Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 Thanh Tỉnh

Chương 8 Thanh tỉnh

Edit: Onionii

Lúc Thư Thanh Nhân về đến nhà, Tống Tuấn Hành vẫn chưa trở về.

Vốn định nói chuyện với anh, Thư Thanh Nhân cầm điện thoại, nhìn chằm chằm ảnh chân dung Tống Tuấn Hành và bắt đầu sững người.

Người hầu đi lại hỏi cô có cần một ly trà nóng không, hiện tại thời tiết lạnh lẽo, tuy rằng đều hòa làm độ ấm trong phòng vừa phải, nhưng phu nhân vừa từ bên ngoài trở về, uống một tách trà nóng sẽ thoải mái hơn.

Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Tiên sinh đã về?"

"Dạ chưa, đi từ lúc sáng vẫn chưa về ạ."

Cô bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó không vừa mắt, tầm mắt quét qua, phát hiện cái đàn cello đã bọc bao lại vẫn chưa được cất đi.

"Không phải là bỏ vào kho sao?" Thư Thanh Nhân nhíu mày: "Sao nó còn ở đây?"

Người hầu nói: "Tiên sinh nói tạm thời chưa cần đem vào ạ."

Với sự chuyên nghiệp cần thiết của một phu nhân, cô có yêu cầu tương đối cao về cách bài trí đồ đạc và vật dụng trong nhà, cô không thích bao chống bụi vì nó sẽ làm phá hỏng tông màu chung của cả căn nhà, chỉ cần có người phụ trách dọn dẹp hàng ngày, thì hoàn toàn không cần phủ lên một thứ như vậy.

Phong cách trang trí tổng thể của ngôi nhà này đều là phu nhân thích, sau đó tiên sinh mới nói chừa lại một chỗ để đặt đồ trang trí, phu nhân mới cho người làm một chỗ trưng bày đồ trong phòng khách.

Người hầu hỏi có nên tháo tấm che bụi xuống không.

Suy nghĩ một hồi, Thư Thanh Nhân gạt bỏ ý định, sau đó cởi áo khoác đưa người hầu treo lên ,rồi mới đi tới sô pha phòng khách ngồi xuống.

Cô mở tên danh bạ Tống Tuấn Hành, cái tên "Tống Chó" không phù hợp hình tượng bên ngoài của anh lắm, đây là biệt danh mà Thư Thanh Nhân ngẫu nhiên đặt khi cô phàn nàn về cuộc hôn nhân của cô với Từ Thiến Diệp, Từ Thiến diệp nói giỡn dùng nickname, cô cảm thấy đúng thật nên lập tức dùng làm tên danh bạ cho Tống Tuấn Hành.

Trên ô gõ chữ ở cuối điện thoại là tin nhắn cô vừa viết chưa kịp gửi đi.

【 Khi nào anh về nhà? 】

Khi nào anh ta về nhà thì liên quan gì đến mình chứ? Sao lại muốn chất vấn như đang kiểm tra.

Sau khi suy nghĩ, cô xóa đi rồi đánh lại.

【 Có muốn đem đàn cello cất vào nhà kho không? Bọc tấm che bụi lên xấu muốn chết. 】

Đây là vật yêu quý của Tống Tuấn Hành, nói nó xấu thì có phải quá đáng lắm không?

Thư Thanh Nhân suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nửa chữ cũng không gửi đi.

Cô cuối cùng quay qua gửi tin nhắn cho Từ Thiến Diệp, nói cô ấy biết là Tống Tuấn Hành vẫn chưa về nhà.

【 Chắc là đang bận rộn công việc thôi, cũng không cần nhất định phải nói trong hôm nay. 】

【 Dù sao thì sáng sau là sinh nhật cậu, nếu không cậu đợi ngày đó rồi nói với anh ta đi, người có điểm EQ cao sẽ không làm mất mặt Thọ Tinh Công* đâu. 】

*Thọ Tinh Công là ông trên sữa ông Thọ ấy =)))

【 Đúng rồi, sinh nhật này cậu muốn quà gì? 】

Mấy câu trả lời liên tiếp của Từ Thiến Diệp khiến cô hoảng hốt.

