Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

01: Lại... thầm thương trộm nhớ anh thêm một năm nữa rồi.

˚˖𓍢🌷✧˚.🎀⋆

Đêm giao thừa, bông tuyết bên ngoài đã bắt đầu rơi lất phất.

Giang Triều dừng xe máy, dùng răng cắn găng tay chống gió dày cộm rồi kéo ra, sau đó xách hộp cơm giữ nhiệt lên lầu.

Đêm giao thừa, người đi đường thưa thớt hẳn. Đoạn đường bình thường phải đi rất lâu thì đêm nay đã rút ngắn gần một nửa thời gian. Lúc Giang Triều về đến chỗ ở, thời gian mới chỉ qua mười một giờ bốn mươi lăm phút.

Anh chạm nhẹ vào tai nghe bluetooth bên tai, cẩn thận lắng nghe xem chương trình Gala mừng xuân đã đến tiết mục nào.

Anh nhấn nút thang máy, chần chừ một lúc rồi lại không vào, thay vào đó rảo bước đi thang bộ lên tầng bốn.

Khi về đến nhà, tiểu phẩm đang phát trong tai nghe vừa kết thúc, các MC đang gửi những lời chúc mừng năm mới cuối cùng trước khoảnh khắc giao thừa.

Giang Triều đóng cửa lại, ngăn hết gió tuyết ngoài trời.

Hơi ấm từ máy sưởi nhanh chóng sưởi ấm cơ thể gần như đông cứng của anh, nhưng Giang Triều chẳng buồn cởi chiếc áo khoác dày cộm mà đi thẳng đến mở tivi trong phòng khách.

Kênh 1 của Đài truyền hình Nam Thành đang phát sóng Gala mừng xuân năm nay. Trên màn hình, nụ cười của người dẫn chương trình và âm thanh trong tai nghe của anh lặng lẽ trùng khớp.

Giang Triều tháo tai nghe ra, chuyên tâm xem tivi.

Vào lúc mười một giờ bốn mươi tám phút, đạo diễn trường quay chuyển cảnh, quay cận vào hai nam MC.

Bản thân Giang Triều cũng làm đạo diễn trường quay, nên ngay khi máy quay vừa chuyển cảnh, anh đã cau mày.

Phần đếm ngược trước không giờ là do cả bốn MC cùng thực hiện, đáng lẽ máy quay phải kéo ra xa để lấy toàn cảnh. Bây giờ đột nhiên chuyển sang cảnh cận thế này, hẳn là một MC nào đó ngoài khung hình đã gặp sự cố.

Cú chuyển cảnh này hơi đột ngột, nhưng có lẽ khán giả cũng sẽ không quá để tâm, bởi vì.

Hai nam MC đang được quay cận lúc này chính là hai gương mặt chủ chốt của Đài Nam hiện tại, Bùi Lâm và Chu Hàm Xuyên.

Dùng lời nhận xét trên mạng thì cả hai đều sở hữu một gương mặt "mưa thuận gió hòa", khiến ai nhìn thấy cũng cảm giác năm mới sẽ đến thật suôn sẻ.

Giang Triều không thân với Chu Hàm Xuyên lắm nên không tiện đánh giá. Nhưng người còn lại thì...

Bùi Lâm đang chậm rãi đọc những lời chúc từ bà con xa xứ ở nước ngoài, giọng nói không nhanh không chậm, âm điệu ôn hòa mà mạnh mẽ.

Trên môi cậu luôn giữ một nụ cười đúng mực, nụ cười ấy ấm áp và có sức lan tỏa mãnh liệt, giọng điệu vừa dịu dàng lại vừa có sức thuyết phục. Dường như chỉ cần nhìn cậu nói chuyện là có thể tự nhiên sinh ra vô vàn hơi ấm và dũng khí.

Giang Triều xoa xoa mấy đầu ngón tay của mình, hơi ấm dần lan vào lòng bàn tay.

Những ngón tay vừa rồi bị gió tuyết làm cho đông cứng, giờ đây cuối cùng cũng đã ấm lại.

Khả năng kiểm soát thời gian của Bùi Lâm chính xác đến mức khiến người ta phải thán phục. Cậu không hề vội vã mà nói xong lời chúc cuối cùng, căn thời gian chuẩn đến từng giây trước khoảnh khắc không giờ.

"Nào, năm rồng Giáp Thìn sắp đến rồi, chuẩn bị đếm ngược thôi."

Máy quay chuyển đến chiếc đồng hồ khổng lồ, trong mười giây báo giờ cuối cùng, giọng nói của bốn MC đan xen, hòa lẫn vào nhau.

Giang Triều không xem tivi nữa. Anh cúi đầu lấy điện thoại ra, lướt xem các cuộc thảo luận trên mạng xã hội.

