Chương 81: Mời bạn bè đến nhà làm khách
Editor: Gianghi
Greden Stark đang nhét vạt áo sơ mi trắng vào trong quần, anh ấy cố hóp bụng trước gương để trông mình thon thả hơn một chút. Vốn dĩ từ nhỏ đã vai u thịt bắp, trắng trẻo mập mạp, anh ấy cũng chỉ có vài khoảnh khắc thoáng qua nghĩ đến việc tập thể dục giảm cân và ăn kiêng, một lần là vào lễ tốt nghiệp trung học, một lần là khi đi gặp đối tượng kết hôn, và hiện tại.
Nhưng một thân thịt mỡ đâu phải cứ hóp bụng là có thể giảm đi được, gầy thật sự khó quá đi!!!
Hóp bụng dễ gây khó thở, Greden nhanh chóng từ bỏ ý định này, nới lỏng thắt lưng để lớp mỡ bụng run rẩy của mình được thoải mái hơn một chút, vỗ vỗ bụng, anh cười nói với Hermann: "Cụ cố Antonio là một người mập mạp, ông ấy không truyền lại gen thông minh, nhưng gen mập lại ngoan cố lưu truyền từ đời này sang đời khác trong con cháu."
Bảo Bảo đang ngồi trên thảm chơi xếp gỗ hắt hơi một cái, hoàn toàn không để tâm mà quệt mũi bằng mu bàn tay, rồi lại tiếp tục cúi đầu mày mò. Những khối gỗ bình thường nhất dưới bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của cậu bé đã hiện ra hình dáng của một tòa lâu đài nhỏ. Cậu bé chưa đầy hai tuổi nhưng đã thể hiện sự thông minh vượt trội hơn cả cha mẹ mình, chỉ số IQ cao ngất ngưởng, gen thông minh của tổ tiên Antonio Stark chắc chắn đã được thể hiện ở cậu bé. Đồng thời, gen béo cũng ngoan cố hiện rõ, bẩm sinh đã mập cộng với khẩu vị tốt sau này, thật sự rất khó để trở nên thon thả. Hermann lấy một tờ khăn ướt lau mũi và tay cho con trai, rồi lấy ra một viên thuốc màu cam giống như kẹo cho cậu bé ăn. Chất lượng không khí ở Thủ đô không tốt bằng quê nhà, đường hô hấp của cậu bé nhạy cảm, sau khi đến đây thỉnh thoảng lại hắt hơi, chỉ có thể uống một ít thuốc để giảm bớt triệu chứng.
Không nhận được phản hồi nào, Greden tự mình nói tiếp: "Thân hình này của anh, thật sự là uống nước cũng mập, haiz." Anh liên tục ngắm nghía thân hình mình trước gương, có chút bất lực, lại có chút không quan tâm.
Hermann đảo mắt: "Anh không phải uống nước cũng mập, mà là ăn bánh sô cô la, bít tết, pizza, sườn xào chua ngọt, giò heo, thịt kho Đông Pha, cơm gà cà ri... mới mập lên đó."
"He he." Greden xoa tay, cười ngượng ngùng, anh nhìn khuôn mặt trắng trẻo hồng hào của vợ mình, trông ngon miệng và đáng yêu như một quả đào chín mọng. Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Hermann là một chàng trai gầy gò cao 1m77, chỉ nặng 60 cân, sau vài năm kết hôn, Hermann đã mắc chứng "béo vì hạnh phúc" và đã vượt quá 100 cân, "Lỗi anh lỗi anh."
"Đương nhiên là lỗi của anh!" Greden có món gì ngon cũng đều mang về cho vợ một phần, là một người đánh giá ẩm thực trên mạng, cậu chưa bao giờ thiếu đồ ăn bên cạnh, cân nặng hiện tại cũng có mối quan hệ mật thiết với công việc, có thể coi là tai nạn nghề nghiệp. Dưới sự "vỗ béo" của anh, Hermann muốn không mập cũng khó.
"Ừm ừm, lỗi của cha!" Bảo Bảo gật đầu, cậu bé đứng về phía ba mình, mặc dù cái đầu nhỏ không hiểu hai người cha đang nói gì.