Trước đây vào mỗi dịp sinh nhật, người khác tặng gì cô đều không quan tâm, cô chỉ chờ mong cha cô sẽ tặng gì cho cô.

Thật ra quà sinh nhật của cha cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là đồ trang sức, xe hơi, hoặc là nhà cửa. Nhưng điều mà cô thích nhất chính là mỗi năm sinh nhật ông đều có ý xấu giả vờ quên chuẩn bị quà cho cô, sau đó lại bất ngờ gửi quà đến vào ngày sinh nhật, ông nghĩ rằng ông có thể nói dối để cho cô "sự ngạc nhiên".

Năm cô 18 tuổi, cha cô mang về một cái vòng tay từ Hồng Kông, Thư Thanh Nhân đến bây giờ vẫn chưa tháo xuống.

Cái vòng tay ngọc tự nhiên này là ngọc bính trong suốt như pha lê, cho dù nhìn từ góc độ nào, quả thật là loại ngọc tốt nhất.

Cũng có nghĩa là Thư Thanh Nhân là là báu vật yêu quý trong tim cha cô.

Cô chưa bao giờ nhật được món quà nào quý hơn thứ này.

Khóa cửa điện tử phát ra tiếng, Thư Thanh Nhân đột nhiên đứng dậy, xách dép lê chạy ra cửa.

Gần đây thời tiết đã dần dần lạnh xuống, nhiệt độ chênh lệch giữa bên ngoài và trong nhà tương đối lớn, kính trên sóng mũi người đàn ông còn đọng hơi nước, Thư Thanh Nhân không thể nhìn thấy mắt anh, cũng không thể nhìn thấy cảm xúc cuồn cuộn sâu thẳm trong mắt anh.

Thư Thanh Nhân thử mở miệng: "Anh mới từ công ty trở về sao?"

"Không phải, đi làm chút chuyện," Tống Tuấn Hành thay dép lê, cởi áo khoác đưa cho người hầu, "Còn em?"

Thư Thanh Nhân không ngờ rằng anh sẽ tò mò chuyện cô làm gì, sau khi nghĩ lại vẫn thành thật nói: "Em ra ngoài ăn tối, mới vừa về."

Người hầu hỏi Tống Tuấn Hành, "Tiên sinh, ngài có muốn đem áo khoác này giặt cùng cái của phu nhân không ạ?

"Ừ," Tống Tuấn Hành rũ mắt, nhỏ giọng nói, "Với Thẩm Tư Ngạn?"

Thư Thanh Nhân gật đầu thừa nhận.

Người hầu định lấy áo khoác đem đi, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy góc nhọn của tờ giấy lộ ra trong túi áo khoác của ông chủ.

Cô định hỏi tiên sinh có muốn lấy ra không, lại nghe thấy tiếng anh bỗng nhiên bật cười.

"Em một chút cũng không thèm né tránh."

Người hầu nuốt nước bọt, cuối cùng tự tiện rút đồ trong túi ra từ áo khoác.

Là hai vé hòa nhạc vào cuối tuần này, người giúp việc tưởng rằng ông chủ muốn đi cùng phu nhân, cho nên để tấm vé lại trên giá trưng bày bên cạnh rồi cầm áo khoác lặng lẽ rời khỏi phòng khách.

Thư Thanh Nhân không hiểu cô phải né tránh cái gì, "Em có chuyện muốn nói với anh."

Tống Tuấn Hành lạnh nhạt nói, "Em muốn nói cái gì? Em cùng anh ta đi ăn tối, hay anh ta đặt biệt đưa em về nhà?"

Thư Thanh Nhân nghĩ vừa rồi có lẽ anh gặp Thẩm Tư Ngạn trên đường, không biết Thẩm Tư Ngạn đã nói gì với anh, khiến anh có chút kỳ quái.

Tám phần là nói về việc hợp tác giữa Hằng Tuấn và Berlin.

