Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Nghiệt đồ khiến người ta ghét

Huyết nguyệt treo giữa bầu trời.

Cảnh vật xung quanh hiện lên chớp nhoáng, từng vầng ánh sáng bay múa bốn phía, ánh sáng quá mức chói lóa khiến Hoa Triều cảm thấy choáng váng.

Huyết nguyệt bao bọc lấy cậu, bay ra từ trong Tử Trúc lâm, được tử trúc che chắn, huyết nguyệt tỏa ra ánh sáng đỏ trong chốc lát biến thành muôn vạn tia sáng đỏ, buộc chặt lấy Hoa Triều.

Hoa Triều liều mạng hô lên: "Tử Kha ca ca cứu ta!"

Tiêu Tử Kha đang giao chiến với Sư Đạc nghe vậy khẽ biến sắc, bổ một chưởng bức lui Sư Đạc, bay về hướng Hoa Triều.

Một thân bạch y trong bóng đêm tối tăm lay chuyển tạo thành vô số tàn ảnh.

Đáng tiếc sau khi đuổi đến nơi thì lại bị hai con mãng xà hóa thân từ hai vách núi lao ra chặn đường.

Cự mãng mở to con mắt rắn màu đỏ như máu, đầu rắn hình tam giác khổng lồ như tòa núi, lạnh lẽo mà nhìn hắn, phun ra cái lưỡi rắn màu đỏ tươi.

Tay Sư Đạc cầm một thanh trường kiếm đỏ như máu, đứng trên đầu rắn, trên thân mãng xà phát ra kim quang chói lóa.

Huyết nguyệt bao lấy Hoa Triều, xé rách không trung bay đến trước mặt hắn, giữa vầng sáng đỏ thẫm, trong mắt Sư Đạc nồng đậm ý cười, vươn một tay ra ôm lấy Hoa Triều.

Giờ đây Hoa Triều chỉ là phàm nhân, nào chịu nổi thuật pháp kinh khủng của tiên nhân như vậy.

Cậu ở giữa vầng huyết nguyệt bị xoay đến quay mòng mòng, cảm giác như ngồi trên chiếc tàu lượn siêu tốc hướng tới tử vong cộng thêm ngồi ở trong máy giặt xoay tròn.

Hơn nữa còn có cảm giác đang cưỡi ngựa với tốc độ cao bổ nhào xuống dốc!

Không có cả dây an toàn và bảo hộ!

Ngay cả hệ thống 1008 cũng không có gì bảo vệ hết!

Người ta sắp bị dọa chết luôn rồi!

Cả người Hoa Triều choáng váng không thôi, bị cái tên Thái tử này ôm vào ngực, tất cả mọi thứ trước mắt đều xoay tròn, vầng huyết òn bị kéo dài ra thành cái phễu.

Cậu mở mắt ra, nước mắt ồ ạt rơi xuống từ khóe mắt.

Bộ dạng nhỏ bé bất lực đến đáng thương này khiến Tiêu Tử Kha đau lòng không thôi.

Hắn giơ kiếm lên chỉ vào Sư Đạc, giọng nói đau lòng đến phát run, phẫn nộ nói: "Trả Hoa Triều lại cho ta!"

Hoa Triều khịt khịt mũi, khàn giọng hô: "A a a a a Tử Kha ca ca, ca mau cứu ra đi, ta sợ quá đi mất a a a!"

Tiếng kêu cứu của thiếu niên vang lên giữa bầu không khí giằng co lạnh lẽo này, bộ dạng đầy nước mắt, choáng váng suy sụp quả thật là còn đáng thương hơn con mèo nhỏ ở hậu sơn của qv.

Trong lòng Tiêu Tử Kha rối loạn, cầm kiếm bay lên, hai con cự mãng há to cái miệng như chậu máu, đánh về phía hắn.

Kiếm khí sôi sục, Tiêu Tử Kha chém bay đầu rắn, nhưng Sư Đạc lúc này đã nhân cơ hội xách theo Hoa Triều trốn vào hư không, nháy mắt đã mất tung tích.

------------

Tí tách!

Tí tách!

Giọt nước rơi lên tảng đá, hơi nước ẩm ướt pha lẫn hương hoa nhàn nhạt len lỏi vào khoang mũi của Hoa Triều. Cậu nhấc đôi mắt nhập nhoèn buồn ngủ lên, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.

Nơi này chân trời nối liền với mặt nước, nước liền với trời, cơ hồ không phân biệt nổi đâu là trời đâu là nước.

Nơi này có trồng một gốc hoa quỳnh đang bừng nở.

Mỗi cánh hoa đều tỏa ra ánh sáng hết sức dịu nhẹ, nhu hòa, mỗi gốc hoa đều cao hơn bốn thước, thân cây trong suốt tựa như ngọc bích xinh đẹp.