Giữa một loạt lời chúc "Năm mới vui vẻ", có xen lẫn vài bình luận về Gala mừng xuân năm nay và về những người dẫn chương trình.

[Hy vọng năm rồng mưa thuận gió hòa, mọi chuyện đều tốt đẹp, đừng lộn xộn như năm ngoái nữa QAQ]

[Đón năm mới cùng với lời chúc của @BùiLâm, hy vọng năm sau mọi việc thuận lợi!]

[Vừa kịp chụp được cảnh hoạt hình rồng vàng quấn quanh người @BùiLâm! Gửi các bác lấy hơi rồng nè hehehe!]

Giang Triều lướt rất nhanh, lúc ngón tay trượt trên màn hình, anh đã vô tình nhấn thích một bài đăng trên Weibo.

Bài đăng này cũng gắn thẻ tài khoản Weibo của Bùi Lâm, kèm vài lời bày tỏ hy vọng những lời chúc chính thức của cậu sẽ trở thành hiện thực.

Nói đi cũng phải nói lại, năm ngoái Nam Thành đúng là không được yên bình thật.

Đầu năm thì gặp phải mùa đông lạnh giá hiếm thấy, bão tuyết kéo dài nhiều ngày không ngớt, mùa hè lại gặp mưa lớn liên miên, cuối năm thì mấy quan tham ngã ngựa, cả một năm trôi qua trong hỗn loạn.

Người dân Nam Thành ai cũng nén một nỗi bực dọc trong lòng, hy vọng năm nay sẽ thuận lợi hơn. Tất cả những ước nguyện tốt đẹp cho năm mới đều được gửi gắm vào ngày lễ chính thức quan trọng nhất trong năm này.

Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi tiếng chuông năm mới vang lên, họ cùng với nụ cười và lời chúc phúc của Bùi Lâm, mở ra cánh cửa dẫn đến một năm mới.

Trong bảng xếp hạng tìm kiếm của Weibo ở Nam Thành, cái tên Bùi Lâm đã lặng lẽ leo lên top đầu.

Giang Triều nhìn hiệu ứng trái tim bay ra khi nhấn thích mà nhíu mày, thầm nghĩ, đầu năm mới, lỡ thích rồi thì thôi, lười hủy.

Anh cất điện thoại, vặn nhỏ âm lượng tivi. Trên sóng trực tiếp, những tiểu phẩm và tiết mục văn nghệ vẫn nối tiếp nhau, còn anh thì nhắm mắt ngả lưng trên sofa.

Khi mở mắt ra lần nữa, đã là hai giờ sáng.

Giang Triều vò mái tóc, ngồi dậy khỏi sofa, khoác áo rồi đi xuống lầu.

Nơi ở hiện tại của anh là nhà của Bùi Lâm, một căn hộ ba phòng ngủ hai phòng vệ sinh. Bùi Lâm tốt tính, cho anh thuê lại một phòng, thế là hai người trở thành bạn cùng nhà.

Giang Triều thỉnh thoảng sẽ về nhà mẹ anh, ví dụ như tối nay. Trong nhà anh còn có mẹ và chị gái song sinh.

Tối nay sau khi tan làm, anh đã về nhà một chuyến, cùng hai người họ ăn một bữa cơm đoàn viên, rồi mang về mười mấy cái sủi cảo mẹ gói, định lát nữa làm đồ ăn khuya cho Bùi Lâm.

Bùi Lâm... không đón Tết, cũng không về nhà. Mỗi năm, chút thông lệ duy nhất của ngày Tết có lẽ chính là mấy cái sủi cảo mà Giang Triều mang từ nhà về.

Chỗ ở này rất gần đài truyền hình. Giang Triều nhìn đồng hồ, đoán chừng mọi người ở đài chắc cũng đã giải tán, anh liền xuống lầu, đi bộ đến đài truyền hình tìm Bùi Lâm.

Đây cũng là một thông lệ nhỏ khác trong ngày Tết của hai người.

Giang Triều vẫn đến hơi sớm.

Hai giờ sáng, trên đường không một bóng người, chỉ có tòa nhà của đài truyền hình là sáng rực ánh đèn.

Anh đứng dưới lầu hút hết hai điếu thuốc mới thấy Bùi Lâm bước ra khỏi tòa nhà.

Cậu đi ra từ một cửa hông khác của tòa nhà, không nhìn thấy Giang Triều đang đứng bên cạnh, chỉ cúi đầu lặng lẽ bước đi.

Sau khi cởi bộ vest màu đen, dáng đứng, mang phong cách trung cổ đã mặc khi dẫn chương trình, Bùi Lâm khoác lên mình trang phục thường ngày.

