Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Hài kịch nhân gian

Ra khỏi ký túc xá cách ly alpha đã là ba ngày sau. Lúc rời đi, người quản lý đưa anh một vòng tay cao su làm kỷ niệm, trên đó khắc "Đừng tùy tiện thả tin tức tố với bạn học", ông còn bảo đến lúc tốt nghiệp gom đủ mười cái vòng này có thể đổi "quà lưu niệm". Dù ký túc xá cách ly Lịch Tư Khắc Lâm môi trường rất tốt, nhưng Tịch Triệu không mặn mà "vinh dự" này lắm.

Trước khi chia tay, người quản lý còn tặng thêm nụ cười thâm sâu "chúng ta sẽ còn gặp lại", như thể đã nhìn thấu mọi sự đời.

...

Mang theo những thông tin đã sắp xếp trong đầu, Tịch Triệu bước trở lại thế giới ồn ào. Anh đã chấp nhận sự thật mình xuyên không vào trong sách. Đã đến rồi thì biết sao, đành phải sống tiếp thôi. Biết đâu một ngày nào đó đang đi đường thì lại có thể xuyên trở về.

Chỉ là... khi nhớ lại bản luận văn cả vạn chữ đã viết đến phần cảm ơn trong máy tính, Tịch Triệu vẫn có xúc động muốn nhảy lầu từ ban công...

Thế là thành công cốc.

Bầu không khí còn vương chút tử khí khi anh trở lại lớp học đúng giờ tan học. Qua ô cửa kính lớn, những đóa hoa rực rỡ nở bừng sắc màu tuổi trẻ. Ánh nắng lấp lánh như rải vàng trên từng ô cửa, mỗi ô là một kiểu vui vẻ riêng biệt.

Cho đến khi Tịch Triệu bước qua ngưỡng cửa.

Thường thì trong những tình huống thế này, tiếng trò chuyện rôm rả sẽ đột ngột im bặt. Nếu có đứa nghịch ngợm nào đó, chắc chắn sẽ làm mặt quỷ rồi thét lên: "Im lặng vì vừa có thứ bẩn thỉu bước vào đấy!"

Dù không đến mức im lặng hoàn toàn, nhưng tiếng cười rõ ràng đã nhỏ đi đáng kể. Thằng con trai đang múa máy quay cuồng ở hàng trước bỗng tiu nghỉu, từ dáng vẻ người vượn lập tức tiến hóa trở lại thành người. Mấy cô nàng đang tụm lại bàn phim truyền hình vội rụt cổ, xích lại gần nhau hơn. 

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp diễn, chỉ là có những ánh mắt tò mò cứ len lén xuyên qua kẽ hở câu chuyện, dõi theo bóng dáng thiếu niên như bị mây đen vây phủ kia.

Đó là sự hiếu kỳ và dò xét của đám đông đối với kẻ khác loài - không hẳn là ác ý, nhưng khi tụ lại thì vô tình thành lệnh phong tỏa.

Băng qua "lằn ranh ánh mắt", Tịch Triệu nghĩ: Ồ, "mình" cũng nổi tiếng phết, các bạn học chu đáo "cách ly", vừa hay tặng "mình" một môi trường nghỉ dưỡng yên tĩnh.

Chỗ ngồi cuối lớp của anh sau ba ngày vắng mặt đã biến thành bãi rác mini. Mấy đứa ngồi gần vội lao tới thu dọn đồ đạc của mình.

"Xin lỗi xin lỗi, tui dọn ngay đây..."

"Hahaha, ngại quá, chỉ mượn để tạm thôi..."

Cẩn thận từng li từng tí, như thể Tịch Triệu sắp nhấc ghế đập vỡ đầu bọn chúng tới nơi.

Tịch Triệu chẳng nói gì, mặc kệ bọn họ diễn màn "vượt chiến trường". Vừa ngồi xuống, một nữ sinh beta mang vẻ lo lắng đã xuất hiện trước mặt. Mắt anh lướt qua bảng tên "Lớp G - Trì Nam Tuyết" trên ngực áo, nghĩ một lúc mới nhớ ra đây là lớp trưởng.

