Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 151: Trả lại thiên phú cho ta (11)


Nàng muốn nhìn xem, không thể tiếp cận nàng, Phan Gia Hân sẽ làm như thế nào!

Thấy Phan Gia Hân không nói, Niệm Mị nhấc chân chuẩn bị rời đi, ai ngờ Phan Gia Hân duỗi tay ra, ngăn cản Niệm Mị.

Trên mặt nàng mang theo ý cười, chân thành nhìn Niệm Mị.

- Nếu không làm thầy trò, ta có thể cùng người làm bằng hữu không?

Niệm Mị:…

Chúng dược sư: Người này da mặt thật dày.

Niệm Mị càng thêm ôn nhu tươi cười, đánh giá Phan Gia Hân.

Bị ánh mắt Niệm Mị nhìn chăm chú, Phan Gia Hân trong lòng nao nao, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, biểu tình trên mặt cứng đờ.

- Ngươi có thể luyện linh dược cấp mấy?

Phan Gia Hân nhìn chằm chằm mắt Niệm Mị, nơi đó ngoại trừ ôn nhu, không có bất cứ cảm xúc khác.

Khóe miệng Niệm Mị gợi lên,  trong thanh âm ôn nhu lộ ra một tia trào phúng, xoay người rời đi.

- Chỉ có bằng này bản lĩnh, ngươi cảm thấy có tư cách làm bằng hữu của ta sao?

- Cái gì?

Phan Gia Hân sững sờ tại chỗ, vừa mới xảy ra chuyện gì?

Trả lời nàng chỉ có một đám dược sư hoặc khinh bỉ hoặc trào phúng, hoặc ánh mắt đầy khinh thường.

Một nữ dược sư đi qua bên người Phan Gia Hân, hung hăng đụng vai nàng ta, nói một tiếng.

- Không biết xấu hổ!

Thân thể Phan Gia Hân hơi nghiêng một chút, tay trong ống tay áo nắm chặt, trong mắt tràn đầy hận ý.

Còn không phải là có thiên phú sao? Còn không phải là thiên tài sao? Chờ khi không có mấy thứ này, ta xem các ngươi còn dám kiêu ngạo như thế nào!

Hôm nay ngươi sỉ nhục ta, ngày sau ta nhất định trả lại gấp nghìn lần!

Nữ dược sư thấy mắt Phan Gia Hân đỏ bừng tràn đầy hận ý, bị dọa lùi về phía sau hai bước.

Nhìn thoáng qua người chung quanh, sau khi xác định mình đã an toàn nàng mới nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn, đồ mặt dày!

Mị sư chính là người nàng sùng bái nhất, là thiên tài luyện dược, giọng nói lại ôn nhu, tính cách cũng thực ôn nhu. Nữ nhân này cư nhiên dám mơ tưởng vị trí đệ tử của Mị sư, còn muốn làm bằng hữu, cũng không nhìn xem chính mình là ai, xách giày cho Mị sư còn không xứng!

Nữ dược sư nhìn Phan Gia Hân, trong mắt tràn đầy ghét bỏ, lớn lên thật xấu xí!

Trong mắt Phan Gia Hân chứa đầy ác ý, trừng mắt nhìn nữ dược sư.

Nữ dược sư lần này thật sự bị dọa sợ, xoay người đi vào Hiệp Hội Luyện Dược Sư.

Phan Gia Hân nhìn về phía Hiệp Hội Luyện Dược Sư, một ngày nào đó, nàng sẽ san bằng nơi này!

Phan Gia Hân rời Dược Sư Hiệp Hội, Niệm Mị có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc trong trí nhớ của Phan Hân Nhiên, Phan Gia Hân một năm sau sẽ trở thành đặc cấp dược sư ở Hiệp Hội Luyện Dược Sư.

Tuy nhiên…

Niệm Mị khóe môi gợi lên, có ta ở đây, Phan Gia Hân chỉ sợ không thể đoạt xá thiên phú của người khác, cũng không thể trở thành thiên tài toàn năng.

Kiếp trước, Phan Gia Hân là thiên tài toàn năng, nhưng cái toàn năng của nàng ta là dựa vào đoạt xá thiên phú của không biết bao nhiêu người!

Nếu không phải Phan Hân Nhiên hy vọng khi Phan Gia Hân đứng ở đỉnh cao, làm cho nàng ta thân bại danh liệt, Niệm Mị hiện tại liền hủy diệt luôn Phan Gia Hân!

Niệm Mị khóe miệng nhếch lên, tươi cười mị hoặc.

Công sức chính mình đi đoạt xá, toàn bộ mất đi sẽ như thế nào?

Giống như một người hơn nửa đời đều có rất nhiều tiền, bỗng nhiên một ngày mất đi năng lực kiếm tiền, mà tiền hắn để dành toàn bộ biến mất, hơn nữa không có người bố thí hắn, chiếu cố hắn! Như vậy người này sẽ như thế nào?

Sẽ bị điên mất? Hoặc là…cái khác!

Niệm Mị không ở Hiệp Hội Luyện Dược Sư, nàng đuổi theo Phan Gia Hân.

Lần này nàng sẽ tự mình chứng kiến quá trình Phan Gia Hân đoạt xá thiên phú.

Ban đêm, Phan Gia Hân ngủ ở khách điếm, Niệm Mị trong nháy mắt đã đứng trước cửa phòng Phan Gia Hân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com