Greden cho robot dọn dẹp lui ra, bảo robot mang gương đi, anh bước ra ngoài hai bước, dạng chân ra, có chút không linh hoạt mà cúi xuống, đưa tay xoa đầu con trai: "Lỗi cha mang quá nhiều đồ ăn về nhà, sau này chỉ cho ba con ăn, không cho con nữa."
"Ồ." Bảo Bảo bị đồ chơi thu hút, hoàn toàn không để ý cha đang nói gì.
Greden đứng dậy, có chút lo lắng nhìn vợ đã mặc đồ xong trước mình: "Chúng ta mang một chai rượu vang đỏ, hai hộp bánh ngọt qua, có phải là quá thất lễ không? Hình như không được sang trọng cho lắm." Bàn tay to dày gãi đầu, Greden suy nghĩ xem còn có thể mang gì qua nữa, lần đầu tiên đến thăm một gia đình có địa vị cao như vậy, anh không có nhiều kinh nghiệm.
Hermann khẽ nhíu mày, cậu nói: "Em nghĩ những thứ này đủ rồi, lát nữa ra khỏi khách sạn chúng ta mua thêm một lẵng hoa lớn."
"Hửm?"
"Đó là phủ tướng quân, anh nghĩ tướng quân sẽ thiếu thốn thứ gì sao? Lần đầu đến thăm, món quà mang theo tấm lòng của chúng ta chính là thành ý lớn nhất, tặng những món đồ đắt tiền em nghĩ Al... tướng quân ngược lại sẽ không thích đâu." Hermann suýt nữa gọi tên Alston theo thói quen, khi họ đi du lịch không có sự phân biệt cao thấp về thân phận, có thể gọi tên tùy ý, họ vẫn luôn nghĩ Alston đi du lịch cùng mình chỉ là trùng tên với thượng tướng của đế quốc, hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Alston khi cởi bỏ bộ quân phục hoàn toàn khác với vị tướng quân lạnh lùng, cứng nhắc trên tin tức, rất khó để những người chậm chạp có thể liên tưởng hai người với nhau. Vừa hay, vợ chồng nhà Stark lại thuộc tuýp người chậm chạp, thần kinh thô. Mãi cho đến khi Ryan bị tấn công, Alston công bố với bên ngoài rằng mình đã kết hôn, và cuộc hôn nhân của anh với Ryan gây xôn xao trên mạng, vợ chồng nhà Stark mới thực sự nhận ra người bạn mà họ quen trong chuyến du lịch lợi hại đến mức nào.
Greden bừng tỉnh ngộ: "Vợ nói đúng, tướng quân sao có thể thiếu thốn thứ gì, chúng ta đến thăm mang theo tấm lòng là được rồi. Mà, lần này mạo hiểm đến Thủ đô, còn đề xuất lật lại vụ án cho tổ tiên, Hermann, thật sự cảm ơn em, cảm ơn em đã ủng hộ anh."
"Chúng ta là vợ chồng, nếu anh có chuyện gì, em phải làm sao." Hermann đứng dậy, mí mắt cụp xuống che đi hết những lo lắng, hoảng sợ, oán trách trong mắt, chuyện đã rồi, không còn gì phải day dứt nữa, cậu chân thành nói: "Em không ủng hộ anh, thì ai ủng hộ anh đây."
"Cha."
Greden và Hermann đồng thời cúi đầu, thấy con trai mũm mĩm vịn vào chân Hermann đứng dậy, cậu bé ngẩng đầu nhìn hai người cha, vỗ ngực nói: "Con." Cậu bé cũng không hiểu ủng hộ hay không ủng hộ, chỉ nghĩ là nên góp vui.
Greden cười ha hả: "Đúng, còn có con ủng hộ cha nữa."
Greden Stark không chỉ khởi kiện cựu thủ tướng Gustav, để lật lại vụ án cho cụ cố của mình, anh đã trực tiếp nhắm vào gia tộc Gustav. Vì vụ "Bọ Sao", toàn bộ đế quốc đều đổ dồn sự chú ý vào Thủ đô, vào phiên tòa xét xử cựu thủ tướng, lúc này Greden xuất hiện, đề xuất lật lại vụ án của anh hoàn toàn không thể lặng lẽ bị che đậy. Có thể nói, ngay khi đề xuất lật lại vụ án được đưa ra, nó đã gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi trong xã hội, dưới áp lực của dư luận, chính phủ lâm thời hoàn toàn không thể phớt lờ vụ án này, vì vậy đã thành lập một tổ chuyên án, điều động nhân viên từ các cơ quan công tố, kiểm sát, tư pháp để chuyên xử lý vụ việc này.