"Tịch Triệu, đây, đây là vở ghi chép và bài tập mấy ngày cậu vắng mặt. Thầy dặn nên nộp đủ vào cuối tuần..."

Giọng vốn nhỏ càng nhỏ dần như muỗi kêu. Thấy Tịch Triệu nhận vở gật đầu cảm ơn, cô nàng đến cả câu "không có gì" cũng quên đáp mà chuồn lẹ.

Là beta, cô và bạn bè xung quanh đều là beta, có lẽ không biết thính giác alpha nhạy bén đến mức nào. Tưởng hạ giọng là xong, nào ngờ những lời thì thầm đều lọt vào tai Tịch Triệu.

"Sợ chết tui... vừa nãy cậu ta cảm ơn tui luôn..."

"Vỗ vỗ nè, đừng sợ đừng sợ...Ủa, sao nghe đồn là nó 'chỗ này' có vấn đề nên về nhà rồi mà...?"

"Ngây thơ quá... 'chỗ đó' có vấn đề mà vào được Lịch Tư Khắc Lâm, nhà nó chắc chắn không đơn giản..."

"Trời ơi, đừng nói nữa, lỡ nó nghe được thì chết..."

"Mới vị thành niên mà tâm thần có vấn đề rồi... buff chồng đầy luôn..."

...

Tiếng xì xào im bặt khi chuông vào học vang lên. Giáo viên chủ nhiệm kẹp xấp bài kiểm tra bước vào, theo thói quen quét mắt qua lớp, dừng chút nơi Tịch Triệu nhưng không nói gì thêm, chỉ hắng giọng bắt đầu màn càm ràm quen thuộc.

"Các em lên cấp ba phải thay đổi tư duy học tập đi! Giữ mãi lối sống trẻ con như cấp hai thì sau này có mà thiệt thân. Điểm thi tháng vừa rồi tệ cỡ nào chắc các em tự biết. Đừng tưởng lớp G là không cần học hành gì! Quên kỳ thi phân lớp cuối kỳ rồi sao? Còn muốn lên lớp trên nữa không..."

Nghe một lúc, Tịch Triệu chợt nhận ra dù ở thế giới nào, "nghệ thuật giáo dục" của thầy cô cũng đồng bộ đến kỳ lạ. Anh thu hồi sự chú ý, thò tay vào ngăn bàn mò mẫm, ngoài đống bài kiểm tra sách vở còn lôi ra một miếng kim loại nhỏ - bảng tên học sinh khắc dòng chữ "Lớp G - Tịch Triệu".

Lịch Tư Khắc Lâm mỗi năm tuyển ít, áp dụng chế độ 'phân lớp theo điểm số' nghiêm ngặt. Mỗi khối từ A đến G có bảy lớp, từ năm bốn, học sinh cuối mỗi năm học phải thi phân lớp lớn. Điểm rèn luyện thường ngày và điểm thi được tính theo trọng số, xếp từ cao xuống thấp vào lớp A đến G.

Chẳng nghi ngờ gì, học sinh lớp A là thiên tài trong thiên tài, được hưởng tài nguyên giáo dục và tiện nghi sống tốt nhất Lịch Tư Khắc Lâm, nhưng cũng chịu áp lực bị lớp khác công kích—tất cả đều muốn vào lớp A, nhưng cũng không ít kẻ muốn rời đi.

Ngược lại, lớp G là cực kia, đám bỏ ra tiền khủng hay nhờ quan hệ đều tụ tập ở đây, không đến nỗi ăn chơi trác táng vì quy định trường nghiêm khắc, nhưng "tham vọng" thì thật sự chẳng có bao nhiêu, vì nhà họ đã lo sẵn đường lùi.

Trong tình huống này, Lịch Tư Khắc Lâm đưa ra mục tiêu và tài nguyên, chúng có thể thử nỗ lực phấn đấu, nhưng thấy mệt quá thì lại nằm dài. Thống kê qua các năm cho thấy lớp G luôn ít biến động nhất về thành viên. So với lớp A luôn chìm trong cạnh tranh khốc liệt, đây đúng là viện dưỡng lão sớm.

Mà nguyên chủ, từ khi "chế độ phân lớp" năm bốn bắt đầu, luôn cắm rễ ở lớp G.