Hoa Triều đang nằm dưới một gốc hoa quỳnh, hoa quỳnh nở ra rũ xuống, tựa như một đại mỹ nhân xấu hổ thẹn thùng đối mặt với cậu.

Hoa Triều lắc lắc đầu óc choáng váng, nằm sấp trên đất ngẩng đầu nhìn lại.

Bên cạnh những khóm hoa quỳnh này là một gốc hoa trắng muốt như tuyết, cao hơn hẳn so với những bông hoa khác, hoa chỉ nở rộ một nửa, rũ nhẹ phất phơ trên đầu cành.

Mỗi cánh hoa của cây hoa quỳnh này đều trắng hơn cả so với sương tuyết mùa đông, tỏa ra ánh sáng đẹp hơn cả so với trăng rằm.

Sư Đạc đang ngồi một bên, cẩn thận ve vuốt đóa hoa này với vẻ mặt chuyên chú cùng động tác nhẹ nhàng, hẳn là cực kỳ yêu quý.

Thấy Hoa Triều đã tỉnh, Sư Đạc một thân mãng bào kim sắc quay đầu lại nhìn cậu.

Ánh mắt của hắn lạnh băng vô cùng, trong đôi mắt màu vàng không hề có chút độ ấm, ngoài lạnh băng ra còn hàm chứa cả chán ghét đậm sâu, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ như yêu của hắn nom hết sức đáng sợ.

Trong tay hắn là một cây nến đỏ lúc này đang cháy bừng bừng, hắn nghiêng sáp nến về phía cổ Hoa Triều, từng giọt từng giọt sáp nến bỏng rát nhỏ xuống cần cổ tuyết trắng của cậu, trong thoáng chốc đã hình thành một lớp nến mỏng trên đó.

Hoa Triều đau đến co rút toàn thân, vừa hít khí vừa nói: "Ta với ngươi có thâm cừu đại hận gì đâu chứ?"

Dứt lời, thần sắc Sư Đạc lại càng lạnh hơn, hắn nghiêng mạnh ngọn nến qua, sáp nến nóng rát lập tức nhỏ xuống đầy lên lưng Hoa Triều.

Tuy cách một lớp y phục nhưng cậu vẫn đau đến giàn giụa nước mắt, không dám hé răng.

Cậu cắn răng nhịn đau, Sư Đạc lại trầm giọng nói: "Ta hận mình không thể ra tay được, không thể đâm cho người ngươi mấy trăm lỗ!"

"Thái tử điện hạ, ngươi nói thế ta cũng chả hiểu gì, ta chỉ lấy cục gạch đập lên đầu ngươi một cái thôi, ngươi hà cớ gì hận ta đến thế chứ?"

Một giọt sáp nóng nhỏ xuống mu bàn tay của Hoa Triều, Hoa Triều hít vào từng cơn khí lạnh, các đầu ngón tay cuộn tròn lại như cánh hoa, trên cổ tay trắng tuyết và mu bàn tay hằn lên gân xanh, đau đớn đến rã rời.

Cậu đau đến mức nước mắt nhạt nhòa, tầm mắt mông lung, bên tai lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Sư Đạc: "Vài giọt nước đục đã làm ngươi đau đến mức thảm hại như này, có thể thấy dù Văn Kính Ngữ có bắt ngươi lại cũng đâu nỡ làm tổn thương ngươi mảy may, lăn giường cũng không làm nên trò trống gì sất."

Hoa Triều cắn chặt răng nói: "Không có! Ta và Văn công tử trong sạch!"

Sư Đạc cầm ngọn nến, ngồi xổm xuống, bấu chặt cằm Hoa Triều nâng lên, ngọn nến trong tay lại nung ra một giọt sáp, ngọn lửa phừng lên cao khiến Hoa Triều sợ khiếp vía.

Sư Đạc cầm nến đỏ đẩy sát lên mặt Hoa Triều, ngọn lửa hừng hực nhiệt độ như thiêu đốt lên đôi mắt cậu.

Dưới nhiệt độ cao của ngọn nến, đôi mắt Hoa Triều chảy tràn ra giọt lệ, tích tụ trong đôi ngươi đỏ bừng, treo trên lông mi dày đậm chực trào rơi rớt.

Nến đỏ đã nghiêng, ánh nến ngày càng gần, Hoa Triều nhắm mắt lại, nước mắt như mưa rơi xuống, rơi "tí tách" lên mu bàn tay Sư Đạc.

Tay Sư Đạc khẽ run.

Đôi tay kiếm tu luôn luôn vững như núi, dù cho có chịu vạn tiễn xuyên tâm cũng không run rẩy mảy may.