Đương nhiên, để thúc đẩy được việc này, có nhiều bàn tay đã nhúng vào từ phía sau.
Dưới sự giám sát của dư luận, "sự kiện lật lại vụ án Stark" phải cho công chúng một lời giải thích hợp lý. Bất kể mục đích của những người đứng sau là gì, họ đều đã trực tiếp hoặc gián tiếp giúp Alston đạt được mục đích của mình, lật lại vụ án trốn thuế 700 năm trước của Antonio, những chuyện khác còn xa sao?
Biệt thự Dalton, hôm nay là ngày nghỉ, để tiếp khách, Ryan và Alston đều ở nhà không ra ngoài. Trong khu vườn nhỏ, trên mặt đất trải một tấm thảm dày, trên thảm có một em bé đang khua tay múa chân.
Đoàn Đoàn hôm nay cũng là một đứa trẻ không chịu ở trong nhà sau khi thức dậy.
Cỏ trồng trên đất mềm mại và dày, người làm vườn cắt tỉa rất bằng phẳng, sẽ không có những viên đá nhỏ ẩn trong cỏ làm đau cơ thể mềm mại của bé. Thảm cỏ được dành riêng cho Đoàn Đoàn, cỏ được trồng đặc biệt, hoa xung quanh cũng được di chuyển đến, để che nắng, bên cạnh có một cây cao 10 mét, không có mùi hăng, lá cây mỏng che ánh sáng, được mua về trồng riêng. Ánh nắng xuyên qua lá cây, tạo thành những đốm sáng li ti trên mặt đất, gió thổi qua lá, xào xạc, những đốm sáng di chuyển theo, đó là cảnh tượng mà Đoàn Đoàn thích nhất, cậu bé sẽ dùng tay nhỏ của mình để bắt lấy, cố gắng bắt lấy những "ngôi sao".
Alston ngồi xếp bằng bên cạnh đầu Đoàn Đoàn, vừa đọc sách vừa thỉnh thoảng liếc nhìn con, đưa tay ra trêu chọc con, véo bàn tay nhỏ mềm mại của Đoàn Đoàn, sờ đôi chân nhỏ đáng yêu của cậu bé, còn chấm vào chóp mũi tròn trịa của cậu bé, nhẹ nhàng chọc vào đôi má mũm mĩm, ngay cả đôi tai nhỏ cũng không muốn bỏ qua, chạm vào hai cái rồi thu tay lại. Đôi khi Đoàn Đoàn bị chạm vào không vui, sẽ bĩu môi muốn khóc, Alston giống như một đứa trẻ làm sai, vội vàng nhìn trái nhìn phải, sợ quản gia Balls đứng bên cạnh sẽ nhìn mình với ánh mắt không tán thành. Phát hiện Balls không nhìn mình, Alston lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, anh vội vàng vỗ nhẹ lên người Đoàn Đoàn, dỗ dành bằng giọng nói dịu dàng: "Đoàn Đoàn không khóc, không khóc."
Đoàn Đoàn hoàn toàn không so đo với ba, ba dỗ hai câu là nín khóc ngay. Cậu bé đưa tay nhỏ về phía ba, bàn tay nhỏ mềm mại nắm thành một nắm đấm rất không đúng quy cách, "A a~"
Alston phối hợp nhận lấy, mỉm cười nói: "Cảm ơn Đoàn Đoàn."
Lúc này, Đoàn Đoàn thường sẽ cười vui vẻ, cậu bé đã tặng "ngôi sao nhỏ" mà mình bắt được cho ba rồi đó.