Tịch Triệu lật đống bài kiểm tra, chẳng tờ nào làm đầy đủ, điểm số thì cảm động lòng người. Theo ký ức tiếp nhận được, nhiều bài nguyên chủ không phải không biết làm, nhưng cứ đặt bút xuống là lòng bỗng dấy lên nỗi lo vô cớ, cuối cùng nét chữ đứt quãng rồi bỏ dở.

Lật đến tờ cuối, ngón tay anh khựng lại, ánh mắt dừng nơi bức vẽ nhỏ trong khoảng trắng bài kiểm tra.

Một khung cửa sổ với cây trụi lá bên ngoài. Nét vẽ mờ nhạt, có chỗ mảnh mai đến khó thấy, như tơ nhện lơ lửng giữa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt phựt.

Có luồng gió lướt qua tai, Tịch Triệu như cảm giác gì đó, quay đầu nhìn ra ngoài, vừa lúc gió rừng thổi qua, lay động những cành cây. Mùa hè rực rỡ lá xanh um, nắng gắt rải xuống những chiếc lá thẫm màu, bỗng lóe lên vạn điểm vàng rực rỡ.

Gió cuốn theo hơi nóng, thổi vào phòng làm tung bay tóc mai anh. Trong tầm nhìn nóng đến méo mó, anh cuối cùng thực sự hóa thành thiếu niên từng ngồi đây, rõ ràng trước mắt sức sống tràn đầy, nhưng khi đặt bút chỉ còn lại vài chiếc lá trơ trụi đến thảm hại, rồi trong tiếng xì xào bên tai và tiếng ve kêu ầm ĩ ngoài cửa, anh chậm rãi vò nát bài kiểm tra.

Bạn học Tịch Triệu à...

Anh vuốt góc giấy cuộn tròn, giọng khó thấu: "Cậu cô đơn lắm sao..."

Sột soạt—

Tiếng giấy cắt không khí vang lên bên đầu. Tịch Triệu ngẩng lên, mới nhận ra sắp có bài kiểm tra nhỏ trong lớp. Đứa con trai hàng trước được giao nhiệm vụ phát đề kiểm tra, miệng hơi há ra, rõ ràng đã nghe thấy anh nói thầm.

Nghĩ một lúc, Tịch Triệu nhận bài, đột nhiên khóe miệng cong lên nụ cười u ám.

Gương mặt thằng nhóc dần hiện rõ vẻ kinh hãi.

Không ngoài dự đoán, tối nay bạn học này chắc chắn mơ thấy ác mộng.

...

Trước khi tan học, Tịch Triệu theo trình độ nguyên chủ điền xong bài kiểm tra. Thế giới này giống y hệt thế giới cũ của anh, trừ nội dung ABO sáu giới tính, kiến thức cơ bản và hệ thống chương trình học không khác nhiều. Giáo viên chủ nhiệm dạy tiếng Anh, đối với Tịch Triệu sắp học thạc sĩ Y khoa thì không là vấn đề gì.

Cái đau đầu là môn Sinh học.

Có trời mới biết Tịch Triệu lật sách Sinh học, thấy chữ "di truyền gen ABO" thì đã phải im lặng bao lâu. Trước kia chỉ có hai giới tính, học di truyền biến dị đã bị con ruồi giấm chết tiệt hành đến phát điên, tối mơ cũng hét "hoa đậu Hà Lan tỉ lệ 9:3:3:1". Giờ có đến sáu giới, anh không dám tưởng tượng việc tính xác suất ai trong gia đình ABO mắc "bệnh mù màu đỏ xanh" sẽ kinh khủng đến mức nào.

Các nhà sinh học ABO quả thực là đấng toàn năng.

Nộp bài kiểm tra cho tên nhóc hàng trước, đứa xui xẻo này không biết não bổ gì, tay run như Parkinson, khó khăn lắm mới qua được buổi sáng, chuông báo vừa vang là lập tức lao ra khỏi ghế, khi đi còn suýt va ngón chân.

Tịch Triệu thấy hơi buồn, sao chẳng có tí hài hước nào thế?