Cậu mặc khá mỏng, đêm tuyết lạnh thế này mà cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác dạ màu xanh rêu đậm. Phần eo chiết rất hẹp, bóng lưng trông gầy gò nhưng thẳng tắp.

Cậu đã tẩy trang, mái tóc được chải chuốt gọn gàng lúc trước giờ đã rối tung, bay thành những đường cong nhỏ trong gió lạnh.

Cuối cùng chắc cũng thấy lạnh, Giang Triều thấy cậu siết chặt chiếc khăn quàng trên cổ, tiếp tục cúi đầu rảo bước về phía trước.

Giang Triều không gọi cậu lại ngay, chỉ đứng sau lưng nhìn bóng lưng ấy vài giây, rồi đột nhiên nhận ra dấu vết của sự trưởng thành từ bóng lưng đó.

Sau khi chuyển từ kênh tin tức sang làm MC cho các chương trình giải trí, đây đã là năm thứ hai Bùi Lâm dẫn Gala mừng xuân.

Cũng là... năm thứ mười họ quen nhau.

Thời gian chẳng chờ đợi ai, mới chớp mắt mà đã là năm thứ mười họ quen biết nhau rồi.

Giang Triều cúi đầu bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng, rút điện thoại ra, chụp bóng lưng của Bùi Lâm.

Ngay khoảnh khắc ấy, Bùi Lâm dường như cảm nhận được điều gì đó liền quay người lại, nhìn thẳng vào ống kính của Giang Triều.

Vẻ mặt lạnh nhạt lập tức trở nên sinh động, Bùi Lâm kinh ngạc "A" lên một tiếng rồi chạy lon ton về phía Giang Triều.

"Em cứ tưởng anh không đến" Bùi Lâm nhỏ giọng nói, "Anh đợi lâu chưa? Buổi phỏng vấn sau chương trình phải quay thêm mấy cảnh nên bị trễ."

Cậu ngẩng mặt nhìn Giang Triều, gương mặt không giấu được nụ cười. Nụ cười ấy vừa sống động vừa hoạt bát, nhưng lại chẳng hề giống với nụ cười trên sân khấu mấy tiếng trước.

Giang Triều: "Anh mới tới, anh cũng ngủ quên mất."

Bùi Lâm khó giấu được niềm vui, nhưng vẫn quan tâm nói: "Muộn thế này rồi thì anh đừng qua nữa. Có mấy bước chân thôi mà..."

Chỗ ở của họ là nhà do nhà đài phân, xem như là phúc lợi cho nhân viên biên chế của đài, giá bán thấp hơn nhiều so với giá thị trường.

Bùi Lâm vào làm đúng đợt nên đã được một suất.

Sau này... vì đủ loại lý do, cậu đã cho Giang Triều thuê lại phòng ngủ phụ còn trống.

Miệng thì nói rất hay: nhà mẹ Giang Triều quá xa đài, tính chất công việc của Giang Triều lại có giờ giấc thất thường, dễ làm phiền người nhà, nhà Giang Triều còn có một người chị gái song sinh, gia đình không khá giả đến mức có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nhà cho cả hai chị em, Giang Triều vốn cũng phải thuê nhà ở, cậu và Giang Triều quen nhau bao nhiêu năm rồi, từ cấp hai đến cấp ba rồi đại học, công việc đều ở cùng một chỗ, biết rõ về nhau, đều yên tâm.

Nhưng nói đi nói lại cả ngàn vạn lần, vẫn là lòng riêng nặng hơn.

Bùi Lâm bước nhỏ theo sau Giang Triều, thỉnh thoảng lại liếc mắt trộm nhìn bóng lưng người phía trước.

Hai người một trước một sau đi về nhà, cả đoạn đường cũng chẳng nói với nhau mấy câu.

Khác với sự nhiệt tình, cởi mở trên sân khấu, Bùi Lâm ngoài đời là một người rất sống nội tâm. Cậu không thích nói nhiều, cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ có sự dịu dàng với mọi người là không khác gì trên sân khấu.

Trên đoạn đường về nhà ngắn ngủi này, âm thanh duy nhất chính là tiếng lạo xạo khi hai người giẫm lên tuyết.

Về đến nhà, Giang Triều nói: "Anh có mang ít sủi cảo về. Em có đói không? Có thể hâm lại ăn."

Bùi Lâm thực ra không đói, nhưng việc ăn sủi cảo ngày Tết này không biết từ bao giờ đã trở thành một thói quen đã bén rễ từ lâu. Cậu cầm lấy hộp cơm nhỏ trên bàn, nói "Dạ".

Giang Triều gật đầu rồi đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Trước khi đóng cửa phòng ngủ, Giang Triều bước ra và nói với Bùi Lâm: "À, đúng rồi. Anh có quay lại mấy đoạn để em khỏi phải xem chương trình phát lại. Mai anh sẽ chép vào USB cho em.