Nằm nhiều không thoải mái, Đoàn Đoàn sẽ lắc lư người qua lại, cậu bé còn quá nhỏ, chưa thể kiểm soát được cơ thể của mình, đang dần dần học cách lật, cách nằm sấp, cách dùng chiếc cổ mềm mại của mình để chống đỡ cái đầu nhỏ. "A a" phản đối hai tiếng, Đoàn Đoàn sẽ được ba bế lên, thân hình nhỏ bé dựa vào ba để ngồi dậy, tầm nhìn lập tức khác hẳn, cậu bé "Ồ" một tiếng, miệng thành hình chữ "o" nhỏ, như thể đôi mắt nhỏ thật sự có thể nhìn rõ rất nhiều thứ. Alston khẽ cười, anh ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy Ryan ném một chiếc đĩa bay lên trời, Đại Phúc đang đứng bên chân Ryan liền lập tức dang rộng đôi cánh, chạy nhanh về phía trước. Nhờ lực chạy, nó vỗ cánh, chỉ trong vài hơi thở, Đại Phúc đã bay lên, lao như tên bắn đến bên cạnh chiếc đĩa bay. Mở miệng ra ngoạm lấy chiếc đĩa bay, đạp hai chân trên không trung để phanh lại rồi quay đầu lao xuống phía Ryan.
Đợi đến khi đưa chiếc đĩa bay đến tay Ryan, Đại Phúc vẫn đang bay trên không trung chưa hạ cánh, nó sẽ ưỡn ngực một cách tự hào, thể hiện sự kiêu hãnh và oai hùng của một vị vua thống trị cả mặt đất lẫn bầu trời trong tương lai.
Ryan: "Làm tốt lắm." Cậu không tiếc lời khen, Đại Phúc làm tốt, cậu còn thưởng cho nó một ít thịt khô đặc chế, trong thịt khô có thêm bột canxi, là một con sư thú griffin biến dị phản tổ, Đại Phúc trên con đường bổ sung canxi sẽ ngày càng đi xa hơn, tuyệt đối không dừng lại. Ném một miếng thịt khô lên, Đại Phúc đang bay trên không trung linh hoạt ngoạm lấy, nheo mắt tận hưởng vị ngon của thịt khô.
Nếu để người của Viện nghiên cứu cơ giáp đế quốc nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, vì biểu cảm nhân hóa trên khuôn mặt của Đại Phúc lúc này giống hệt như vẻ mặt của họ khi được Ryan khen ngợi. Ryan có một sức hút, người được cậu khen ngợi sẽ cảm nhận được niềm tự hào vì được coi trọng từ tận đáy lòng, sẽ rất mong chờ lần khen ngợi tiếp theo, và nỗ lực vì điều đó.
"Xem cha có lợi hại không."
Đoàn Đoàn chớp mắt, thực ra cậu bé không thể nhìn rõ nhiều thứ, quá xa, thị lực của cậu bé vẫn đang phát triển, cần có thời gian, nhưng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm, vẻ mặt tập trung đó như thể đang nói rằng mình đã nhìn thấy, và còn tự hào về tài năng thuần hóa thú của cha.
Giãy giụa trong lòng ba vài cái, Đoàn Đoàn không thích ở một tư thế quá lâu, cậu bé thích khám phá thế giới này. Alston đặt bé xuống, trong lòng chợt nảy ra một ý, khi đặt xuống, anh để Đoàn Đoàn nằm sấp, Đoàn Đoàn "A" một tiếng, cố gắng ngẩng đầu lên, cổ áo liền quần hơi trễ xuống, có thể nhìn thấy bộ ngực nhỏ mũm mĩm, hai tay cậu bé hơi chống lên, đầu ngẩng lên, ép ra một "rãnh ngực" đầy đặn. Đoàn Đoàn hừ một tiếng, hơi dùng sức, lật người lại, nằm ngửa nhìn ba.
Alston: "!!!"
Alston: "Ryan, Ryan, Ryan..."
Ryan vừa ném chiếc đĩa bay ra lập tức quay đầu lại, thấy Alston liên tục vẫy tay, trông rất phấn khích. Ryan lớn tiếng gọi: "Sao vậy?"
Alston nói: "Đoàn Đoàn biết lật rồi."
Ryan cũng phấn khích không kém: "!!!"
Cậu quả quyết quay người đi nhanh về phía Alston và Đoàn Đoàn, ba bước thành hai, gần như chỉ trong một hơi thở đã đến nơi. Balls người đứng bên cạnh cũng đang vui mừng cho Đoàn Đoàn, đồng tử co rút lại, ông lớn lên trong gia tộc Dalton, nhìn thấy lão tướng quân cùng tuổi với mình luyện tập như thế nào, nhìn thấy tướng quân từ một đứa trẻ ngây thơ trở thành một chiến binh xuất sắc như thế nào, biết một quân nhân hàng đầu nên như thế nào. Balls lần đầu tiên phát hiện, Ryan hóa ra lại lợi hại như vậy!