Đây là lần đầu tiên bàn tay cầm kiếm này của hắn run lên như vậy.

Cây nến đỏ nghiêng một nửa rồi khựng lại, ánh nến đỏ lay lắt chiếu lên gương mặt đẫm nước, trên gương mặt nhòa lệ này ánh bóng nến lay động.

Cậu cắn chặt môi lại, vệt nước dưới ánh sáng của nến càng thêm hiện rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng, nửa là mồ hôi nửa là nước mắt.

Chàng thiếu niên thiên chi kiêu tử nơi chốn Tiên Vực năm ấy từ trước đến nay luôn là mắt cao hơn đầu, chưa từng để tâm đến vạn sự vạn vật gì trên đời.

Khi đó, hắn bị cậu đánh bại, bị nhành hoa trong tay thiếu niên đâm cho thương nặng, ước chừng tám mươi bảy ngày chẳng xuống nổi giường.

Những ngày nằm liệt giường, nghe người ta đồn đãi thiếu niên thiên tư tuyệt thế kia thích hoa quỳnh nhất, thích hoa quỳnh nơi Côn Sơn hơn cả.

Hoa quỳnh đêm của Côn Sơn đã gần như tuyệt chủng, chỉ còn mọc ở Hoài Hư cốc.

Hoài Hư cốc và Quy Vân sơn luôn giao hảo nhạt như nước, bởi vậy thiếu niên kia cũng chưa từng thấy quỳnh đêm Côn Sơn trong truyền thuyết lần nào.

Vì thế, sau khi hắn đã dưỡng thương xong, lập tức cầm kiếm đến Côn Sơn chém bay nát hết hoa quỳnh.

Tổng cộng có chín mươi bảy đóa, mỗi một gốc đều đẹp xiết bao.

Hắn chém giữa chừng thì ngừng tay mà không biết vì cớ gì, chạy đến dưới tà liễu ngoại sơn của Quy Vân, ẩn thân trong liễu xanh màu khói mà ngóng về phía tầng mây xa vợi.

Thiếu niên kia đứng ngắm mây trên chân trời, cưỡi lên từng đám mây lững thững trôi, nom tự do khoái lạc bay tới bay lui trong gió thổi.

Sau đó, hắn thường hay ẩn nấp trong rừng liễu mà lén lút nhìn cậu.

Đôi khi hắn sẽ bước ra hàng liễu, từ từ đi đến những đám mây của thiếu niên ấy.

Hắn dẹm nghĩ: Một khi cậu nói với hắn một tiếng, hắn sẽ đưa cậu đi đến ngắm hoa quỳnh yêu thích của mình.

Ngày qua tháng nọ, hắn dạo quanh dưới những đám mây chở thiếu niên, thiếu niên lại chưa từng gọi hắn.

Thiếu niên thiêu kiêu chưa từng để gì vào mắt, đôi mắt như sóng nước dịu dàng, lại chưa từng phản chiếu ra bóng hình một ai.

Côn Sơn Dạ Đàm (quỳnh hoa Côn Sơn) lại bị chém bay vài gốc, nhành hoa xinh đẹp chôn vùi nơi đất cát dần dần héo rũ.

Hắn lại đến rừng liễu khói biếc, thiếu niên đang ở chân trời ngắm mây.

Hắn nghĩ - chỉ cần liếc mắt nhìn ta một cái thôi, ta liền buông tha một gốc hoa quỳnh.

Nhưng thiếu niên vẫn không nhìn hắn.

Là thế, nhưng khi sư tôn cậu đạp mây mà đến, cậu lại vui vẻ chạy đến sư tôn, sóng mắt mềm mại, nụ cười tựa hoa.

Nam nhân nơi đỉnh Tiên  kia chẳng còn đâu lạnh lùng ngày xưa, mỉm cười vuốt ve mái tóc thiếu niên.

Thiếu niên nắm lấy tay y, hai người cưỡi mây đi xa, chỉ còn để lại hai bóng lưng xa xôi.

Có vài người chỉ khi rớt xuống phàm trần, mới có thể nổi lên ước vọng được chạm đến một góc áo.

Giờ đây thiếu niên thiên kiêu ngày xa xăm kia vốn ngồi yên trên mây cuối cùng cũng rớt từ trên mây xuống.

Sư Đạc nâng mặt thiếu niên lên, nhẹ nhàng lấy ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt cậu.

Rành là ôm bao nhiêu hận, nhưng cậu rơi một giọt nước mắt thôi hắn đã chẳng chịu thấu.

Trong lòng hắn tự nói với mình:

"Có lẽ ta cũng không thật sự hận gì cậu."

"Chỉ là, ngày này qua ngày khác phải ngưỡng vọng mà chẳng đặng quá lâu rồi, khiến ta phát điên lên mà thôi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com