Giờ nghỉ trưa ở Lịch Tư Khắc Lâm khá dư dả, ai không muốn ở lại lớp có thể về ký túc xá ngủ trưa. Chớp mắt lớp G đã vắng tanh. Tịch Triệu định nhân lúc vắng người đi dạo quanh tòa nhà, nhưng vừa ra khỏi lớp đã nghe tiếng gọi từ xa: "Tịch Triệu, Tần ca bảo tôi gọi cậu qua ăn trưa cùng, cậu ấy đặt đồ ăn ngoài rồi."

Tần Văn Châu?

Tịch Triệu khựng bước, trong chớp mắt đổi kế hoạch, đi về phía đó.

Giữa trưa nắng gắt, nụ cười khó đoán lướt qua trong ánh sáng loang lổ.

...

Tần Văn Châu ở lớp C, thuộc "đội học bá", từ lớp G đi qua, càng gần lớp ở đầu bảng, học sinh ở lại lớp trong giờ trưa càng đông, không cần thầy cô giám sát cũng tự giác lôi bài kiểm tra ra, rõ ràng đang chuẩn bị cho kỳ thi phân lớp lớn sắp tới.

Chênh một điểm, có thể là khoảng cách trời vực giữa hai lớp.

Tịch Triệu liếc qua rồi thu mắt. Người vừa gọi anh đã biến mất. Khi bảng "Khối Năm Lớp C" hiện ra, trong lớp vang lên tiếng cười.

Người gần cửa liếc thấy Tịch Triệu, lập tức cao giọng: "Ô, Tần ca, cái đuôi lớp G của cậu lại tìm tới kìa."

Alpha được đám đông vây quanh cười khẽ, giữa lông mày lộ chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn cười ôn hòa: "Nói gì thế, đừng đặt biệt danh lung tung cho bạn học chứ."

Chuỗi hành động mượt mà, thể hiện đầy đủ tâm lý "dù bị bám đúng là hơi phiền thật, nhưng ai bảo tôi là người tốt lại có giáo dưỡng chứ".

Chỉ vài giây, không ít học sinh lớp C đã nhìn Tịch Triệu với ánh mắt khinh miệt.

Tịch Triệu thật muốn trao giải Oscar cho Tần Văn Châu, khứa này mới đáng xuyên không nhất, vào cung đấu chắc sống đến tập cuối.

Rõ ràng lần nào cũng là gã gọi nguyên chủ qua, nhưng không bao giờ giải thích, cố ý để học sinh khác hiểu lầm nguyên chủ tự bám gã, cuối cùng trong mắt người ngoài, cậu ta chỉ là thằng chót bảng lớp G, ngày ngày liếm gót 'học bá' lớp C.

Dĩ nhiên, người ngoài cũng đâu biết rằng, mỗi lần Tần Văn Châu mời chúng ăn hay đi chơi, người trả tiền thật sự là nguyên chủ, chắc hẳn lần này cũng không ngoại lệ.

Hai chữ "bạn bè" đắt đỏ thật.

Tịch Triệu đi qua, chẳng ai cản.

Học sinh "giỏi" lớp C không như trên phim, cố tình hắt canh lên người hay thò chân ngáng đường. Chúng chỉ lịch sự tao nhã ngồi đó, dùng ánh mắt, biểu cảm chế giễu tinh vi, dùng tiếng cười khẩy như vô tình khi trò chuyện với bạn, dựng lên bức tường vô hình.

Xung quanh tối sầm, chỉ còn những đôi mắt giễu cợt, khi to khi nhỏ, lòng trắng lóe tia sáng ma quái, đồng tử châm biếm long lên sòng sọc, dày đặc chồng chất thành mảng.

Tịch Triệu nghĩ lúc này nên có nhạc nền - piano chẳng hạn, vài đoạn dạo đầu cổ điển du dương, rồi một chuỗi nốt vui tươi, ngón tay lướt phím điêu luyện như cánh bướm.

Vị 'học bá' phong độ bước theo điệu nhạc đến trước kẻ đáng thương, hào sảng vươn tay: "Hôm nay tôi đặt sushi ngoài trường rồi, Tịch Triệu cậu chưa ăn trưa đúng không, cùng đi nào."

Thật bi ai mà vĩ đại làm sao.