Có Thẩm thị chen chân, khả năng lấy được đất của Tống thị rất nhỏ, dù là Từ Lâm hay là Thẩm Tư Ngạn, thì việc đồng ý dùng bữa là chuyện rất bình thường, nhưng đối với Tống thị mà nói thì thật không quá phúc hậu.

Cô muốn giải thích với anh, "Sáng nay em đã nói rồi, mẹ em sẽ không nhúng tay vào chuyện đất đai, Tống thị không phải không có cơ hội, anh..."

"Anh không hỏi chuyện này." Tống Tuấn Hành ngắt lời cô.

Thư Thanh Nhân khó hiểu, "Vậy là chuyện gì?"

Yết hầu người đàn ông khẽ nhúc nhích, anh bỗng nhiên im lặng.

Bầu không khí đột nhiên ngưng động, Thư Thanh Nhân cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Tống Tuấn Hành có vẻ hơi mệt, trực tiếp lướt qua cô ngồi xuống sô pha, khi lướt qua nhau, Thư Thanh Nhân mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.

Anh mặc áo khoác, nhưng trên áo sơ mi vẫn còn mùi lạnh.

Thư Thanh Nhân không thích mùi thuốc lá, mặc dù trên bàn trà có gạt tàn, nhưng lúc nào cũng sáng như mới.

Chắc anh ấy ở bên ngoài hút thuốc rất lâu.

Giọng nói của anh có chút mệt mỏi, bình tĩnh không hề tức giận, "Em một mình ăn cơm với anh ta?"

Thư Thanh Nhân nói: "Còn có mẹ và Diệp Diệp."

Tống Tuấn Hành sửng sốt, xoay người cúi xuống, khuỷu tay chống ở đầu gối, lấy tay che trán, ngẩn người hỏi: "Các người đều cho rằng tôi không lấy được hạng mục này phải không?"

Thư Thanh Nhân không nói chuyện.

"Không sai," Tống Tuấn Hành đút tay vào túi quần, vừa lấy ra nửa bao thuốc, dừng một chút lại đút vào lại, "Ngay cả người phụ nữ kia và Tống Tuấn Kỳ đều đoán được."

Anh không lấy được hạng mục này, không biết người phụ nữ kia sẽ thổi cái gì bên gối cha anh.

Có lẽ sẽ khiến ông đem một chi nhánh mà ông không quan tâm ném cho Tống Tuấn Kỳ đạp hư.

Tống Tuấn Kỳ ngồi trong văn phòng anh uống hết hai ly cà phê, mới chậm rãi nói, lúc trước anh vội vàng trở về kết hôn thì có ích lợi gì? Tốt hơn hết là sống thật tốt với bạn gái ở Anh, bây giờ kết hôn rồi, vẫn không vớt được gì từ Thư thị.

Tống Tuấn Hành đứng dậy, "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Thư Thanh Nhân có chút hoảng hốt, chuyện này đã giải thích chưa?

Tống Tuấn Hành thậm chí còn không tức giận.

"Không phải anh còn có hạng mục danh lam thắng cảnh sao?" Thư Thanh Nhân vội vàng sắp xếp câu chữ, giọng nói cũng trở nên lắp bắp, "Lúc trước hạng mục này là cha anh giao cho anh không cần suy nghĩ."

Tống Tuấn Hành nhìn cô, "Thanh Nhân, chúng ta không giống nhau."

Thư Thanh Nhân im lặng.

"Cha em đã để lại cho em tất cả mọi thứ mà ông có, nhưng tôi thì không," Tống Tuấn Hành nhàn nhạt nói, "Cho dù ông ấy có qua đời đi chăng nữa, thì cũng không ai dám thèm muốn những gì em có."

Thư Thanh Nhân nghe anh nhắc đến cha của mình.

Cô bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Tôi thà không có những thứ này, miễn là cha tôi còn sống."

Cô trước kia cũng hay nói giỡn, hay là nghe người khác nói đùa, hâm mộ cô là con một, ghen tị cô có được nhiều thứ mà người khác đời này không thể giành được.

