Chương 38: Lật bàn cờ
Ân Kỳ lao vút trên lối tắt, chớp mắt đã đưa hai người đến điểm tập hợp. Tịch Triệu nhẹ nhàng nhảy xuống, ngoảnh lại đã thấy Lộ Kiêu mặt đầy lưu luyến, tranh thủ phút cuối ôm chặt con sói bạc mà "hút hà" điên cuồng: "Đỉnh quá, đỉnh quá đi mất... Tao phải xin đoạn video giám sát này làm mã QR, ở đây không có camera thì xin vệ tinh quay lại cũng được... Vài chục năm nữa khắc lên bia mộ, người qua đường quét mã là thấy ngay tao ngầu cỡ nào..."
Đôi mắt sói Bạc Phong ánh lên vẻ bất lực rõ rệt, "gâu gâu" một tiếng với Tịch Triệu, nghe còn mang chút tủi thân.
Tịch Triệu túm lấy cổ áo sau lưng Lộ Kiêu, giải cứu thành công Ân Kỳ suýt nữa bị "hút" trụi lông, thản nhiên bảo: "Có người đến kìa."
Nghe vậy, Lộ Kiêu lập tức đứng thẳng tắp, "đĩnh đạc" đến từng centimet. Nếu không vì ánh mắt Ân Kỳ quá ai oán, chắc hắn còn kịp dựa vào con sói tạo dáng thêm vài kiểu.
Xa xa, đám alpha mệt bở hơi tai trèo lên sườn núi. Khi nhìn rõ Tịch Triệu, Lộ Kiêu và con sói Bạc Phong cao gần bằng ngựa trưởng thành bên cạnh, cả đám mới tin mình không mơ. Vừa nãy thật sự có người cưỡi sói "vút" qua đầu bọn họ, kiểu xuất hiện này đúng là làm nổ tung cả hiện trường.
"Bọn khoe mẽ..." Nhìn con sói Bạc Phong oai phong lẫm liệt, có kẻ ghen tị lẩm bẩm.
Bình thường Lộ Kiêu chắc đã lườm cho một phát, nhưng hôm nay tâm trạng tốt, hắn quyết định sẽ "hiền" hơn chút.
Chỉ thấy bạn học Lộ ung dung vuốt tóc mái, xoa cằm, ra vẻ "khó xử", giọng điệu "băn khoăn": "Ừ, tao cũng thấy thế này nhẹ nhàng quá, chả có chút thách thức nào~ Mày nói xem sao huấn luyện viên không nghĩ ra chuyện có người cưỡi sói Bạc Phong chạy tới nhỉ? Đáng lẽ ra phải cấm hết, bắt mọi người chạy bộ mới đúng chứ~ Cơ mà tụi mày cũng nên thử đi, đời người cưỡi sói được mấy lần?"
Đám alpha chưa từng cưỡi sói: ...
Chớp mắt, cả bọn mắt đỏ ngầu, nghiến răng ken két, ghen tị đến biến dạng cả mặt!
Lộ Kiêu tiếp tục "trà xanh" trắng trợn, cái kiểu khoe khoang không thèm che đậy, đuôi mà có là đã vểnh lên tận trời. Tịch Triệu vỗ nhẹ đầu Ân Kỳ, cả hai nhìn thấy trong mắt nhau một tia bất lực và câm nín.
Ân Kỳ: Gâu gâu! (Sao con sói nhỏ ông nuôi lại giống em trai tui, toàn gây chuyện thế hả?)~
Tịch Triệu không muốn nhận danh "người nuôi", cảm giác thân phận này có chút "hạ thấp chỉ số thông minh" của anh.
Hoàn thành lời hứa với em trai, Ân Kỳ dùng mũi cọ nhẹ mu bàn tay Tịch Triệu, nhảy vọt một cái, biến mất vào rừng sâu.
Nhìn con sói Bạc Phong đầy uy áp đi xa, vài alpha lớp A liếc mắt ra hiệu cho nhau, lén lút tụ lại. Chưa kịp mở miệng, một cái đầu sói nhỏ hơn bất ngờ thò ra từ bụi cây trên đầu, nhe răng gầm gừ:
"Gâu!!!"
"Ááá! Tránh ra!"
"Đừng! Đừng cắn tui!"