Ryan quỳ gối ngồi xuống thảm, nhìn Đoàn Đoàn giơ một chân lên, dễ dàng bị tay nhỏ bắt lấy, cậu bé cũng ngây ra một lúc, nắm lấy bàn chân như thể lần đầu tiên phát hiện ra mình có chúng. Thời gian nắm hơi ngắn, bàn chân nhỏ liền rơi xuống, Đoàn Đoàn phát huy tinh thần bất khuất kế thừa từ hai người cha, tay nhỏ cố gắng vươn tới, nhất định phải bắt lấy bàn chân nhỏ một lần nữa. Điều này làm hai người cha muốn xem cậu bé lật người sốt ruột không thôi, hai tay Ryan lơ lửng trên người con trai, muốn lật con trai lại, để cậu bé lật một lần nữa, nhưng thấy con trai đang mải mê bắt chân, làm phiền có vẻ không nhân đạo lắm, thật sự là sốt ruột đến mức gãi đầu gãi tai.
Phía sau cậu, Đại Phúc đã bắt được chiếc đĩa bay, thực hiện một cú "drift" hoàn hảo trên không trung rồi lao xuống như một quả đạn pháo, phong thái phóng khoáng mà vung đầu, ném chiếc đĩa bay về chỗ Ryan đang đứng... À không, phải nói là chỗ Ryan vừa mới đứng. Đại Phúc phát hiện Ryan đã biến mất. Ngẩng đầu nhìn quanh, nó tìm Ryan, liền ngậm chiếc đĩa bay đi đến bên cạnh Ryan sau khi hạ cánh, "Ngao ngao."
Ryan tiện tay xoa đầu Đại Phúc.
Đại Phúc: "Ngao ngao~" Phần thưởng đâu?
Thấy Ryan không để ý đến mình, Đại Phúc dùng cái đầu to của mình dụi vào Ryan, "Ngao ngao ngao!" Quên rồi sao? Ai cho! Phần thưởng, phần thưởng, thịt khô, thịt khô!!
Toàn bộ tâm trí đều dồn vào con trai, Ryan đâu biết được sự lo lắng trong lòng Đại Phúc, cậu và Alston nhìn nhau, quả quyết ra tay "lật" con trai lại. Bất ngờ "trời đất quay cuồng", Đoàn Đoàn kinh ngạc "A" một tiếng, cậu bé cảm thấy nằm sấp khá là hưởng thụ, không muốn lật người.
Ryan: "??!"
Alston mím môi cười trộm, có chút tự hào nói: "Lần đầu tiên trong đời Đoàn Đoàn lật người, anh thấy rồi."
Trong mắt Ryan lộ ra một chút không cam lòng, cậu nằm sấp xuống đất nhìn Đoàn Đoàn, dỗ dành: "Đoàn Đoàn đến đây, lật cho cha xem một cái."
Đoàn Đoàn quay đầu đi, không lật!
Ryan di chuyển, bắt được ánh mắt của Đoàn Đoàn: "Con yêu à, lật một cái đi."
Đoàn Đoàn lại quay đầu đi, dứt khoát úp mặt xuống đất, chính là không lật!
Đối mặt với ngàn quân vạn mã của tộc trùng đều bình tĩnh tự nhiên, Ryan lại cảm nhận được sự thất bại từ con trai mình, cậu ấm ức dựa vào người Alston, chỉ vào đứa con trai mềm mại của mình tố cáo: "Đoàn Đoàn không lật cho em xem!"
Alston mím môi, anh không quen với sự thân mật như vậy ở bên ngoài, ngay cả trong sân nhà mình cũng khiến anh cảm thấy không thoải mái. Ánh mắt khẽ chuyển, phát hiện không biết từ lúc nào quản gia Balls đã rời đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm, "Cho Đoàn Đoàn chút thời gian đi, thằng bé sắp lật được rồi."
Cuối cùng Đoàn Đoàn có lật người không?