Khi còn nhỏ cô thiếu hiểu biết, cũng nghĩ rằng cha mẹ sẽ đi sớm hơn mình, mà cô thì không cần phải lo lắng gì cả.

Những di sản khổng lồ đó sẽ bảo vệ cô, cô không phải sợ hãi.

Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược với những gì cô tưởng tượng.

Nếu có thể, cô thà bỏ hết những món quà đã nhận, chỉ cần cha cô có thể cắm nến lên bánh kem vào ngày sinh nhật của cô và nói với cô một câu "Nhân Nhân của chúng ta lại lớn lên một tuổi", là được.

Nghe câu này, Tống Tuấn Hành cười nhẹ, "Thanh Nhân, em xem, đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và em."

Thư Thanh Nhân mím môi, "Em biết mình không thể hoàn toàn hiểu được anh, nếu không cuối tuần này em cùng anh về nhà ăn một bữa cơm được không?"

"Không cần," Tống Tuấn Hành từ chối thẳng thừng, "Khi mới kết hôn không có thỏa thuận này, em không cần giả vờ trước mặt người nhà tôi."

Anh nói là giả vờ.

Hắn nói là làm bộ dáng.

Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Không phải giả vờ, em thật sự muốn... "

Tống Tuấn Hành mở mắt ra, như không nghe thấy cô nói, "Về sau em có ra ngoài ăn cơm với Thẩm Tư Ngạn, đừng để anh ta đưa em về nhà. Dù sao em cũng là vợ tôi, nếu để người khác biết, thứ em phải xử lý là scandal của chính mình đấy."

Thư Thanh Nhân lui về phía sau hai bước, bỗng dưng bật cười.

"Tống Tuấn Hành, ngày hôm đó ở hội sở, người nói phải giả vờ là anh, hiện tại người nói không cần giả vờ cũng là anh," Cô nâng cằm nhìn thẳng vào anh, "Anh coi tôi như một thứ công cụ sao? Khi anh yêu cầu thì giả vờ thể hiện tình cảm, khi không cần thì anh xem tôi như không khí?"

Tống Tuấn Hành hỏi ngược lại cô: "Đối với em thì tôi không phải là công cụ sao? Em đồng ý kết hôn với tôi không phải vì mẹ em nói liên hôn với Tống thị sẽ có chỗ tốt gì, nên em mới gật đầu?"

Ngay từ đầu đã như thế này, anh cảm thấy cuộc hôn nhân này thật nhàm chán, trong mắt người khác thì hôn lễ thật hoành tráng và long trọng, trong mắt cô thì toàn là khách quý, với đám cưới này thì có thể mang lại bao nhiêu mạng lưới quan hệ.

Thư Thanh Nhân đột nhiên gọi tên anh: "Tống Tuấn Hành, vậy cuộc hôn nhân của chúng ta có ý nghĩa gì chứ?"

"Đối với tôi, phần ý nghĩa không phải trong tên của em, mà là họ Thư," Tống Tuần Hành nói một cách bình tĩnh, "Nếu cái họ này mất đi ý nghĩa, vậy thì không có ý nghĩa gì cả."

Sự thật này bị chính miệng anh nói ra, Thư Thanh Nhân vẫn cảm thấy ngực đau âm ỉ.

Khi Tống Tuấn Hành vừa bước ra ngoài, anh tình cờ nhìn thấy hai tấm vé xem hòa nhạc trên tủ trưng bày.

Vốn định nhờ trợ lý đi lấy, nhưng Lâm Chúc đã tự mình đưa tới.

Cô không có hẹn trước nên không lên được, chỉ để lại vé ở quầy, sau đó nhắn WeChat nói mời anh và bạn của anh đến.

Anh trả lời bạn của anh không ở trong nước.

Lâm Chúc lại nói à, thật đáng tiếc, Tống Tiên sinh muốn đến một mình sao?

Tống Tuấn Hành suy nghĩ rất lâu mới nói, tôi sẽ gọi cho vợ tôi.

