ở trong viện chờ hắn trở về sủng hạnh nàng.

Đón ý cười trong trẻo mang một tia không rõ trong tầm mắt, nàng mím môi, "Ta đây......Sao biết được khi nào ngươi yêu cầu ta?"

Nàng đã biết, đêm qua hắn tức giận như vậy, hóa ra là bởi vì nàng không ở Thính Tuyết các chờ hắn, mà một mình trở về tẩm phòng nghỉ ngơi.

Loại chuyện này làm hắn giận như vậy sao? Còn nói bảo người phá đi tẩm phòng  của nàng, hại nàng suốt đêm đều không ngủ được, ác mộng liên tục.

Đông Lăng Mặc kéo nặng về gần hơn. Hắn bỗng nhiên giật giật môi, nói nhỏ: "Gần đây...... Đều là yêu cầu đi."

Rõ ràng chính hắn cũng không xác định thời gian, chỉ là hắn nói như vậy, nàng cũng sáng tỏ, gần đây đều ở lại Thính Tuyết các chờ hắn là được, một ngày nào đó hắn sẽ chán ghét nàng.

"Ngủ." Đông Lăng Mặc lại giơ tay kéo nàng vào trong lồng ngực của mình, ôm eo nàng, nhắm mắt lại không nói chuyện nữa.

Hắn không nói lời nào, Thiển Thiển cũng không hề nói gì, dù sao hắn đáp ứng rồi thì sẽ không bảo người phá đi tẩm phòng của nàng, mục đích cũng đạt được rồi.

Suốt đêm mất ngủ, kỳ thật nàng cũng đã buồn ngủ, chỉ cần hắn đáp ứng không phá tẩm phòng, vậy thì không có chuyện gì.

Nàng cũng học bộ dáng của Đông Lăng Mặc, ôm vòng eo rắn chắc của hắn, nhắm mắt lại không nói chuyện nữa.

Nhưng là tưởng tượng đến hình ảnh trong mộng, đôi mắt nàng lại không tự giác mở ra.

Cho đến khi nàng liên tục đổi tư thế, Đông Lăng Mặc cuối cùng mở mắt: "Mộ Thiển Thiển, không ngủ được có phải muốn làm việc gì hay không?"

"Làm...... việc gì?"

Còn chưa có phản ứng lại, hai cái đùi đã bị đẩy ra.

Thiển Thiển sợ tới mức đôi mắt trợn to, thanh âm run rẩy: "Không...... Không phải muốn làm chuyện, không muốn...... A! Đông Lăng Mặc, Đông Lăng Mặc ngươi đã nói...... Sẽ có...... Tiền diễn...... Ân......"

Nam nhân thô lỗ này lại quên, rõ ràng đã nói, sau này mỗi lần làm đều sẽ có tiền diễn, nhưng hắn...... lại cứ như vậy đem cự vật đi vào......

"Ân...... Đau......"

Không ngủ chính thì có chỗ tốt gì chứ, thực ra Đông Lăng Mặc không muốn như vậy, sợ nàng thật sự chịu không nổi, nhưng chính nàng không muốn ngủ,  nhích tới nhích lui ở trong ngực hắn, không biết sáng sớm nam nhân tỉnh lại đều động dục hay sao.

Hắn đã chen vào hơn phân nửa, tiểu huyệt nữ nhân vẫn khô khốc, cự vật thật lớn căn bản không vào được.

Đông Lăng Mặc hừ hừ, cúi đầu cắn nhẹ vành tai nàng: "Chính mình tự chơi, đem tiểu huyệt làm ướt."

___________

Đấy, lại màn H của anh Mặc nhé hiuhiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com