Đại Phúc bị Đoàn Đoàn nắm lấy đuôi không dám động đậy có lời muốn nói: "Ngao ngao!" Không, cậu bé nắm lấy đuôi tôi rồi, mất hứng thú với việc lật người rồi.
___
Chín giờ sáng, mặt trời dần lên cao, bên ngoài bắt đầu nóng. Khu Đông, một chiếc tàu vũ trụ nhỏ thả xuống một gia đình ba người, tất cả đều có thân hình mập mạp, làn da trắng trẻo, và nụ cười rạng rỡ, chính là gia đình Stark được mời đến biệt thự Dalton làm khách. Greden cầm hộp bánh ngọt và rượu vang đỏ, phía sau là một robot cầm một lẵng hoa lớn, lẵng hoa chủ yếu là hoa hướng dương trông tràn đầy sức sống và sự náo nhiệt của ánh nắng. Hermann đẩy xe đẩy em bé, Bảo Bảo ngồi trong xe, vì không khí ô nhiễm mà luôn hắt hơi, mũi bị lau đỏ ửng, nhưng vẻ mặt vẫn vui vẻ. Bảo Bảo hít hít mũi, cậu bé phát hiện ra nơi mới không có thứ gì làm mũi ngứa ngáy, thoải mái thở ra một hơi.
"Bảo Bảo cảm thấy ở đây thoải mái hơn à?" Hermann hỏi.
Bảo Bảo gật đầu lia lịa: "Dạ!"
Hermann nhìn xung quanh: "Khu Đông của thành phố Eve đúng là khác biệt, nhà cửa không cao, cây cối nhiều, tốt hơn nhiều so với khu trung tâm nơi khách sạn của chúng ta ở."
"Người sống ở đây khác mà." Greden có chút căng thẳng đưa tay chỉnh lại nơ, "Vợ, em xem giúp anh nơ có ngay ngắn không?"
Hermann liếc nhìn một cái rồi nói: "Vừa rồi, anh đừng động nữa, động nữa là lệch đó. Anh xem của em thì sao?"
"Ừm ừm, rất đẹp, rất đẹp." Greden nhìn Hermann mặc bộ vest màu xanh rêu, có chút ngây ngô cười nói: "Em mặc thế này đẹp thật."
Hermann hờn dỗi đảo mắt: "Trước đây em còn đẹp hơn." Trước đây vòng eo chỉ có hai thước hai, bây giờ vòng eo ba thước năm, trước đây mặc đồ gọi là giá treo đồ, bây giờ gọi là anh em kết nghĩa của thùng nước.
Greden lập tức nói: "Đâu có, rõ ràng là bây giờ đẹp hơn, trước đây quá gầy, bây giờ tròn trịa đáng yêu cực."
"Chậc, chịu không nổi anh luôn." Hermann tăng tốc bước về phía trước, khóe miệng nhếch lên, "Nhanh lên, xem mấy giờ rồi, cảm giác chúng ta đến hơi muộn."
"Ừm ừm." Greden cũng tăng tốc, anh nhớ Ryan đã nói với mình biệt thự Dalton ở đâu, sau khi nhìn thấy cây tử đằng thì rẽ trái... Vì không quen đường, họ đến cổng biệt thự lúc 9.30, mất nhiều thời gian hơn một chút. Khi gõ cửa biệt thự, gặp Ryan và Dalton, Ryan ngạc nhiên nói: "Tôi đã sắp xếp robot và máy bay không người lái ở bên cạnh thang trời, hai anh không nhìn thấy sao?"
Vì mập, nên đi bộ nhiều có chút thở hổn hển, trán nóng đến sắp chảy mỡ, Greden ngạc nhiên: "Chúng tôi không nhìn thấy."
"Hai anh xuống từ trạm dừng nào?"
Greden nói một cái tên, Ryan bất lực nói: "Đó không phải là cái tôi nói."
Greden buông thõng vai: "Tài xế đã thả chúng tôi ở đó, nói là ở đó."
"Haha, không sao, không sao, nóng lắm phải không, vào phòng khách tắm rửa, thay quần áo đi." Ryan đối với gia đình Stark, không chỉ có tình bạn trong chuyến du lịch, mà còn có sự thân thiết đến từ họ này, cụ cố của Greden là Antonio Stark là con nuôi của Tần Phong Anderson.