Bùi Lâm ngại ngùng cười, lại nói "Dạ".

Tài ăn nói sắc sảo trên sân khấu đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại vỏn vẹn một tiếng "Dạ".

Sau mỗi lần kết thúc chương trình trực tiếp, Bùi Lâm có thói quen xem bản phát lại để tìm ra vấn đề. Sau này Giang Triều biết được, liền chủ động giúp cậu quay lại màn hình lúc trực tiếp, tiết kiệm được khoảng thời gian dài dòng khi xem lại.

Thói quen này, cũng đã kéo dài rất nhiều năm.

Bùi Lâm ăn hai cái sủi cảo, rồi lại lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Đinh.

[Chị ơi, cảm ơn sủi cảo của chị và dì ạ ^^]

Giang Đinh chắc đã ngủ rồi, không trả lời lại.

Bận rộn cả một buổi tối, đến tận bây giờ Bùi Lâm mới có thời gian xem điện thoại của mình.

Cậu lướt qua loa, đầu ngón tay dừng lại một chút khi trượt qua một khung chat nào đó.

[Thầy Bùi: Lâm Lâm, ba thấy chương trình của con rồi [Hình ảnh] Mai con có về nhà không?]

Bùi Lâm bấm vào tấm ảnh đó.

Gala mừng xuân năm nay, ngoài việc dẫn chương trình, Bùi Lâm còn diễn vai khách mời trong một tiểu phẩm. Thời gian rất ngắn, cũng chỉ xuất hiện có mấy giây.

Tấm hình thầy Bùi chụp chính là mấy giây cậu xuất hiện.

Chụp rất mờ, hai chân cậu như dính vào nhau.

Người lớn tuổi chụp ảnh chính là như vậy, không có bố cục, không có ánh sáng, cũng không biết lấy nét, thậm chí còn chưa chắc nhận ra người trong ảnh là ai. Dù sao thì, chỉ cần chụp rồi, là phải gửi đi.

Bùi Lâm đặt điện thoại sang một bên, đứng dậy vào bếp rửa bát.

Sau khi quay lại, cậu mới có thể bình tĩnh trả lời một câu: [Con không về được, vẫn còn chương trình trực tiếp.]

Tắm rửa xong xuôi nằm lên giường đã gần bốn giờ.

Chín giờ sáng cậu còn có buổi ghi hình chương trình chuyến xe tin tức, bắt buộc phải nghỉ ngơi thôi.

Bùi Lâm nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những cảm xúc vẫn còn đang sôi sục trong đầu.

Rạng sáng, yên tĩnh.

Nam Thành đã cấm đốt pháo hoa và pháo nổ được nhiều năm, mỗi năm chỉ cho phép các cơ quan chức năng đốt một ít pháo hoa ở khu vực và địa điểm chỉ định. Giờ đã muộn thế này, sớm đã không còn tiếng pháo nổ bất chợt, chỉ còn lại một chút mùi thuốc súng rất khó nhận ra. Đêm giao thừa này, ngoài những lời hỏi thăm giữa bạn bè và người thân, dường như chẳng còn gì đặc biệt nữa.

Không khí Tết dần nhạt đi.

Cũng may là, Bùi Lâm vốn dĩ cũng không đón Tết.

Cậu nhắm mắt, trong đầu thoáng qua lời hỏi han của ba về việc khi nào mình về nhà, ngay lúc cảm xúc sa sút sắp dâng lên trong lòng, cậu lại nhớ đến bóng lưng rộng lớn của Giang Triều giữa đêm khuya.

Bùi Lâm dụi mặt vào gối, thầm nghĩ, lại một năm nữa trôi qua, lại... thầm thương trộm nhớ anh thêm một năm nữa rồi.

Lời tác giả:

Thành phố nơi họ đang ở tên là Nam Thành, còn Đài truyền hình Nam Thành thì tôi viết tắt đại là Đài Nam (x)

Bùi Lâm là công, Giang Triều là thụ, đoạn đầu của chương một được viết dưới góc nhìn của thụ, mọi người đừng có nhầm lẫn nhé.

Vì một vài lý do ngoài đời thực nên tôi đã đổi bút danh, mong mọi người sẽ không đi lạc mất QAQ. Sau này hãy cùng làm quen với bút danh mới của tôi nhé~ Yêu các bạn nhiều!

Đây là câu chuyện về một bé ngốc thầm thương trộm nhớ một anh trai thẳng chính hiệu (tự cho là vậy). Tâm trạng khi yêu thầm có cả chua lẫn ngọt, nhưng tôi thấy phần lớn vẫn là ngọt đó hahahahaha! Tóm lại đây là một mẩu chuyện nhỏ có vị chua ngọt, chắc sẽ không quá dài đâu, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com