Chương 46: Con gái của chồng trước (5)
Buổi sáng hôm sau, Sở Vân Lê dậy từ khi sắc trời mới tờ mờ sáng, có lẽ là do thói quen thường ngày sẽ dậy lúc này cũng có thể là do nàng ngủ không ngon. Chiếc chăn quá mỏng, giường quá cứng, ban đêm quá lạnh và có một cảm giác mốc mùi, làm cho nàng không thể ngủ ngon.
Dưới ánh sáng mờ mờ của mặt trời, nàng lang thang dạo qua các phòng, đến phòng của vợ chồng Hà Đại Xuyên. Lúc bước ra ngoài, nàng nhìn lên nóc nhà thấy một góc tờ giấy màu vàng.
Không có quá nhiều người đọc sách, giấy vàng xuất hiện trong nhà một hộ nông bình thường nhìn thế nào cũng có vẻ không bình thường. Nàng bê bình rau ngâm chồng lên bàn, dẫm lên nhón lên lấy được một tờ giấy ố vàng vuông vắn.
Nàng mở ra nhìn kỹ một lúc mới nhận ra đó là một tờ công thức mô tả cách nấu món thịt kho. Nhớ lại Hà Đại Xuyên đưa hàng hóa tới huyện thành mới mất, chắc ông đã mang nó về nhưng không biết vì sao lại không nói với người nhà. Có thể là vì chưa kịp... Lúc trước ông bị thương được người ta khiêng về, nửa người đầy máu, đã qua đời từ lâu.
Ra ngoài liền nhìn thấy Hà Dương Thị đứng trong viện, thăm dò nhìn vào phòng nàng. Sở Vân Lê nhíu mày nhẹ, nhận ra rằng rào tre và tường thật sự không an toàn, hoàn toàn không cần phải mở cửa, nhấc chân đã bước vào được.
"Đại bá mẫu có việc gì?" Sở Vân Lê trực tiếp không khách khí hỏi.
Hà Dương thị cười ngượng ngùng: "Đại Nha đã dọn về rồi à? Ta quen mỗi ngày ghé qua xem, sáng nay cũng quên mất."
Sở Vân Lê cười nhạt: "Đại bá mẫu, nơi này giờ là nhà của ta, thói quen ấy ngươi nên sửa lại. Nếu như có thứ gì bị mất... ngươi khó lòng mà giải thích."
Hà Dương thị xua tay: "Ta không phải loại người ấy, mất đồ cũng không liên quan gì đến ta."
Sở Vân Lê nhướng mày: "Vậy ghế dựa trong nhà ta, còn cả những cái nồi chén gáo bồn trong phòng bếp biến đâu rồi? Có cần ta đến nhà ngươi xem thử có đồ nào quen mắt không?"
Hà Dương thị bị nghẹn lời, vội vàng nhìn trời: "Ta phải về làm đồ ăn sáng đây."
Nói xong bà nhanh chóng rời đi, trông như chạy trối chết.
Nói đến đồ ăn sáng sáng, Sở Vân Lê nhớ ra từ sáng hôm qua đến giờ nàng chỉ ăn một cái màn thầu nhỏ, cơm trưa và cơm chiều cũng chưa ăn, lúc này chỉ cảm thấy dạ dày trống rỗng, đang réo lên vì đói.
Nàng xoay người đóng cửa lại, hiện giờ nhà này chưa có khóa. Trong thôn Thượng Hà nhiều nhà không khóa cửa, không phải vì không có trộm, mà vì trong nhà hầu như luôn có người trông coi. Ví dụ như nhà Hà Đại Giang kế bên, dù Hà Dương thị và chồng xuống ruộng, nhưng con dâu cả của họ đang ở cữ, cả ngày ở trong nhà.
Xem ra nàng cần phải mua khóa, tốt nhất là sửa lại rào tre, làm nó cao hơn và chắc chắn hơn.
Một mình ra khỏi thôn, không đi bao xa đã đến một khu rừng cây nhỏ, quả nhiên thấy Phùng An đang đứng chờ.
"Chàng chờ lâu chưa?" Sở Vân Lê cười hỏi.