Ryan nhớ, khi là Tần Phong, cậu đã tích lũy quân công trở thành tướng quân, trận chiến đầu tiên sau khi trở thành tướng quân là ở Tinh vực Bão Tố, tiêu diệt hết tộc trùng, quân đội dọn dẹp những hành tinh nhỏ bị tộc trùng tàn phá, tan hoang, phát hiện ra một số đứa trẻ được người lớn bảo vệ, không bị thương tích, 5 đứa trẻ, đứa lớn nhất hơn 2 tuổi một chút, đứa nhỏ nhất chỉ mới 3,4 tháng tuổi, đứa lớn đó chính là Antonio, là một cậu bé khỏe mạnh và lạc quan. Bị người lớn giấu trong tầng hầm, trước khi quân đội đến, chúng đã trốn trong tầng hầm ba ngày, Antonio nhỏ bé còn chưa hiểu gì, nhưng đã bắt đầu chăm sóc các em.
Quân đội dọn dẹp đống xương cốt chất đống ở lối vào tầng hầm, khi Antonio được bế ra, người lớn đầu tiên mà cậu bé nhìn thấy chính là Tần Phong, cậu bé dang tay ra gọi cha.
Không thể tìm thấy tên của đứa trẻ, Tần Phong liền đặt cho cậu bé một cái tên, Antonio Stark, họ Stark này đến từ một bộ phim thời kỳ Trái Đất cổ mà Tần Phong đã xem. Cũng vì họ này, trong thời gian Tần Phong tham gia chính trị, khi thiết kế vũ khí mới, anh đã nghĩ đến bộ phim "Iron Man", sau khi xem phim đã có ý tưởng táo bạo về cơ giáp.
Phải nói rằng, duyên phận giữa người với người thật sự rất kỳ diệu.
Gia đình Stark mặc lễ phục đến, Ryan và Alston ra đón lại mặc đồ đơn giản, thoải mái, điều này có chút ngượng ngùng, may mà Greden và họ không gặp robot, coi như là một tình tiết nhỏ giải tỏa sựlúng túng. Greden và Hermann nhìn hai người mặc đồ thoải mái, không vì thế mà cảm thấy bị coi thường, ngược lại còn tìm thấy cảm giác thân thiết như khi đi du lịch cùng nhau, cảm giác căng thẳng vì sắp gặp vợ chồng tướng quân biến mất, thay vào đó là niềm vui khi gặp lại bạn bè.
"Tôi cũng muốn thay quần áo, nhưng không mang theo đồ." Greden bất lực nhún vai, thân hình của gia đình họ như vậy, không phải lúc nào cũng có quần áo để thay.
Quản gia trong nhà làm việc chu đáo, khi biết có khách đến thăm, biết được thân hình của họ, đã chuẩn bị quần áo thay trong phòng khách đúng size của họ, vì vậy Ryan nói: "Trong nhà có quần áo, hai anh vào phòng khách sẽ biết, đảm bảo các anh sẽ thích."
Greden: "Vậy được." Vest, sơ mi thật sự rất gò bó, vợ chồng họ một năm chỉ mặc 1,2 lần, đều là những dịp trang trọng bắt buộc phải mặc.
Biệt thự rất lớn, phòng khách cũng được bài trí rất tinh tế, vợ chồng nhà Stark không ngờ rằng mình đến nhà tướng quân làm khách, nơi đầu tiên ở lại lâu nhất lại là phòng khách, trước khi nói chuyện lâu với chủ nhà đã có một cuộc "giao lưu sâu sắc" với phòng tắm của phòng khách. Tắm xong, gột rửa hết sự nhờn rít trên người, thay quần áo khô ráo, Greden thoải mái đứng bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn nhỏ bên ngoài, những bụi cây đều được cắt tỉa thành hình con vật, nhà của tướng quân hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ.
"Quần áo vừa vặn, và rất thoải mái." Tắm xong, Hermann mặc bộ đồ thoải mái màu be đi về phía Greden, "Anh xem, có đẹp không?"
"Đẹp."
"Quần áo cho Bảo Bảo cũng có."
"Vậy thì Bảo Bảo không cần phải ở truồng nữa."
Tắm xong, Bảo Bảo trần truồng đang vùng vẫy trên giường, giường rất mềm, cậu bé rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com