Mấy alpha gào lên thảm thiết, sợ đến ngồi bệt xuống đất. Trong lúc hoảng hồn, một tiếng huýt sáo ngắn vang lên từ phía trước. Ân Nhã lập tức rút lui, bị Ân Kỳ quay lại ngoạm gáy lôi đi, lần này mới thật sự rời khỏi.
Theo hướng tiếng huýt sáo, thiếu niên tóc đen đứng dưới bóng cây, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn sang. Chẳng nói lời nào, nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy, nhất thời không rõ dưới chân anh là bóng cây hay thứ gì khác.
Nhận ra mình bị dọa, đám alpha tức tối, vừa lộ vẻ không thiện chí, đã bị một bóng dáng hung hăng hơn chắn ngang tầm mắt, như thú bảo vệ thức ăn.
"Nhìn gì mà nhìn? Mắt thừa thì đi hiến đi." Đôi mắt hổ phách của Lộ Kiêu ánh lên vẻ hung dữ, chẳng thua gì con sói hoang chưa thuần.
Một alpha dẫn đầu hít sâu, cố giữ vẻ tự nhiên: "Lộ Kiêu, cậu—"
Chẳng buồn nghe lời giả tạo, Lộ Kiêu túm cổ áo alpha, cúi sát xuống, mắt hung tợn, như thể nghe được tiếng móng vuốt thú cào trên mặt đất: "Tối qua ngủ ngon không? Tao ngắm sao trên núi cả nửa đêm, cảnh đẹp lắm."
Alpha tái mặt, liếc nhanh qua Cát Lâm – kẻ từ lúc Lộ Kiêu xuất hiện đã xám ngoét mặt mày – rồi cau mày khó hiểu: "Tôi không biết cậu đang nói gì."
"Mày không cần biết, tao trước giờ xử người đâu cần lý do," nhìn alpha càng hoảng, Lộ Kiêu gằn từng chữ, "Còn lại, tao sẽ tìm từng đứa một. Giờ thì—"
Hất tay ném alpha ra, thiếu niên tóc nâu bẻ khớp tay, phát ra tiếng xương kêu răng rắc, nghiêng đầu cười "rạng rỡ": "Các bạn học yêu quý của tao, hôm nay huấn luyện quân sự, hay là tụi mình cùng 'giao lưu' một chút nhé~"
Đám alpha lạnh toát sống lưng.
---
Có Lộ Kiêu ở đó, ánh hào quang chỉ thuộc về hắn.
Hoàn thành mọi bài huấn luyện đúng tiêu chuẩn, Tịch Triệu tựa vào một gốc cây mát, liếc nhìn thiếu niên tóc nâu đang điên cuồng "hành" đám alpha lớp A ở phía xa, ánh mắt thoáng ý cười.
Điểm thưởng rèn luyện từ kỳ thi tuần của anh đã được tính xong, giữa mùa hè nóng nực, chẳng việc gì phải chạy tới chạy lui cho toát mồ hôi.
"Đàn em, hình như chưa dốc hết sức thì phải?" Một giọng hỏi vang lên bên tai. Hai bóng người đeo huy hiệu Hội Học sinh, cầm sổ ghi điểm, bước tới.
Chỉnh kính, trưởng ban Kỷ luật Kiều Tri cười: "Giới thiệu một chút, đây là chủ tịch Hội Học sinh của chúng ta. Còn đây là em khóa dưới tôi rất kỳ vọng, Tịch Triệu."
"Hôm qua tôi có xem buổi huấn luyện với sói Bạc Phong của các cậu, nhóc Tịch kiểm soát tin tức tố cực kỳ ấn tượng." Alpha gật đầu thân thiện, ánh mắt không che giấu sự tán thưởng, chìa tay ra: "Tôi là Kỷ Tự Doãn, rất vui được gặp cậu."
Liếc qua huy hiệu chủ tịch khác biệt trên áo alpha, Tịch Triệu khẽ nheo mắt, che đi một tia sáng lạnh khó nhận ra, rồi bắt tay Kỷ Tự Doãn, đầu ngón tay chạm nhẹ rồi buông.
—Quả nhiên, lại thay đổi.
Anh ngẩng đầu, giọng bình tĩnh: "Chào đàn anh, tôi là Tịch Triệu."
---
Cùng lúc, tại khu huấn luyện omega, Phương Thời An nhìn đám cán bộ Hội Học sinh đang ghi điểm, cắn môi, nhỏ giọng hỏi Nghiêm Lạc Lạc: "Lạc Lạc, hôm nay hình như chủ tịch Hội Học sinh không ở đây nhỉ?"