Phùng An lắc đầu, rồi từ trong ngực móc ra một cái giấy bao: "Cho nàng ăn."
Sở Vân Lê nhận lấy và mở ra, bên trong là hai cái màn thầu ấm áp, giống với loại Dương thị đã hấp ngày hôm qua. Nàng cầm lấy một cái: "Chàng ăn chưa?"
Phùng An nhìn nhìn màn thầu: "Ăn rồi!"
Nghe giọng điệu rõ ràng là chưa ăn, Sở Vân Lê đưa cho hắn một cái: "Chúng ta mỗi người một cái, nếu không ta sẽ không ăn."
Phùng An cười, nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh, mặt mày sáng sủa, cả người như tươi tắn lên. Trong lòng Sở Vân Lê xao xuyến, nhìn người trước mặt không khỏi muốn duỗi tay ôm lấy hắn nhưng lại kiềm chế, vành mắt hơi nóng: "Trở về ta sẽ tìm bà mối cầu hôn, được không?"
Nghe vậy nụ cười của Phùng An có chút chùng xuống: "Ta... ta định rời đi một thời gian."
Sở Vân Lê tò mò: "Đi đâu?"
Phùng An có chút do dự, giọng thấp xuống: "Lên trấn trên, Vạn gia đang tìm người đưa hàng hóa đi huyện thành, một chuyến có thể được một lượng bạc, mất khoảng một tháng."
Một lượng bạc không phải là ít. Nhưng việc này thật sự nguy hiểm, nếu không may gặp phải sơn tặc, không chắc có thể toàn thân trở về.
Sở Vân Lê nhíu mày: "Đừng đi được không?"
"Ta muốn đi." Phùng An nghiêm túc nói: "Ta không thể không tay không mà cưới nàng."
Nhìn người bướng bỉnh trước mặt, Sở Vân Lê tâm tình phức tạp, nhớ lại lần trước Phùng Thiều An kiên quyết một mình vào núi để lo liệu chuyện gia đình. Lần này cũng giống như một bước tiến bộ, ít nhất hiện giờ còn biết thương lượng.
Có thể nào... hắn cũng nhớ rõ nàng?
Sở Vân Lê nhìn vào đôi mắt của hắn: "Chàng không muốn cưới vợ, vậy tại sao khi ta bảo chàng ở rể, chàng liền đồng ý?"
Phùng An hơi nhíu mày như đang trầm tư, sau một lúc lâu lắc đầu: "Không biết, khi nàng hỏi ta, ta chỉ nghĩ rằng nếu trong đời này ta sẽ thành thân, thì thê tử nhất định phải là nàng."
Sở Vân Lê có chút mất mát, giống như những điều nàng tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ, người khác đã quên mất. Nhưng tại muôn vàn thế giới này còn có thể tương ngộ, nàng hẳn là nên cảm thấy may mắn. Nàng lập tức cười: "Bạc để ta nghĩ cách, chàng đừng đi được không?"
Phùng An chần chừ rồi gật đầu. Hai người nhanh chóng đi đến trấn trên.
Chung quanh các thôn đều tụ họp ở Bình An trấn, dù hôm nay không phải phiên chợ, trấn vẫn đông đúc với nhiều người từ các thôn đổ về, mang theo sọt và đòn gánh. Trên trấn còn có các sạp bán đồ ăn sáng.
Dọc đường đi, Sở Vân Lê bị hương thơm từ một sạp mì lôi cuốn, không cưỡng lại được, nàng kéo Phùng An ngồi xuống và hỏi: "Mì bán thế nào?"
Quán chủ là một phụ nữ ngoài bốn mươi, cười tươi đáp: "Mì chay bốn văn, thêm thịt bảy văn."
Phùng An nhanh miệng: "Một chén thêm thịt."
Sở Vân Lê nhướng mày, nhìn hắn rồi nói to: "Hai chén chay."
Phùng An cảm động nhưng cũng có chút hổ thẹn: "Về sau ta sẽ để nàng ăn mì thêm thịt."
Sở Vân Lê bật cười, lại vì chút tâm tư này của hắn mà cảm động, bất kể thế đạo biến chuyển thế nào, tình cảm của hắn dành cho nàng vẫn không thay đổi.