Đôi mắt đen liếc nụ cười chân thành trên mặt đối phương, đúng lúc tiếng piano ngừng, chen vào một nhịp trống nặng nề—

Bùm!

Anh cũng nặng nề đấm thẳng vào gò má nhô cao kia.

Thật tao nhã mà khéo léo làm sao.

Tĩnh lặng đáng sợ như cái chết.

...

Nếu Tịch Triệu là người quay cảnh này, anh nhất định sẽ dùng chế độ slow-motion, thêm bộ lọc ánh sáng dịu nhẹ—

Cơ thể bất ngờ ngã ngửa, máu mũi phun mờ mờ; đàn em bên cạnh từ ngỡ ngàng đến kinh hoàng, vung tay chân định đỡ; bạn học A đang che mặt trò chuyện, nụ cười liền cứng đờ, trông méo mó đến dị thường; bạn học B thì trợn mắt khó tin, đưa tay che miệng đầy kinh hãi; còn bạn học C ôm đầu loạn xạ, sắp bật ra tiếng thét chói tai.

À, đừng quên nhạc nền, saxophone và violin là cặp đôi hoàn hảo, thêm chút giọng ca, càng tăng thêm không khí thiêng liêng.

Slow-motion kết thúc, chuyển sang nhịp trống sôi động, chũm chọe theo nhịp chân tay vang đều đặn. Tịch Triệu túm lấy cổ áo vốn ngay ngắn của người trước mắt, đấm thêm phát nữa vào má trái Tần Văn Châu, buông tay, rồi để giữ sắc tím đối xứng, lại bổ sung một cú vào má phải.

Tiếng thét kinh hoàng vang lên, Tần Văn Châu như cá chết đâm sầm vào thùng rác góc lớp, giấy vụn bay tứ tung, cả người co giật không ngừng.

Gần đó, một alpha thân với Tần Văn Châu đầu óc mụ mị, định thả tin tức tố tấn công thiếu niên gầy gò kia, nhưng đối phương như dự đoán trước, nắm ghế kéo ngược, khiến alpha lập tức ngã nhào cùng ghế.

Chưa kịp bò dậy, đôi mắt đen thẳm như đã khóa chặt tâm hồn, cổ alpha nhói đau, Tịch Triệu chẳng biết từ đâu rút ống thuốc ức chế đâm vào, tin tức tố hung bạo bị ép trở lại mạch máu và tuyến thể, khiến alpha suýt phun máu.

Đột nhiên, hắn ta bàng hoàng nhận ra—thằng nhóc lớp G làm loạt hành động này mà mặt chẳng chút biểu cảm, bình tĩnh đến mức gần như chán đời, cứ như chỉ đang diễn một vở kịch câm chán ngắt.

Trong tích tắc, tên alpha ấy cảm giác thứ đâm vào cổ mình không phải ống thuốc, mà là lưỡi dao lạnh buốt.

Đối phương còn thuận miệng bảo: "Nhớ đền tôi ống thuốc ức chế."

Giọng điệu bình thản đến tột cùng.

Mơ hồ, alpha nhớ ra tin đồn.

...Thằng lớp G, tên Tịch Triệu...

Tâm thần...

Hình như hơi bất thường...

Da đầu tê dại, cơn ớn lạnh kinh dị kèm theo sự hoang đường siết chặt cổ họng hắn.

...

...

Nhạc tan, tiếng ồn ã của nhân gian lại nổi lên.

"Tần ca! Tần ca tỉnh lại đi!!!"

"Cứu với! Mau gọi thầy! Ai đi gọi thầy đi chứ?!"

"Phòng y tế! Đưa cậu ấy đi phòng y tế!"

...

Ngoài tiếng hét thất thanh, còn có nhiều người lùi xa Tịch Triệu, mặt ai nấy đều đầy hoảng loạn sợ hãi. Khi đôi mắt đen quét qua, họ còn vô thức rụt cổ, môi run rẩy, đâu còn tư thế ngạo mạn bất khả chiến bại khi nãy.

Chỉ vài phút, cái gọi là "vị thế vượt trội" đã đảo ngược hoàn toàn.

Nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, Tịch Triệu chỉ muốn huýt sáo.

Nhìn xem~

Một vở hài kịch nhân gian đẹp đẽ làm sao.

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com