Nghiêm Lạc Lạc không rõ ý, đoán: "Ừm, chủ tịch Kỷ là alpha, chắc đang ghi điểm bên khu alpha."
"Oh..." Phương Thời An thoáng thất vọng. Không biết sao, ngay lần đầu gặp chủ tịch Kỷ, cậu đã có thiện cảm. Sau đó còn trùng hợp ngồi chung bàn ăn, vốn định nếu hôm nay vị đàn anh phụ trách ghi điểm bên này, sau khi kết thúc có thể cùng ăn cơm, tiện hỏi vài vấn đề về thi cử. Nghe nói ban Kỷ luật hợp tác với phòng Giáo vụ xử lý kỷ luật thi cử...
Nghĩ đến đây, Phương Thời An kéo tay áo Nghiêm Lạc Lạc, ngượng ngùng: "Lạc Lạc, tối nay mọi người về nhà nghỉ ngoài khu bảo tồn, không ở ngoài trời nữa... Cậu có thể giúp tớ hỏi Lộ Kiêu ở phòng nào không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu ấy."
Nghiêm Lạc Lạc hơi ngẩn ra.
Sáng nay Lộ Kiêu nhắn tin cho cô, khiến cô yên tâm phần nào. Giờ bạn omega lại quan tâm thông tin của alpha, với tính cách Nghiêm Lạc Lạc, lẽ ra phải trêu vài câu. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ "alpha thẳng thép" của Lộ Kiêu, cô thấy chẳng liên quan gì đến bong bóng hồng phấn cả...
Chẳng phải alpha thường tự nhiên có thiện cảm với omega sao? Nghiêm Lạc Lạc nhớ lại những lần trò chuyện với Lộ Kiêu, cả online lẫn offline, nhân vật xuất hiện nhiều nhất lại là một alpha khác...
Xua đi ý nghĩ kỳ quặc thoáng qua, Nghiêm Lạc Lạc vẫn gật đầu: "Được, khi nào có danh sách phân phòng sẽ nói cậu biết."
Phương Thời An cười, ánh mắt kiên định hơn.
Hôm ở trung tâm thương mại, dù ý thức mơ hồ, cậu vẫn cảm nhận được. Đặc biệt khi Lộ Kiêu đến gần, sự rung động từ độ tương thích cao chạm thẳng vào linh hồn. Trước giờ toàn có người ngoài quấy nhiễu, nhưng Phương Thời An tin, nếu được ở riêng với Lộ Kiêu, với độ tương thích cao thế này, Lộ Kiêu chắc chắn sẽ có thiện cảm với cậu.
Như vậy, cậu nhất định có thể thuyết phục Lộ Kiêu cẩn thận chọn bạn mà chơi.
---
"Tối nay về trường rồi, để mọi người nghỉ ngơi, cả nhóm sẽ ở nhà nghỉ ngoài khu bảo tồn, alpha hai người một phòng. Nhóc Tịch có bạn alpha nào muốn ở chung không? Để đàn anh giúp cậu sắp xếp nhé~"
Trưởng ban Kiều cười tươi, cố bán cái ân tình, nhưng "đàn em Tiểu Triệu" tâm như sắt, chẳng chút động lòng, thẳng thừng từ chối: "Không cần đâu ạ, các anh cứ làm đúng quy định là được."
"Khụ khụ, được rồi," Kiều Tri vẫn kiên cường mỉm cười, "Thế tối qua cậu bảo sẽ cân nhắc tham gia đại hội chiêu mộ, giờ nghĩ sao rồi?"
Nghe đến đây, Kỷ Tự Doãn cũng tò mò.
Đôi mắt đen của Tịch Triệu khẽ tối đi, khó nhận ra.
Tối qua, trước khi nhận tin cầu cứu của Nghiêm Lạc Lạc, Tịch Triệu còn đồng ý kết bạn với một người – trưởng ban Kỷ luật Kiều Tri, kẻ ra sức giới thiệu hội học sinh.
Đây là thử nghiệm.
Theo nguyên tác, hôm nay Kỷ Tự Doãn ghi điểm bên omega, ấn tượng với biểu hiện của thụ chính, sau đó xảy ra cảnh thụ chính bị lạc trong rừng, công ba nhiệt tình giải cứu.