Rất nhanh, mì sợi được bưng lên. Chén lớn bình thường không quá nhiều, đối với Sở Vân Lê thì đủ rồi, nhưng đối với một người lao động như Phùng An thì có lẽ không đủ no.
Sau khi ăn xong, hai người dạo qua phố tây một vòng. Nơi này chủ yếu là nông dân trong thôn bán chút đồ ăn, còn có hai quầy hàng bán thịt. Trong tay Sở Vân Lê chỉ còn 40 văn tiền, ăn mì hết 8 văn, đồ trong nhà vẫn chưa mua cái gì.
Vì vậy điều quan trọng trước mắt là phải kiếm bạc. Đối với nàng cách đơn giản nhất là vào núi hái dược liệu, nhưng nàng còn chưa có thời gian vào núi. Hôm nay phải mua nồi, chén, gáo bồn và lương thực về nhà, nếu có thể nàng còn muốn mua chăn và ghế, cũng như vài bộ quần áo.
Sau khi dạo xong phố tây, nàng quyết định đi phố đông. Trong ký ức của nàng, trấn Bình An hiện giờ còn chưa có món thịt kho, chỉ có món rau trộn nấu với muối. Nhờ vậy nàng nảy ra ý tưởng từ công thức thịt kho mà nàng tìm được.
Nàng dùng 32 văn còn lại để mua dược liệu từ y quán, sau đó mua thêm vài thứ ở phố tây và mua một khúc vải lẻ để gói dược liệu. Sau đó nàng cùng Phùng An đi đến tửu lâu lớn nhất ở Bình An trấn.
Phùng An luôn đi theo nàng, dù có nghi hoặc khi thấy nàng dùng bạc mua dược liệu không mấy hữu ích nhưng không hỏi nhiều. Ở tửu lâu, Sở Vân Lê thuyết phục quản sự cho mượn nồi nước và ném gói thuốc vào. Chẳng mấy chốc hương thơm tỏa ra theo hơi nước.
Khi rời tửu lâu, Sở Vân Lê có trong tay năm lượng bạc và một khế ước với tửu lâu. Từ nay tửu lâu Bình An sẽ mua công thức kho từ nàng, mỗi món ăn từ công thức đó sẽ chia một phần lợi nhuận cho nàng. Đổi lại Sở Vân Lê không được cung cấp công thức cho người khác.
Một phần lợi nhuận không nhiều nhưng có người xem trọng công thức này. Nếu sử dụng tốt nó có thể nuôi sống cả gia đình. Tử lâu Bình An không mua đứt công thức mà chọn phân lợi nhuận, cho thấy chủ tửu lâu là người phúc hậu.
Có năm lượng bạc này, Sở Vân Lê mua nồi, chén, gáo bồn và lương thực, thêm hai chiếc ghế, vải, hai tấm chăn bông và ga giường. Một đống lớn đồ vật, hai người có thể mang được nhưng đi đường không dễ. Phùng An bảo nàng chờ ở cửa thị trấn, rồi nhanh chóng điều khiển một xe bò đến.
Ta mượn." Phùng An cười, sắp xếp các loại đồ vật lên xe bò: "Có một huynh đệ ở thôn đông, ta từng cứu hắn một lần."
Sở Vân Lê cầm trong tay chiếc bánh bao đưa cho hắn: "Ăn no rồi hãy đi."
Hai người chia nhau ăn bánh bao, sau đó ngồi trên xe bò về thôn. Dọc đường đi thỉnh thoảng họ gặp vài người, nhưng không quen biết và không có ai muốn đi cùng. Vì vậy chỉ có hai người cùng nhau đi về hướng thôn Thượng Hà.
Khi gần đến thôn Thượng Hà, họ phải đi ngang qua nhiều ngã ba thôn khác, càng đi sâu vào trong, gần như không thấy ai. Nhưng khi đi ngang qua ngã ba vào thôn Đỗ, họ nghe thấy tiếng hô hoán và mắng chửi. Nhìn lên họ thấy một đám người đang vây quanh, đấm đá một người nằm trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com