Những tấm vé trên tủ được xếp gọn vào nhau, Tống Tuấn Hành chỉ lấy một tờ, tờ còn lại thì bị anh vò nát rồi ném thẳng vào thùng rác.

"Tháng sau," Thư Thanh Nhân thấy anh sắp ra cửa liền hỏi, "Anh có bận gì không?"

Tống Tuấn Hành không quay đầu lại, cũng không đưa ra câu trả lời chính xác.

"Không biết."

Sau đó cánh cửa đóng lại, gió lạnh bên ngoài chỉ lùa vào một ít, đã bị không khí ấm áp trong nhà nhanh chóng tan biến.

Thư Thanh Nhân nhấc điện thoại, mở lại WeChat của anh.

【 Tháng sau là sinh nhật em. 】

Cô suy nghĩ hồi lâu, liên tục đi tới đi lui, rồi xóa đi câu nói có vẻ hơi đáng thương của cô.

Như vậy thật hèn mọn.

Thư Thanh Nhân hít sâu một hơi, vì trả thù Tống Tuấn Hành vừa nãy làm cô đau lòng, cô đổi tên anh lại ba từ không mang chút cảm xúc nào "Tống Tuấn Hành".

Sau đó kéo luôn WeChat anh vào sổ đen, dường như vẫn chưa đủ hả giận, số điện thoại của anh cô cũng kéo luôn vào danh sách đen.

Trong lòng cũng thoải mái hơn chút, Thư Thanh Nhân cất điện thoại, quyết định đi tắm nước nóng, rồi thoải mái dễ chịu chui vào trong chăn ngủ một giấc thật ngon.

Sau khi tắm xong, Thư Thanh Nhân không có việc gì khác.

Cô chui vào chăn bông ấm áp, nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu, cuối cùng vô vẫn bị đánh bại vì đầu óc tỉnh táo của mình, cam chịu cầm lấy điện thoại ở trên bàn bên cạnh giường.

Thư Thanh Nhân vùi nửa mặt vào gối, trong khi một con mắt trong veo đang nhìn chằm chằm vào người trong danh sách đen.

Đây là trường hợp của loại người hay làm ra vẻ, tự cho là mình máu lạnh, cho rằng làm như vậy là đối phương đã bị trừng phạt.

Nhưng trên thực tế, anh ấy thậm chí còn không biết.

Cô sửa lại tên, kéo đen người đàn ông này, vậy thì như thế nào.

Làm chuyện ấu trĩ như vậy chỉ có thể thỏa mãn bản thân, cũng chỉ có bản thân vui vẻ, sau đó lừa mình dối người, cho rằng anh sẽ vì hành động của mình mà chịu tổn thương, chỉ cần anh cảm thấy khổ sở một chút là mục đích của cô đã đạt được.

Nhưng không.

Cô biết rõ là không có khả năng.

Rất nhiều người có thói quen xấu này, khi cảm thấy ủy khuất sẽ kéo người kia vào sổ đen, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, cứ bướng bỉnh và cố chấp, vừa giở trò vừa vô lý.

Khi sự thiếu suy nghĩ qua đi, kéo theo là nỗi sợ hãi và lo lắng.

Sợ rằng sự thiếu suy nghĩ này sẽ làm mối quan hệ hoàn toàn sụp đổ, lo lắng đối phương sẽ không chịu nổi loại người như mình.

Cô thích Tống Tuấn Hành.

Không biết bắt đầu từ khi nào.

Bởi vì thích, cho nên cô mới vứt bỏ cả sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, đều không như cô nghĩ, không như cô muốn.

"Thư Thanh Nhân," Cô cắn môi, ở trong chăn nhỏ giọng khóc nức nở, "Mày tỉnh táo lại đi."

Hết chương 8

Tác giả có điều muốn nói:

Chúc mừng năm mới! Chúc mừng chồng cũ của chúng ta, nửa mông của anh ấy đã thành công thoát khỏi ngai vàng của nam chính.

Bí mật nói với mọi người, tôi khoe với bạn bè, cô ấy thích chồng cũ hơn, hahaha, sở thích của mỗi người thực sự khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com