Nhưng khi Kiều Tri đến mời anh, và Tịch Triệu phát hiện Kiều Tri thân thiết với Kỷ Tự Doãn, anh nảy ra một ý tưởng: Đây là thế giới thật, vậy nếu hợp logic, số phận các nhân vật khác có thể thay đổi triệt để không?
Nên Tịch Triệu chấp nhận lời mời của Kiều Tri, nói sẽ cân nhắc tham gia đại hội chiêu mộ. Quả nhiên hôm nay, Kiều Tri kéo Kỷ Tự Doãn đến khu alpha ghi điểm.
Tịch Triệu: "Nếu việc học không bận, em sẽ tham gia dự tuyển hội học sinh."
Kiều Tri thở phào, Kỷ Tự Doãn giải thích thêm: "Từ khối năm đến học kỳ một khối sáu, Lịch Tư Khắc Lâm dành nhiều thời gian cho hoạt động đoàn thể, cậu không cần quá lo. Chúng tôi tìm người kế nhiệm sớm là để có thời gian hướng dẫn các em khóa dưới làm quen công việc của hội."
Tịch Triệu cười, không nói gì.
Trong 'Phần Tâm Truy Ái', Kỷ Tự Doãn thích thụ chính, bất chấp phản đối của các thành viên khác, muốn đào tạo cậu ta thành chủ tịch omega đầu tiên trong lịch sử Lịch Tư Khắc Lâm. Nhưng ngay trước khi tỏ tình, công chính xuất hiện, đá bay Kỷ Tự Doãn, trở thành chủ tịch mới. Nửa sau là cuộc "đại chiến máu chó" giữa công chính và phản diện xoay quanh thụ chính. Kỷ Tự Doãn, "công phụ số ba dịu dàng", cuối cùng mất trắng cả tình lẫn quyền, uể oải bỏ học ra nước ngoài.
Giờ công ba và thụ chính không gặp, Tịch Triệu tò mò liệu chủ tịch Kỷ có đi theo kết cục bi thảm ban đầu không.
Nhớ "cốt truyện thụ chính" từng lờ mờ ứng nghiệm trên mình, đôi mắt đen của Tịch Triệu lạnh đi.
Tịch Triệu muốn thoát số phận "pháo hôi" nguyên tác, nhưng không có nghĩa là anh muốn thay chính thụ đi hết các tình tiết chính, trở thành kẻ "vạn người mê". Một chương trình có quá nhiều lỗi, cả hệ thống sẽ sụp đổ. Tương tự, nếu số phận mọi nhân vật quan trọng đều thay đổi, "bàn tay định mệnh" kia còn cách nào kéo về "cốt truyện đã định" hay không?
Đã ép anh làm quân cờ, Tịch Triệu cười lạnh, thì đừng trách anh lật cả bàn cờ.
Những ký ức không vui thoáng qua, nhưng vẻ mặt Tịch Triệu quá lạnh nhạt, hai người đàn anh Hội Học sinh không hề nhận ra. Sau khi giới thiệu thêm về hội, Kỷ Tự Doãn và Kiều Tri chào tạm biệt rời đi.
Nắng hè gay gắt, tiếng ve kêu rộn ràng.
Tịch Triệu tựa cây nhắm mắt nghỉ, hơi thở nhẹ đến mức gần hòa vào bóng cây, kể cả khi mở miệng cũng chẳng chút dao động:
"Cất vào đi." Giọng điệu bình thản nhưng không cho phép cãi lại.
Lộ Kiêu đang lén lút áp sát, định lấy chai nước đá kề vào gáy Tịch Triệu để dọa người ta: ...
"Khụ khụ," kế hoạch phá bĩnh thất bại, bạn học Lộ nhanh chóng đổi giọng, ra vẻ "bạn thân ân cần": "Trời nóng thế này, uống nước không? Tao chạy xa tít mua nước đá cho mày đấy!"
Mở mắt, Tịch Triệu nhìn nụ cười "nhiệt tình chân thành" của thiếu niên tóc nâu. Một giây, hai giây, cho đến khi ánh mắt Lộ Kiêu ngày càng chột dạ.
Bất chợt cong môi, anh nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Trời nóng thế này, hay tối nay chúng ta bắt đầu học kèm luôn nhé."
"Hả?!" Lộ Kiêu sốc.
Tối nay bắt đầu luôn?!
Hành động nhanh như chớp thế sao?!
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com